Kiếm Đạo Độc Thần

chương 200: mới tới kiếm viện, sở mộ hiện tranh vanh! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn chữ này giống như được tạo thành từ sắt thép, khắp nơi đều tỏa ra sự sắc bén, phong mang, lợi hại bức người, không có cách nào nhìn quá nhiều, nếu không sẽ cảm thấy hai mắt bị đâm cho đau đớn. Sau khi nhìn qua một lát, hai mắt Sở Mộ không thể không rời đi, nhìn vào hai Kiếm giả ở trước cửa. Hai Kiếm giả này một trái một phải đứng thẳng, lưng thẳng giống như kiếm, khí tức toàn thân vô cùng cô đọng, phong mang xoay quanh bốn phía, bọn họ mặt mày lạnh lùng, không chút biểu tình, hai mắt đóng mở cũng có từng đạo tinh mang lập lòe, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang nhanh chóng chạy tới.

Lập tức Sở Mộ cảm thấy được hai cỗ ý chí sắc bén bắn thẳng tới, giống như là kiếm quang khiếm cho hắn có chút kinh hãi. Hai Kiếm giả mặc y phục màu trắng bên ngoài cửa này tuổi tác thoạt nhìn cũng không lớn, chỉ chừng giữa hai mươi mấy và ba mươi tuổi mà thôi, nhưng mà Sở Mộ lại không nhìn thấu ti vi bọn họ. Loại cảm giác này so với Ngụy Hồng còn cường đại hơn không ít, chỉ là dường như còn chưa đạt tới cấp độ Hóa Khí cảnh.

- Bán bộ Hóa khí....

Trong lòng Sở Mộ vang lên một tiếng nói, âm thầm kinh ngạc không thôi. Ly Châu kiếm viện này lại dùng hai Kiếm giả bán bộ Hóa khí làm thủ vệ, quả thực là kinh người tới cực điểm.

- Đứng lại, Ly Châu kiếm viện, người không có phận sự không được vào.

Một gã Kiếm giả trong đó nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ngữ khí lạnh nhạt nói.

- Ta tới kiếm viện bồi dưỡng.

Sở Mộ nhẹ giọng nói.

- Đưa ra kiếm chương nhập viện của kiếm phái cho ngươi.

Thanh âm của một Kiếm giả khác cũng lạnh nhạt như vậy.

Tay trái Sở Mộ đưa vào trong ngực, ý niệm tinh thần lan tràn vào trong oản luân không gian, đem kiếm chương nhập viện của Thanh Phong kiếm phái lấy ra. Lại móc từ trong ngực ra. Giá trị của oản luân không gian cực cao, vô cùng trân quý, cho dù là La Thiên Hùng cũng không có, dùng tu vi trước mắt của Sở Mộ, hiển nhiên hắn không dám mang theo oản luân không gian trên tay.

Trình kiếm chương, sau khi kiểm tra, lại nhìn Sở Mộ vài lần, trả lại kiếm chương, thủ vệ kia mới nói:

- Ngươi có thể đi vào.

Sở Mộ tiếp nhận kiếm chương rồi cất kỹ, bước đi vào trong kiếm viện. Trước mắt hắn là một con đường đầy đá cuội kéo dài tới phía trước. Mà hai bên thì là rừng trúc, tản ra từng trận thơm ngát. Hơn nữa Sở Mộ còn nhạy cảm phát hiện ra, linh khí trong này nếu như so với Thanh Phong kiếm phái rõ ràng còn nồng đậm hơn không ít.

Một đường không ngừng đi về phía trước, không bao lâu sau Sở Mộ liền nhìn thấy nhiều Kiếm giả tụ tập lại với nhau thành top năm top ba. Tuổi tác đều chừng mười bảy mười tám tuổi, hoặc là chừng hai mươi tuổi. Tu vi mỗi một người ít nhất đều đạt tới thập đoạn sơ kỳ.

- Những người này nhìn thấy Sở Mộ, nhưng mà bọn họ chỉ liếc mắt qua. Cũng không có để ý tới. Bởi vì Sở Mộ chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi. Tu vi như vậy trong kiếm viện cũng có số lớn, cũng không cần đặt vào trong mắt.

Sở Mộ bước qua, cẩn thận cảm nhận khí tức chấn động trên người đám Kiếm giả này, quả nhiên đều không giống bình thường. Vốn không phải là tồn tại mà đám tán Kiếm giả kia có thể so sánh được.

- Không biết vị trí của Thanh Phong kiếm phái ở chỗ nào?

Sở Mộ quét mắt một vòng, nhớ tới La Ngọc Phong từng nói qua, trong Ly Châu kiếm viện, kiếm phái khác nhau không được phân phối cùng một viện.

- Xem ra vẫn phải tìm người hỏi một chút.

- Đi, nghe nói bên kia có trò hay để xem.

Đột nhiên cách đó không xa có một Kiếm giả đi tới, vẻ mặt hưng phấn nói với một Kiếm giả khác.

- Có trò gì hay cơ chứ?

Một Kiếm giả khác cũng đi tới, miệng hỏi, hắn là đối tượng mà Sở Mộ định hỏi thăm.

- Là những đệ tử mới tới của Thanh Phong kiếm phái đang bị sỉ nhục, thực là đáng thương a. Chỉ có một cánh tay.

Người này vừa đi vừa nói chuyện.

- Đệ tử mới tới của Thanh Phong kiếm phái, chỉ có một cánh tay?

Trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào hai Kiếm giả kia, Sở Mộ chợt thi triển bộ pháp đuổi theo.

- Quỳ xuống, lập tức nói lời xin lỗi với ta, nếu không chúng ta sẽ lên đấu kiếm đài giải quyết.

Một đạo thanh âm kiêu ngạo vang vọng.

- Rõ ràng là ngươi đụng vào ta trước, hẳn ngươi phải là người xin lỗi ta mới đúng.

Đạo thanh âm vừa vang lên kia vô cùng quật cường, lọt vào trong tai Sở Mộ khiến cho hắn cảm thấy rất là quen thuộc. Hai mắt hắn co rút lại, nhìn xuyên qua đám người, mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

Chen vào trong đám người, ánh mắt đảo qua, trong đó có một người vẻ mặt kiêu căng, đang đứng thẳng, trên mặt nở nụ cười lạnh, trong mắt có hàn mang lập lòe, đứng nhìn xuống người còn lại giống như nhìn vào con mồi, Sở Mộ cảm thấy người này có chút quen thuộc, chỉ là hắn cũng không nhớ tới đã gặp đối phương ở đâu.

Một người khác chỉ có một cánh tay nắm kiếm, ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngước lên trên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt phẫn nộ và bất khuất.

- Nực cười, rõ ràng là tên tàn phế nhà ngươi đi đường không có mắt, hết lần này tới lần khác lại đụng phải người ta khiến cho ta bị thương, ngươi phải quỳ xuống xin lỗi, còn phải bồi thường, phải bồi thường ta ba khỏa Tăng khí hoàn, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Người này vuốt vuốt ngực mình, nghiêm túc quát, ngữ khí tràn ngập uy hiếp.

- Vậy sao? Ta cũng muốn nhìn xem ngươi sẽ không bỏ qua thế nào?

Sở Mộ bước ra phía trước một bước, nhìn thẳng vào người nọ, ngữ khí lạnh nhạt, trong mắt có một tia hàn mang lan tràn ra.

- Sở sư huynh.

Tạ Xuân Lôi vốn sững sờ, kế tiếp vẻ mặt tràn ngập kinh hỉ hô, hắn muốn đứng lên, nhưng mà dường như động tới vết thương cho nên khiến cho hắn hít sâu một ngụm khí lạnh, hai má giật giật. Nhưng mà hắn vẫn cố nén đau đớn mà đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn qua Sở Mộ.

- Tạ sư huynh, ngươi không có bị sao chứ?

Sở Mộ quay lại nhìn về phía Tạ Xuân Lôi, mặt nở nụ cười, nói.

- Ta không sao, tên tôn tử này đánh lén ta, lại còn vu cáo ta đụng phải hắn.

Tạ Xuân Lôi nói ra, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào người nọ, dường như nhớ tới cái gì đó mới bổ sung tiếp:

- Đúng rồi, hắn là đệ tử Thanh Lan kiếm phái.

- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái?

Sở Mộ nao nao, lại nhìn người này, bỗng nhiên nhớ tới Ngụy Hồng, người này mặt mũi có vài phần tương tự với Ngụy Hồng, nhất định có quan hệ không bình thường với Ngụy Hồng.

- Thì ra là thế, khó trách lại hung hăng càn quấy như vậy.

- Ngươi cho rằng mời tới thập đoạn trung kỳ là có thể khiến cho ta lui bước, tha thứ cho ngươi sao? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, coi như là chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái các ngươi tới đây lý cũng đứng ở bên ta a.

Người này rống to một tiếng, chỉ là lúc nói chuyện, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

- Không cần chưởng giáo bổn phái tới đây, ngươi muốn đấu trên Đấu kiếm đài đúng không? Được. Đúng ngày không bằng gặp ngày, chúng ta sẽ phân sinh tử trên đấu kiếm đài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio