Kiếm Động Cửu Thiên

chương 946: một nguyện vọng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đều dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn đại hán khỏe mạnh trước mặt Chu Hằng, vừa rồi chính là hắn nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải một kích liên thủ của bốn đại Thiên Hà Vương, đây chẳng lẽ là Thiên Hà Đế của Đại Hà Học Phủ sao?

Chu Hằng gặp vận may, bợ đỡ được một đại lão của Đại Hà Học Phủ sao, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ đánh tới Đại Nguyên Học Phủ?

Đung, nếu không phải như thế, hắn dựa vào cái gì mà dám không kiêng nể gì như thế, ngang nhiên hành hung?

Nhưng học sinh bình thường chỉ là hâm mộ ghen tị oán hận mà thôi, bốn vị Thiên Hà Vương lại là thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ đáy lòng.

Từ trên ý nghĩa chặt chẽ mà nói, vô luận là Tinh Thần Cảnh, Thiên Hà Cảnh hay Tuệ Tinh Cảnh, Hắc Động Cảnh đều là một quá trình hoàn chỉnh, nếu muốn phân biệt, thực ra phân chia lấy số 9 làm cơ sở càng thêm chuẩn xác, cái gọi là Vương, Hoàng, Đế ba tiểu cảnh giới cũng không có bất đồng trên bản chất.

Bởi vậy, bốn vị Thiên Hà Vương tự nhiên có thể cảm ứng được khí tức phát ra từ trên người đối phương rõ ràng rõ ràng một bậc so với bọn họ.

Đây cũng không phải là Thiên Hà Hoàng, thậm chí Thiên Hà Đế, mà là . . . Tuệ Tinh Cảnh!

Về phần là Tuệ Tinh Vương hay Tuệ Tinh Hoàng, Tuệ Tinh Đế, bọn họ cũng không biết! Nhưng đối với Thiên Hà Vương mà nói, Tuệ Tinh Vương cùng Tuệ Tinh Hoàng, Tuệ Tinh Đế có cái gì khác nhau chớ, đều là tuyệt đối bị nghiền ép!

Chu Hằng lại có cường giả Tuệ Tinh Cảnh làm tôi tớ!

Lỗ tai của bọn họ không phải có vấn đề chứ, rõ ràng nghe được Cổ Thiên Vương xưng Chu Hằng là chủ thượng!

Chủ thượng a, hỗn đản, ý tứ này còn không rõ ràng sao, cường giả siêu cấp cường đại đến mức đủ để với lực một người quét ngang Độ Dương Tinh lại là thủ hạ của Chu Hằng! Này này này này, chẳng lẽ Chu Hằng là đại thiếu gia tới từ Đại Tinh Vực nào đó?

- Chủ thượng! Muốn lão nô chế tạo chút thú cơ quan hay không, gian bạo mông lão già này?

Cổ Thiên Vương lui ra vài bước, đứng sau Chu Hằng, lập tức đổi lại biểu tình nịnh nọt, chu đáo hiến kế nói.

Hoa cúc của bốn đại Thiên Hà Vương đồng thời siết chặt, nếu thật sự bị thú cơ quan thú cơ quan mông, về sau bọn họ đâu còn có mặt gặp người? Cường giả Tuệ Tinh Cảnh này đến tột cùng là ai a, như thế nào toàn thân đều tiết lộ ra một cỗ biến thái.

Chu Hằng không để ý đến Cổ Thiên Vương, hắn nhìn Kim Hoán Thành im bặt ngừng cười, nói:

- Cười! Tiếp tục cười a!!

- Ta . . . Ta . . . Ta . . .

Sau khi Kim Hoán Thành nói lắp một trận, đột nhiên quỳ xuống, cuông quit dâp đâu với Chu Hằng.

- Chu sư huynh, là ta hồ đồ, không nên đắc tội ngươi! Ngươi đại nhân đại lượng, coi như ta là cái rắm, bỏ qua cho ta đi!

Tiểu nhân vô sỉ a!

Mọi người đều khinh bỉ nói ở trong lòng. Tên này thật đúng là coi gió bỏ buồm, nhìn thấy Chu Hằng cường thế liền lập tức thay đổi sắc mặt! Nhưng cái này lại rất có hiệu quả, gặp được những người sĩ diện hão kia, thấy hắn vừa quỳ vừa cầu in như vậy, nói không chừng liền thực sự thu tay lại.

- Súc sinh nào dám đụng đến người của Dương gia ta!

Đúng lúc này, một tiếng giận dữ truyền đến. Một lão nhân vóc dáng cường tráng bay vọt tới, hắn nhìn Dương Kỳ hồn đã bay lên trời trên mặt đất kia, nguyên bản sắc mặt đã nổi giận đùng đùng không khỏi trở nên càng thêm khó coi, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn sang Chu Hằng.

Không có biện pháp, ai bảo Chu Hằng đứng đầu.

- Lý huynh, Triệu huynh, Bạch huynh, Nam Cung huynh. Các ngươi làm cái gì vậy, không đánh hạ nghịch tử này. Lại còn quỳ xuống trước mặt hắn?

Lão nhân cường tráng vừa tức vừa giận lại là khó tin.

Cổ Thiên Vương đã thối lui đến phía sau Chu Hằng, sau khi thu liễm khí tức thì giống như người bình thường, hắn như thế nào nhìn ra được?

Người này chính là Thiên Hà Vương Dương Vĩnh Hà của Dương gia, đồng thời cũng là một gã phó viện trưởng của Đại Nguyên Học Phủ.

- Dương huynh, y theo ý kiến của lão phu, oan gia nên giải không nên kết, vẫn là quên đi!

- Đung, quên đi!

Bốn gã Thiên Hà Vương nhao nhao khuyên nhủ, đối phương chính là có hộ vệ Tuệ Tinh Cảnh a, đừng nói làm thịt một tộc nhân của Dương gia các ngươi, chính là giết mấy trăm mấy ngàn người thì như thế nào, chỉ cần có thể lưu lại một người cho Dương gia, ta nghĩ Dương gia cũng không dám phản kháng, ngược lại còn phải dập đầu tạ ơn!

Quên, quên đi?

Dương Vĩnh Hà thiếu chút nữa tức giận đến máu chảy ngược, nhưng hắn chung quy không phải ngu ngốc, bốn đại Thiên Hà Vương không ngờ đều quỳ xuống, điều này nói rõ cái gì? Đối phương có được thực lực khủng bố, khiến cho Thiên Hà Vương không thể không cúi đầu!

Hắn lúc đầu không nghĩ tới chỉ là bởi vì quá mức thương tâm cùng phẫn nộ, nhưng Lão Hồ Ly dù sao cũng là Lão Hồ Ly, hồ đồ nhất thời cũng không có khả năng hồ đồ một đời.

Dương Vĩnh Hà trầm mặc xuống, nhìn Chu Hằng, đây chỉ là một Tinh Thần Đế mà thôi, nhìn nhìn lại Phong Liên Tình, yếu hơn, chỉ là Tinh Thần Vương. Nhìn nhìn lại người trung niên cường tráng kia . . . Di, không ngờ nhìn không thấu!

Chẳng lẽ cũng là bởi vì người này?

Có thể làm cho Thiên Hà Vương quỳ xuống và để hắn nhìn không thấu . . . Chỉ có cường giả Tuệ Tinh Cảnh!

- Tiền bối xưng hô như thế nào? Xin hỏi tiểu tử nhà ta làm sao đắc tội tiền bối, để tiền bối phải thay mặt Hàn gia xử phạt!

Dương Vĩnh Hà ôm quyền hướng về Cổ Thiên Vương, trong lời nói tuy rằng lộ ra vẻ cung kính, nhưng cũng không che giấu được oán khí xông lên tận trời.

Cổ Thiên Vương chỉ coi như không nghe thấy, trên thực tế hắn đường đường là cường giả Tuệ Tinh Cảnh cũng quả thật không cần để ý tới một Thiên Hà Vương, xem không thuận mắt trực tiếp dùng một bàn tay đập chết là được rồi.

Sắc mặt Dương Vĩnh Hà không khỏi khó coi, ở Đại Nguyên Học Phủ này, hắn là tuyệt đối là Vương giả, chưa từng bị coi thường như vậy? Tộc nhân nhà mình bị đánh đã chết, hắn dùng khuôn mặt tươi cười để hỏi nguyên nhân lại còn bị người ta coi thường, ngươi bảo hắn làm sao nhịn được!

Nhưng người ta là cường giả Tuệ Tinh Cảnh, chính là coi thường hắn thì như thế nào, hắn có thể thế nào?

-- Chu sư huynh, tha mạng! Tha mạng!

Kim Hoán Thành còn đang cầu xin tha thứ ở một bên, ngay cả bốn đại Thiên Hà Vương đều quỳ, chút bối cảnh kia tính là cái gì?

Chu Hằng đột nhiên cảm thấy vô vị, với thực lực bây giờ của hắn còn cần không chấp nhặt cùng tiểu nhân vật như Kim Hoán Thành sao? Hắn gật gật đầu với Cổ Thiên Vương, xoay người đi.

Nhìn thấy hắn rời đi, Kim Hoán Thành nghĩ đã nhặt lấy một cái mạng, không khỏi đặt mông ngã ngồi xuống dưới đất, chỉ cảm thấy đầy người đều là mồ hôi lạnh.

- Cạc cạc cạc, không nên nghĩ tốt như vậy!

Cổ Thiên Vương lạnh lùng nhìn Kim Hoán Thành, ánh mắt lạnh như băng, thật sự là mất mặt a, không ngờ để hắn xuống tay đi làm thịt một con gà yếu đuối ngay cả Tinh Thần Cảnh cũng chưa tiến vào!

Chỉ là người đứng phía sau Chu Hằng khiến hắn ngay cả tưởng tượng cũng không thể nghĩ là cường giả siêu cấp, bất kể Chu Hằng muốn làm cái gì hắn đều chỉ có thể làm theo. Lão biến thái buồn bã thở dài, lại là không chút do dự chụp ra một chưởng, lực lượng nghiền ép đánh xuống, Kim Hoán Thành lập tức bị chết tới không thể chết lại.

Lão biến thái nhe răng cười với năm tên Thiên Hà Vương, sau đó quay đầu bước đi, chưa được vài bước liền đi theo Chu Hằng, xoay mình khom người, bộ dáng thận trọng, lại không có một chút uy phong của cường giả, mọi người thấy được đều là giật mình.

Chu Hằng bồi tiếp Phong Liên Tình đi dạo, nhưng trên bầu trời không còn có mặt trời, rất nhiều người cũng không có thích ứng với môi trường mới, hơn nữa người tầng dưới chót nhất của ba thành lại trực tiếp tử vong, đường cái có vẻ trống rỗng, không còn phồn hoa của ngày xưa.

Chỉ có thể dẹp đường trở về phủ.

Vẻn vẹn chỉ dừng lại một ngày, Chu Hằng liền mang Tiên Cư quay lại Đại Hà Học Phủ.

Độ Dương Tinh đã không thích hợp để ở lại nữa, nơi này có điểm giống Tiên giới bị đánh bể, nhưng 49 Tiên Thành tốt xấu cũng có mặt trời do Đại Năng của Minh giới "chế tạo", hướng về ánh sáng mặt trời đa khắc vào trong huyết dịch của mỗi người.

Nhưng Chu Hằng không thể phủi mông một cái liền đi.

Tề gia bởi vì liên quan đến hắn, chạy đến Đại Hà Thành bên này khai triển sinh ý, hiện tại tùm lum tùm la, Chu Hằng như thế nào cũng không thể bỏ qua không để ý?

Cái này thực ra rất dễ giải quyết, chỉ cần lưu Cổ Thiên Vương lại tọa trấn liền được rồi.

Vấn đề là, không có Hồng Nguyệt áp chế, Cổ Thiên Vương lại sẽ an phận bao lâu? Lão biến thái kia chính là sát nhân cuồng ma, hứng thú với việc cải tạo tiến hành hợp thể người cùng yêu thú, mấy triệu năm trước cũng là bởi vì hắn giết chóc hắn giết chóc quá nhiều, mới làm cho tất cả nhân loại ở Độ Dương Tinh liên thủ bao vây tiễu trừ, cuối cùng lão biến thái chỉ có thể lựa chọn tử vong, thử một lần cơ hội sống lại.

Không có uy hiếp của Hồng Nguyệt, vạn nhất lão biến thái này lại nảy ra cái ý định điên rồ nào đó thì làm sao bây giờ? Hiện giờ cấp độ võ đạo của Độ Dương Tinh hạ xuống, Tuệ Tinh Cảnh chính là tồn tại tuyệt đối vô địch, ai còn có thể ngăn cản Cổ Thiên Vương?

Chu Hằng cũng không muốn một ngày kia trở lại Độ Dương Tinh, phát hiện tất cả nơi này đều là quái vật người không ra người, thú không ra thú!

Cái này cần Hồng Nguyệt hỗ trợ!

Khi mọi người đi ra từ Tiên Cư nhìn thấy Hồng Nguyệt, đại bộ phận mọi người là lộ ra vẻ kinh diễm, tuy nhiên ngũ đại Long Hoàng có vẻ lo lắng đề phòng, dù sao trong các nàng đã có bốn người trúng chiêu của Hồng Nguyệt!

Bởi vì đại bộ phận mọi người chưa từng thấy Hồng Nguyệt, Chu Hằng giới thiệu một phen, nhưng không nói ra thân phận thật sự của Hồng Nguyệt, miễn cho dọa sợ mọi người.

Hồng Nguyệt đối với những người khác đều rất ngạo mạn, nhưng đối với cha mẹ của Chu Hằng lại là tương đối khách sáo, làm Triệu Khả Hân phi thường vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Hồng Nguyệt tràn đầy trông đợi của chuẩn mẹ chồng, làm Chu Hằng rùng mình, liền vội vàng mời cha mẹ vào trong phòng nghỉ ngơi.

Ma nữ này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng không trêu chọc được a!

Cũng không nói gì khác, nàng và Hoặc Thiên là kẻ thù không đội trời chung, nếu nhấc lên quan hệ lộn xộn gì cùng nàng, về sau như thế nào đi gặp Hoặc Thiên? Nếu là lựa chọn được, Chu Hằng cũng muốn cách Hồng Nguyệt rất xa, nhưng người ta là cường giả Hỗn Độn Cảnh cuối cùng, hắn phản kháng thì hữu dụng sao!

- Giúp ngươi cũng không phải là không thể được!

Sau khi nghe xong thỉnh cầu của Chu Hằng, Hồng Nguyệt dùng giọng nói mang theo biến chuyển nói, cái này ngụ ý tự nhiên nhất định là muốn Chu Hằng trả giá cao.

Chu Hằng thở dài, trên người hắn có cái gì đáng giá để đối phương mơ ước? Hồng Nguyệt đã là cường giả Hỗn Độn Cảnh đỉnh cấp, muốn đi lên nữa liền không phải dựa vào thiên phú, cơ duyên, cố gắng mới có thể đạt tới vị trí Thánh nhân.

Thiên địa ngũ thánh, trong đó Thánh nhân của Thái Hư nhất mạch đã bị Hoặc Thiên đoạt được, nói vậy bốn thánh vị khác cũng có thể để chính mình kế thừa trong nhất mạch, sẽ không tiện nghi cho ngoại nhân, như vậy thực lực của Hồng Nguyệt đã đạt đến đỉnh phong, không thể nào tăng lên nữa.

Nhưng sau khi Hồng Nguyệt chiến bại, nàng khẳng định không thức tỉnh được trí nhớ, Hoặc Thiên đã tiến vào Thánh nhân lại ngàn dặm xa xôi tới tìm nàng, nếu nói nàng không có ôm mục đích nhất định, Chu Hằng như thế nào cũng không tin.

Mấu chốt là Hồng Nguyệt mong muốn cái gì?

Trên người hắn có bảo vật gì đáng giá để đối phương đỏ mắt? Nhưng nếu thật sự có, với thực lực của Hồng Nguyệt nếu muốn cứng rắn đoạt thì có gì khó?

Không nghĩ ra a, không nghĩ ra!

Chu Hằng nói:

- Ngươi muốn cái gì?

- Ân!

Hồng Nguyệt dùng bàn tay trắng nõn chống cằm, còn vươn một ngón tay ngọc xanh miết đặt ở miệng nhẹ nhàng mút lấy làm hình dáng suy tư.

Kháo, có thể đừng câu dẫn người khác như vậy hay không!

- Thỏa mãn một nguyện vọng của ta!

Sau khi Hồng Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, nói.

- Nguyện vọng gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio