Kiếm Đạo Độc Thần

chương 554: thu hoạch và rời đi (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gia Cát Minh trong Đại Khôn kiếm phủ nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy thân ảnh Sở Mộ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ảm đạm, quay người rời đi với những người khác.

- Lâm sư đệ, xem ra ngươi ở trong Địa cung nhận được không ít thứ tốt a. Tu vi đã đột phá tới Hóa Khí cảnh viên mãn.

Một đệ tử Đại Khôn kiếm phủ nói với đồng bạn.

- Huynh cũng vậy.

Lâm sư đệ kia cười ha hả nói.

Bất luận Kiếm giả nào tiến vào Thiên hoang cảnh trong Thiên Hoang địa cung, chỉ cần còn sống đi ra ngoài, hoặc ít hoặc nhiều đều đạt được một ít chỗ tốt, khác biệt là trình độ ra sao mà thôi.

Nhưng mà bất kể nói như thế nào, tu vi mỗi một Kiếm giả đều có tăng lên rõ ràng. có thể cảm nhận được rõ ràng hai mươi đệ tử còn lại của Đại Khôn kiếm phủ này, tu vi kiếm khí so với lúc trước khi vào còn tinh thuần hơn không ít. Trên người còn mang theo một loại khí tức đặc biệt.

- lần này kiếm phủ chúng ta tổn thất thảm trọng.

Một học viện khác thở dài.

- Không chỉ có kiếm phủ chúng ta, những người khác cũng vậy. Hắc Ưng kiếm phủ, tứ đại kiếm tông, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh... Tất cả đều tổn thất thảm trọng.

- Tổn thất là một chuyện, người còn sống đi ra cũng nhận được chỗ tốt, so với tổn thất còn lớn hơn.

- Bất kể thế nào, lần này sau khi trở về kiếm phủ, chỉ sợ kiếm phủ sẽ có động tác lớn. Người được đề cử lên Đồng Kiếm bảng sẽ nhiều vô số, chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt.

- Vạn sư huynh, lần này sau khi về kiếm phủ ta sẽ bế quan. Trong ba tháng nhất định có thể đột phá tới Khí Hải cảnh, đến lúc đó Đồng Kiếm bảng trong nội phủ lại dư một danh ngạch.

- Ta cũng thế.

- còn có ta nữa.

- Đoná chừng Vạn sư huynh là người đầu tiên trong chúng ta đột phá tới Khí Hải cảnh nha.

Những người còn sống rời khỏi Thiên Hoang địa cung, đều nhận được chỗ tốt không ít. Tu vi kiếm khí của từng người đều trở nên vô cùng tinh thuần, hùng hậu, khoảng cách với Khí Hải cảnh chỉ còn một tầng màng mỏng. Những chỗ không hiểu trước đó cũng dần dần hiểu được, là thời điểm để đột phá.

- Chư vị, lần này sau khi trở về sợ rằng lần kế phải gặp trong vương phủ.

Một đám người cười cười nói nói đi về phía mạch khoáng linh thạch.

- Các ngươi sao lại đi ra?

Khi hai mươi người này trở lại khu vực khai thác mỏ, nhìn thấy Đại trưởng lão nội phủ và các trưởng lão khác, các vị trưởng lão sững sờ, lập tức khỏi. Bọn hắn cho rằng hai mươi người này bị “tử vong” cho nên mới bị trục xuất ra khỏi Thiên Hoang địa cung.

- Trưởng lão, không phải đã tới giờ rồi sao?

Trên mặt Vạn Bàn hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Không, từ lúc các ngươi tiến vào trong Thiên Hoang địa cung mới qua hai tháng, so với thời gian ba tháng ghi lại trên điển tịch còn chưa tới.

Một trưởng lão trầm giọng nói.

- Có lẽ điển tịch ghi lại cũng không quá chính xác.

Một trưởng lão khác ngẫm nghĩ rồi nói.

- Cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.

- Bất kể như thế nào, các ngươi có thể còn sống trở về là kết quả tốt nhất.

Đại trưởng lão cười nói.

Kế tiếp là lúc các trưởng lão hỏi về chuyện liên quan tới Thiên Hoang địa cung, chúng nhân lập tức nhớ lại, muốn kể ra. Chỉ là lúc này bọn hắn phát hiện ra trí nhớ về Thiên Hoang địa cung trong đầu đột nhiên nhanh chóng trở nên mơ hồ. Tuy rằng cuối cùng còn giữ lại một chút ấn tượng, nhưng mà những ấn tượng này chỉ để cho bọn hắn biết rõ những thứ tốt mình nhận được sau khi tiến vào Thiên Hoang địa cung, ngoài ra không có cách nào cung cấp bất kỳ tin tức hữu hiệu gì khác.

Các trưởng lão có chú bất đắc dĩ, loại tình huống này bọn hắn cũng từng đọc trên điển tịch. Có lẽ đây là một loại lực lượng bảo hộ, tránh cho có quá nhiều tin tức về địa cung tiết lộ ra ngoài.

Kế tiếp, bọn hắn tiến hành thống kê một chút, đem danh sách đệ tử còn sống rời khỏi địa cung liệt kê ra.

Cái tên Sở Mộ không có ở trong đó.

- Đáng tiếc, hắn là một Kiếm giả rất có thiên phú.

- Thế sự khó lường.

- Thiên tài trên thế giới này rất nhiều, chết non cũng rất nhiều.

Các trưởng lão liên tục thở dài, cảm thấy tiếc hận vạn phần.

Chỉ là cho dù bọn hắn có tiếc nuối như vậy cũng không có tác dụng gì. Tiến vào trong Thiên Hoang địa cung, không thể nào tránh né được chuyện tử vong. Chỉ là khi chính thức đối mặt với chuyện này, trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu như vậy.

Mỗi một người đều là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, có thể tiến vào Đồng Kiếm bảng, so với Kiếm giả khác càng có tương lai sáng lạn hơn, có khả năng thăng tiến cao hơn. Bọn hắn là hi vọng hưng thịnh của kiếm phủ đời này.

Chết đi một người, đối với kiếm phủ mà nói là một loại tổn thất, thoáng cái chết hơn mười người, đó là tổn thất cực lớn. Bọn hắn cũng có kỳ vọng rất lớn với Sở Mộ, nhưng thật không ngờ, chuyến đi Thiên Hoang địa cung lần này Sở Mộ lại mất mạng.

Thế sự khó liệu.

Rất nhanh phần danh sách này cũng bị các học viên khác biết được. Có người vui mừng có người buồn, cũng có người vô cùng tiếc nuối, ví dụ như đám người Vạn Bàn, Phó Xà vậy.

- Chết rất tốt, cho dù ngươi không chết. Đợi sau khi trở lại kiếm phủ, ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi dưới thân kiếm của ta.

Khi hắn ở trong địa cung bị Sở Mộ chém giết, hắn đã thề, vô luận thế nào cũng phải tự tay giết chết Sở Mộ. Chính thức giết chết Sở Mộ, nhưng mà hiện tại Sở Mộ chết trong địa cung, không phải tự tay động thủ khiến cho hắn có chút tiếc nuối.

- Tử vong?

Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, chắp hai tay sau lưng, trên mặt có vài phần buồn rầu. Hắn chợt mỉm cười, không biết là nói với mình hay là nói với người khác, thanh âm rất nhỏ:

- Không, ta cảm thấy ngươi không có chết. Không có dễ chết như vậy, có lẽ lần gặp mặt kế tiếp là ở Vương phủ.

Bất kể nói như thế nào, bất kể tiếc nuối như thế nào, Thiên Hoang địa cung ba ngàn năm xuất hiện dừng lại ở đây, chuyến đi địa cung cũng chấm dứt.

Các học viên của Đại Khôn kiếm phủ thậm chí còn không muốn nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi hồi phục một chút lập tức cười Hồng Quan Hạc, cả đám bay lên tời, nhanh chóng rời khỏi khu vực khai thác mỏ, muốn trở về Đại Khôn hư cảnh trong kiếm phủ.

Một đạo thân ảnh cao lớn, cường tráng nhanh chóng chạy đi, nhanh chóng phóng về phía Thiên Hoang cốc. Người này là một đại hán thân thể cường tráng, trên người mặc y phục ngắn, làn da rám nắng, đầu trọc lóc, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cứng rắn vô cùng, phảng phất như sắt thép. Trên người hắn có sát khí đậm đặc vờn quanh, vô cùng khủng bố.

Kiếm giả tầm thường từ phía xa đã cảm nhận sát khí trên người hắn, đều sợ tới mức hai chân như nhũn ra, khó có thể nhúc nhích.

Thứ khiến cho người ta chú ý nhất chính là mắt trái trên khuôn mặt đại hán được sát khí bao phủ toàn thân có tấm vải che lại. Chỉ có mắt phải lộ ra, mắt phải hắn lạnh lẽo như băng, tràn ngập sát ý, phảng phất như có thể giết chết bất kỳ một thứ gì trong tầm mắt của hắn, cho dù là nhân loại cũng vậy....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio