Lý Tại Nguyên chỉ có ý nghĩ giết người điên cuồng!
Mặt của hắn đặc biệt bị người hận sao? Bị người đánh một bên không tính, còn phải tát thêm 1 cái nữa để cân bằng?
Sĩ khả sát bất khả nhục, thúc thúc có thể chịu tẩu tẩu cũng không thể nhẫn!
– Tiểu bối trời đánh, lão phu phải giết ngươi! Lý Tại Nguyên phẫn nộ, đời này hắn cũng không bị nhục nhã như vậy!
Cây sống một thân da, người sống gương mặt a! Hiện tại mặt hắn bị đánh hai lần, nào còn có mặt mũi tồn tại?
Hắn muốn trả thù!
– Lý huynh, bớt giận! Bớt giận! Các Tuệ Tinh Đế khác nhao nhao khuyên bảo, giữ chặt Lý Tại Nguyên. Nếu thật để Lý Tại Nguyên giết Kim Hạo Thìn, ngày sau bọn họ đều lọt vào Thiết Hùng Đại Đế giận chó đánh mèo!
Bọn họ cũng không thèm để ý Kim Hạo Thìn chết sống, nhưng tuyệt không thể để cho Kim Hạo Thìn chết ở trước mặt của bọn họ.
– Lão phu nhịn không được! Lý Tại Nguyên nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát – Đổi là các ngươi, các ngươi nhịn được?
Đổi là bọn họ đương nhiên không thể nhịn!
Nhưng ai bảo bị tát bạt tai cũng không phải bọn họ, cho nên bọn họ nhất thiết phải để Lý Tại Nguyên nhịn xuống, nếu không Hắc Động Vương giận dữ… chắc chắn máu chảy thành sông a! Mọi người đều dùng ánh mắt khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm Kim Hạo Thìn, ngươi nói oa nhi nầy có phải ngu ngốc hay không, vô duyên vô cớ tát Tuệ Tinh Đế, hơn nữa tát một cái còn không tính, còn muốn hai bên mặt cùng đủ, ai có thể nhịn được?
Hiện tại là thời điểm mấu chốt phá giải cấm chế, có người quấy rối như vậy sao?
Không ai có mảy may cảm tình đối với Kim Hạo Thìn, ai cũng muốn làm thịt tên hỗn đản này, chỉ là… ai bảo hắn có một lão tử Hắc Động Vương đâu!
Kim Hạo Thìn rất muốn khóc a, hắn không phải cố ý tát Lý Tại Nguyên, hắn chỉ nhằm vào Chu Hằng mà thôi. Nhưng vì cái gì rõ ràng hắn đánh đập là Chu Hằng, như thế nào liền biến thành người khác?
Hơn nữa có chết hay không, hai lần đều là Lý Tại Nguyên!
Không có biện pháp. Tiếp tục kiểm điểm đi!
– Lý tiền bối, tiểu hoàng lại bị điên, ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ vãn bối một lần! Kim Hạo Thìn đau khổ nói, vừa cuồng tát bạt tai chính mình, ba ba ba, mười mấy cái tát qua. Chẳng những hai hàng răng nanh rơi sạch, gương mặt sưng ngay cả Thiết Hùng Đại Đế chạy tới cũng không thể nhận ra đứa con.
– Lý huynh, bớt giận! Mọi người cũng khuyên.
Lý Tại Nguyên giận nhìn chằm chằm Kim Hạo Thìn, cuối cùng giẫm chân, một hơi nín xuống phía dưới.
Hắn cũng biết, có nhiều Tuệ Tinh Cảnh như vậy theo dõi hắn không có khả năng giết được Kim Hạo Thìn. Bởi vì đây cũng không phải là chuyện của một cá nhân, sẽ làm Thiết Hùng Đại Đế hận lây mọi người!
Vì cái gì không cứu con ta? Có năng lực cầu cũng không cứu, thực xin lỗi, đi tìm chết đi!
Đừng hy vọng một vị Hắc Động Vương giảng đạo lý, con nối dõi duy nhất đã chết, bất cứ người nào đều sẽ nổi điên!
Lý Tại Nguyên lui qua một bên, cũng không đi nghiên cứu cấm chế, lòng của hắn đã rối loạn, đâu còn tĩnh tâm được? Thứ hai, hắn càng phải đề phòng Kim Hạo Thìn tái phát điên, lại tát hắn một cái tát.
Kim Hạo Thìn mặt xám như tro tàn lui qua một bên, người xung quanh vội vàng tránh xa, dù là cường giả Tuệ Tinh Cảnh đều không ngoại lệ! Từ điểm đó mà nói, hắn đủ để tự hào có thể làm cho cường giả cấp Tuệ Tinh đều chủ động né tránh.
Nhưng hắn lại không nửa điểm vui sướng, đó cũng không phải bởi vì bản thân hắn cường đại, mà là người khác coi hắn trở thành tai tinh, sợ lão tử của hắn!
Vì cái gì, vì cái gì hắn sinh ra ảo giác?
Kim Hạo Thìn để mắt tới Chu Hằng, chỉ thấy con lừa đen đã lăn lộn cười trên mặt đất, mà Liễu Thi Thi thì kinh ngạc mang theo vui mừng – kể từ đó. Thành Thân Vương trừ phi thật sự bị điên, mới có thể gả con gái cho một người điên!
Mà Chu Hằng, chỉ nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Nhất định là hắn làm trò quỷ!
Trực giác Kim Hạo Thìn cho rằng như thế, hắn không biết Chu Hằng dùng thủ đoạn gì. Hắn chấp nhất cho là như vậy… Nếu không, hắn cũng chỉ có thể thừa nhận mình thật sự bị điên!
– Điện hạ, ngươi ngươi ngươi ngươi Huyền lão hộ vệ Kim Hạo Thìn thì co giật da mặt, trong mắt hắn, vị điện hạ này là hậu thế văn tài võ công đều trác tuyệt, làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
Thật chẳng lẽ là bệnh tâm thần?
– Ta bị người ám toán! Kim Hạo Thìn nói với Huyền lão, nhưng ánh mắt lại không rời Chu Hằng, muốn từ trên nét mặt đối phương tìm ra chứng cớ gì.
Huyền lão đồng tình thở dài, thật bị điên rồi! Bằng không làm sao nói không đầu không đuôi như vậy? Hắn đứng ở bên cạnh Kim Hạo Thìn, nếu ai ám toán Kim Hạo Thìn, hắn lại không biết?
Đây không phải là đang chỉ trích hắn bảo hộ bất lực sao?
Cường giả cấp Tuệ Tinh cũng có thể xưng thiên kiêu, vẻn vẹn chỉ kém cường giả cấp Hắc Động, ai lại không có tự tôn?
Giờ phút này thấy Kim Hạo Thìn còn muốn trách cứ hắn bảo vệ bất lực, hắn không khỏi không vui trong lòng, ôm quyền, nói: – Thứ cho lão hủ vô năng, không thể đảm nhiệm chức hộ vệ điện hạ, cáo từ!
Hắn cũng rõ ràng quyết đoán, trực tiếp phủi mông một cái liền đi, Tử Vong Chi Vẫn mê hoặc cũng có thể bỏ!
– Huyền lão! Huyền lão! Kim Hạo Thìn vội vàng đuổi theo, nhưng Huyền lão đi lại nhanh hơn, trí nhớ cường giả cấp Tuệ Tinh cường đại cỡ nào, mặc dù bên ngoài có Thiên Tàm tơ nhện, nhưng nếu đi qua một lần, tuyệt đối không có khả năng đi nhầm, trong nháy mắt biến mất.
Một lát sau, Kim Hạo Thìn ủ rũ cúi đầu về tới trong điện, mọi người đều xuy một tiếng, ai cũng tiếp tục bận rộn.
– Chu Hằng, ngươi giỏi quá! Liễu Thi Thi đã tỉnh táo lại từ trong phản phệ, nguyên lai nàng hận không thể chặt Chu Hằng, nhưng nhìn hai lần Kim Hạo Thìn hành động kinh người, nàng lập tức vui sướng.
Cảnh giới của nàng tuy rằng cao hơn Chu Hằng, nhưng thần thức lại xa xa không cường đại như Chu Hằng, để nàng sử dụng Bích Xà Hồn, như vậy chỉ có thể tạo thành tấn công nhất định, xa xa không đạt được ảnh hưởng thế kia.
– Ta đương nhiên rất tuyệt! Chu Hằng gật đầu, không khách khí chút nào nhận tán dương.
– Tuy nhiên, ngươi cũng dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi bản Quận chúa, bản Quận chúa tuyệt đối không tha cho ngươi! Liễu Thi Thi vừa chuyển lời, lập tức lại nổi giận.
Là chính ngươi yêu thương nhung nhớ! Là ngươi tự mình ra tay trước, kết quả bị phản phệ, ai quan tâm?
Chu Hằng quyết đoán không để ý đến, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
– Không cần làm bộ như không nghe được! Còn nữa, trả lại Bích Xà Hồn cho bản Quận chúa, ngươi tên trộm này!
Liễu Thi Thi muốn đoạt lại Bảo khí, quấn quít lấy Chu Hằng không bỏ qua.
– Da mặt nữ nhân này như thế nào dầy như vậy, đây chính là của Tiểu Hỏa, ngươi ngay cả thứ của chó đều đoạt, sách sách sách! Chu Hằng một bên cười, không để cho Liễu Thi Thi được cơ hội như ý.
Liễu Thi Thi cắn răng một cái, nói: – Dù sao bản Quận chúa đã bị ngươi làm bẩn, gả luôn cho ngươi, đây là của hồi môn!
– Nói ngươi da mặt dày thật đúng, dù là bán ngươi cũng không giá trị bằng một kiện Bảo khí cấp Hắc Động a! Chu Hằng thản nhiên nói.
– Ngươi tên khốn kiếp, bản Quận chúa muốn cắn chết ngươi! Liễu Thi Thi bất cứ giá nào, không để ý dung nhan phát động đấm đá cận chiến về phía Chu Hằng.
Nhìn hai người nháo thành 1 đoàn, tứ chi chạm nhau không biết bị Chu Hằng chiếm bao nhiêu tiện nghi, sắc mặt của Kim Hạo Thìn càng thêm âm trầm.
Hắn nhịn không được!
Chỉ cần phụ thân của hắn vừa xuất hiện, hắn sẽ thỉnh phụ thân giết Chu Hằng, cho dù bởi vậy đắc tội một … Hắc Động Vương khác cũng được! Nếu không, lòng của hắn sẽ loạn… không khôi phục được, cả cuộc đời này đều chỉ có thể dừng lại ở Thiên Hà Cảnh.
– Đi, chúng ta đi! Thánh dược cấp Hắc Động chúng ta lấy không được, nhưng còn có tiên dược cấp Tuệ Tinh cùng Thiên Hà Cảnh, tiểu thánh dược nữa! Chu Hằng cùng con lừa đen đi hướng tòa cung điện thứ bảy, Liễu Thi Thi vội vàng cũng đi theo, nàng đã biết con lừa đen thiện bỏ lệnh cấm chế, đi theo cho dù ăn không hết thịt cũng có thể uống chút canh.
Tuy nhiên tòa cung điện thứ bảy cũng không phải trống rỗng không ai, mà là có 7 vị Tuệ Tinh Hoàng cùng Tuệ Tinh Vương đang vùi đầu nghiên cứu cấm chế – dù sao thánh dược không có phần bọn họ, không bằng thực tế 1 chút, hơn nữa tiên dược cấp Tuệ Tinh, tiểu thánh dược mới là hiện bọn hắn dùng được.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, cùng con lừa đen, Tiểu Hỏa tiếp tục thối lui đến tòa cung điện thứ sáu, bọn họ cũng chỉ có tiên dược Thiên Hà Cảnh, Thiên Hà Cảnh mới là hữu dụng nhất đối với bọn họ.
Đan dược và công pháp, Bảo khí giống nhau, cũng không phải phẩm bậc càng cao càng tốt, mà là phải thực dụng!
Thiên Hà Vương, Thiên Hà Hoàng sử dụng đan dược vẫn là linh dược, nhưng Thiên Hà Đế cần tăng lên tới cấp bậc tiên dược, không phải một hai vị chủ liệu tiên dược, mà là toàn bộ thành phần đều là tiên dược.
Trong vòng ba năm Chu Hằng nhất định có thể hình thành 999 đạo thiên hà, nhưng hắn tuyệt không ngại làm ngắn đi một năm hai năm.
Người trong tòa cung điện thứ sáu ít hơn, chỉ có mấy người Thiên Hà Đế đang thử phá giải cấm chế, nhưng với thực lực của bọn họ căn bản là uổng công, không có bất kỳ hy vọng thành công.
Ngọc Hà Đan thuộc loại linh dược, hữu hiệu đối với Tinh Thần Đế bậc cao cùng Thiên Hà Vương, Thiên Hà Hoàng, nhưng đối với Chu Hằng, con lừa đen đã đặt chân đến Thiên Hà Đế mà nói cơ bản mất đi tác dụng, cho nên Chu Hằng tìm tự nhiên là tiên dược.
Hắn không biết không có vấn đề gì, Hỏa Thần Lô biết hàng là được, đối chiếu đan dược có thể nói ra dược hiệu, sau đó con lừa đen cởi bỏ cấm chế trên bàn đá.
Con lừa đen ra sức khởi công, Chu Hằng cùng Liễu Thi Thi ở một bên, Tiểu Hỏa thì cắn ống quần Chu Hằng tôi luyện răng nanh.
– Ngươi sao cứ theo chân ta? Chu Hằng dùng ánh mắt không chào đón nhìn Liễu Thi Thi – Ta đã hoàn thành cam kết của ngươi, bây giờ ngươi nợ ta một gốc cây tiên thảo bậc cao, đừng quên!
– Keo kiệt! Liễu Thi Thi lườm một cái xem thường quyến rũ – Ngươi chỉ cần cưới ta, tất cả kho báu vương tọa thuộc về ngươi!
– Vậy còn không bằng ta cưới tiểu nha đầu Liễu Duẫn Nhi, kho báu hoàng cung khẳng định lớn hơn so với nhà các ngươi! Chu Hằng xuy một tiếng.
– Ngươi cái tên người phụ tình, ta muốn cắn chết ngươi!