Kiếm Đạo Độc Thần

chương 486: ra oai phủ đầu (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Động phủ có bao nhiêu Sở Mộ còn không biết. hắn đi theo tên kiếm vệ này, tiến vào một động phủ trong số đó.

Cửa động phủ ước chừng cao hơn ba mét, rộng ba mét. Bên ngoài có phong cấm, phong cấm này có lực lượng cường đại phòng hộ, có thể ngăn cản công kích từ Khí Hải cảnh trở xuống. Như vậy cho dù có bị trúng công kích thì động phủ cũng không bị sụp xuống.

Diện tích trong động phủ vô cùng cường đại, đủ để đồng thời dung nạp mấy trăm người. Vừa mới tiến vào động phủ Sở Mộ đã nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng.

Trên động phủ có Minh quang châu xếp thành một hàng, chiếu sáng động phủ như là ban ngày vậy.

mà không gian trong động phủ rất lớn, đủ để đồng thời dung nạp mấy trăm người mà không chật chội. Sở Mộ còn phát hiện ra ở trong động phủ còn có một cánh cửa cao mấy mét. Dường như là động trong động.

- Nghiêm đại đội trưởng, người tơi rồi.

Kiếm vệ này chắp tay, cúi đầu nói với Nghiêm đại đội trưởng ở phía trên, ngữ khí cung kính vô cùng.

- Rất tốt, ngươi lui xuống trước đi.

Nghiêm đại đội trưởng vung tay lên, nói.

- Vâng.

Kiếm vệ này qua người nhìn Sở Mộ, dường như âm thầm cười lạnh, làm cho Sở Mộ khẽ cau mày. chỉ là hắn lập tức bình tĩnh như thường, không có tỏ vẻ gì.

- Ha ha, Sở Mộ, hoan nghênh ngươi tới đây.

Nghiêm đại đội trưởng đứng lên, nở nụ cười hào sảng, khiến cho người ta có cảm giác hắn là người vô cùng phóng khoáng, hào sảng, dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Nhưng mà khi Sở Mộ vừa mới tiến vào trong động đã cảm thấy không thoải mái chút nào. Hơn nữa lại thêm năng lực Thị kiếm, vừa nhìn đã biết rõ gia hỏa Nghiêm đại đội trưởng này bề ngoài nhìn như là người tục tằng, nhưng mà kỳ thực trong lòng thì ngược lại. Cho nên hắn âm thầm cảnh giác.

- Ta gọi là Nghiêm Khai Minh, là một trong những đại đội trưởng ở đây, ngươi có thể gọi ta là Nghiêm đại đội trưởng.

Nghiêm Khai Minh cười nói, bước lên phía trước, vươn tay muốn vỗ vai Sở Mộ.

Thân thể Sở Mộ nhoáng lên một cái, làm cho cú vỗ vai này của Nghiêm Khai Minh thất bại.

Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích hữu hảo hay là có mục đích khác, Sở Mộ đều không thể để cho một người xa lạ, vừa mới gặp mặt lần đầu động vào mình. Coi như là một ít người quen biết, hắn cũng không thích tùy ý bị đụng vào.

Hiển nhiên Nghiêm Khai Minh không ngờ tới Sở Mộ lại tránh đi như vậy. Hắn ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia không vui. Nhưng mà hắn cũng là một người rất có tâm cơ, không có tức giận, lúc này ngược lại còn cười cười, thu tay lại về sau lưng rồi quay người trở về chỗ ngồi của mình.

Lần nữa ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ bên dưới.

- Kỳ thực mỏ linh thạch ở biên hoang này có chúng ta trấn thủ cũng đã đủ, kiếm phủ lại phái ra đệ tử Đồng Kiếm bảng tới đây quả thực là đại tài tiểu dụng.

Nghiêm Khai Minh nhìn chằm chằm vào hai mắt Sở Mộ, mang theo chút áp bách, chậm rãi nói.

Nghe xong những lời này, chỉ cần không phải là kẻ đần cũng biết hàm ý bên trong thế nào. Nhưng Sở Mộ lại coi như không thấy, nói:

- Kiếm phủ sắp xếp, chúng ta tuân theo là được.

Kiếm thuật và ý cảnh của Nghiêm Khai Minh thế nào Sở Mộ không biết. Tu vi kiếm khí của đối phương lại đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, có thể đảm nhiệm chức vị đại đội trưởng, một thân thực lực nhất định không kém.

Nếu như là Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành bình thường đối mặt với loại ánh mắt mang theo áp bách của hắn, chỉ sợ sẽ yếu thế rồi chột dạ... Nhưng mà Sở Mộ lại không sợ hãi.

Cho dù là khí thế áp bách của Kiếm giả Khí Hải cảnh, cũng đừng mơ khiến cho Sở Mộ lui về phía sau một bước.

- Nói cũng đúng, đây là kiếm phủ sắp xếp, chúng ta thuận theo là được.

Nghiêm Khai Minh thu hồi ánh mắt rồi khẽ dựa về phía sau, cười nhạt nói. Sở Mộ thậm chí còn có thể phát hiện trong mắt hắn hiện lên chút khinh thường.

- Điều kiện sinh hoạt ở mỏ linh thạch biên hoang này tự nhiên không thể nào so với trong kiếm phủ. Chúng ta đều là người thô kệch, đã quen hoàn cảnh nơi này. Sở huynh đệ nhìn qua đã biết xuất thân bất phàm, nếu không chịu được hoàn cảnh nơi này kính mong Sở huynh đệ tha thứ nhiều hơn.

- Không sao.

Sở Mộ lạnh nhạt đáp lời một câu làm cho Nghiêm Khai Minh thiếu chút nữa nổi giận xuất kiếm. Một kiếm trực tiếp chém chết Sở Mộ.

Mỗi một câu nói của hắn đều trải qua cân nhắc, mục đích tự nhiên là muốn khiến cho khí thế của Sở Mộ suy yếu đi một chút. Làm cho Sở Mộ ở thế yếu, khi đó đối phó với Sở Mộ càng thêm đơn giản.

Nào đâu ngờ được Sở Mộ không những không sợ khí thế áp bách của hắn, trong lời nói mặc dù không có phản kích gì. Nhưng mà mỗi một câu lại trả lời không đâu, làm cho hắn có cảm giác toàn lực đánh ra một quyền lại đánh vào trên bị bông, có cảm giác có lực mà không phát được. Lời nói phía sau hắn đã chuẩn bị không có cách nào thoáng cái nói ra được.

- Đại đội trưởng, ta nghe nói đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ đều có thiên phú xuất chúng, thực lực phi phàm, có thực lực cường đại có thể vượt cấp khiêu chiến.

Một Kiếm vệ từ đầu chỉ đứng một bên lúc này đột nhiên lên tiếng, quét mắt nhìn về phía Sở Mộ rồi nhìn về phía Nghiêm Khai Minh nói:

- Bằng vào điểm này từ đầu chân tay ta đã ngứa ngáy, nói như thế nào ta cũng từng vượt cấp khiêu chiến. Rất muốn hiểu rõ thực lực của mình so với đệ tử Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ thế nào. Không biết Sở huynh đệ có cho ta cơ hội này không?

Vừa nói xong, người này nhìn về phía Sở Mộ, bộ dáng hùng hổ dọa người.

Loại ngữ khí kia dường như không phải là hỏi, mà hình như đang thông báo cho Sở Mộ vậy.

- Được, đề nghị của ngươi được ta phê chuẩn. Sở huynh đệ, ta thấy xem cải lương không bằng nhìn bạo lực. Không bằng các ngươi tỷ thí một chút, cũng làm cho hắn biết rõ sự lợi hại của đệ tử Đồng Kiếm bảng trong kiếm phủ. Tránh cho mình có vài chiến tích vượt cấp đánh chết địch nhân mà tự cao tự đại.

- Được.

Sở Mộ lạnh nhạt cười, trực tiếp đáp ứng.

Ý tứ của đối phương Sở Mộ có thể nhìn ra được, đơn giản chính là muốn ra oai phủ đầu với hắn.

Nói cái gì mà muốn biết sự lợi hại của đệ tử Đồng Kiếm bảng trong kiếm phủ, ý tứ bên trong lời nói này Sở Mộ biết rõ. Đối phương muốn để cho đệ tử trên Đồng Kiếm bảng biết rõ lợi hại của kiếm vệ.

Loại phiền toái không đáng có này nếu như có thể tránh Sở Mộ sẽ tránh. Nhưng đối phương đã chủ động tìm tới tận cửa, Sở Mộ nhất định sẽ không nhượng bộ, nương tay.

Đây chỉ là một Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong mà thôi.

Trong mỏ linh thạch biên hoàng này cũng có một tòa đấu kiếm đài đơn sơ, có thể coi là tự nhiên.

Cái gọi là tự nhiên là bởi vì không có dấu vết của con người kiến tạo, mài giũa. Tòa đấu kiếm đài này trên phương diện nào đó không được tính là đấu kiếm đài.

Có vô số nham thạch mọc lên san sát như rừng, những nham thạch này cao thấp lớn nhỏ, có tất cả các hình dáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio