Tám trăm mét về hướng Đông.
Âu Dương Liệt cười lạnh,
- Đợi thêm lúc nữa, Diệp Trần chết chắc.
Âu Dương Minh biết ý đối phương, cười gằn nói:
- Gừng càng già càng cay, Hồng Thiên Quân thân kinh bách chiến, đối thủ nào hắn chưa từng gặp phải, cho dù là tên tiểu tử Diệp Trần vừa mới quật khởi, đợi hắn chân khí suy yếu, chắc chắn không thoát khỏi kết cục bị nghiền nát.
- Kì thực, Hồng Thiên Quân trọng thương, Diệp Trần chết mới là kết cục tốt nhất, đến lúc đó, bọn La Hàn Sơn nhiệt huyết bốc lên đầu, sẽ lao lên vi công Hồng Thiên Quân, quân tử chết chứ không chịu nhục, Hồng Thiên Quân dù trọng thương cũng có thể đánh chết bọn chúng, sau đó thương thế càng thêm nặng.
Âu Dương Minh sáng mắt,
- Huynh nói, chúng ta ngư ông đắc lợi, thuận tiện giết luôn Hồng Thiên Quân đang bị thương.
Âu Dương Liệt biểu tình âm hiểm.
Một chưởng phá vỡ long thủy quyển, Hồng Thiên Quân đắc ý cười nói:
- Giữa Bão Nguyên Cảnh và Ngưng Chân Cảnh có một khoảng cách rất lớn, dù chiến lực của ngươi cường hãn, cũng không tránh khỏi hiện thực này, bây giờ chân khí của ngươi chẳng còn bao nhiêu, chắc chỉ độ hai phần thôi nhỉ!
- Đủ để giết ngươi.
Diệp Trần biểu tình vẫn không biến hóa, chỉ có ánh mắt càng lúc càng sắc nhọn, tựa hồ có thể xuyên thủng mọi hư vô, nhìn thấy chân thực.
Nhìn biểu tình lạnh lùng này của Diệp Trần, Hồng Thiên Quân trong lòng khó chịu dị thường, thề rằng sẽ phải nghiền nát đối phương, giơ chân dẫm lên mặt hắn, ra sức chà đạp thì mới hả giận. Lúc đó để xem đối phương còn tiếp tục cuồng vọng, tiếp tục ương bướng không chịu xin tha nữa hay không.
- Chết cho ta, Băng sơn ấn!
Hai tay nhanh nhẹn kết ấn, Hồng Thiên Quân đánh ra một phiến chưởng ấn màu hoàng thổ, những chưởng ấn này vô cùng ngưng thực, như những ngọn núi nhỏ phong ấn bên trong.
Khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là, Diệp Trần không đỡ công kích của đối phương mà vặn thân hình, bơi xuống dưới nhanh như một con cá, thân pháp cực nhanh, không thể tưởng tượng, không ai nghĩ được trong nước có thể đạt đến tốc độ đó.
Thuần Quân Chân Khí ngưng kết thành khí kiếm ôm lấy Diệp Trần, dưới sự thôi động của kiếm ý, tốc độ kinh nhân, tất cả thủy lưu đều mất đi khả năng ngăn cản, bị phá dễ dàng, lúc này tốc độ Diệp Trần còn nhanh hơn thượng cổ thực nhân ngư, bạo phát lực càng tấn mãnh.
Chạy đi đâu!
Công kích thất bại, Hồng Thiên Quân thoáng sững người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Áp lực trong nước quá lớn, Hồng Thiên Quân lại không giỏi thân pháp, càng đuổi càng xa, trong lòng vừa kinh ngạc với tốc độ của Diệp Trần, đồng thời, Hồng Thiên Quân thôi động chân khí đến cực hạn, chân khí như nước sôi trào quanh người, chế tạo ra lực đẩy cường đại.
Cuối cùng, Hồng Thân Quân cũng đuổi kịp Diệp Trần, tiếp tục phát lực công kích, từng phiến chưởng ấn bắn ra, làm cho thủy lưu trở nên hỗn loạn.
Cuộc truy đuổi duy trì trong chốc lát.
Diệp Trần đột nhiên dừng thân thể, quat người tung một kiếm về phía Hồng Thiên Quân.
- Kiếm Khí Ngưng Sơn!
Hồng Thiên Quân ha ha cười, tưởng Diệp Trần đầu óc có vấn đề, vội vàng vận Liệt thổ phong cương công chống đỡ, trong lúc hắn vận công, chân khí hơi hãm lại, nhưng lại bị hắn bỏ qua, hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giết chết Diệp Trần, dẫm hắn dưới chân.
Hỏa tinh nóng bỏng văng khắp nơi, đun sôi thủy lưu xung quanh.
Trung tâm nơi hỏa tinh bắn ra, kiếm khí không ngừng chém lên thành trì hư huyễn bên ngoài cơ thể Hồng Thiên Quân, tần suất rất cao, căn bản không thể tính toán, đến thủy lưu xung quanh cũng phải chấn động theo, đồng bộ hóa cùng tần suất trảm kích của kiếm khí.
Rắc!
Đột nhiên, vật thể cứng rắn phát ra những tiếng nứt vỡ, trảm kích lực càng lớn so với lúc trước, không chỉ biến yếu mà còn cường thịnh hơn, kiếm khí suy yếu càng thêm hư ảo, tất cả những biểu hiện trước kia đều là giả dối.
Tiểu thành trì hư huyễn nhanh chóng bị chém ra một khe hở lớn, thấy nó sắp bị phá vỡ, Hồng Thiên Quân sợ hãi nói:
- Không thể nào, sao ngươi vẫn còn chân khí dư thừa?
- Chân khí lượng của ta không cần ngươi lo, chân khí của ngươi có lẽ chỉ còn lại ba phần tư thôi nhỉ! Phòng ngự công pháp của ngươi mặc dù rất lợi hại, nhưng rõ ràng thập phần tiêu hao chân khí, lúc nãy lại cường hành vận chuyển chân khí, liều mạng đuổi theo ta, cộng thêm liên tục thi triển Băng sơn ấn, chân khí tiêu hao càng thêm kịch liệt.
Diệp Trần thanh âm không lớn, nhưng có thêm kiếm khí sắc nhọn, dễ dàng xuyên qua tấm chắn nội tâm Hồng Thiên Quân.
Hồng Thiên Quân thẹn quá hóa giận,
- Vậy ngươi thì sao? Ngươi sớm đã hết sạch chân khí rồi.
Kiếm khí tiếp tục cắt lên tiểu thành trì hư huyễn, tạo ra vô số lỗ hổng, Diệp Trần thản nhiên nói:
- Không may là trên người ta có một viên đan dược bổ sung chân khí trong nháy mắt, lúc nãy trên đường truy đuổi, ta đã kịp nuốt nó rồi.
Câu nói này có một nửa là thật, một nửa là giả, bổ sung chân khí trong nháy mắt là thật, đan dược là giả, trên thực tế hắn có cả một bình hồ lô loại đan dược không biết tên này, tác dụng rất lớn, trừ hiệu dụng nâng cao chân khí tu vi, còn có thể trong nháy mắt bổ sung chân khí, tốt hơn loại đan dược bổ sung chân khí bán trên thị trường gấp mấy lần, tác dụng phụ rất nhỏ.
Thành trị hư huyễn tạo nên bởi chân khí đang có dấu hiệu tan vỡ, Hồng Thiên Quân gằn từng chữ,
- Được lắm, ép ta đến nước này, dưới Bão Nguyên Cảnh ngươi là số một, nhưng ngươi nghĩ có thể thắng được ta sao? Liệt thổ phong cương, ngưng cho ta!
Chân khí tàn dư bạo phát trong cơ thể, thành trì hư huyễn bên ngoài cơ thể Hồng Thiên Quân đột nhiên thu nhỏ một vòng, các vết nứt từ từ liền lại, càng lúc càng ngưng thực, càng lúc càng dầy nặng, lực phòng ngự cực mạnh, kiếm khí không ngừng trảm kích mà cũng không thể tạo được một lỗ hổng.
- Ha ha, sau khi bước vào Bão Nguyên Cảnh, tốc độ hồi phục chân khí đại tăng, ta bây giờ không công kích, chỉ phòng thủ, vẫn có thể hồi phục chân khí, đợi chân khí của ngươi tiêu hao một nửa, đó chính là lúc ngươi phải chết.
Lúc nói câu này, Hồng Thân Quân đã phẫn nộ đến sắp mất đi lý trí, hắn chưa từng nghĩ qua, một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì lại có thể ép hắn đến trình độ này, kiếp này nếu như không giết chết Diệp Trần, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sản sinh tâm ma.
Diệp Trần thần tình băng lạnh,
- Ta xem ngươi phòng ngự được đến lúc nào, Kiếm Khí Ngưng Sơn!
Kiếm chiêu này giữ lực rất lâu, nhưng vẫn phải có lúc suy kiệt, tiếp tục thôi động chân khí hiệu quả chắc chắn sẽ suy giảm, Diệp Trần chặt đứt chân khí, một lần nữa chém ra một kiếm, kiếm khí cuồng bạo hung mãnh chém xuống hư huyễn thành trì, bắn ra ngàn vạn hỏa tinh.
Hai người một toàn lực phòng thủ, một toàn lực công kích, chúng nhân đứng đó, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn.
- Đợt này chưa qua đợt khác đã đến, ta không thể nhìn rõ được nữa.
La Hàn Sơn thổ ra một ngụm trọc khí, cười khổ nói.
Chu Mai nói:
- Có thể ép Hồng Thiên Quân toàn lực phòng ngự, lực chiến đấu mà Diệp sư đệ biểu hiện đã khiến đối phương thập phần kinh ngạc.
- Nhưng cũng không thể xem thường Hồng Thiên Quân, phòng ngự công pháp đó cường hãn khó tin, tuyệt đối là địa cấp trung giai phẩm cấp.
- Chính xác, Hồng Thiên Quân nếu như không có phòng ngự công pháp đó, sớm đã bại dưới tay Diệp Trần. Nguồn:
Từ Tĩnh không nói gì, nàng đang đợi Diệp Trần phát động một đòn lôi đình thực sự, hơn nữa còn là một đòn khiến đối phương không có hi vọng trở mình.
Xa xa, Âu Dương Minh hít ngược một ngụm lãnh khí, Diệp Trần cường đại khiến hắn rùng mình, Thiên Hồng Quân xếp hạng sáu mươi chín trên Tiềm long bảng, hơn nữa còn đã bước vào Bão Nguyên Cảnh vậy mà cũng bị áp chế phải toàn lực phòng ngự, không dám phản công, nói ra ai tin.
Bôn lôi thủ Âu Dương Liệt mặt hàn sát cơ nói:
- Diệp Trần không chết, sau này Tử Dương Tông ta không có ngày yên, đợi hai người chúng đều bị thương, chúng ta toàn lực xuất thủ đánh chết Diệp Trần, một kích giết chết đối phương, sau đó lập tức rời đi, không được để bọn La Hàn Sơn bao vây.
- Không sai, người này quá đáng sợ, không giết hắn, Thiên Phong Quốc đâu còn chỗ cho chúng ta, phải giết.
Âu Dương Minh tàn bạo nói.
Hồng Thiên Quân chân khí tiêu hao có chút kịch liệt, hư huyễn thành trì kiên cố một lần nữa bị cắt ra một lỗ hổng nhỏ, lỗ hổng nhìn thì rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua, bởi vì mỗi đòn kiếm khí đều chém lên lỗ hổng đó, mở rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ sợ một lúc nữa, thành trì sẽ thất thủ.
- Hừ hừ, bây giờ cho ngươi đắc ý một lúc, đợi chân khí của ta hồi phục năm phần, cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Hồng Thiên Quân không lo lắng về lỗ hổng, đây là hắn cố ý để cho Diệp Trần tưởng hắn không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Đột nhiên.
Hồng Thiên Quan biến sắc, trong thị tuyến của hắn, Diệp Trần đột nhiên thu hồi kiếm thế, chân trái tiến lên phía trước, tay phải giơ cao trường kiếm, nhãn quan quan tâm, tiến nhập vào một cảnh giới huyền ảo, phong mang chi khí khủng bố dị thường hội tụ trên mũi kiếm.
- Hắn muốn làm gì vậy, không lẽ vẫn còn tuyệt chiêu, không thể nào?
Trong đầu lóe lên ý niệm nguy hiểm, Hồng Thiên Quân đang định toàn lực vận chuyển Thổ liệt phong cương công, ngưng cố phòng ngự, nhưng đã quá muộn.
- Luyện tâm nhất kiếm!
Diệp Trần tay cầm Vân ẩn kiếm, dùng một loại quỹ tích đơn giản nhất, nhẹ nhàng nhất chém ra, một kiếm này nhìn có vẻ chậm chạp, kì thực nhanh đến không thể tưởng tượng, bởi vì cánh tay Diệp Trần và Vân ẩn kiếm như biến mất, chỉ có thể nhìn thấy một đường bạch quang bay thẳng với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, trong nháy mắt chém lên hư huyễn thành trì.
Rắc!
Hư huyễn thành trì vô cùng kiên cố vỡ đôi trừ chính giữa.
Phốc!
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tầng chân khí hộ thể trong cùng của Hồng Thiên Quân đã vỡ, ngực có thêm một vết kiếm sâu thấu xương, trong người, kiếm khí bạo động, cắt đứt kinh mạch và gân máu, chân khí đang từ vận chuyển có quy luật cũng bị chém thành lộn xộn.
Mất đi chân khí chống đỡ, hư huyễn thành trì sụp đổ, hóa thành những điểm hoàng quang tiêu tán.
- Ta là Trọng Nhạc đại đệ tử, giết ta, chạy đến chân trời góc vể cũng chỉ có một con đường chết, muốn giết ta không?
Hồng Thiên Quân miệng bê bết máu, trừng mắt nhìn Diệp Trần, hắn không tin đối phương dám giết hắn, Trọng Nhạc thân là trung đẳng quốc gia Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn, thế lực cực đại, cao thủ như mây, đến môn chủ cũng là Võ giả Tinh Cực Cảnh sơ kì, nếu như Diệp Trần dám giết hắn, cho dù chạy về Lưu Vân Tông cũng vô dụng, Trọng Nhạc nhất định tạo áp lực, khiến Cao tầng Lưu Vân Tông phải giao nộp Diệp Trần.
Diệp Trần thản nhiên nói:
- Sớm biết như vậy sao còn ra tay.