Kiếm Phệ Thiên Hạ

chương 10: tĩnh tu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"A Thành, lần này thật sự là nhờ ngươi a! Nếu như không có ngươi, hai người chúng ta ngày sau tại học viện khẳng định sẽ không thể ngẩng đầu lên được." Trên đường về phòng, Tạp Thụy vừa đi, vừa phát biểu cảm nghĩ của chính mình.

"Sau này ít gây chuyện thị phi đi. Tăng cường tu luyện, nỗ lực đề cao thực lực của chính mình mới là chính đạo."

"Đúng đúng đúng! Chúng ta nhất định hảo hảo tu luyện." Tạp Thụy liên tục lên tiếng trả lời, nhưng sau một lúc lâu, lại nói: "Bất quá, nếu như chúng ta không đem phiền phức này triệt để trừ đi, sợ rằng muốn an tâm tu luyện cũng không được."

"Tuyết Vận?"

"Đúng vậy."

"Nàng sẽ không tìm đến các ngươi gây phiền phức."

"Vì sao?"

"A!" Cách Lâm lúc này nói ra: "Ngươi không phát hiện sao? A Thành vừa rồi công kích Khải Đặc thì nhắm vào địa phương nào của hắn? Nếu như Tuyết Vận lãnh mỹ nhân cũng khiêu chiến A Thành, hắc hắc..." Nói xong, vẻ mặt còn hướng Lăng Vân chớp mắt vài cái, bộ dạng ta rất hiểu rõ ngươi.

Tạp Thụy vừa nghĩ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cũng không khỏi hắc hắc cười: "A Thành, tiểu tử ngươi thật đúng là âm hiểm a, cư nhiên lại có thủ đoạn như thế, thảo nào nói Tuyết Vận sẽ không tới tìm chúng ta trả thù. Ha ha, ta hiện tại ngược lại còn mong muốn nàng hướng chúng ta khiêu chiến, đến lúc đó... Hắc hắc..."

Lăng Vân khẽ hừ một tiếng, hắn không phải có ý tứ như vậy.

Nhưng mà hiển nhiên, cùng hai kẻ hèn hạ giải thích cũng không có tác dụng gì, phỏng chừng bọn họ sẽ không tin tưởng, bởi vậy hắn không lãng phí miệng lưỡi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

...

Trải qua lần phong ba này, Lăng Vân cuối cùng cũng qua ba tháng tương đối an bình.

Tạp Thụy cùng Cách Lâm tuy rằng hả hê, nhưng sau khi trải qua lần giáo huấn này ngược lại cũng minh bạch một cái đạo lý, làm người thì phải khiêm tốn một chút. Bởi vậy mấy ngày này đều ở trong phòng nỗ lực tu luyện, rất ít ra ngoài, vẫn chưa cấp tai họa cho Lăng Vân.

Huống hồ, bọn họ cho dù thật sự gặp phải chuyện gì, chỉ cần không liên lụy đến chính bản thân thì Lăng Vân cũng không có khả năng giúp bọn họ giải quyết. Trong lòng hắn, Tạp Thụy cùng Cách Lâm, chẳng qua chỉ là khách qua đường trong kiếp này của hắn, không thiết yếu phải quan tâm.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lăng Vân lấy tập hung( bóp ngực_thô bỉ wa") làm uy hiếp, ngăn cản Tuyết Vận trả thù, tin tức này chẳng vì sao truyền ra ngoài, nhất thời làm cho những người ủng hộ Tuyết Vận xúc động phẫn nộ. Các loại ngoại hiệu phản diện được đặt cho hắn như thủy triều cuộn trào mãnh liệt đến. Cái gì sắc lang, tiểu nhân đê tiện các loại…đều coi như khách khí, bất luận các loại ngôn ngữ khó nghe không gì sánh nổi đều được người ủng hộ Tuyết Vận mắng ra. Không tới ba ngày, việc làm đê tiện của hắn đã truyền khắp toàn bộ học viện, thậm chí mơ hồ có xu hướng khuếch trương ra các học viện khác trong Kiều Dương thành.

Đối với những... lời này, Lăng Vân căn bản hoàn toàn chẳng quan tâm, mặc kệ bọn họ.

Tạp Thụy cùng Cách Lâm mặc dù có thầm nghĩ thanh minh cho tên tuổi của hắn, nhưng tỉ mỉ mà nghĩ, hình như Lăng Vân cũng không có ý tứ này. Người ta đương sự còn chưa nói gì, bọn họ còn lấy cái gì mà thanh minh? Bởi vậy, cũng chỉ đành trầm mặc.

Việc này rõ ràng là có người châm dầu vào lửa, thế nhưng theo tin đồn nhảm càng ngày càng loan truyền, số người biết đến cũng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa phòng B- cũng không có phản bác gì, vốn học viên đối với việc này hoàn toàn không tin nhưng nay cũng không khỏi có chút hoài nghi. Nửa tháng sau, toàn bộ học viện đã không ai không biết kẻ hèn hạ phòng B-, bất luận kẻ nào thấy bọn họ, đều vẻ mặt khinh bỉ, cố tránh thật xa, dường như cùng bọn họ đi cùng một chỗ cũng là một chuyện mất thân phận. Khi xuất hiên tại căn tin ăn gì đó, nhân viên lấy cơm sắc mặt cũng không hoà nhã nhìn bọn hắn.

Những lời đồn này đối với kẻ hai tai không nghe thấy sự tình ở ngoài, nhất tâm chỉ lo bế quan tu luyện như Lăng Vân thì không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì. Hắn một lòng một dạ, toàn bộ đặt trên tu luyện.

Trên tinh cầu tồn tại lượng lớn linh khí nồng hậu như vậy, nếu không nỗ lực nắm chặt thời gian tu luyện, trùng kích tới cảnh giới Tiên Thiên đại thừa Kiếm hồn, há chẳng phải làm lão thiên - người đã ban ân khiến hắn xuyên qua không gian đến tận đây thất vọng sao.

Lúc này Lăng Vân đã có khí cảm, hơn nữa đã hoàn thành bước dồn khí vào đan điền, tu luyện ra đoàn chân khí thứ nhất, đó là bước đầu bước vào giai đoạn luyện khí

.

Kế tiếp việc cần làm, chính là trùng huyệt!

"Trùng huyệt......"

Đây là một trong những nan đề mà mỗi võ giả phải đối mặt. Chân khí vốn dĩ ôn hòa, công kích lực cùng bạo phát lực tự nhiên sẽ có khuyết điểm, khi trùng kích vào huyệt đạo, có vẻ càng chậm chạp......

Chân khí lực công kích cùng với bạo phát lực không đủ...... Lăng Vân trước tiên nghĩ tới đặc sản của thế giới này -- đấu khí.

Chân khí bình thường ôn hòa, ưu điểm ở tính ổn định và bền bĩ, nhưng mà khi trùng kích nhâm đốc nhị mạch năm mươi hai đại huyệt vị thì lại lực bất tòng tâm, chậm chạp trì trệ khó có thể đả thông. Trái lại đấu khí, bọn chúng tính công kích cùng tính bạo phát hoạt động mạnh, chính là loại năng lượng đánh sâu vào huyệt vị tốt nhất. Tuy rằng cỗ năng lượng này khi đánh sâu vào huyệt đạo, đối với thân thể tạo thành thương tổn nhất định, nhưng đã có chân khí ở phía sau tiến hành làm dịu, loại thương tổn do trùng huyệt cũng có thể rất nhanh khôi phục, nhưng trong lúc đó phải thừa nhận nỗi thống khổ thật lớn.

Thống khổ? Một võ giả nếu như sợ hãi đau đớn tuyệt đối không đủ tư cách làm võ giả!

Tu luyện không có năm tháng, trong nháy mắt đã qua trăm ngày.

Lăng Vân ngồi xếp bằng ở trên giường, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ cùng kinh hỉ.

Vẻn vẹn chỉ có ba mươi ngày, thế nhưng hắn đã đem nhâm mạch toàn bộ đả thông. Chỉ cần thêm hai, ba tháng đả thông đốc mạch hai mươi tám huyệt, là có thể khai thông thiên địa chi kiều, bước vào Tiên Thiên cảnh giới!

Không đến nửa năm đạt Tiên Thiên cảnh giới!

Tốc độ tu luyện khủng bố như thế, nếu bị một gia tộc cổ võ trên địa cầu biết được thì sẽ không khỏi phát điên lên. Bọn họ vì hậu nhân của mình mà tiêu phí vô số dược liệu trân quý, nào là ngâm dược táo( nước thuốc), rồi ăn đan dược, rồi lại nghi thức xối nước tẩy tủy…cứ làm như thế, nếu không đến tám hay mười năm, thì hy vọng trở thành Tiên Thiên cao thủ vẫn còn xa vời lắm.

Hiện tại, hắn bằng vào linh khí nồng hậu viện trợ, cùng với sức bật của đấu khí, vẻn vẹn nửa năm lại có thể làm được việc mà một đại gia tộc phải tốn mười năm mới có khả năng làm được. Lăng Vân giống như thấy được một con đường vô cùng bằng phẳng sáng sủa hiện ra ở trước mắt, hắn theo con đường rộng lớn này, từng bước từng bước một, hướng đỉnh phong của Kiếm đạo mà đi tới, rồi Phá Toái Hư Không......

Tương lai tốt đẹp như vậy, khiến Lăng Vân có lòng tin dồi dào mà trước nay chưa từng.

Chân khí vận hành trong cơ thể dần dần lớn mạnh, cảm thụ một phen đấu khí tràn ngập tính công kích lại càng ngày càng tinh thuần, Lăng Vân nhíu nhíu mày.

Đấu khí cùng với chân khí, trước mắt tuy rằng không có bất cứ xung đột gì, nhưng đồng thời tu luyện hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng là điều kiêng kị trong tu luyện. Trời mới biết nếu cứ tiếp tục không ngừng, ngày sau có hay không tẩu hỏa nhập ma. Mà với năng lượng tràn đầy tính công kích, Lăng Vân lại khó có thể dứt bỏ, loại năng lượng này dùng để đánh sâu vào huyệt đạo, quả thực là rất thích hợp nhưng mà…

Lưu chi tất thành ẩn hoạn (giống câu" mang bom tức có ngày nổ), tán đi thì lại thật đáng tiếc...... Đây chính là vấn đề hiện tại khiến hắn đau đầu.

"Thôi thôi, hiện giờ cỗ đấu khí này cũng tương đương với trình độ tứ cấp kiếm sĩ mà thôi, nói vậy cũng không gây ra nổi biến cố nào. Đợi hai tháng nữa, sau khi ta giải khai đốc mạch hai mươi tám huyệt, đả thông nhâm đốc nhị mạch, khai thông thiên địa chi kiều, tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, đến lúc đó sẽ đem cỗ lực lượng này tán đi cũng không muộn.".

Trong lúc Lăng Vân đang suy tư, đã thấy Cách Lâm giống như nổi điên, đẩy cửa ra vọt vào: "Trời ạ, muốn chết, muốn chết.".

Tạp Thụy liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn bộ dáng sinh long hoạt hổ, chỉ biết hắn cùng với từ "chết" không thể đem vào chung một chỗ, bỉu môi nói: "Ông trời có sập cũng đừng làm phiền ta."

"Ta nói này Tạp Thụy, tiểu tử ngươi không cho ta làm phiền, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.".

Nghe hắn vừa nói như vậy, Tạp Thụy đối với hắn hiểu rõ, lập tức ngồi dậy, hai mắt sáng lên: "Tiểu tử ngươi không phải nhìn thấy mỹ nữ chứ, rồi bị nàng làm cho mê đến chết phải không?"

"Hắc hắc, quả nhiên là người hiểu Cách Lâm ta a. Ngươi đoán đi, ngươi đoán ta hôm nay gặp ai?".

"Chẳng lẽ là Tuyết mỹ nhân?".

"Tuy rằng không phải Tuyết mỹ nhân, nhưng so với nàng ta, tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém!"

Tạp Thụy cau mày nghĩ thầm một lát rồi nói: "Mỹ nữ so với Tuyết mỹ nhân còn xinh đẹp hơn? Tiểu tử ngươi nổ sao...... Kiều Dương thành chúng ta, chỉ sợ tìm không ra mỹ nhân thứ hai như thế. Tốt lắm, đừng đùa nữa, nói cho ta đó là ai!".

"Đoán không ra sao, hắc..hắc.. Nói cho ngươi nghe, hôm nay ta nhìn thấy Diệu Âm học tỷ của Quang Ngọc học viện.".

"Kháo, Diệu Âm!? Tự Nhiên Nữ Thần Diệu Âm của Quang Ngọc học viện!?"

Cách Lâm vẻ mặt đắc ý: "Đúng, chính là như vậy!".

"Má của ta ơi, tiểu tử ngươi vận khí thật tốt. Diệu Âm học tỷ chính là kiêu ngạo của toàn bộ Tử Vân đế quốc chúng ta a! Nghe đồn sự xinh đẹp của nàng, ngay cả thần linh cũng sợ hãi than, thậm chí vì thế mà có tự nhiên thần tích giáng xuống. Dù rằng việc thần tích này có điều phóng đại, nhưng từ đó lại có thể nghe ra ảnh hưởng kinh người của vị học tỷ nọ.".

"Ha ha, đừng hâm mộ, không chừng không bao lâu sau ngươi cũng có thể nhìn thấy nàng. Diệu Âm học tỷ là giám khảo phụ trách khảo hạch tân sinh của Quang Ngọc ma pháp học viện lần này, những ai cảm thấy bản thân đạt tam cấp kiếm sĩ, đều có thể đi tham gia khảo nghiệm. Đến lúc đó, còn không phải thấy được Diệu Âm học tỷ sao?".

Nghe thế, Tạp Thụy việc đầu tiên không phải là cao hứng vì chính mình có một lần diễm ngộ như vậy, ngược lại có chút giật mình: "Cái gì, nhanh như vậy sao, một học kỳ sao qua mau thế?".

"Đương nhiên, người ta là giám khảo Quang Ngọc ma pháp học viện phái tới, có nghĩa là một học kỳ hiển nhiên đã kết thúc."

Tạp Thụy lúc này quên mất thời giờ, bỗng nhiên có chút cảm khái nói: "Đây đã là học kỳ cuối cùng của chúng ta, nếu không thể vào tam đại cao cấp học viện, con đường học tập của chúng ta cũng coi như kết thúc."

Bị hắn nhắc tới như vậy, Cách Lâm vẻ hưng phấn khi vừa nhìn thấy mỹ nữ cũng theo đó mà phai nhạt dần: "Đúng nha, cao cấp học viện tiêu chuẩn trúng tuyển là tứ cấp kiếm sĩ, tam cấp kiếm sĩ nếu tiềm lực kinh người cũng có cơ hội được nhìn trúng...... Bất quá cả hai chúng ta đấu khí trong cơ thể, đều vào lúc mười tuổi, mười một tuổi mới thức tỉnh, chỉ có thể xem là tư chất bình thường, đến lúc đó......"

Nghĩ đến hai người bản thân lập tức sẽ hoàn thành học nghiệp, rời khỏi học viện đi vào trong xã hội, trong lúc nhất thời, khiến cuộc nói chuyện của hai người giảm đi hứng thú.

"A Thành tiểu tử này, đấu khí dao động trên người hắn, hiện tại ngay cả ta cũng nhìn không ra. Hiển nhiên hắn so với ta cao hơn một bậc, hẳn là tứ cấp kiếm sĩ, có thể tiến vào Quang Ngọc ma pháp học viện tiếp tục đi học."

Cách Lâm có chút hâm mộ, nói: "Tiểu tử này, vận khí thật tốt."

"Sao có thể nói là vận khí tốt, ngươi cũng không nhìn xem A Thành tiểu tử này cố gắng cỡ nào. Từ sau khi bị Tuyết mỹ nhân đả bại, tựa hồ giống như chịu đả thích, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm chính là tu luyện. Tu luyện điên cuồng như vậy, trong ba tháng, không đến tứ cấp mới gọi là việc lạ."

"Đúng vậy, tiểu tử này có nghị lực phi thường a. Chúng ta cũng không có kiên nhẫn lớn như hắn, cứ ngồi xuống là chỉ được vài ngày."

"Người với người, thật không thể so sánh a. Bất quá A Thành tiểu tử này, biến hóa thật đúng là quá lớn."

Cách Lâm vẻ mặt tràn đầy sự đồng cảm, gật gật đầu đoán: "Có lẽ, trải qua trận chiến cùng Tuyết mỹ nhân, hắn đã hoàn toàn trưởng thành."

Ngay lúc hai người nói chuyện phiếm thì máy phát thanh trong học viện bỗng nhiên vang lên: "Các đệ tử xin chú ý! Các vị đệ tử xin chú ý! Khảo hạch ghi danh Quang Ngọc học viện ngày mai chính thức bắt đầu, thỉnh các vị đệ tử tin tưởng thực lực bản thân vào buổi sáng hai ngày kế tiếp, mang theo thân phận tạp (thẻ học sinh) của chính mình, đi đến thí luyện tràng số báo danh đăng ký..... Các vị đệ tử hãy chú ý......"

"Ngày mai đã bắt đầu......" Cách Lâm cùng Tạp Thụy liếc mắt nhìn nhau một cái, thời gian cấp bách, cho dù hai người bọn họ nghĩ đến "lâm trận mới mài gươm" cũng không còn kịp rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio