Kiếm Nghịch Thương Khung

chương 390: huyền thiên dương oai (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chiêu này Phong Thiểu Vũ là tuyệt thuật trong Thương Long Đoạn Vân Trảm, so với Kinh Vô Bại đã từng thi triển uy lực còn mạnh hơn gấp mười lần, nhưng rơi vào trong mắt Huyền Thiên cho dù thấy thế nào cũng không đáng sợ.

Thời điểm tứ tông luận võ, Huyền Thiên đối mặt Thương Long Đoạn Vân Trảm của Kim Liệt, đều phải tạm lánh phong mang, đối mặt Kinh Vô Bại càng muốn thi triển Quỷ Ảnh Mê Hồn Bộ Phân Thân Hóa Ảnh để trốn tránh.

Mà bây giờ đối mặt với Phong Thiểu Vũ mạnh hơn Kinh Vô Bại gấp mười lần, Huyền Thiên lại không né tránh, thần sắc bình tĩnh, không thấy bất luận kinh hoảng gì.

Thân thể Huyền Thiên không lùi mà tiến tới, đón một đao của Phong Thiểu Vũ chém xuống, đao mang long ảnh ngược lại kích xạ về phía trước, kiếm ý tam giai bộc phát, cộng thêm lực lượng thân thể khủng bố thì áp chế của long uy đối với Huyền Thiên không tạo thành ảnh hưởng gì.

Phá Vân Kiếm phía sau lưng lập tức ra khỏi vỏ, một cổ kiếm quang mạnh mẽ kích xạ tứ phương, người xem bốn phía đều có chút nhắm mắt, trong nội tâm thầm khen hảo kiếm.

Kiếm quang sáng ngời này khi ra khỏi vỏ Phá Vân Kiếm, nổ bắn ra chung quanh, những nơi kiếm quang đi qua thì bị kiếm quang đánh tan.

Huyền Thiên dùng cường đối cường, lấy cứng chọi cứng, kiếm quang chính diện chém lên Thương Long Đoạn Vân Trảm của Phong Thiểu Vũ.

Mặc dù là Thương Long Đoạn Vân Trảm uy lực cường đại đều không ngăn được kiếm quang Huyền Thiên cắt qua, bị chém thành hai nửa.

Một kiếm này của Huyền Thiên chém xuống, cũng không phải là chém bình thường, mà là trong nháy mắt thân kiếm chấn động nhiều lần, tốc độ rất nhanh, kiếm quang không ngừng cắt qua như là răng cưa, không thấy đường cắt gì cả.

Cho đến ngày nay, Huyền Thiên cảm ngộ với kiếm đã tăng lên đăng phong tạo cực, xuất kiếm không hề giới hạn trong chiêu thức, tiện tay đánh một kiếm vô chiêu không thức, dường như vô cùng đơn giản, nhưng mà có được hiệu quả vô cùng cường đại.

Phong Thiểu Vũ chém xuống một đao, toàn bộ bị phân thành hai nửa, tuyệt chiêu Thương Long Đoạn Vân Đao bị đánh bại hoàn toàn.

Trong chớp mắt Phá Vân Kiếm đánh lên bảo đao trong tay Phong Thiểu Vũ, khoảng cách hai người vốn cách nhau trăm mét, biến thành gần trong một mét.

Đao kiếm của hai người va chạm với nhau, sinh ra tiếng nổ cực lớn, kiếm thế của Huyền Thiên lúc này lại biến đổi, thân thể nhanh như tốc độ ánh sáng tránh thoát một quyền tay trái của Phong Thiểu Vũ.

Phá Vân Kiếm thuận thế lướt tới, cũng không có va chạm với bảo đao trong tay Phong Thiểu Vũ, mà là từ thân đao lướt qua, trong chốc lát một đạo kiếm quang đánh lên quyền trái của Phong Thiểu Vũ.

Thân ảnh Huyền Thiên và Phong Thiểu Vũ lập tức tách ra, trong nháy mắt hai người đã cách nhau trăm mét, nhanh đến mức làm người ta hoa mắt, nhưng mà một tiếng hét thảm lại vang lên lúc này, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Chỉ thấy Phá Vân Kiếm trong tay buông xuống phía dưới, một chuỗi huyết châu chảy dọc theo thân kiếm rơi xuống đất, không có dính lại chút nào, Phá Vân Kiếm trắng tinh không tỳ vết.

Mà Phong Thiểu Vũ thì ôm cánh tay trái, máu tươi chảy ròng.

Phá Vân Kiếm sắc bén thế nào? Vừa rồi xẹt qua cánh tay trái Phong Thiểu Vũ, chỉ cần Huyền Thiên hơi dùng thêm chút sức, cũng dễ dàng cắt đứt cánh tay của hắn rồi, mặc dù thể chất Huyền Thiên mạnh mẽ biến thái, cũng phải kiêng kỵ sự sắc bén của Phá Vân Kiếm, huống chi là Phong Thiểu Vũ.

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, hai người giao chiến vừa chạm tức phân, chỉ có hai cái nháy mắt mà thôi.

Nháy mắt ánh đao của Phong Thiểu Vũ bị cắt phá, hai người cách nhau hơn trăm mét biến thành giáp lá cà.

Nháy mắt thứ hai thì thân ảnh hai người chạm vào tức phân, cánh tay của Phong Thiểu Vũ bị cắt một miệng vết thương lớn, máu tươi chảy ròng, thắng bại đã phân.

Phong Thiểu Vũ bại? Không ít xem đang xoa mắt, cảm thấy không thể tin nổi, có chút không thừa nhận được.

Huống chi người khác, mặc dù là Hoành Phượng Vân từng giao chiến với Huyền Thiên một trận, giờ phút này trong mắt đều hiện ra nét kinh ngạc, thực lực của Huyền Thiên tăng trưởng vượt qua đoán trước của nàng.

Một chiêu này làm Phong Thiểu Vũ bị thương, biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, Hoành Phượng Vân tự hỏi mình cũng không nắm chắc làm được như vậy.

Trong Mộng Huyễn Thần Cung thì Huyền Thiên còn xa không phải đối thủ của Hoành Phượng Vân, chỉ có thể chơi xấu, thực lực bây giờ đã làm Hoành Phượng Vân cảm thấy kiêng kị, không có nắm chắc thắng, nàng không kinh ngạc là không thể nào.

- Ngươi bại!

Huyền Thiên thu Phá Vân Kiếm trở vào bao, chậm rãi nói ra hai chữ này.

Phong Thiểu Vũ là thiên tài yêu nghiệt của Thanh Phong cốc, sớm có người của Thanh Phong cốc xông lên quảng trường, dùng thưốc chữa thương cho hắn, cầm máu, dẫn hắn đi.

Một vị tên trưởng lão Địa giai cảnh hậu kỳ Thanh Phong cốc trừng mắt nhìn qua Huyền Thiên, hét lớn một tiếng:

- Dám đả thương con của tông chủ Thanh Phong cốc, tiểu tử thật can đảm!

Trong giọng nói sát cơ hiện ra, trưởng lão Thanh Phong cốc lập tức ra tay, một chưởng chụp về phía Huyền Thiên.

Chân nguyên ngưng tụ thành bàn tay chụp tới, so với huyền giai bảo khí còn cứng rắn hơn nhiều, chưởng này dài hơn mười mét, trong lúc này chụp tới tốc độ cực nhanh, cũng không phải Huyền Thiên có khả năng tránh đi, lực lượng mạnh đủ đánh Huyền Thiên thành thịt vụn.

Hiển nhiên Huyền Thiên không ngờ, trước mắt bao người trưởng lão Thanh Phong cốc lại dám ra tay đánh chết mình, sắc mặt đại biến, nhưng ở trước mặt cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ thì hắn không có lực hoàn thủ, chỉ có khí thế uy áp cũng đủ để ép Huyền Thiên không nâng tay lên được, thân thể khó có thể nhúc nhích.

Lăng Dật Trần lúc này sắc mặt đại biến, lập tức trắng bệch, hét lớn một tiếng:

- Không - -

Người xem bốn phía cũng bạo phát tiếng kinh hô.

Lúc sắp thấy Huyền Thiên bị cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ đánh thành thịt vụn, một âm thanh uy nghiêm vang lên.

- Làm càn!

Sứ giả Thiên Tinh các ngồi cách đó hai trăm mét, bàn tay đưa lên, ngón giữa bắn ra.

Một dấu bàn tay từ do cương mang hình thành bắn ra, giống như thuấn di ngăn cản ở trước đầu của Huyền Thiên, ngăn cản cự chưởng chụp xuống, cương mang này đánh tan cự chưởng thành phấn vụn.

Trong lúc này cương mang lại léo lên, lập tức đánh trúng tên trưởng lão của Thanh Phong cốc.

Phốc một tiếng, tên trưởng lão Địa giai cảnh hậu kỳ của Thanh Phong cốc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như lưu tinh bay trên bầu trời, bay ra xa hơn ngàn mét, rơi ra bên ngoài Ngạo Kiếm Sơn Trang.

Tất cả người xem đều hít sâu một hơi, hai mắt mở to, nhìn qua màn này vôi cùng khiếp sợ.

Những người xem ở đây đại đa số là trưởng lão, đệ tử tinh anh các tông môn, cơ bản đều có tu vi Tiên Thiên cảnh cùng Địa giai cảnh, lần đầu nhìn thấy siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh ra tay.

Tên trưởng lão Thanh Phong cốc có tu vi Địa giai cảnh bát trọng, đối với tông môn tứ phẩm mà nói Địa giai cảnh bát trọng là người có được quyền cao chức trọng, địa vị cao cả.

Nhưng mà mọi người ở đây nghe được âm thanh uy nghiêm của sứ giả Thiên Tinh các, không thấy hắn ra tay thế nào, chỉ thấy một dấu bàn tay cương mang đột nhiên xuất hiện, lập tức đánh tan cự chưởng chân nguyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio