Kiếm Phá Thương Khung

chương 38: kinh thế hãi tục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau vụ huyết án, Hoa phong cũng đã hỏi thăm được nơi hạ lạc của Nội Vụ đường, lúc này hắn đang đi trên đường lớn, vẻ mặt có vài phần lo lắng bất an. Vốn khi đến Nội Vụ đường chứng minh thân phận thành công, hắn được phát cho hai bộ trang phục dành cho ngoại môn đệ tử, nếu như vậy cũng thôi, đằng này nơi ở của hắn là tiểu viện phía nam, rất trùng hợp đám người Vương Lạch cũng ở đó.

Hoa Phong không biết là vô tình hay cố ý, hắn chỉ có thể tính được bước nào hay bước ấy. Đi được một đoạn cho tới khi trông thấy tiểu viện nơi xa. Khi đưa mắt nhìn qua bên mấy cái ghế đá đặt dưới gốc cây nơi cuối con đường bị cụt, Hoa Phong thần sắc kinh hãi thiếu chút quay đầu bỏ chạy.

Nơi có mấy chiếc ghế đá kia, chính là hiện trường chiến đấu ban nãy, nhưng cái làm Hoa Phong hoảng sợ là nơi đây từng có tám cỗ thi thể, rất nhiều các dấu vết đánh nhau mà bây giờ lại vô cùng sạch sẽ, cứ như thể nó là vậy.

Cố gắng trấn định, hít một hơi thật sâu hắn chầm chậm đi về phía tiểu viện, hắn không thể chạy, bởi vì chạy chẳng khác nào tự nhận tội.

Tiểu viện là một dãy nhà có chín phòng, chỗ ở của Hoa Phong là phòng đầu tiên, cũng là phòng số một. Đứng nhìn cửa phòng suy tư một hồi khá lâu hắn mới mở cửa đi vào, trong tư duy của hắn, từ hiện trường cho thấy, chuyện này đã kinh động đến tông môn, nhưng không muốn các đệ tử bất an, nên có lẽ đang âm thầm điều tra, vì vậy kể từ bây giờ hắn làm gì phải hết sức cẩn thận.

Căn phòng Hoa Phong vừa tới, rộng bằng hai lần căn phòng khi còn là đệ tử tạp dịch. Đặc biệt hơn đệ tử ngoại môn mỗi người ở một phòng, chứ không phải ba phòng như đệ tử tạp dịch, do nơi này quá rộng, đệ tử ngoại môn số lượng rất ít khoảng trăm người, cho nên các tiểu viện cách nhau rất xa, nếu không Hoa Phong cũng không thể nhàn nhã như vậy.

Dọn dẹp qua loa một chút Hoa Phong bỏ ra ngoài đi dạo, hắn đi vòng quanh tiểu viện. Hoa Phong suy nghĩ ở đây có chín phòng, tám người kia mỗi người một phòng, tính thêm hắn là đủ số.

- Có lẽ là vô tình sắp xếp mà thôi.

Hoa Phong nghĩ thầm, nhưng theo hắn biết trong tông môn toàn lão quái vật, vụ thảm án trôi qua cũng đã vài canh giờ, chắc hẳn là bọn họ đang giăng bẫy chờ hắn chui vào.

Đi một vòng Hoa Phong ngồi xuống một chiếc ghế đá, dõi mắt nhìn xa xa, hắn đang hồi tưởng lại tình cảnh trận chiến ban nãy, có thể nói ngoại trừ đám người Dương Kỳ bị hắn đánh cho không thể phán kháng, thì trận chiến với bọn Vương Lạch là trận chiến đầu tiến của hắn, nếu không sử dụng Tam Biến kiếm pháp, giờ đây người chết có khi là hắn.

Nhớ lại thức kiếm đoạt mạng kia của mình, Hoa Phong không thể ngờ hắn lại xuất kiếm nhanh đến như vậy, ban đầu khi thi triển còn có cái bóng của hắn đi theo, nhưng lúc giết đám người kia, thì tốc độ lại nhanh đến mức không ai nhìn ra được đường kiếm của hắn ngoại trừ chính hắn.

Trầm ngâm một lát Hoa Phong đã hiểu ra vấn đề, đó là tu vi của hắn đột phá tứ trọng, kết hợp ba loại chân khí, cùng vài loại bản nguyên, tạo nên một kiếm hoàn hảo không kẻ hở. Nhưng hắn biết do bọn người Vương Lạch tu vi chỉ là luyện khí, cho dù có là tầng mười hai thì cảm ứng nguy hiểm không mạnh, vả lại phản ứng không nhanh, cuối cùng bọn chúng đối với Hoa Phong xem trọng thì ít, khinh thường thì nhiều, cho nên một kiếm xuất ra của hắn mới có thể nhanh gọn giết hết bọn họ, bằng không với tu vi của hắn, một kiếm đoạt mạng thanh niên luyện khí tầng mười hai là rất khó, thậm chí là không thể. Nếu đổi lại là một cao thủ luyện thể kỳ, cảm quan nguy hiểm và phản ứng của họ rất nhanh, dù không đề phòng cũng có tám phần tránh thoát, hai phần còn lại còn tùy theo bọn họ có cao cao tại thượng mà khinh thường hắn hay không.

Nhược điểm của bộ kiếm pháp này chỉ có thể tấn công trong một khoảng cách nhất định, xa nhất là mười thước gần nhất là hai thước, nếu vượt qua khoảng cách này không thể thi triển.

Hồi tưởng lại cũng giúp cho Hoa Phong thêm cảm ngộ mới về kiếm pháp của bản thân và bổ sung cho hắn một ít kinh nghiệm chiến đấu.

Ngồi một lúc Hoa Phong đứng dậy đi tới công kỹ các và đan các. Lúc ở nội vụ đường hắn được hướng dẫn, mỗi một đệ tử ngoại môn được miễn phí lựa chọn một bộ võ kỹ và công pháp tại công kỹ các và nhận đan dược tu luyện ở đan các.

Đan dược ở đây là tụ khí đan và hồi khí đan, mỗi thứ đượcnăm viên một tháng dành cho đệ tử có tu vi tứ trọng đến lục trọng, mười viên từ thất trọng đến cửu trọng, mười lăm viên từ thập trọng đến thập nhị trọng, còn muốn lần thứ hai lựa chọn võ kỹ và công pháp cùng với có nhiều đan dược cần điểm cống hiến để đổi.

Điểm cống hiến là làm nhiệm vụ tông môn, chém giết yêu thú, cũng có thể cùng các đệ tử khác tranh đấu đánh cược mà có.

.....

Cùng lúc Hoa Phong đang trên đường tới công kỹ, đan các thì ở một nơi cách Thanh Vân tông hơn ngàn dặm về phía bắc, Thiên Vân thành trong một trang viên nước chảy quanh co, hòn giả sơn tinh xảo, hoa đua đủ mọi sắc màu, thập phần thanh nhã yên bình.

Lúc này trong một đình các nhỏ ở cuối trang viên có một nam một nữ đang ngồi đối diện với nhau.

- Vô Kỵ!

-Phong nhi không biết có chịu được cực khổ hay không.

Nữ nhân lên tiếng, hóa ra nàng là Dương Tuệ Lan mẫu thân Hoa Phong còn người đối diện hiể nhiên là Hoa Vô Kỵ.

- Nếu không chịu được chút cực khổ này đâu phải con ta.

Hoa Vô Kỵ an ủi thê tử, từ lúc Hoa Phong nhập tông đến bây giờ nàng luôn lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay hai phu thê bọ họ cùng nhau đi dạo, nhưng tâm tình cũng không tốt lên là mấy.

- Chàng nói gì kỳ vậy? lỡ như nó không chịu được chàng bỏ nó sao?

- Ta...!

- Chịu thua nàng rồi.

Dương Tuệ Lan khuôn mặt ủy khuất trách móc trượng phu, Hoa Vô Kỵ lại không thể phản bác, đành cười khổ chịu thua.

- Đại ca! đại tẩu! haha! thì ra hai người trốn ở đây làm chuyện mờ ám.

Phu thê bọn họ đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên có tiếng châm chọc vọng tới từ phía ngoài gia viên, sắc mặt Hoa Vô Kỵ trầm xuống, trong Hoa phủ kẻ nào to gan dám xông thẳng vào trang viên của hắn, còn buông lời châm chọc. Hai người cùng đưa mắt nhìn ra ngoài, xem kẻ nào to gan như vậy.

- Tam đệ!

- Là tam thúc!

Đang định ăn tươi nuốt sống kẻ to gan, khi thấy người tới phu thê bọn họ nhất thời ngẩn ra, rồi một trước một sau lên tiếng.

-Haha! ta cứ tưởng hai người quên mất vị tam đệ này rồi.

Người vừa tới cười ha hả. Hắn là một thanh niên trông còn rất trẻ, nhìn cực kỳ giống Hoa Phong, chỉ khác trên gương mặt hắn mang đậm nét từng trải, chứ không như Hoa Phong thập phần non nớt.

- Thật sự là tam đệ!

Hoa Vô Kỵ lăng không bay ra khỏi đình các, ôm chầm lấy thanh niên “hỗn xược” vẻ mặt kích động không thôi.

-Tam thúc về thật tốt!

- Hai huynh đệ các người cứ trò chuyện, để ta đi pha trà.

Dương Tuệ Lan cũng lăng không bay ra ngoài, vẻ mặt ủy khuất được thay bằng nụ cười vui mừng, xinh đẹp đến cực điểm.

- Ấy! ai lại đi làm phiền đại tẩu, sai người hầu không phải được rồi sao?

Vị tam đệ lên tiếng ngăn đại tẩu của mình.

- Tam thúc có mấy khi về nhà? ta phải đích thân đi, thì mới xứng là đại tẩu được chứ.

Dương Tuệ Lan uyển chuyển đáp lời, thấy không thể phản bác thanh niên cũng để nàng rời đi.

- Vô Khuyết à lần này đệ về thăm nhà hay còn chuyện gì khác?

Sau khi thê tử rời đi Hoa Vô Kỵ mới hỏi tam đệ của mình.

Thanh niên được gọi tam đệ tên là Hoa Vô Khuyết, con trai thứ ba của gia chủ Hoa gia tiền nhiệm, đệ đệ ruột của Hoa Vô Kỵ và Hoa Thiên Phong.

Hoa Vô Khuyết tư chất xuất chúng, là thiên tài tuyệt đỉnh mang thiên linh căn tạp chất, từ nhỏ hắn đã được phụ thân mang đi gửi siêu cấp tông môn ở trung tâm đại lục, thỉnh thoảng hay về thăm nhà. Hoa Vô Khuyết tính tình hào sảng không câu nệ tiểu tiết nên hai ca ca của hắn hay bị hắn trêu chọc.

Nói thêm một chút về nội tình Hoa gia. Hoa gia là một gia tộc mới thành lập khoảng tám trăm năm, dù bề dày lịch sử và độ giàu có còn kém hơn tam đại gia tộc và cửu phẩm tông môn,bát phẩm tông môn,nhưng có một điều kỳ lạ là đời sau của Hoa gia lại luôn xuất hiện những thiên tài tuyệt đỉnh siêu việt đồng lứa thậm chí vượt qua rất nhiều thiên tài ở trung tâm đại lục nơi được gọi là thiên đường tu luyện, là điểm đến mơ ước của tất cả võ giả trên toàn đại lục.

Bởi vậy cho dù giàu sang kém người, nhưng thực lực đủ để tông môn dù bát phẩm, cũng phải chạy mất mật, nếu tính thêm các vị tiền bối lánh đời hoặc ngao du thiên hạ, thì cho dù là thất phẩm tông môn cũng không dám cùng tranh phong.

...

Hai huynh đệ trò chuyện được một lát thì Dương Tuệ Lan đã mang trà ra tới.

- Đại tẩu ngồi đi.

Hoa Vô Khuyết ra dấu mời Dương Tuệ Lan, đợi nàng ngồi xuống. hắn nói.

- Lần này đệ trở về có hai chuyện quan trọng.

Nhấp ngụm trà chép chép miệng, khen trà ngon hắn tiếp tục câu chuyện.

-Chuyện quan trọng thứ nhất, là chủ yếu về thăm đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu.

- Chuyện này với ta là quan trọng nhất.

Lại nhấp ngụm trà.

- Chuyện thứ hai đối với hai người mà nói là vô cùng quan trọng.

Lại uống trà....

Hoa Vô Khuyể thần sắc nghiêm túc nhìn lướt qua hai người Hoa Vô Kỵ hít một hơi thật sâu tỏ vẻ nghiêm trọng rồi nói.

-Nhưng trước tiên phải nhắc nhở hai người, phải cực kỳ bình tĩnh.

- Không thất thố, không kinh ngạc và đặc biệt không được tức giận.

- Nếu không ta không nói.

Hoa Vô Khuyết liếc đại ca và đại tẩu, ý muốn là không hứa hắn không nói.

- Từ bao giờ đệ rườm rà như vậy?

- Thôi được rồi, ta đồng ý yêu cầu của đệ.

Hoa Vô Kỵ khó hiểu, bình thường tam đệ hắn đâu có thích rườm rà, nhưng cuối cùng nhìn sắc mặt tam đệ nghiêm túc hắn cũng chào thua, Dương Tuệ Lan ngồi cạnh bên cũng gật đầu đồng thuận.

Thấy đã ổn Hoa Vô Khuyết chậm rãi nói.

- Lúc ở tông môn đệ có nhận được phi kiếm của đại ca và nhị ca, nói Hoa bất ngờ có được linh căn, nhưng lại muốn đầu nhập tông môn cửu phẩm thay vì ở lại gia tộc.

- Nói thật lúc đó đệ vui sướng vô cùng, nhưng suýt chút ngay lập tức muốn trở về đập chết hắn.

- Hoa gia là nơi nào chứ.

Đang định nói thêm gì đó, thấy sắc mặt phu thê đại ca khó coi, biết mình lỡ lời, hắn âm thầm cười khổ, chuyển đề tài khác.

- Tiếp theo đây là chuyện kinh khủng nhất ta từng gặp trong đời, kinh thế hãi tục.

Trầm giọng Hoa Vô Khuyết không trà mà nuốt nước miếng nói. Hai người Hoa vô kỵ im lặng lắng nghe.

- Lần này trên đường trở về gia tộc, ta có ghé ngang qua Thanh Vân tông gì gì đó.

- Kết quả ta nhìn thấy có một tên đệ tử giết chết tám tên đệ tử khác.

- Chuyện này có gì mà kinh thế hãi tục gì chứ.

Hoa Vô Kỵ cắt ngang lời tam đệ của mình tức giận nói.

- Không phải đại ca đã đồng ý không tức giận rồi sao? hắc hắc.

Bị tam đệ phản bác, tức giận nhưng hắn cũng đành ngậm bồ hòn.

Cười nham hiểm Hoa Vô Khuyết tiếp tục kể.

- Nhưng điều khủng khiếp không nằm ở đó, tám tên đệ tử bị giết tu vi thấp nhất là luyện khí thất trọng, cao nhất là thập nhị trọng, còn tên đệ tử giể bọn họ tu vi...

Dường như nghĩ đến chuyện gì khó tin lắm hắn ngập ngừng hồi tưởng.

- Tu vi chỉ là tứ trọng đỉnh phong, hơn nữa chỉ cần.. chỉ cần một kiếm.

-Chuyện này là thật, tam thúc đang đang đùa sao?

- Đúng là nhảm nhí mà.

Lần này đến lượt Dương Tuệ Lan cắt lời, tiếp đến là Hoa Vô Kỵ châm chọc tam đệ của mình, hắn cho rằng tam đệ đang nói láo. Nếu nói một võ luyện khí kỳ tầng bốn có thể đánh thắng võ giả luyện khí tầng bảy, hắn còn có chút tin, bởi vì chuyện vượt cấp giết người hắn cũng làm được nhưng tu vi không quá vượt trội.

Luyện khí tầng bốn muốn vượt cấp chém giết tầng bảy là khó khăn cỡ nào, dù có là siêu cấp thiên tài đã vị tất làm được.

Huống hồ một lần giết tám người còn có luyện khí kỳ tầng mười hai, hơn nữa chỉ dùng một kiếm. Đây không phải nói láo thông thường, mà trắng trợn nói láo.

- Hai người cứ nghe đệ nói hết, chưa gì đã mất bình tĩnh.

Hoa Vô Khuyết sắc mặt khó coi, chính hắn nếu không trông thấy tận mắt, kẻ nào dám nói những lời này với hắn, cũng bị hắn coi là nhảm nhí, cho nên lần này hắn không phản bác mà chỉ nhẹ nhàng nói.

- Chính mắy đệ nhìn thấy, chỉ một kiếm duy nhất chỉ một kiếm.

- kiếm pháp nhanh đến mức nếu không phải là đệ, đổi lại là võ giả luyện mạch cảnh, cũng không thể nào nắm rõ quỹ tích của nó.

Phu thê Hoa Vô Kỵ nghe đến đây lại càng muốn đá cho tam đệ vô sỉ này một cái, kiếm pháp một của luyện khí kỳ tầng bốn thi triển, ngay cả luyện mạch cảnh cũng không thể nắm bắt, vậy ý nói tên luyện khí tầng bốn đó, có thể chém giết luyện mạch cảnh, cái này không phải nói láo, phải gọi là cực kỳ vô sỉ.

-Hừ! hai ngươi không tin!

- Hai người có biết tên tiểu tử luyện khí tầng bốn là ai không? mà thôi...

Hoa Vô Khuyết tức giận, vốn hắn đang định nói, nhưng nhìn nụ cười của đại tẩu và sắc mặt hờ hững của đại ca hắn liền ngậm miệng.

- Để ta đi chuẩn bị một chút, đêm nay không sat không về.

Dương Tuệ Lan đứng lên đang chuẩn bị đi làm một ít đồ nhắm, nàng không những tu vi thâm hậu, việc nội trợ cũng là tuyệt đỉnh.

- Đại tẩu khoan đi đã! tiểu tử đó rất giống đệ.

Cuối cùng quá ức chế Hoa Vô khuyết cũng buột miệng.

- Tam đệ à ai mà lại...

Còn hai câu giống đệ chưa kịp nói, không những Dương Tuệ Lan mà trượng phu của nàng đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía tam đệ. Hiển nhiên bọn họ đã biết người Hoa Vô Khuyết nói đến là ai, Hoa Phong mới nhập tông bao lâu chứ, năm ngày không hơn.

- Tam đệ a tam đệ! Phong nhi mới nhập tông được năm ngày.

Dù có là yêu nghiệt biến thái đến mức nào, cũng không thể trong vòng năm ngày từ một người bình thường tu luyện đến luyện khí tầng bốn được, đặc biệt phu thê bọn họ không nghĩ Hoa Phong là thiên tài.

- Hai người tự xem đi.

Hoa Vô Khuyết tức sắp thổ huyết, bèn ném về phía phu thê bọn họ một viên đá hình tròn trong suốt.

- Ảng quang cầu!

Tiếp nhận từ tay Hoa Vô Khuyết, phu thê hai người biết đây là ảnh quang cầu.

Ảnh quang cầu giống như máy quay phim vậy, có thể lưu giữ hình ảnh đã từng diễn ra trong vòng bốn mươi tám canh giờ, ảnh quang cầu giá trị rất xa xỉ, cho nên võ giả thông thường tuyệt đối không thể có.

Mở ra ảnh quang cầu bên trên là một thiếu niên tay cầm kiếm gỗ.....hình ảnh trên quả cầu ghi lại toàn bộ quá trình chiến đấu giữa Hoa Phong và đám người Vương Lạch.

Càng xem phu thê hai người Hoa Vô Kỵ càng không thể nào tin vào mắt mình, đặc biệt là thức kiếm cuối cùng, quá kinh khủng.

Ảng quang cầu ảm đảm trở về với hình dạng trong suốt của nó. Còn phu thê hai người kia còn đang thất thần đây hoàn toàn không phải bịa đặt, mà là sự thật một trăm phần trăm, một sự thật có thể làm chấn động cả đại lục, kinh thế hãi tục, chưa đủ để miêu tả điều khủng khiếp này. Sau khi thất thần Hoa Vô Kỵ chạy đến ôm chầm lấy tam đệ không buông,hai mắt đỏ hoe, Dương Tuệ Lan mắt cũng đã rớm lệ.

Phu thê bọn họ kích động vô cùng, Ngay cả Hoa Vô Kỵ là một nam nhân còn không thể kìm chế nén xúc động, nếu không nhờ vị tam đệ này rất có thể bọn họ cũng không thể biết được nhi tử phế vật của mình yêu nghiệt biến thái cỡ nào. Năm ngày...chỉ năm ngày.

..

Trong khi phụ mẫu đang chấn động vì chính mình, Hoa Phong đang chuẩn bị đưa thẻ bài chứng minh thân phận để vào công kỹ các lựa chọn công pháp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio