Kiếm Hiệp Tình

chương 137: ca tụng quá đáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với hai nhận thức đó, Hoa Cúc đột nhiên cho cỗ xe ngựa di chuyển nhanh hơn. Một hành động cũng không có gì là khó hiểu nếu xét đến lời Hoa Cúc đã nói lúc nãy, là nàng sợ lắm chuyện nhìn thấy cảnh động thủ, giao chiêu.

Nhưng khi cỗ xe mã sắp ngoặt ra một chỗ khuất của dãy núi, nghĩa là sắp đến một vùng bằng phẳng cạnh một thôn làng đông người, thì Hoa Cúc biến sắc, không thể lái cỗ xe được nữa, đành bất lực nhìn cỗ xe từ từ dừng lại.

Đứng bình thản ngay giữa đường lớn, đôi vạt trường bào thì lộng gió quật qua quật lại phần phật, làm cho phong thái uy nghi của lão nhân đang khoác trường bào càng thêm vẻ oai phong lẫm liệt, khiến Hoa Cúc càng nhìn càng lúng túng, dù có miệng cũng chẳng thể thốt nên lời.

Khác với thái độ của Hoa Cúc, lão nhân nọ dù biết vị trí đứng của lão đã vô tình cản đường ngăn lối, khiến cỗ xe ngựa do Hoa Cúc lái buộc phải dừng lại, thế nhưng lão vẫn giả vờ như không nhận ra, bằng cách cứ đưa mắt nhìn đồng không mông quạnh, một cái nhìn hoàn toàn không có chủ đích, cùng chẳng để uy hiếp ai.

Tuy vậy, Hoa Cúc dù nhìn thấy, dù biết có thể cho cỗ xe đi nép qua một bên, nghĩa là trên đường lớn vẫn có đủ lối cho cỗ xe đi qua, nhưng nàng cứ bất động, không một cử chỉ nào chứng tỏ nàng muốn cho cỗ xe vượt qua. Vậy cũng đủ thấy mức độ uy nghi của lão nhân oai phong lẫm liệt nọ đã vô hình chung làm cho người đối diện, ở đây người đối diện chính là Hoa Cúc, cũng cảm thấy kiếp đảm đến tứ chi bủn rủn.

Lão nhân thì cứ nhìn mông lung. Hoa Cúc thì toàn thân bủn rủn, cũng giữ mãi tư thế bất động. Song phương duy trì như thế một lúc, cho đến khi những thanh âm huyên náo khi nãy lại ồn ào vang đến.

Lần lượt có nhiều nhân vật xuất hiện. Họ đến từ phía sau cỗ xe, đầu tiên là hai lão nhân, có lẽ tuổi tác chỉ kém lão nhân mặc trường bao đang đứng uy nghi bất động kia đôi chút. Trong tay hai lão nhân này là hai nhân vật đã bị điểm huyệt.

Hai lão nhân lao vụt qua cỗ xe, đó không phải họ không nhìn cỗ xe do họ không có ánh mắt, mà họ cố tình làm vậy.

Hai lão nhẫn vẫn có đủ ánh mắt, không những thế, từ hai mắt của mỗi lão nhân còn bắn ra những cái nhìn sắc bén. Và bằng chứng cho biết họ vẫn có mắt để nhìn, ấy là hai lão nhân đã đồng loạt ném hai nhân vật đang giữ trong tay ra phía trước, cho hai nhân vật nọ té khuỵu xuống theo tư thế quỳ ngay trước mặt lão nhân uy nghi mặc trường bào nọ.

Hai lão nhân còn lần lượt bẩm báo: “Quách lão gia, hai gã vô lễ này vừa có lời dám xúc phạm lão gia. Chúng là Triệu thị Song hùng. Nhưng từ khi xuất đạo cho đến mấy lúc gần đây chúng chưa có hành vi nào đáng gọi là hùng, chỉ giỏi huênh hoang với lũ tiễu tốt vô danh. Xin lão gia định đoạt cách xử trí chúng.”

Mãi đến lúc này lão nhân khoác trường bào mới mở miệng lần đầu tiên: “Nếu chúng chỉ lỡ lời xúc phạm thôi, hai vị lão đệ hà tất để tâm. Hãy ôn hòa giáo huấn, lẽ nào sau này chúng không biết hối lỗi?”

Hai lão nhân nọ nghiêng mình giữ lễ: “Quách lão gia lúc nào cũng nhân từ, khiến Trương Hổ thuộc hạ cảm thấy thẹn vì chưa đủ độ lượng như Quách lão gia.”

Và nếu đó là cảm nghĩ được lão nhân tự xưng là Trương Hổ thốt ra thì lão nhân thứ hai lại lên tiếng phàn nàn: “Chính vì Quách lão gia luôn tỏ ra nhân từ, nên bọn vô sỉ này cứ được đằng chân lấn đằng đầu, hễ có dịp là cười cợt xúc phạm lão gia. Phải chi lão gia nghe những lời của chúng đã nói, ngài không thể không xử phạt chúng một lần cho chừa thói vô lễ.”

Nghe thế, những nhân vật đã lần lượt xuất hiện theo chân hai lão nhân nọ liền đồng loạt nhao nhao cả lên, kiên quyết đòi lão nhân mặc trường bào - mà họ đều kính cẩn gọi là lão gia - phải trừng phạt hai nhân vật đang quỳ kia về tội vô lễ. Trong số đó cũng có một vài kẻ suýt nữa đã lặp lại những lời xúc phạm đã do hai nhân vật đang quỳ là Triệu thị Song hùng đã thốt ra.

Để ngăn những kẻ đó, không muốn họ lặp lại những lời lẽ khó nghe, lão nhân Trương Hổ kịp quắc mắt nhìn họ: “Trước mặt Quách lão gia, bọn ngươi đừng vì quá nôn nóng mà có những ngôn từ bất cẩn. Lẽ nào bọn ngươi bắt một cao nhân kiệt xuất như Quách lão gia phải nghe những lời bất kính?”

Lão nhân còn lại cũng lên tiếng, thái độ có vẻ cáu gắt hơn lão nhân Trương Hổ: “Phải luôn cân nhắc, để biết đâu là điều nên bẩm báo, và đâu là những lời lẽ chỉ có thể ngấm ngầm tự hiểu chẳng thể nói ra. Nếu bọn ngươi quên, hãy nhớ, còn có lão phu là Triệu Long hộ pháp, sẽ không tha thứ bất kỳ kẻ nào dám cố tình quên, phạm vào cấm điều của Quách gia pháp.”

Những nhân vật nọ sợ hãi cùng ngậm miệng lại.

Nhưng dù hai lão nhân Trương Hổ, Triệu Long có ngăn cản họ kịp lúc thì những lời mập mờ của họ vẫn quá đủ cho Quách lão gia tự hiểu.

Vì thế, lần đầu tiên Quách lão gia đưa mắt nhìn Hoa Cúc. Quách lão gia lên tiếng: “Tiểu cô nương chính là Hoa Cúc, từng tố cáo đã bị thằng con bất hiếu Quách Tiến Phương bức nhục tiết trinh?”

Hoa Cúc vốn đã bị uy thế của Quách lão gia làm cho sợ, giờ thêm sợ khi thấy ở xung quanh đều là người của Quách gia. Do đó, Hoa Cúc chỉ dám lẳng lặng gật đầu, không có lời nào được thốt ra.

Thấy vây, Quách lão gia nhẹ giọng bảo: “Lão phu là ai, ắt tiểu cô nương dù lần đầu tiên gặp mặt cũng dễ dàng đoán ra. Vì thế, tiểu cô nương chớ quá lo lắng, trái lại, hãy bình tâm và cho lão phu biết tường tận những gì đã xảy ra. Huống chi nếu sự thể đúng như lão phu nghe, tuy là tội do thằng con bất hiếu của lão phu xúc phạm, nhưng vì là cha nó, lão phu đương nhiên không thể không có trách nhiệm, cũng phải có giao phó công bằng cho tiểu cô nương. Nào, nói đi!”

Quách lão gia dù đã dùng lời nhẹ nhàng, nhưng với ba tiếng sau cùng vừa thốt lại làm cho Hoa Cúc thoạt nghe liền cảm nhận ngay khí thế đến khiếp người, cái khí thế cứ ngấm ngầm toát ra từ mệnh lệnh đó của Quách lão gia. Vì thế Hoa Cúc càng thêm sợ, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp mãi mới thốt nên lời: “Tiểu nữ... tiểu nữ...! Ôi, Quách lão gia xin đừng trách tội tiểu nữ. Đành rằng tiểu nữ đã bị lệnh lang xúc phạm, nhưng... nhưng...”

Quách lão gia gằn giọng: “Sao! Nhưng thế nào?”

Hoa Cúc mếu máo, suýt phát khóc: “Là tiểu nữ muốn Quách lão gia minh bạch, chủ ý mê hoặc để trở thành vợ kế của Quách lão gia đều là do họ xúi bậy. Kỳ thực tiểu nữ dù có ba đầu sáu tay cũng không bao giờ dám có ý nghĩ mạo phạm, vượt quá phận như thế.”

Lão nhân Triệu Long tái mặt nhìn trừng trừng Hoa Cúc: “Ngậm miệng ngay. Những lời ngông cuồng khó nghe như thế, ai cho phép ngươi nhắc lại trước mặt Quách lão gia?”

Hoa Cúc đã không còn kềm chế được nữa, nàng sụt sịt khóc, chứng tỏ nỗi sợ hãi đã tăng đến cực điểm. Nàng biện bạch và nhìn Quách lão gia qua màn nước mắt: “Xin Quách lão gia minh xét. Vì nào phải đó là lời lẽ do tiểu nữ tự miệng thốt ra.”

Lão Triệu Long há miệng định gầm lên, song chợt bị Quách lão gia xua tay ngăn lại.

Quách lão gia mỉm cười với Hoa Cúc: “Đừng sợ. Nếu bản thân không làm gì nên tội đúng như lời tiểu cô nương vừa biện bạch, cô nương không cần phải sợ. Huống hồ hộ pháp của lão phu tuy được mệnh danh là Trương Hổ, Triệu Long, nhưng chỉ đảm nhận một chức trách xử phạt tương tự đối với người của Quách gia mà thôi. Còn về ngụ ý của tiểu cô nương, lão phu hiểu tiểu cô nương muốn gì rồi.”

Lão Quách chợt phát nhẹ tay áo, lập tức hai nhân vật Triệu thị Song hùng được giải khai toàn bộ huyệt đạo.

Họ vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hốt hoảng lạy tạ trước lão Quách: “Mong Quách đại lão gia đại xá. Bọn vãn bối có mắt như mù, không biết Quách đại lão gia đại giá quang lâm, dám đem uy danh Quách lão gia ra đùa. Tội của bọn vãn bối thật đáng chết!”

Uy thế của lão Quách làm họ sợ thật. Đến nỗi, ngay khi dứt lời, họ còn tự ý đưa tay vả vào miệng và vào hai bên mặt của chính họ. Mà họ nào vả nhẹ gì cho cam, họ vả rất mạnh, làm cho mặt mũi họ đã sưng hum húp chỉ sau vài loạt tự vả.

Họ sẽ còn tự hành hạ nữa nếu lão Quách không động lòng từ tâm, bảo họ ngừng lại: “Đủ rồi, hai vị có thể đứng lên và đừng quá khách sáo. Vì thật ra lão phu không hề có ý định bắt tội hai vị. Vả lại đã là người, ai lại không có lần vì cao hứng nên lúc đùa đã nhất thời sơ ý mạo phạm đến kẻ khác? Thôi, chúng ta hãy xem như chuyện này chưa hề xảy ra, được chứ?”

Triệu thị Song hùng ngơ ngác nhìn nhau, không dám đứng lên như lão Quách nói vì sợ nghe lầm.

Lão Trương Hổ bỗng lên tiếng nạt: “Quách lão gia đã tha thứ, không bắt tội. Hai ngươi chờ gì nữa mà không đáp tạ lòng đại từ đại bi của Quách lão gia?”

Triệu thị Song hùng tuy giật mình vì tiếng nạt, nhưng nhờ đó cả hai minh bạch là đã nghe không lầm. Họ lập tức nhanh nhẹn dập đầu bái tạ lão Quách: “Quách đại lão gia thật không hổ danh Nhà Phật. Bấy lâu này bọn vãn bối tuy nghe danh nhưng trong lòng không phục. Còn lúc này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Được Quách đại lão gia đại lượng thứ tha, bọn vãn bối nguyện ghi tâm khắc cốt đại ân này của Quách đại lão gia.”

Lão Quách mỉm cười, lại phất nhẹ ống tay áo một lượt nữa, và lần này là tạo một nhu kình, nhẹ như không hề có, nâng Triệu thị Song hùng đứng lên. Lão bảo: “Chỉ là chuyện hiển nhiên thôi, hai vị hà tất để tâm làm gì. Một khi đã bảo hai vị không có tội, lão phu đâu còn cớ gì để bắt tội hai vị? Do vậy hai vị đừng bận tâm, cũng chẳng nên ca tụng lão phu quá đáng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio