Chu Hằng tới đúng là xảo, nếu hắn đến chậm một ngày thì đám người Chung Việt Thiên cũng đã xuất phát rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tang Thanh Sơn liền mang theo Chu Hằng ra đi, hội hợp với đám người Chung Việt Thiên.
Bọn họ cũng không phải đến sớm nhất, đương nhiên cũng không phải đến trễ nhất, đến trước bọn họ còn có 7 người, phân biệt đến từ ba gia tộc khác nhau, nữ có nam có, nhưng nhìn qua đều là người trẻ tuổi mới hai mươi mấy tuổi thôi.
Tuổi tác của võ giả niên đã không thể dùng tiêu chuẩn của thường nhân để kết luận nữa, dù sao nhìn qua trẻ tuổi. – Hả, Tang Thanh Sơn, không ngờ ngươi khỏi rồi sao?
Nhìn thấy Tang Thanh Sơn vui vẻ tới, bảy người kia đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc trước Tang Thanh Sơn và Chung Việt Thiên giao thủ, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy. Dụng ý của Chung Việt Thiên là đánh cho Tang Thanh Sơn bị thương, bọn họ đều rõ ràng, không mất một tháng điều dưỡng thì làm sao khỏi được?
Nhưng mà sự thật thắng hùng biện, tên này mặt mày hồng hào sao có thể nói là có bệnh, nếu vậy thì toàn bộ người trong thiên hạ đều có bệnh!
– Tự nhiên khỏi rồi, cũng không phải trọng thương gì! Tang Thanh Sơn ra vẻ tùy ý nói.
Người trẻ tuổi, rất là coi trọng mặt mũi.
Bảy người kia đều châu đầu ghé tai, một câu tự nhiên hời hợt của Tang Thanh Sơn không có khả năng để bọn họ hết nghi hoặc. Nhưng mà hiển nhiên Tang Thanh Sơn không có khả năng kể rõ, dù bọn họ có tò mò thì cũng chỉ để ở trong lòng mà thôi.
– Tang huynh, vị này là ai a? Một cô nương xinh đẹp áo đỏ nhìn Chu Hằng, ánh mắt có vẻ hứng thú.
Mặc dù Chu Hằng thu liễm khí tức, ép tu vi mình xuống thì hiện tại cũng là Kết Thai Cảnh, nhưng mà trong lúc lơ đãng hắn vẫn toát ra khí chất vô thượng, đối mới nam nhân là tính uy hiếp, mà đối với nữ tính thì lại giống như mê dược, rõ ràng biết rõ là lửa khói còn muốn vùi đầu vào.
– Khụ khụ, giới thiệu với mọi người một chút!
Tang Thanh Sơn chỉ chỉ Chu Hằng. – Hắn là biểu… huynh của ta, họ Chu, tên là Chu Hằng! Chu Hằng, 7 vị này là thiên tài đến từ Địch gia, Mưu gia, Giải gia!
– Ta tên là Địch Giải Ngữ! Cô nương áo đỏ xinh đẹp kia không đợi Tang Thanh Sơn giới thiệu đã nói: – Chu huynh trước kia ở đâu?
– Rất xa! Chu Hằng chỉ chỉ bầu trời, ý là Tiên giới, nhưng những người khác tự nhiên không có khả năng đoán được. Chỉ cho rằng hắn chỉ tinh tú trên trời, ý là đến từ tinh cầu khác.
Sáu người còn lại cũng tự giới thiệu, mặc dù Chu Hằng không dụng tâm nhớ kỹ, nhưng với trí nhớ của hắn nghe qua một lần là có thể nhớ rõ ràng.
Lần này bọn họ tới thám hiểm, mỗi một gia tộc đều xuất động nhiều nhất ba người, nhưng tuyệt đối không thể mang theo người thế hệ trước của gia tộc tới. Đây là mạo hiểm thuộc về thế hệ trẻ bọn họ.
Tuy rằng không rõ thân phận Chu Hằng, nhưng mà hắn chính là người trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn mỗi một người ở đây mấy trăm tuổi, tự nhiên không khó dung nhập vào đoàn đội này, cũng không ai tin thực lực hắn lại vượt qua Kết Thai Cảnh.
Không bao lâu, lại ba người của gia tộc khác tới, theo thứ tự là Cổ gia và Tinh gia. Cổ gia tới một đôi huynh đệ song sinh. Đều là Kết Thai nhị trọng thiên, thực lực khá mạnh. Tinh gia cũng tới hai người, một nam một nữ, nam mới vừa vào Kết Thai Cảnh, vẻ mặt khá lạnh nhạt, nữ là một người quen cũ của Chu Hằng, có danh xưng Băng Hoàng – Tinh Dạ Vũ.
– Chu, Chu Hằng! Nhìn thấy Chu Hằng, trong nháy mắt Tinh Dạ Vũ lập tức lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ ở đây lại gặp được nhân vật truyện kỳ của Huyền Càn Tinh!
– Ha ha, đã quên là Dạ Vũ cũng quen biết vị biểu huynh của ta đây! Tang Thanh Sơn vội vàng lên tiếng. Hắn sợ Tinh Dạ Vũ nói Chu Hằng lúc trước chính là yêu nghiệt ở Huyền Càn Tinh, vậy hắn còn chơi cái rắm.
– Biểu, biểu huynh!
Tinh Dạ Vũ cũng líu lưỡi, chỉ là mị nhãn vừa chuyển liễn hiểu ra, đương nhiên nàng làm sao biết, mình sao qua mặt được Chu Hằng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, yêu nghiệt như Chu Hằng cũng đã phi thăng Tiên giới rồi chứ, sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
– Dạ Vũ tỷ, người kia là ai vậy? Chu Hằng… Dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải! Tên nam nhân mặt lạnh của Tinh gia hỏi. Vẻ mặt kia dường như cũng không để Chu Hằng vào mắt.
Tinh Dạ Vũ trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói: – Không nên nói lung tung, Chu huynh chính là biểu huynh của Thanh Sơn! Nàng áy náy cười với Chu Hằng, nói:
– Chu huynh, đây là con cháu Hàn gia – Tinh Hà Kiều, trước kia luôn vùi đầu tu luyện, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, xin Chu huynh chớ trách!
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Không sao!
Tinh Hà Kiều lại có chút không phục, hắn vừa mới đột phá Kết Thai Cảnh, trở thành nửa bước tiên nhân, đúng là khí phách, căn bản không để đám người cùng thế hệ vào mắt, mà nhân vật đời trước thì thế nào, bọn họ chỉ là sinh trước mấy năm, hắn nhất định đuổi kịp bọn họ!
Hiện tại Tinh Dạ Vũ lại răn dạy hắn như trẻ con, tự nhiên khiến hắn không phục!
Chỉ là Tinh Dạ Vũ dù sao vẫn là thiên kiêu Tinh gia, ảnh hưởng của nàng lớn mạnh, hắn cũng không dám chống đối, nhưng lại hoàn toàn biểu hiện ra mặt.
Tinh Dạ Vũ nhìn vào mắt, thầm nghĩ ngươi biết Chu Hằng là tồn tại gì sao? Năm đó ở Huyền Càn Tinh cho dù Thiên Tôn cũng có thể chôn sống! Nhưng hiển nhiên Chu Hằng không muốn để lộ thân phận ra ngoài, nàng cũng không dám nói thêm gì, chỉ lưu ý nhiều hơn mà thôi, miễn cho Tinh Hà Kiều chọc giận Chu Hằng.
Một lát sau, Chung Việt Thiên cũng tới.
Đây là một nam nhân dáng người khôi ngô, có khí thế uy vũ long hành hổ bộ, tóc đen sáng bóng, thuộc loại người hạc trong bầy gà.
Chung gia cũng không chỉ tới một người, đồng bạn của hắn là một nữ nhân xinh đẹp, tươi cười quyến rũ.
Nhìn thấy Tang Thanh Sơn cũng ở đây, Chung Việt Thiên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Mình hạ thủ nặng bao nhiêu, hắn tự nhiên rõ ràng nhất, đối phương làm sao lại xuống giường nhanh như vậy? Ăn tiên đan sao?
– Ha ha, thấy Tang huynh không sao, trong lòng tiểu huynh cũng thở phào. Hắn cười to nói, tuy rằng có vẻ quan tâm, nhưng mà người là do hắn đả thương, nói như thế có vẻ rất giả dối.
Tang Thanh Sơn biết đối phương đang châm chọc mình, hắn cũng cười nói: – Đa tạ Chung huynh quan tâm, hảo ý lần này ngày sau tất báo!
Hai người đối diện, ánh mắt hừng hực ánh lửa.
– Thanh Hà tiên tử đến rồi! Đột nhiên có người kêu lên, lập tức, trừ Chu Hằng ra, tất cả nam nhân đều động tâm, thần hồn mê hoặc. Hai người Tang Thanh Sơn, Chung Việt Thiên cũng đình chỉ giằng co, đều sửa sang quần áo, dường như một sợi tóc quăn cũng không tiện gặp người.
Mỹ nhân thần bí kia đến tột cùng có mị lực như thế nào, không ngờ có thể khiến cho đám người thiên kiêu này khuynh đảo như thế?
Chu Hằng cũng có chút hứng thú, theo ánh mắt mọi người nhìn sang.
Một nữ nhân dáng người quyến rũ đạp bước tới, ngũ quan vô cùng tinh xảo, hai mắt quyến rũ mê ly giống như mây khói, tràn đầy phong tình mê người. Nhất là eo thon của nàng, chỉ một nắm là có thể ôm trọn, mỗi một bước đi, cái mông phong tình vạn chủng uốn éo một cái, quần áo bó chặt, lộ ra vẻ đẫy đà, phổng phao của nàng.
Nàng đúng là nữ nhân vừa xinh đẹp vừa khêu gợi, nhưng nếu nói là đẹp tuyệt mỹ thì không phải.
Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, nữ nhân này có mị lực lớn như vậy, một là nàng đẹp thật, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là nàng tu luyện một loại công pháp đặc thù, có thể tăng cường mị lực của nàng, do đó ảnh hưởng được tới người khác.
Hắn hơi chút dụng tâm quan sát, hết thảy bí ẩn của đối phương đều bị hắn nhìn rõ.
Vô luận là quần áo hay là linh lực hộ thể của nàng đều không thể ngăn cản ánh mắt của Chu Hằng, nữ nhân quyến rũ phong tình này giống như trần truồng hiện ra trước mặt Chu Hằng. Nhưng Chu Hằng căn bản không quan tâm, ánh mắt trực tiếp xuyên thấu thân thể nàng, tiến thẳng về phía không gian đan điền.
Đây mới là căn nguyên của võ giả, hết thảy bí mật đều ở trong này.
4 luân trăng khuyết diệu động, sáng như ngọc!
Nguyệt Minh Vương 4 luân!
Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, trách không được có thể ánh hưởng tới cường giả Kết Thai Cảnh một cách vô hình, thì ra cô gái này là một vị tiên nhân! Kết Thai Cảnh ở Phàm giới tuy rằng được xưng là nửa bước tiên nhân, thuộc loại tồn tại đỉnh phong thế giới, nhưng mà đối mặt với tiên nhân thì tính là cái gì?
Huống chi, đối phương chỉ cần ảnh hưởng thần ý của bọn họ, để bọn họ ngưỡng mộ nàng thôi, như vậy thì càng đơn giản rồi.
Vì sao đường đường là tiên nhân lại phải làm chuyện như vậy?
Không cần đoán Chu Hằng đã biết – Thiên Huyền Linh Tinh!
Trên thực tế, người thổ địa của Tiên giới đã sớm chết không còn, hiện tại người 49 Tiên Thành đều do đại năng từ Minh giới trăm vạn năm trước mang lên từ Phàm giới, bọn họ cũng không biết tồn tại của Thiên Huyền Linh Tinh.
Bởi vậy mới có Vương U Nguyệt!
Cho nên, Thanh Hà tiên tử này khẳng định không phải do Tiên giới phái xuống, mà là Minh giới! Giống như lão lừa đảo vậy, không ngừng tìm kiếm Thiên Huyền Linh Tinh ở Phàm giới!
Đối với Chu Hằng mà nói, chỉ cần đối phương không chọc đến hắn, như vậy hắn cũng không có hứng thú đi phơi bày thủ đoạn của đối phương.
Thanh Hà tiên tử kia cũng không biết mình đã bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài, nhưng tiên nhân dù sao cũng là tiên nhân, nàng mơ hồ có loại cảm giác bị người dòm ngó, nhưng khi nàng muốn tìm ra ai nhìn trộm nàng, loại cảm giác này lại không cánh mà bay, để cho nàng nghi ngờ lúc trước có phải là ảo giác hay không?
– Các vị, tiểu muội đến chậm! Nàng áy náy cười.
– Không sao, là chúng ta đến sớm! Những nam nhân này liền vội vàng nói.
– Vậy là tốt rồi! Thanh Hà tiên tử lộ ra vẻ “Như trút được gánh nặng”, vừa đúng khiến mọi người dâng lên một cỗ cảm giác tôn trọng, lại hiện lộ ra địa vị độc nhất vô nhị của nàng.
– Vị công tử này thật lạ mặt nha, không biết xưng hô thế nào? Nàng liếc Chu Hằng một cái, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tang Thanh Sơn, bởi vì hắn đứng gần nhất.
– Đây là biểu huynh ta, họ Chu, tên Hằng! Tang Thanh Sơn vội vàng giới thiệu, thuận tiện ghé đầu nhỏ giọng vơi Chu Hằng:
– Này, huynh đệ một trận, nàng là ta nhìn trúng, ngươi ngàn vạn lần không thể đoạt nha!
Chu Hằng không khỏi bật cười, đây không phải là vấn đề hắn cướp đoạt hay không, người ta là tiên nhân, đến Phàm giới chỉ là muốn tìm kiếm Thiên Huyền Linh Tinh, căn bản không coi trọng người nào trong bọn họ.
Chỉ là nhìn thấy Tang Thanh Sơn hứng thú dạt dào, hắn cũng không đành lòng đả kích.