Con quỷ hút máu ngửi thấy mùi máu. Nếu dáng đi của nó khi bước qua ngưỡng cửa còn hơi chòng chành thì bây giờ thân hình nó đã cứng lên. Sự tồn tại của một con người sống với những dòng máu tươi chảy trong huyết quản thúc giục nó dồn sức, chuẩn bị lấy đà. Đúng, nó gây ấn tượng như vậy. Nó đang lấy đà như một vận động viên quần vợt, nhưng nó không đập bóng, mà chỉ đẩy toàn cơ thể nó từ thế nghiêng nghiêng lên thẳng đứng.
Vị cha đạo bấm cò.
Anh nghe thấy tiếng gào của khẩu súng, anh cảm nhận lực giật giữa hai bàn tay, và bản thân anh cũng không nén nổi một tiếng kêu thoát ra từ cổ họng. Đôi mắt anh phải chứng kiến sự thật là anh đã không ngăn nổi bước đi của con quỷ hút máu. Quỷ hút máu bước tiếp. Viên đạn đã trượt. Mọi cơ hội vẫn nằm về phía nó.
Con quỷ hút máu chỉ dừng lại một thoáng thật ngắn, chưa đầy hai giây, rồi nó lại bước tiếp.
Vị cha đạo giơ cả hai tay về phía trước. Anh cầm chặt khẩu súng hơn, rồi bóp cò lần nữa.
Lần này, anh phóng cả ba viên đạn đã được rửa qua nước thánh ra khỏi nòng.
Và anh nhìn thấy con quỷ hút máu gục xuống...
…
Hai con quỷ hút máu còn lại đồng thời nhảy ập tới. Trương Anh Hào vẫn đứng trong vòng ngắm của khẩu MPI đáng nguyền rủa, và vì vậy mà không dám chuyển động sai. Trương Anh Hào chỉ có thể chuyển động sau khi hai con quỷ đã ập sát vào người hắn, tấn công hắn.
Chính là điều chúng đang làm.
Bốn bàn tay như bốn tảng băng nhọn hoắt. Chúng kéo Trương Anh Hào xuống đất. Những thân thể thối rữa và khát máu đè lên người Trương Anh Hào. Cả hai đứa cùng muốn vập răng vào cổ Trương Anh Hào ở hai vị trí khác nhau, nạn nhân mà chúng nắm trong tay hiện thời là một địa chỉ rất thích hợp.
Trương Anh Hào là người biết cách tự vệ.
Lần này, chẳng một ai ngăn cản Trương Anh Hào, bàn tay phải của hắn thọc nhanh vào túi áo. Cánh tay trái của Trương Anh Hào giơ lên cao và những ngón tay cong cong bóp chặt vào làn da nhợt nhạt của đối thủ.
Có những bàn tay giật tung cổ áo Trương Anh Hào ra.
Đầu của những chiếc răng nhọn hoắt đang trượt trên da cổ.
Như từ một khoảng cách rất xa, Trương Anh Hào nghe thấy tiếng súng nổ, và một tiếng thét giận dữ.
Tất cả những điều đó không khiến Trương Anh Hào quan tâm nữa, bởi bây giờ Trương Anh Hào đã rút được tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng ra khỏi túi.
Gương mặt đối thủ hiện lên cận kề.
Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng ập tới.
Một ngọn đòn trúng đích khủng khiếp. Cũng khủng khiếp như tiếng thét vang lên. Đột ngột, con quỷ hút máu giật nảy lên cao, như thể vừa bị Trương Anh Hào đạp thật mạnh trúng người. Nó vung cả hai cánh tay lên, cố gắng tìm một chỗ bám víu, một chỗ bám víu không tồn tại.
Nhưng Trương Anh Hào thì lại tìm được chỗ bám víu, bởi hắn đã tóm sát thân thể gã quỷ hút máu thứ hai vào người mình, dùng hắn làm khiên che đỡ và cùng hắn nhổm dậy.
Gã thành viên tổ chức QV Clastic tóc dài có bắn không?
Không, gã không bóp cò.
Trương Anh Hào cũng không nhìn thấy gã trên khoảng mái nhà che hiên đằng trước. Thay vào đó là giọng thét lảnh lót của vị cha đạo.
“Đứng yên, nếu không tôi sẽ bắn!”
Nhưng tên giết người chỉ cười...
…
Lộ Thương Phàm nhìn thấy con quỷ hút máu ngã xuống. Nó nằm lại dưới mặt đất và không cử động nữa. Đột ngột, một cảm giác phấn khích mạnh mẽ chạy dọc thân thể vị cha đạo. Chỉ tiếc là tình trạng đó kéo dài không lâu, bởi đúng lúc anh đang muốn đứng dậy thì một dáng người thứ hai đã lại hiện ra trong khuôn cửa mở. Dáng người này chuyển động lẹ làng như một con người sống và nó cầm một vật dài dài giữa hai bàn tay.
Đó là gã giết người để tóc dài!
Tên thành viên tổ chức QV Clastic lẻn vào trong căn sảnh, hắn nhìn thấy thân người nằm dưới đất và hơi bối rối một thoáng. Nhưng tiếc là hắn bối rối không đủ lâu, theo như nhận xét của vị cha đạo.
Hắn tỉnh trí rất nhanh, và muốn tấn công.
“Đứng yên, nếu không tôi sẽ bắn!”
Tên giết người chỉ cười vang lên. Hắn giật súng lên cao, và Lộ Thương Phàm thêm một lần nữa bóp cò. Bả vai trái bị thương của anh lần này không ngăn cản anh được nữa, mọi sợi dây thần kinh đều tập trung vào một điểm duy nhất: phải bảo vệ mạng sống của chính mình.
Viên đạn trúng đích.
Tên thành viên tổ chức QV Clastic nghẹn ngào thét lên. Hắn ngã xuống đất, đánh rơi vũ khí, và một thoáng sau lại có hai thân hình nữa hiện ra trong khung cửa mở.
Trương Anh Hào và một tên quỷ hút máu!
…
“Đừng bắn nữa, Thương Phàm!” - Trương Anh Hào gọi. Không sớm một giây, bởi vị cha đạo trẻ tuổi lúc đó đã hướng khẩu Beretta về chính phía Trương Anh Hào. Nghe tiếng kêu, Lộ Thương Phàm hơi hạ khẩu súng xuống và nhìn xem con quỷ hút máu thứ ba làm gì.
Nó bị Trương Anh Hào đẩy đi đằng trước vào trong. Giờ thì nó nằm sấp trên mặt đất và chưa có khả năng đứng dậy.
Trương Anh Hào đi về phía tên thành viên QV Clastic.
Tên thành viên tổ chức QV Clastic cũng đã nằm dưới đất. Trương Anh Hào không nhìn thấy viên đạn đã găm trúng vào bộ phận nào. Gã bị thương, và hoàn toàn không tỏ ý muốn đứng lên.
Trương Anh Hào đi ngang qua gã.
Con quỷ hút máu tìm cách bò đi. Một cố gắng không kết quả. Trương Anh Hào bưức nhanh hơn. Thế rồi đột ngột, tới lượt nó nếm đòn tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng.
Tiếng thét chát chúa khiến tên thành viên tổ chức QV Clastic bị thương giật mình. Con quỷ hút máu còn xoay ngửa người lên. Từ cái mõm há to của nó chảy ra một thứ chất lỏng dày đặc, tràn xuống dưới nền đất.
Đó là kết thúc.
Hai người Trương Anh Hào đã thành công.
“Anh Hào...”
Một giọng nói khẽ khàng vọng đến tai Trương Anh Hào. Giọng nói thấm đẫm màu sợ hãi. Và Trương Anh Hào nhìn ngay ra nguyên nhân.
Bên cánh cửa là hai tên thành viên tổ chức QV Clastic với hai khẩu súng lục lăm lăm nhả đạn...
…
Chẳng lẽ mọi cố gắng của hai người Trương Anh Hào đều vô ích? Có phải bây giờ chúng sẽ bóp cò và đẩy hai người họ đến với Tử Thần.
Mọi tình huống đều chỉ về hướng này, mặc dù vậy chúng vẫn chần chừ, và yếu tố đó thổi cho một tia hy vọng mỏng manh lóe lên trong tâm khảm Trương Anh Hào. Trương Anh Hào nói với chúng: “Hiện mới chỉ có những con quỷ hút máu bị hủy diệt thôi. Tức là những người thật ra đã chết rồi. Liệu mọi việc có tiếp tục như vậy hay không là nằm ở phía các anh.”
“Còn Vương Nhân sao rồi?” - Hồ Trọng Hùng hỏi. Ý gã muốn nói tới tên tòng phạm tóc dài.
“Anh ta chưa chết. Các anh có thể đưa anh ta ra ngoài và bỏ đi. Nhiệm vụ của tôi tới đây là xong.”
Chúng cân nhắc. Trương Anh Hào tin chúng là những kẻ lành nghề và đặc biệt câu nói cuối cùng của Trương Anh Hào sẽ bắt chúng phải suy nghĩ. Suy cho cùng, với chúng, việc truy đuổi chúng không phải là nhiệm vụ của Trương Anh Hào. Mà giết một cảnh sát viên người khu vực khác và một vị cha đạo chắc chắn là chuyện cần cân nhắc.
Thời gian chờ đợi cho tới khi chúng phản ứng gây ấn tượng dài vô cùng tận. Cuối cùng, Hồ Trọng Hùng gật đầu.
“Thôi được, bọn tôi sẽ đưa nó đi theo.” - Gã nói. - “Khi chúng tôi đi rồi, cả các anh cũng có thể ra khỏi nhà.”
“Đồng ý.” - Trương Anh Hào đáp lại.
Cả hai tên khiêng gã đồng nghiệp giết thuê của chúng lên, rồi rút lui.
“Bị nguyền rủa đời đời sao?” - Lộ Thương Phàm hỏi và nhìn Trương Anh Hào cười.
“Chúng ta thì không đâu, anh bạn thân mến!”
“Về việc này ta phải uống với nhau một cốc. Đầu tôi bây giờ còn rất đau, nhưng một chai rượu vang đỏ sẽ khiến thời gian trôi nhanh và dễ chịu hơn.”
Rõ ràng là Trương Anh Hào hoàn toàn không có lý do gì để phản đối Lộ Thương Phàm...
…
Ngày tháng .
“Bác sĩ Trường Giang, bác sĩ Trường Giang! Cô ấy tỉnh lại rồi! Làm ơn đến cho, làm ơn đến ngay cho!” - Cô y tá vừa la hét vừa nhảy bổ vào phòng.
“Ai tỉnh dậy?”
“Triệu Thị Tuệ, thưa bác sĩ.”
Lúc bấy giờ, cái đầu đang cúi xuống đống giấy tờ của vị bác sĩ mới ngẩng phắt dậy. Ông gạt cô y tá sang một bên rồi nhanh bước sang phòng bệnh.
Triệu Thị Tuệ đang ngồi trên giường.
Hoàn toàn tỉnh táo!
“Cô đã nằm yên suốt hai mươi hai năm trời.” - Vị bác sĩ thầm rên...
Mười phút sau đó là mười phút hoảng hốt, hấp tấp. Tiến sĩ Trường Giang, bác sĩ trưởng và đồng thời là chủ nhiệm khoa, ra lệnh cấm tất cả những người có mặt không được lộ bất kỳ một lời nào ra ngoài. Sự kiện y học kỳ lạ này phải được giữ kín trong những bức tường bệnh viện. Không được cung cấp bất cứ tin tức nào ra ngoài, không được lộ với cánh báo chí dù chỉ một lời. Đám phóng viên nhất định sẽ coi vụ Triệu Thị Tuệ thức dậy là một quả bom giật gân giúp họ kiếm cả núi tiền. Ngày trước, đám báo lá cải cũng đã viết không ít về vụ việc này.
Cuối cùng, hai bác sĩ và ba y tá đứng lại quanh giường Triệu Thị Tuệ. Mặc dù toàn người trong ngành, nhưng gương mặt của họ cũng chỉ thể hiện duy nhất một sự ngạc nhiên đến hoang mang. Họ nhìn qua chiếc giường, nhìn về phía cửa sổ, nhìn qua làn kính cửa sổ ra một trời khoảng trời mùa đông nhợt nhạt, đang hắt xuống nền phòng một dải sáng nhờ nhờ.
Triệu Thị Tuệ ngồi trên giường. Cô ta có vẻ cứng nhắc, nhìn xung quanh hơi có vẻ ngạc nhiên. Làn da nhợt nhạt, đôi môi mỉm cười nhẹ nhẹ. Cô ta vẫn chưa nói lời nào. Cả bây giờ cô ta cũng im lặng, chỉ có ánh nhìn từ đôi mắt màu đen là từ từ bao quát khung cảnh xung quanh. Chính cô ta đã tự tay dứt cơ thể mình ra khỏi những dây dẫn, những bộ máy y học đã mang lại cho cô ta sự sống trong suốt hai thập kỷ qua. Không một ai trong số những người có mặt dám nghĩ đến chuyện ép cô gắn những chiếc máy trở lại