Chu Hằng chỉ cảm thấy mình chết oan, hắn chỉ xuất hiện sai thời điểm thôi, trên thực tế cũng không làm chuyện gì a, sao đột nhiên lại trở thành mục tiêu bị người giết chứ? – Ta cái gì cũng không thấy! Hắn vội vàng giơ hai tay lên, chạy tới cũng không phải để đánh lộn à.
– Bổn tọa cũng không thấy ngươi bị nha đầu kia nắn cho xương mềm nhũn à. Con lừa đen học theo, cũng dựng người lên, giơ hai móng trước lên.
– Nói, nha đầu kia sao phải sờ ngực chứ, còn muốn ăn nữa?
– Cút cho ta! Chu Hằng đá một cước lên mông con lừa đen, trong nháy mắt con lừa đê tiện hóa thành một điểm đen nhỏ, lóe lên trên trời, sau đó biến mất.
– Ngươi cũng cút cho ta! Băng Tâm Trúc rút ra trường kiếm chém tới Chu Hằng, một kiếm ra, hồng liên nở rộ, uy thế vô thượng.
– Có gì từ từ nói, sao lại đánh chứ? Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ trốn tránh, nhưng thân pháp Băng Tâm Trúc không kém hắn, một thanh trường kiếm thủy chung chỉ trước ngực hắn.
Vị Thánh nữ này căn bản không có ý trả lời, trong mắt tràn đầy xấu hổ.
Nàng tự nhiên không trách muội muội của mình, bởi vậy Chu Hằng là đối tượng nàng phải “Giết người diệt khẩu”! Thực ra nàng cũng biết mình không có khả năng chém giết Chu Hằng, bởi vì nàng nhiều nhất chỉ hơn Công Dương Thái Tôn một chút, sao đủ áp chế được Chu Hằng chứ?
Nhưng nữ nhân nóng giận, chuyện gì cũng không quản? Thiên địa chí lý cũng phải bỏ chạy trước mặt nàng!
Nàng từng kiếm chém ra, kiếm kiếm toàn lực sử xuất, dù sao cũng chém không chết Chu Hằng, vừa lúc cho nàng phát tiết một chút.
Chu Hằng nổi giận, hắn sờ soạng đối phương thì cũng thôi. Nhưng mà rõ ràng một sợi lông cũng còn chưa chạm vào, hơn nữa còn không cẩn thận thấy được. Có tội lớn như vậy sao? Hắn cất giọng nói: – Nếu ngươi không dừng tay, ta cũng không khách khí nữa đâu!
– Tỷ phu, chớ khách sáo với tỷ tỷ, khiêng nàng về động phòng đi! Băng Tú Lan ở một bên chọc tức.
Băng Tâm Trúc nghe được thì càng tức giận hơn, tên nam nhân đối diện này đến tột cùng cho muội muội nàng ăn thuốc mê bùa lú gì, không ngờ khiến muội muội lại nghiêng về người ngoài như thế? Nàng càng vũ động trường kiếm nhanh hơn, hồng liên liên tiếp nở rộ, mạnh mẽ công kích Chu Hằng.
Chu Hằng lần đầu tiên giao thủ với Băng Tâm Trúc đã phát hiện đối phương nắm giữ Thiên Kinh vượt xa hắn, hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ tổn hợp số lượng mảnh vỡ phù văn hơn hắn, nhưng sau khi cùng Công Dương Thái Tôn giao thủ, hắn lại không cho rằng như vậy.
Thiên Kinh của hai người bọn họ đều do sư trưởng dạy, như vậy bọn họ nắm giữ số lượng mảnh vỡ phù văn không chênh lệch lắm, bởi vì hai bên đều có tồn tại siêu Sáng Thế Đế, cho dù kém cũng không kém nhau nhiều.
Nhưng mà rất rõ ràng. hồng liên của Băng Tâm Trúc còn mạnh hơn thanh mộc của Công Dương Thái Tôn một khoảng, trước kia không cảm thấy như vậy, nhưng sau khi nữ nhân này thẹn quá hóa giận, uy lực của hồng liên rõ ràng gia tăng!
Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ, đối phương dung hợp hai bộ Thiên Kinh, thậm chí 3 bộ Thiên Kinh?
Nếu không phải như thế, thật sự không thể giải thích hồng liên của đối phương lại mạnh hơn thanh mộc của Công Dương Thái Tôn.
Chu Hằng càng muốn đánh giá.
– Không nghe lời. Đánh đòn! Băng Tú Lan ở một bên phất cờ hò reo, từ nhỏ nàng đã bị Băng Tâm Trúc quản thúc, bởi vậy nàng rất vui vẻ nhìn tỷ tỷ cũng bị người ta quản giáo một phen, đặc biệt đánh đòn, nhất định sẽ rất vui.
Băng Tâm Trúc giận sắp nổ tung rồi, đây thật sự là muội muội của nàng sao?
Chu Hằng gào to một tiếng, cười ha ha nói: – Không sai. Không nghe lời phải đánh đòn! Hắn năm đó chịu ảnh hưởng từ Khổng Ngạo Côn, bất quá hiện tại hắn cũng sắp đạt tới độ cao của đối phương, tự nhiên sẽ không còn kinh sợ với Khổng Ngạo Côn nữa.
– Nói hươu nói vượn! Băng Tâm Trúc liên tục huy động trường kiếm, nàng tức giận vô cùng!
Chu Hằng trừng mắt, võ khí Vương của Vương phát ra.
Ông!
Cả người Băng Tâm Trúc lập tức bị chậm lại, vô luận là khí tức hay là lực lượng đều hạ xuống, nàng cũng là Vương trong Vương thì thế nào, chỉ cần khí thế Chu Hằng phát ra, nàng cũng bị ảnh hưởng.
Tuy rằng nằng nắm giữ Thiên Kinh còn huyền diệu hơn, nhưng mà khí thế của Chu Hằng từ rất lâu trước đã gặp được phù văn trên trán, mặc dù bây giờ mai phù văn này đã tặng cho Chu Vũ Hà, nhưng uy áp trong đó vẫn không biến mất.
Thiên Kinh nào có thể chống nổi Nhân Uân Thiên Kinh đây?
Chu Hằng chụp tay ra, thừa dịp Băng Tâm Trúc thất thần, tiến quân thần tốc, một tay bóp chặt vai nàng, linh lực truyền vào, trong nháy mắt phong tỏa lực lượng của đối phương. Hắn đặt Băng Tâm Trúc nằm úp lên gối, liên tục vỗ lên mông nàng.
– Bảo ngươi dừng tay ngươi không dừng tay, không nên không biết tự trọng! Không tự trọng thì phải đánh!
Băng Tú Lan thấy mà nghiện, liên tục múa máy tay chân hô lên: – Đáng đánh! Đáng đánh!
Băng Tâm Trúc xấu hổ muốn chết, mình bị một nam nhân đánh đòn, muội muội mình thấy không cứu còn không tính, lại còn ở một bên trầm trồ khen ngợi, còn không khiến người ta tức chết sao? Nhưng sau khi buồn bực, vì quá xấu hổ mà giận dữ!
Nàng không ngờ lại giằng co với tên nam nhân này!
Phẫn nộ không nói ra được, xấu hổ không nói ra được, nhưng cũng có một loại cảm giác khác thường, mỗi một bàn tay vỗ xuống khiến mông nàng rung lên! Nàng lúc trước bị Băng Tú Lan xoa nắn cho lên tới cực khoái, thân thể lại nhạy cảm, tất cả khoái cảm còn chưa biến mất, lúc này lại bị vỗ lên mông, nàng lại muốn rên lên.
Không được, tuyệt đối không được!
Băng Tâm Trúc gắt gao khép lại hai chân, cắn chặt môi, nàng không thể để mình rên lên.
Chu Hằng vỗ xuống, cảm giác được cái mông căng cứng của đối phương, loại cảm giác này hắn rất quen thuộc, thời điểm chư nữ hoan ái với hắn tới đỉnh điểm, thân thể sẽ cứng ngắc, toàn thân vì quá khoái cảm mà căng cứng.
Nữ nhân này quá nhạy cảm, trước đó bị Băng Tú Lan bóp vú, hiện tại lại bị mình đánh mông vài cái đã lên đỉnh rồi! Ấn dưới bề ngoài lạnh lùng của nàng lại là một trái tim yếu đuối.
Để xem nàng chống đỡ được tới khi nào!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn đánh lên, cái mông nhỏ của Băng Tâm Trúc không tính đẫy đà, nhưng cực kỳ co dãn, cảm xúc rất tuyệt.
Lần trước bị nữ nhân này đánh ngất xỉu, tuy rằng Chu Hằng không phải gà mờ, nhưng mà lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thảm như vậy, thù này có cơ hội báo, hắn cũng không ngại đáp lại.
Băng Tâm Trúc hai mắt mê ly, da thịt trắng như tuyết đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn há ra, nước miếng chảy ra, nhìn rất mê người.
– Đủ rồi! Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mang theo áp lực cường đại không cách nào hình dung.
Cao thủ Thái Nhất Giáo cuối cùng cũng xuất động!
Chu Hằng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ ba mươi tuổi cười nhìn ngoài ba trượng, dáng người vô cùng phong tao, tràn đầy phong vận nữ nhân thành thục. Mà nụ cười của nàng cũng xinh đẹp không kém hai tỷ muội Băng Tâm Trúc, Băng Tú Lan.
– Sư, sư phụ! Băng Tú Lan lập tức giống như chuột thấy mèo, run rẩy kêu lên.
Sư phụ? Giáo chủ Thái Nhất Giáo?
Chu Hằng lòng chợt nghiêm lại, nói như vậy, người cầm quyền mỗi một hào môn, tông phái cũng không phải người mạnh nhất, nội tình chân chính chỉ có thời điểm mấu chốt mới xuất động, bình thường nào rãnh rỗi như vậy?
Nhưng mà Giáo chủ Thái Nhất Giáo này rất mạnh, rất mạnh, mạnh đến nổi khiến hắn căn bản không cảm ứng được sâu cạn, chỉ có một cảm giác, tuyệt đối không yếu hơn Độc Cô Huyền.
Vị kia chính là đệ nhất cao thủ Tiên giới, hiển nhiên cũng không phải nói suông, rất cường đại, nhưng tuyệt đối không phải không có người có thể cùng hắn tranh phong, tỷ như Vương U Nguyệt liền có thể nghiền ép mấy trăm người như hắn, hiện tại Thái Nhất Giáo chủ này cũng hoàn toàn không kém hắn!
Đại nhân nhà người ta đến rồi, Chu Hằng cũng không tiện đánh nữa, để Băng Tâm Trúc xuống, nữ nhân này ngay cả đứng cũng đứng không vững, hai mắt mê ly như nước, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng vô cùng phức tạp.
– Cuồng đồ lớn mật! Thái Nhất Giáo chủ tức giận hừ một tiếng, một chưởng chụp xuống Chu Hằng.
Ông!
Đỉnh đầu Chu Hằng hiện ra một đóa hoa đào màu hồng nở rộ, hoàn toàn hóa giải một kích này của Thái Nhất Giáo chủ.
Là Hoặc Thiên!
Nàng đã nói qua ở trong Tuyệt Tiên Thành, Chu Hằng có thể nghênh ngang, quả nhiên nói được thì làm được! Thái Nhất Giáo chủ lợi hại như vậy thì thế nào, vị Tuyệt Tiên thiên nữ kia căn bản không cần đích thân tới, một ý niệm có thể hóa giải nguy cơ.
– Pháp tắc! Thái Nhất Giáo chủ ngưng trọng, nhìn đóa hoa đào kia hóa hư tiêu tán.
Đứng càng cao, biết càng nhiều bí ẩn, càng biết nguy hiểm của thế gian.
Đóa hoa đào này căn bản không mang một tia lực lượng, nhưng lại dẫn động đại đạo thiên địa, đây đã thoát khỏi cấp bậc lực lượng, mà là vận dụng pháp tắc! Nhưng mà trên thế giới này, thật sự có người có thể vận chuyển pháp tắc sao?
Đó không phải là chỉ có vô thượng tồn tại mới có thể vận dụng sao?
Nàng biết trận chiến ở Giác Đấu Trường, Độc Cô Huyền bị một Nguyệt Minh Vương đánh nát thần tướng, lúc ấy nàng lđãiền hoài nghi đó là lực lượng pháp tắc, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, cho đến lúc này.
Xác định không thể nghi ngờ! – Pháp tắc?
Chu Hằng thầm nói, đây là cảnh giới siêu Sáng Thế Đế theo đuổi sao?
– Nể mặt người sau lưng ngươi, ngươi đi đi, vĩnh viễn không nên đến nữa. Thái Nhất Giáo chủ nói.
Với nàng mà nói, đây là nhượng bộ cực lớn, vô lễ với ái đồ của nàng, không ngờ có thể phủi mông rời đi! Nhưng mà không có cách à, ở trước mặt vô thượng tồn tại có thể vận dụng pháp tắc, ngay cả nàng cũng phải nhường nhịn.
Chu Hằng ôm quyền nói: – Giáo chủ đại nhân, tại hạ Chu Hằng, có chút ngưỡng mộ lệnh đồ, hôm nay đặc biệt tới đề thân, mong rằng Giáo chủ đại nhân thành toàn!. Mông của Băng Tâm Trúc đã bị hắn đánh rồi, hắn cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm, thu!
– Ai cần gà cho ngươi chứ… Băng Tâm Trúc lập tức nhảy dựng lên, nàng mới không cần gả cho tên nam nhân này, mỗi ngày bị hắn vỗ mông 100 cái cũng mềm nhũn cả người rồi.
Thái Nhất Giáo chủ lại trầm ngâm, một lát sau, không ngờ nàng mỉm cười, nói: – Được, bổn tọa đồng ý hôn nhân này.
Cái gì!
Băng Tâm Trúc ngẩn ra, không nghĩ tới chẳng những bị muội tử gài bẫy, bây giờ còn bị sư phụ lừa gạt, nàng là lừa gạt vương sao? – Sư phụ…
Nàng ủy khuất yếu ớt nói với Thái Nhất Giáo chủ.
– Tin tưởng sư phụ, tất cả cũng vì muốn tốt cho ngươi! Thái Nhất Giáo chủ dịu dàng vỗ về ái đồ.
– Ồ đúng, rốt cục tỷ tỷ cũng bị gả ra ngoài rồi! Ta tự do rồi! Băng Tú Lan ở một bên hưng phấn hò hét ầm ĩ.
Băng Tâm Trúc càng thêm khổ, hận hận nhìn Chu Hằng, nàng thà chết cũng không theo!