Kiếm Đạo Độc Thần

chương 263: kiếm thuật không thể tưởng tượng nổi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị một đám Man Phong vây quanh, Nam Cung Hạo Dương thấy bóng người Sở Mộ bay vút qua, hai mắt nhất thời trợn trừng. Kiếm hắn đang chém ra theo bản năng dừng lại. Ngay lập tức, hắn bị một con ong tìm một khe hở, dùng đuôi hung hăng đâm vào trên cánh tay hắn.

- Đáng chết!

Khóe miệng Nam Cung Hạo Dương giật một cái, hung hăng nắm lấy con Man Phong dùng sức ném ra. Kiếm khí hệ hỏa cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt, dường như muốn nướng chín tất cả những con Man Phong vậy.

Hơn mười con Man Phong bị Tôn Trường Phong đánh bay. Vừa vặn Sở Mộ nhảy vọt qua, mười con Man Phong này liền để mắt tới Sở Mộ, bay đến. Kiếm quang thoáng động. Man Phong bay ngược lại, không có cách tạo thành bất kỳ trở ngại nào đối với Sở Mộ.

- Lại là hắn!

Sau khi thoát khỏi Man Phong, Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên nhìn thấy Sở Mộ, nhất thời cả kinh.

Cùng lúc đó, từ mặt trước, tại lối ra duy nhất, một đám mây đen lớn rậm rạp chằng chịt, nhanh chóng lao đến. Những tiếng vu vù chói tai kịch liệt không ngừng vang lên. Da đầu mọi người gần như nổ tung.

Sắc mặt Sở Mộ và Luyện Thanh Vân cùng với Hoàng Phủ Trường Thiên nhất thời đại biến, khóe mắt hơi co giật. Phía trước xuất hiện Man Phong. Số lượng đâu chỉ một nghìn con. Quả thực có thể dùng hơn vạn để hình dung.

Mặc dù rất có lòng tin đối với kiếm thuật của mình, nhưng Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia hoảng hốt. Hắn láng máng nhớ lại, khi còn ở trên địa cầu, mình từng vì rèn luyện kiếm thuật, cũng áp dụng biện pháp tương tự.

Chỉ có điều lúc đó sử dụng chính là ong vò vẽ. Đồng thời số lượng cũng chỉ có hơn một nghìn con mà thôi. Quy mô còn xa mới giống như hiện tại. Nhưng lúc đó kiếm thuật của hắn cũng không có tinh thâm giống như hiện tại.

Giống như một trận gió hung bạo, Sở Mộ trực tiếp nhảy vào trong đám mây đen Man Phong này. Tay phải nhanh như tia chớp vung lên, cuồn cuộn nổi lên vô số tàn ảnh. Kiếm quang sắc bén, ngang dọc vô song, ùn ùn kéo đến.

Mỗi một kiếm chắc chắn chí ít đánh bay hơn mười con Man Phong. Nhiều thì trên trăm con. Sở Mộ đi qua nơi nào, không ngờ không có bất kỳ một con Man Phong nào có thể tới gần hắn trong phạm vi hai thước.

Trong lòng Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên chấn động, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, lại có người có thể luyện kiếm thuật đến mức độ này. Không chỉ có nhanh như tia chớp, hơn nữa tinh chuẩn vô cùng. Mỗi một kiếm đều sẽ không thất bại.

Duy trì loại tốc độ kiếm nhanh như tia chớp này, hai người bọn họ tự nhận mình cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không cách nào kéo dài. Bởi vì làm vậy đối với ở bản thân không chỉ là một loại thử thách còn là một loại gánh nặng. Hơn nữa mỗi một kiếm đều tinh chuẩn vô cùng, vậy chính là đã khó khăn lại càng thêm khó khăn.

Bọn họ không biết, trình độ kiếm thuật của Sở Mộ rốt cuộc đạt tới cấp bậc thế nào. Bọn họ tuyệt đối là không có cách nào sánh ngang. Không chỉ tốc độ kiếm nhanh chóng duy trì một thời gian nhanh chóng, chính là duy trì nửa canh giờ cũng không có vấn đề chút nào.

Khẽ cắn môi, Luyện Thanh Vân cùng Hoàng Phủ Trường Thiên không cam lòng tỏ ra yếu kém. Kiếm khí thành giáp vờn quanh bản thân. Trong lúc đó, bọn họ cũng vung kiếm xông vào trong đám mây đen Man Phong...

Trong ánh sáng mờ tối, phóng bắn mở một tia kiếm quang rực sáng, có hình tròn, nảy sinh lực lượng cường đại. Trong nháy mắt các con Man Phong xung quanh bị đánh bay. Ngay sau đó một bóng người lao ra khỏi rừng rậm. Đám Man Phong đang đuổi theo đều dừng lại, xoay quanh vài vòng rồi quay đầu bay đánh về phía Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên, khiến áp lực của bọn họ đột nhiên tăng lên.

Leng keng.

Một tiếng động vang lên. Thu kiếm vào vỏ, khí tức của Sở Mộ vững vàng hoàn toàn không thấy có gì chật vật. Thật giống như vừa rồi hắn nhàn rỗi đi dạo trong đình vậy.

Liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ có một mình mình, Sở Mộ nhắm mắt điều tức, khôi phục kiếm khí đã tiêu hao. Nửa khắc đồng hồ, hai bóng người gần như cùng lúc xuất hiện. Một đạo kiếm quang mềm như bông và một đạo kiếm quang sắc bén ép thẳng ra. Bọn họ lao ra khỏi rừng rậm Man Phong, thân hình có chút chật vật.

Hai người Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên tóc có chút loạn, khí tức chấn động lên xuống. Sở Mộ mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt và trên cổ của hai người bọn họ có những vết màu đỏ hiện ra. Hiển nhiên bọn họ đã bị Man Phong đốt.

- Vị sư đệ này xưng hô như thế nào?

Luyện Thanh Vân thoáng chỉnh lại quần áo của bản thân. Đối với những vết đỏ trên cổ, hắn không thể làm gì được, chỉ đành véo cổ áo hi vọng có thể che bớt đi. Hắn xoay người nhìn về phía Sở Mộ, thái độ ôn hòa.

- Sở Mộ.

Sở Mộ thể hiện ra kiếm thuật, khiến Luyện Thanh Vân và Hoàng Phủ Trường Thiên kinh ngạc vạn phần. Hoàng Phủ Trường Thiên không nói gì thêm, trong mắt lại có phần suy nghĩ tìm tòi.

- Sư huynh ta là Luyện Thanh Vân, là đệ tử Luyện Vân Kiếm Phái ở Hành Châu.

Trên mặt Luyện Thanh Vân mang theo một nụ cười mỉm, tự giới thiệu:

- Không biết sư đệ sư là người của kiếm phái nào vậy?

- Luyện Vân Kiếm Phái ở Hành Châu...

Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia bừng tỉnh. Hắn nhớ Lăng Thương Viêm trước kia từng nói qua. Trong kiếm phái thượng phẩm cũng có sự phân chia mạnh yếu. Luyện Vân Kiếm Phái này ở Hành Châu đã có lịch sử đã lâu, nội tình thâm hậu. Có thể nói ở mười tám châu Đại Khôn, là một trong ba kiếm phái đứng đầu các kiếm phái thượng phẩm.

Ngay thời điểm Sở Mộ cùng Luyện Thanh Vân nói chuyện, lại có kiếm quang phóng ra. Một bóng người lao ra.

Từ đó về sau, lục tục có người lao ra khỏi rừng rậm Man Phong. Mỗi người khí tức hỗn loạn tóc tai rối bời toàn thân chật vật. Trên mặt trên cổ trên cánh tay và nhiều chỗ khác đều có thể thấy được màu đỏ xuất hiện.

Các nữ kiếm giả đều lấy hai tay che giấu, trong lòng vừa phẫn nộ lại không biết phải làm sao. Hận không thể đào một cái lỗ trực tiếp chui vào, để tránh phải gặp người. Nam kiếm giả thật ra không do dự nhiều như vậy. Nhưng những vết đỏ trên người khiến mỗi người đều cảm thấy tê dại ngứa ngáy, đặc biệt khó chịu.

- Sư đệ, sư đệ không có việc gì. Thật quá tốt.

Bên cạnh Sở Mộ vang lên một giọng nói. Sở Mộ vừa nhìn lại, nhất thời cả kinh. Một gương mặt đầy những chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở trước mặt, khiến Sở Mộ nhướng mày da đầu tê dại.

- Sư... Huynh...

Sở Mộ yếu ớt đáp lại.

- Là ta...

La Ngọc Phong nặn ra một nụ cười khổ. Hắn chỉ cảm thấy những chấm nhỏ màu đỏ trên mặt có chút tê dại ngứa ngáy vô cùng. Toàn thân và cả gương mặt đều sưng vù.

- Rừng rậm Man Phong chính là khảo hạch kiếm thuật của các ngươi.

Một giọng nói vang lên ở trên không trung. Con hạc mào đỏ hạ xuống. Gia Cát Xung nhảy một cái, hạ xuống đất. Hắn đảo mắt nhìn qua một vòng, trên mặt lộ ra một thần sắc cười mà như không cười:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio