Editor: Lam
Giờ phút này, đạo đức của cô đã bị ném ra sau ót, có lẽ anh sẽ phát hiện, cũng có lẽ là không.
Đới Nghi Thuần giống như thường ngày khóa cửa văn phòng lại, bước thật nhanh chạy về phía bến tàu điện ngầm.
Hai loại cảm xúc tội lỗi và hưng phấn ở trong lòng cô đang đấu tranh…
Hành vi trái đạo đức này của cô chính là ăn trộm!
Đứng trong toa hành khách, Đới Nghi Thuần siết chặt túi xách, giống như bên trong cất giấu bảo bối gì đó vô cùng trân quý, rất sợ chỉ sơ ý một chút cũng sẽ bị người khác cướp mất vậy.
Đột nhiên, một lực lượng không rõ ập tới, bả vai trùng xuống, cô chột dạ run lên, khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
“Tiểu, tiểu Lộ?”
“Cậu có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?” Lý Lộ bị dáng vẻ trợn mắt há mồm của cô chọc cho dở khóc dở cười.
Đới Nghi Thuần lập tức thở phào nhẹ nhõm, miệng quở trách, “Còn không phải bị cậu dọa sợ sao.”
“Quỷ nhát gan.”
Không có phản bác. Đúng vậy, cô vẫn luôn là một con quỷ nhát gan, thế nhưng có ai biết được, tiểu quỷ nhát gan cô đây vừa rồi mới phạm phải tội ăn trộm chứ, hơn nữa đường đường còn là trong văn phòng luật sư.
Đang lúc Đới Nghi Thuần cười trộm, Lý Lộ không nhịn được chất vấn về công việc ngắn hạn và người đàn ông kia.
“Cậu còn chưa định để cho anh ta biết sự tồn tại của Ân Ân sao?”
“Đôi lúc, để bí mật vĩnh viễn là bí mật, cũng không tệ.”
Cô nói là sự thật, giống như hiện tại cô cảm thấy rất tốt, bởi vì đã hai tháng trôi qua, anh từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra cô chính là người ngủ chung cùng anh cả buổi tối đêm kia, bằng không cô căn bản không dám tưởng tượng, nếu để cho anh biết hai người không có cơ sở tình cảm gì, lại vì một đêm sai sót ngẫu nhiên mà có một đứa con trai ba tuổi, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện ồn ào kinh thiên động địa gì đây!
Không nói cái khác, chỉ riêng quyền giám hộ Ân Ân thôi cũng là một vấn đề lớn rồi!
Khương Duệ Minh là người tự tin lại kiêu ngạo như vậy, điều quan trọng là, anh chắc chắn sẽ kiện, nếu anh muốn giữ quyền giám hộ Ân Ân, cô căn bản là không có năng lực phản kích.
Cô không dám mạo hiểm như vậy, sở dĩ nói, cho dù chân tướng vĩnh viễn bị khóa trong chiếc hộp Pandora, cô nha, tốt nhất là ngoan ngoãn làm một người mẹ độc thân, nuôi con khỏe mạnh khôn lớn là cô đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Về phần anh cả đời này cũng sẽ là hồi ức ngọt ngào nhất của cô, già rồi nhớ lại nhất định là hương vị mười phần.
Lý Lộ không khách khí trợn trắng hai mắt tại chỗ, “Có lúc mình thật sự không hiểu được, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.”
Đối với Lý Lộ mà nói, đứa trẻ là hai người cùng nhau tạo ra, dĩ nhiên là hai người phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình Đới Nghi Thuần cực khổ, dựa vào cái gì mà người đàn ông đó có thể tận hưởng cuộc sống quý tộc độc thân, đúng là không có thiên lý mà! Phải bắt đàn ông chịu trách nhiệm, phụ nữ không cần phải ôm hết vào người, nếu không cuối cùng chỉ là rơi vào kết quả thê lương ‘Gian khổ tự mình chịu, sung sướng người khác hưởng’ mà thôi.
Chiếc hộp Pandora dù sao cũng phải có người tới mở, Lý Lộ vô cùng sẵn lòng ra sức, vừa khéo hiện tại lại có một cơ hội tốt ngàn năm một thuở…
“Qua mấy ngày nữa mẹ mình đi miền nam chơi, để cho Ân Ân đi cùng đi.”
“Như vậy có được không? Ân Ân hiếu động như vậy, có làm phiền dì quá hay không?”
“Có thể khoe với bạn bè một nhóc con đáng yêu đến chết như vậy gọi bà là bà nội, bà cao hứng còn không kịp ấy chứ.”
Dẫu sao cũng đã nhiều năm, cô làm sao không biết hai mẹ con Lý Lộ là luyến tiếc cô một mình nuôi đứa trẻ khổ cực, luôn nghĩ mọi biện pháp giúp đỡ chiếu cố, để cho cô có thể yên tâm đi làm.
“Cảm ơn cậu!”
Nhìn bạn tốt chân thành nở nụ cười, Lý Lộ cười khổ nghĩ, nếu cậu biết mình muốn làm gì, chỉ sợ cậu sẽ một phát đập chết mình không chừng…
Khi bữa trưa có qua có lại trở thành buổi hẹn thường xuyên của hai nguời bọn họ, thời gian càng trôi qua thì Đới Nghi Thuần càng không dám đối mặt với thực tế, song thực tế thì không cho phép cô trốn tránh, người đời thường nói quãng thời gian đẹp nhất luôn trôi qua rất nhanh.
Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, đến giờ tan tầm, thời hạn ba tháng làm việc tuyên bố kết thúc.
Một lần nữa, bọn họ lại bước ra khỏi cuộc đời nhau.
Mặc dù Đới Nghi Thuần cố gắng không muốn chú ý đến, nhưng cũng không có cách nào xem nhẹ cảm xúc nặng trĩu trong lòng cô lúc này.
Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong kính, bất đắc dĩ thở dài, chốc lát, cô vỗ vỗ hai má, đi ra khỏi phòng vệ sinh trở lại phòng làm việc.
Cô còn chưa đi đến chỗ mình ngồi, từ phía xa, đã thấy Khương Duệ Minh hai chân bắt chéo sau bàn làm việc, vẫy vẫy tay với cô, trong lòng nhất thời khẽ động, trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô liền trở lại bình thường, đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, giả bộ bình tĩnh đi về phía anh.
“Ngốc Ngốc, cô tới giúp tôi chọn xem, hai chiếc xe này chiếc nào có sức hấp dẫn hơn.” Anh cau mày, ngón tay thon dài chỉ trang mạng trên màn hình vi tính hỏi.
Xe?!
Ba tháng này cô quả thật có giúp anh mua một số tạp chí xe hơi, xem qua những mặt bìa tạp chí đắt tiền, nhưng ngoại trừ việc này cô căn bản không có kiến thức về xe hơi a, anh không phải là tinh thần bất thường đi, nếu không làm sao lại muốn hỏi ý kiến của cô?
Đới Nghi Thuần trượng nhị hòa thượng, cho đến khi đi đến bên cạnh chỗ anh ngồi, nhìn theo phương hướng anh chỉ, ngay sau đó cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.
(trượng nhị hòa thượng: không hiểu, không thấu suy nghĩ của người khác)
Đúng rồi, là xe, chẳng qua là, xe mà anh nói đến xe đồ chơi cho trẻ em chứ không phải là loại xe động chút là mấy triệu, mấy chục triệu mơ mộng của phần lớn đàn ông kia.
Chỉ là, cô vô cùng tò mò, anh lúc nào thì có một mặt trẻ con như vậy?
Cô hắng giọng, tốt bụng nhắc nhở nói: “Loại xe đồ chơi này, sợ rằng không thích hợp với luật sư Khương.” Muốn sưu tầm còn ngại tốn chỗ, chớ nói chi là anh đã trưởng thành, căn bản là không có cách nào để ngồi lên.
Khương Duệ Minh cong môi lên cười nói: “Đây là để tặng cho người khác, tặng cho con trai bạn thân của tôi.”
Nghe anh nói đến bạn thân, không biết tại sao, Đới Nghi Thuần trực giác liên tưởng tới tấm hình bị cô trộm đi.
Cô nhớ, trong hình trừ Khương Duệ Minh ra còn có một nam một nữ, không biết anh nói bạn thân là chỉ ai.
Suy nghĩ một chút, ngực hơi hơi chua, cô không tự chủ bật thốt lên hỏi: “Bạn thân anh là nam hay nữ?”
Vừa dứt lời, cô liền ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề vô cùng đột ngột, không khỏi cứng đờ cả người, hận không thể cắn lưỡi tự vận tại chỗ cho xong.
Khương Duệ Minh nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm hiện ra vẻ cao thâm khó lường, hồi lâu, anh hé môi, mỉm cười đáp: “Là nam.”
Đới Nghi Thuần vô cùng xấu hổ giả bộ không nghe thấy, không ngừng hướng tầm mắt mình về phía viền đen, không dám nhìn anh nhiều hơn một cái, hỗn loạn lấy tay che giấu vết ửng đỏ trên má.
“Bạn thân của tôi có một đứa con trai ba tuổi, gần đây mới chuyển tới sống chung với cậu ta, ừm, chính xác mà nói đứa trẻ đó là bị ném tới.”
Ném?!
Đới Nghi Thuần trực giác cho là anh nói đùa, lần nữa quay đầu nhìn về phía anh.
“Tình huống có chút phức tạp, căn cứ theo những gì tôi biết, là một đôi trai gái sau khi chia tay, nhà gái gạt nhà trai một mình sinh ra đứa trẻ, làm người mẹ độc thân.”
Gạt nhà trai một mình sinh đứa trẻ…
Tim không khống chế được đập thật mạnh, cô chột dạ liếc Khương Duệ Minh một cái, cảm thấy tình huống này cùng cô có chút giống nhau, chợt lại nghĩ đến, anh mới vừa rồi không phải nói bạn anh là nam sao?
“Anh vừa rồi rõ ràng nói người bạn kia là nam mà.”
Anh nhíu mày, tròng mắt đen thoáng qua vẻ ranh mãnh, “Cô dường như đặc biệt quan tâm bạn tôi là nam hay nữ nha, người không biết còn tưởng cô đang ghen đấy.”
Đột nhiên kinh hãi, “Tôi, tôi nào có… Tôi mới không có đâu.” Miệng nói có lý chẳng sợ, thế nhưng mặt cô lại không chịu thua kém đỏ ửng lên.
Khương Duệ Minh bị vẻ mặt ngơ ngác đầy khốn quẫn của cô chọc cho ha ha cười lớn, không có biện pháp, mỗi lần thấy cô đỏ mặt hoàn toàn, anh cảm thấy có loại vui sướng không nói thành lời!
Đới Nghi Thuần ủy khuất chu mỏ, “Luật sư Khương…”
“Được được được, tôi thu hồi những lời tôi vừa nói.” Cố gắng kiềm chế khóe miệng đang cong lên, “Người bạn này của tôi thực sự là nam, chủ nhật tuần trước, người bạn gái cũ của cậu ta một là không làm, hai là phải làm cho xong, ném đứa trẻ tới cửa nhà cậu ta, lưu lại một phong thư yêu cầu cậu ta bắt đầu từ bây giờ phải gánh vác trách nhiệm làm cha, sau đó liền chẳng biết đã đi đâu, cho tới bây giờ bọn tôi không còn liên lạc được với cô ta nữa.”
“Trời ạ, sao có thể như vậy! Thôi xin, đó là một đứa trẻ còn sống sờ sờ đấy, cùng không phải là đồ vật, dù nói thế nào thì cũng không thể không quan tâm chứ?” Cô thực sự không dám tin trên thế giới này lại có loại chuyện này phát sinh, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cô cũng là một người mẹ, cô biết làm người mẹ độc thân dưỡng dục đứa trẻ quả thật không dễ dàng, nhưng cô tuyệt đối không nỡ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với con của mình.
“Chuyện này căn bản là ác ý vứt bỏ.” Cô vô cùng kích động, hốc mắt đỏ cả lên.
Đây là lần đầu tiên Khương Duệ Minh thấy cô e lệ điềm tĩnh trên mặt xuất hiện loại biểu tình kích động như vậy, nhìn dáng vẻ mặt đầy đau lòng kinh ngạc của cô, anh nghĩ, anh quả nhiên không nhìn lầm người, cô thật sự là một cô gái lương thiện.
“Đứa trẻ đó bây giờ khỏe không? Bị tách khỏi mẹ, thằng bé có thích ứng được không?” Tình thương của mẹ của Đới Nghi Thuần bộc phát.
“Cũng không tệ lắm, bạn tôi rất thương nó, đứa trẻ này không biết có ma lực gì, ngay cả tôi cũng không nhịn được thích nó, nghe ba nó nói, nó thích chơi xe, cho nên tôi thân là chú muốn tặng nó một chiếc xe đồ chơi, cô qua đây nhìn giúp tôi một chút.”
Cô lập tức gật đầu, nhiệt tình hơi khom nửa người đứng ở bên cạnh chỗ anh ngồi, cẩn thận lướt nhìn thuyết minh sản phẩm trên trang mạng.
“Bạn nhỏ đó có dáng người thế nào? Lớn, nhỏ hay là bình thường?”
Ách, Khương đại thiếu gia anh còn chưa từng làm cha, làm sao biết được dáng người đứa con của Ân Nhược Ngang rốt cuộc được coi là nhỏ hay lớn? Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không lớn không nhỏ, ừm… Cô cũng biết mà, chính là dáng người đó.”
Lần này đến lượt Đới Nghi Thuần cười, “Nếu như là ba tuổi, cân nặng trung bình trên dưới mười ba kí, hai xe tải trọng này đều phù hợp tiêu chuẩn.”
Tham khảo nơi sản phẩm sản xuất, danh tiếng, bình luận của người tiêu dùng trên mạng… vân vân và mây mây đủ loại vấn đề, cuối cùng cô quyết định, nếu như là Ân Ân, hẳn sẽ thích chiếc xe màu sắc bắt mắt này.
“Chiếc này được lắm.” Chính là khi cô nhìn thấy giá tiền, không nhịn được hít sâu một hơi… Đắt quá!
“Được, mua chiếc này.” Khương Duệ Minh không chút do dự trả tiền, mua chiếc xe đồ chơi kia.
“Anh… thích trẻ con sao?”
Anh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không có lý do để ghét, cô biết đó, bất kỳ vật gì, nho nhỏ luôn đáng yêu hơn.”
Nhìn nụ cười trên mặt của anh, Đới Nghi Thuần không nhịn được nghĩ, nếu như anh biết mình cũng có một đứa con trai ba tuổi, có phải anh cũng thương nó như vậy hay không? Nếu như anh cũng thương Ân Ân, cô sao có thể tàn nhẫn tước đoạt tình thương của cha của Ân Ân như vậy được?
Cô đột nhiên không chắc chắn được quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay là sai, một trận xúc động muốn nói ra chân tướng với anh, nhưng ngay tại lúc cô đang phân vân muốn nói, Khương Duệ Minh lại mở miệng trước.
“Tôi không hiểu rốt cuộc phụ nữ đang suy nghĩ cái gì, ban đầu không chịu nói một tiếng, bây giờ lại không nói lời nào liền ném đứa trẻ tới, coi đây là cái gì?”
Vừa nghe lời nói tựa như thuận miệng này, khiến cho Đới Nghi Thuần không tự chủ được trong lòng căng thẳng.
“Nếu như anh gặp phải loại chuyện này, anh sẽ làm gì?”
Trong đầu Khương Duệ Minh đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ nhiều năm trước,chuyện đó…
Đó là một người phụ nữ giao tình không cạn cùng anh, nói là giao tình không cạn, cũng chỉ là trai gái trưởng thành xảy ra tình một đêm, đêm đó anh uống say, đến khi ngày thứ hai tỉnh lại, gần như không nhớ nổi quá trình xảy ra một đêm trước, dù vậy, anh tuyệt đối sẽ không quên người phụ nữ đó sau khi trải qua một đêm kích tình cùng anh lại lưu lại ở đầu giường một tờ một ngàn lớn!
Dựa vào, cô ta nghĩ Khương Duệ Minh anh là cái gì? Cho dù là bán thân, giá của anh có thấp như vậy sao?
Nghĩ đến đây, anh nổi giận trong bụng.
Có thể sao, loại chuyện đứa con nhiều năm sau đến cửa nhận cha, sẽ phát sinh trên người anh sao? Không, không thể nào.
Nhưng nếu thực sự phát sinh, anh muốn…
“Nếu như tôi gặp phải loại chuyện này, tôi nghĩ, tôi sẽ làm thịt cô ta.” Khương Duệ Minh nhỏ giọng nói, một giây sau, anh hé môi cười khẽ, “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là giết người vô tội.”
Lần này Đới Nghi Thuần không cười được nữa. Cô trợn to hai mắt, cổ họng thắt lại.
Quả nhiên, người tự tin kiêu ngạo như anh, tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, anh khẳng định sẽ còn tìm biện pháp giành lấy quyền giám hộ đứa trẻ…
Nghĩ như vậy, cô run lập cập khó hiểu, cả người không thể khống chế run lên, bởi vì run quá dữ dội, hai chân mềm nhũn, bất ngờ đụng ngã một văn kiện lớn anh đặt trên bàn, khiến người nhát gan như cô phải hoảng hốt ngồi xổm xuống nhặt lấy.
“Đáng phạt… đáng phạt nha…” Khương Duệ Minh ngồi trên ghế cố ý cười nói, không quên khom người giúp đỡ nhặt văn kiện rơi khắp nơi.
Bỗng nhiên, bọn họ không hẹn mà cùng nhặt phải một tờ giấy.
Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía đối phương, bốn mắt giao nhau, giữa hai người xẹt ra dòng điện, một cỗ áp lực vô hình từ anh bắn ra, không ngừng phóng về phía Đới Nghi Thuần, cô không chống đỡ được, vội vàng thả tay ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cả người run run.
Anh liếc tờ giấy trên tay một cái, buông tay theo, tờ giấy nhẹ nhàng lần nữa rơi xuống mặt đất, không nhặt lên.
Gần như là một hành động vô lại, khiến cho Đới Nghi Thuần thật sự không dám tin tưởng là mình tận mắt nhìn thấy.