Diệp Trần nói:
- Đôi Hạ phẩm thủ sáo này cũng không tệ, sao lại không mua
- Ta tạm thời không có nhiều Hạ phẩm linh thạch như vậy, sau này hẳn nói, hơn nữa ta đã có một đôi rồi.
Với tư cách là nhị đệ tử của Phi Thiên Ma Tông, Mộ Dung Khuynh Thành đã sớm có được Hạ phẩm thủ sáo, bất quá so với Song Ti Kim Thủ Sáo này thì rõ ràng kém hơn rất nhiêu.
- Hai vạn ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch thôi mà, ta sẽ trả hộ ngươi, xem như để cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến Vũ Thành.
Diệp Trần dứt khoát lấy ra hai cái rương lớn và ba cái rương nhỏ, bên trong đều là Hạ phẩm linh thạch, đối với hắn thì hai vạn ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch chẳng qua chỉ là số lượng nhỏ, giờ số Hạ phẩm linh thạch hắn có đã vượt qua 200 vạn khối rồi, Trung phẩm linh thạch cũng hơn sáu vạn, còn giàu hơn so với Cửu phẩm tông môn bình thường nữa
- Vậy thì cảm ơn.
Mộ Dung Khuynh Thành tu luyện chính là công pháp ma đạo nên tính tình không hề ngại ngùng chút nào.
- Khuynh Thành, không cần để hắn trả giúp ngươi đâu, Song Ti Kim Thủ Sáo này để ta tặng ngươi được rồi.
Đúng lúc này, một gã thanh niên tranh với Diệp Trần, trước khi hắn kịp trả tiền thì đã lấy ra Hạ phẩm linh thạch giao cho lão bản.
Trông thấy người này, mặt Mộ Dung Khuynh Thành không lộ ra chút biểu tình
- Nhị hoàng tử, thật khéo a!
- Đúng vậy! Quả thật rất khéo.
Tướng mạo của thanh niên này cũng không anh tuấn lắm, chẳng qua trên người lại có một cổ hoàng giả chi khí, theo sau hắn chính là bốn gã hắc y lão giả, tu vi của nguyên đám đều không hề dưới Nguyên Tông Bác, trong đó người cầm đầu rõ ràng lại là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
- Hay là thôi đi, đôi thủ sáo này cũng không hợp ý ta lắm.
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không định nhận quà của đối phương.
Thanh niên xoay người lại
- Sao thế, không phải ban nãy ngươi còn muốn mua sao?
- Ban nãy là ban nãy, giờ ta không còn thích nữa, Diệp Trần, chúng ta đi.
Mộ Dung Khuynh Thành xoay người rời đi, Diệp Trần đi theo bên cạnh nàng.
Khuôn mặt đang mỉm cười của thanh niên liền cứng đờ, Diệp Trần thì có thể trả linh thạch giúp nàng, nhưng đến mình thì nàng lại không thèm nể mặt mũi, lý nào lại như vậy chứ.
- Lưu lão, ngươi phái ra mấy người giám sát bọn hắn, xem tiểu tử kia có quan hệ thế nào với nàng.
- Vâng, Nhị hoàng tử Điện hạ.
Lão giả cầm đầu ngữ khí cung kính trả lời.
- Tốt nhất là không có chuyện gì, nếu không thì đừng có trách ta.
Âm trầm nhìn thoáng qua Diệp Trần, thanh niên ném chiếc thủ sáo rồi bỏ đi.
Trước một công trình kiến trúc to lớn phong cách cổ xưa.
Người đến người đi, võ giả đi vào vẻ mặt ngưng trọng, võ giả đi ra có mừng như điên, có ủ rũ, không khí rất là quái dị.
Diệp Trần dừng bước chân lại, nghiêng đầu nói:
- Nhị hoàng tử ngươi nói hẳn là Nhị hoàng tử của Hắc Long đế quốc phải không?
- Ân, người này cũng là cao thủ bài danh thứ ba mươi bốn trên Tiềm Long Bảng lúc trước, thực lực hơi mạnh hơn Tề Thiếu Phong một chút.
Mộ Dung Khuynh Thành vuốt vuốt Song Ti Kim Thủ Sáo trong tay, vừa rồi theo lời đề nghi của Diệp Trần đã trở lại quầy thủy tinh mua Song Ti Kim Thủ Sáo này.
- Nhìn ngươi có vẻ như rất kiêng kị hắn thì phải.
- Không phải ta kiêng kị hắn, kiêng kị chính là hoàng gia Hắc Long đế quốc sau lưng hắn. Ở Nam Trác Vực, Lục phẩm tông môn cũng không phải là cường đại nhất, hoàng gia của Tam đại quốc gia mới chính là bá chủ. Nếu tính theo phẩm cấp thì Tam đại hoàng gia tương đương với Lục phẩm tông môn đính tiêm, có được nội tình vạn năm thậm chí vài vạn năm, cường đại như Cửu U Giáo lúc trước cũng không thể thoáng cái tiêu diệt Tam đại hoàng gia được.
Nói đến Cửu U Giáo, Diệp Trần nhịn không được hỏi:
- Cửu U Giáo đến cùng có phẩm cấp gì? Tất cả thế lực ở Nam Trác Vực liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của nó.
- Ngũ phẩm tông môn, hơn nữa lại chính là Ngũ phẩm tông môn đính tiêm, trong tông môn võ giả Tinh Cực Cảnh hơn một ngàn, võ giả Linh Hải Cảnh mấy chục, mà giáo chủ Cửu U Giáo lại chính là vương giả Sinh Tử Cảnh. Lúc trước nếu không phải hai người Long Vương và Huyền Hậu liên thủ đuổi giết hắn thì Cửu U Giáo đã sớm nhất thống Nam Trác Vực rồi.
- Hai người Long Vương và Huyền Hậu liên thủ đuổi giết giáo chủ Cửu U Giáo?
Diệp Trần hít một hơi khí lạnh, tại Chân Linh đại lục, vương giả Sinh Tử Cảnh tuyệt đối là một truyền kỳ, rất nhiều người đến cuối đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được.
Trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành lộ ra thần sắc hướng tới, giải thích nói:
- Cuộc chiến của vương giả Sinh Tử Cảnh không phải là chiến đấu bình thường, thực lực hơi thắng ba phần cũng chỉ có thể đánh lui đối phương, ngay cả đánh bị thương cũng không được. Long Vương tuy rằng là vương giả Sinh Tử Cảnh có uy tín lâu năm, Huyền Hậu lại kinh tài kinh diễm, có thể nói là thiên tài kiệt xuất nhất ngàn năm qua, nhưng giáo chủ Cửu U Giáo cũng không phải là vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường, nếu một chọi một thì... cũng không thể làm gì được hắn cả. Trong thiên hạ, có lẽ chi có Hư Hoàng chí cao vô thượng kia mới có thể dùng sức một người đánh bị thương giáo chủ Cửu U Giáo thôi, nhưng nếu muốn triệt để đánh chết thì rất rất khó, trừ phi thực lực hai bên kém nhau cả mấy lần thì còn có khả năng.
- Ngươi nói là, giáo chủ Cửu U Giáo có khả năng không chết?
- Không biết?
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu.
Diệp Trần cười khổ một tiếng, lấy tu vi của hắn thì căn bản không thể nào hiểu được sự đáng sợ của vương giả Sinh Tử Cảnh, nếu vọng tưởng muốn ước lượng thì chỉ hại não thêm thôi.
- Tốt rồi, chúng ta vào thôi.
Diệp Trần không nói nhiều, đi về hướng công trình kiến trúc cổ xưa kia.
- Hoan nghênh quang lâm, hai vị muốn dùng tu luyệt thất sao?
Trong hành lang có một phu nhân xinh đẹp đang ngồi đó, thấy hai người đến trên mặt liền lộ ra vẻ mỉm cười.
Diệp Trần gật gật đầu.
- Không sai.
Vũ Thành khác với những nơi khác, có thể nói là may mắn, ở dưới đáy của Vũ Thành ẩn chứa Địa Sát Chân Hỏa, Địa Sát Chân Hỏa vô cùng nóng bỏng, võ giả Tinh Cực Cảnh dính phải một tia sẽ lập tức bị luyện hóa thành tro bụi, ngay cả hài cốt cũng không còn. Nhưng khiến người khác lấy làm kỳ chính là võ giả nếu tu luyện ở gần Địa Sát Chân Hỏa thì tốc độ luyện hóa chân khí sẽ tăng lên rất nhiều, cũng tương đối dễ dàng đột phá cảnh giới hơn. Về sau lại có vài chục vị đại năng Linh Hải Cảnh thi triển ra thủ đoạn kinh người, tụ những Địa Sát Chân Hỏa xông lên tại một chỗ, kiến tạo nên phòng tu luyện chỉ ở Vũ Thành mới có. Tu luyện ở trong phòng tu luyện nếu so với hỏa khí không tụ lại trước kia thì tốt hơn rất nhiều, Vũ Thành có thể có nhiều võ giả mộ danh mà đến như vậy hơn phân nửa là để tiến vào tu luyện trong phòng tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào cấp độ cao hơn.
Đương nhiên, vào phòng tu luyện để tu luyện thì phải trả linh thạch, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả.
- Phòng tu luyện của Vũ Thành chúng ta được phân làm bốn cấp bậc, theo thứ tự là phòng tu luyện cấp thấp, phòng tu luyện trung giai, phòng tu luyện đẳng cấp cao, còn có phòng tu luyện đỉnh giai nữa. Bất quá phòng tu luyện ngoài đẳng cấp cao thì chỉ có võ giả Tinh Cực Cảnh mới có thể sử dụng, hai vị muốn phòng tu luyện cấp thấp hay trung giai đây?
Diệp Trần nói:
- Cho chúng ta hai gian phòng tu luyện trung giai đi.
Hỏa khí của phòng tu luyện đẳng cấp cao quá mức mãnh liệt, võ giả dưới Tinh Cực Cảnh căn bản không thể nào thừa nhận nổi, nếu không Vũ Thành cũng không cần phải đặt ra hạn chế tu vi của võ giả làm gì, dù sao thì linh thạch của ai lại không phải là linh thạch chứ
- Phòng tu luyện trung giai cần một ngàn khối Hạ phẩm linh thạch một ngày, bên ngoài phối với luyện võ trường trung giai, hai vị cần phải trả trước phí tổn linh thạch trong ba ngày.
Trước đó đã từ Mộ Dung Khuynh Thành biết được giá cả của phòng tu luyện nên Diệp Trần cũng không quá giật mình, lấy ra sáu ngàn khối Hạ phẩm linh thạch đặt ở trên quầy, sau đó nhận lấy hai quả ngọc bài từ trên tay đối phương, trên ngọc bài phân biệt có hai chữ cổ 64 và 65. Đọc Truyện Online Tại
- Mời hai vị theo ta
Phía trước có người tùy tùng dẫn đường.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi theo hắn.
Chỉ qua chốc lát.
Hai người đã đi theo người tùy tùng đến trước hai cái biệt viện liền nhau.
Tùy tùng nói:
- Bên trái là phòng tu luyện trung giai số 64, bên phải là phòng tu luyện trung giai số 65, trước khi các ngươi trả lui phòng tu luyện thì chúng thuộc về các ngươi, trước khi được các ngươi cho phép thì dù là kẻ nào cũng không có quyền tiến vào trong đó.
- Biết rồi.
Diệp Trần lấy ra mười khối Hạ phẩm linh thạch ném cho đối phương.
- Cảm ơn, chúc hai vị tu luyện thành công.
Trên mặt tùy tùng lộ ra vẻ tươi cười, hắn chẳng qua chỉ là võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ, mười khối Hạ phẩm linh thạch đối với hắn mà nói đã không ít rồi. Đợi khi người tùy tùng rời khỏi, Diệp Trần nói:
- Lần tu luyện này ta phỏng chừng sẽ mất thời gian rất lâu, nếu ngươi không chờ được thì có thể rời đi trước, phí tổn linh thạch cứ ghi cho ta là được rồi.
- Tốt
Mộ Dung Khuynh Thành quả thật sẽ không ngốc ở Vũ Thành trong thời gian dài, dù sao tu vi của nàng hiện giờ cũng không phải nói đột phá là đột phá được, dù cho có phòng tu luyện cũng không có khả năng. Nếu không có tiến triển nhiều lắm thì nàng cần phải trở lại Phi Thiên Ma Tông, sau khi tĩnh tâm chuẩn bị một phen liền tiếp tục thâm nhập vào trong Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm Thiên Ma Hoa.
Cùng Mộ Dung Khuynh Thành tách ra, Diệp Trần tiến vào trong nội viện số 64.
- Chậc chậc, luyện võ trường này thật không tệ, có thể thừa nhận được lực trùng kích rất lớn. Lọt vào tâm mắt là một luyện võ trường cỡ nhỏ phương viên hơn mười dặm, dưới nền đất luyện võ trường được lát Lam Thiết Thạch, từng khối từng khối một rất chỉnh tề. Trong trung ương của luyện võ trường, còn có ba căn kim loại được làm ra để luyện công sừng sững đứng đó, mặt ngoài đã có không ít dấu vết, như kiếm ngấn, vết đao, chưởng ấn các loại, hiển nhiên là đã bị người khác dùng qua.
Lấy Tinh Ngân Kiếm ra, Diệp Trần chậm rãi hít một hơi, chém một kiếm ra ngoài.
Xoẹt!
Kiếm khí lam sắc nhàn nhạt vạch phá không khí, để lại trên cái cọc luyện công một vết kiếm thật sâu.
Bởi vì Diệp Trần còn chưa biết rõ độ cứng của cái cọc luyện công nên lại lấy ra Long Tuyền Kiếm vung lên một đạo kiếm khí, đạo kiếm khí kia liền lưu lại trên cọc luyện công một vết tích nhạt hơn rất nhiều.
- Ân, ước chừng gia tăng lên một thành rưỡi lực công kích, Hạ phẩm bảo kiếm không hổ là Hạ phẩm bảo kiếm, không phải bảo kiếm bình thường có thể so sánh được.
Đối với uy lực của Tinh Ngân Kiếm, Diệp Trần rất hài lòng. Bất quá nói tương đối thì hắn rất ưu thích Hạ phẩm Bảo Khí có độ cứng rắn một chút, đã có Tinh Ngân Kiếm, về sau cũng không cần lo lắng chuyện bảo kiếm bị đứt gãy nữa rồi.
Biệt viện cũng không lớn lắm, ngoại trừ luyện võ trường loại nhỏ bên ngoài chỉ còn một tòa kiến trúc thôi.
Trong công trình kiến trúc, ở giữa là phòng khách, bên trái là phòng ngủ, bên phải chính là phòng tu luyện.
Chất liệu của phòng tu luyện rất đặc biệt, không phải được kiến tạo từ gỗ đá, cũng không phải kim loại, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống với các loại gỗ như Thiết Trầm Mộc, sờ lên còn mang theo một chút lạnh buốt.
Vừa tiến vào trong đó, Diệp Trần liền cảm nhận được độ ấm tăng cao, bất quá kỳ quái chính là đứng trong phòng tu luyện cũng không cảm thấy nóng lắm, trái lại, cơ thể lại trở nên rất ấm áp, chân khí vốn chậm rãi chảy xuôi liền trở nên hoạt bát, tựa như được nhập vào biển rộng vậy
Phóng xuất linh hồn lực ra, Diệp Trần muốn xem phòng tu luyện này có gì huyền bí.
Rất nhanh.
Dưới nên dất liền có một hồng sắc khí thể bốc lên, tụ lại trong phòng tu luyện, mà vách tường bốn phía và trần nhà bởi vì chất liệu đặc thù nên có công hiệu ngăn cách những hồng sắc khí thể kia, khiến nó không thể tràn ra bên ngoài được.
- Đây chính là hỏa khí của Địa Sát Chân Hỏa a! Không biết Địa Sát Chân Hỏa chính thức có bộ dáng gì nữa.
Trong miệng nói thầm một tiếng, Diệp Trần đi đến bồ đoàn ở trung ương phòng tu luyện ngồi xuống, phân biệt lấy ra một quả Bổ Khí Đan, Bổ Tinh Đan cùng với Bổ Thần Đan nhét vào trong miệng, chợt lại lấy ra hai khối Hạ phẩm linh thạch nắm trên tay. Lần này tu luyện hắn muốn một lần đạt đến Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong luôn, chỉ có tu vi gia tăng thì thì thực lực tổng hợp mới có thể tăng theo được.
Nhắm hai mắt lại, Diệp Trần dần dần tiến vào trạng thái tu luyện.
- Ngươi nói là tên kia tiến vào trong phòng tu luyện rồi sao.
Bên trong quán rượu, Nguyên Tông Bác nói với võ giả Ngưng Chân Cảnh đang đứng ngay ngắn trước mặt hắn.
Đối phương gật đầu
- Đúng vậy.
- Tiếp tục giám thị cho ta, khi nào hắn ra ngoài thì phải lập tức phái ngươi đến nói cho ta biết, linh thạch sẽ không thiếu ngươi đâu.
Thần sắc Nguyên Tông Bác âm lạnh.
- Không thành vấn đề.
Trên mặt người này lộ ra vẻ vui mừng. Tại Vũ Thành, võ giả Ngưng Chân Cảnh về cơ bản không hề có địa vị gì cả, muốn thu nhập linh thạch theo con đường bình thường thì rất khó khăn, cũng may võ giả tiến vào Vũ Thành hoặc nhiều hoặc ít đều có ân oán với nhau, dưới tình huống bình thường, võ giả có ân oán sẽ tìm mấy tên võ giả Ngưng Chân Cảnh để giám thị đối phương, muốn giám thị đương nhiên phải trả một cái giá lớn, mà cái giá này chính là linh thạch.