Chỉ cần ngươi có thể phá tan cái kiếm trận này thì coi như ngươi thắng.
Sau khi thắng sẽ như thế nào? Lăng Vân không nói, Sương Vô cũng sẽ không hỏi.
Thắng chính là thắng, đây không phải là đang đánh bạc.
- Căn bản trận pháp của ngươi, chính là những vết kiếm khắc họa trên mặt đất! Lúc hủy trận ta không lưu ý đến một điểm trọng yếu, trận pháp có thể hấp thu năng lượng công kích, nhưng không cách nào hấp thu công kích vật lý! Chỉ cần đem những vết kiếm này toàn bộ phá hỏng...
Sương Vô cười điên cuồng, đứng ở trung ương trận, rồi sau đó trực tiếp nói với mọi người ngoài trận:
- Hủy trận cho ta, từ ngoài vào trong, từng tấc đất từng tấc đất đem toàn bộ trận pháp tất cả hủy đi. Ta muốn đem sơn cốc toàn bộ lật lên, không có trận cơ, ta xem trận pháp của ngươi còn lấy cái gì kháng địch!
Không thể không nói, đây mặc dù là biện pháp ngu ngốc, nhưng thật là cũng có thể được.
Tất cả lục giai cường giả nhất thời hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không thể không đi qua, ra sức khuân vác, mà ngay cả sáu người tinh thần lực hao tổn nghiêm trọng cũng không ngoại lệ.
Vốn lấy thực lực của bọn họ, nếu muốn phá hủy sơn cốc này cũng không phải là một việc khó gì. Nhưng hết lần này tới lần khác, trận pháp này hấp thu năng lượng kích thích từ bên ngoài, dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có bằng vào thân thể mạnh mẽ, lấy phương thức vật lý bắt đầu hủy trận.
Thấy hành động của mọi người, Lăng Vân lắc đầu.
Vĩnh viễn không có người biết, cái gì là trận pháp chân chính.
Bọn họ không biết, Lăng Vân cũng không hiểu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Hắn trực tiếp xuất ra một đạo thủ quyết. Hướng về phía huyết trì ở trung ương hố băng:
- Bế trận!
Chẳng qua động tác của hắn chưa duy trì lâu thì Sương Vô đã nhào tới, một lượng lớn hàn sương từ Oánh Bạch chi kiếm đã rẽ phá hư không bay ra đâm tới.
Lăng Vân chia ra một tay khống chế Huyền Không cửu kiếm hình thành thế chặn đánh về phía đó. Động tác của một tay kia cũng không chút nào chậm.
- Đối thủ của ngươi là ta. Vậy đem tiểu kiếm đi đâu. Vận dụng toàn bộ thực lực của ngươi đi!
Đối phó vớii Sương Vô đang trọng thương căn bản không cần hành động sử dụng lực lượng của Kiếm hồn!
Năng lượng trong Huyết Trì đã bị dẫn dắt lập tức phân ra hơn nửa lơ lửng khắp bầu trời. Ngưng tụ thành một khỏa huyết châu đường kính đến gần một thước. Ngay sau đó huyết châu chợt nổ mạnh. Nổ tán thành một cỗ huyết vụ nồng đậm, huyết vụ dường như có ý thức lan tràn ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt thậm chí đã kéo dài đến ngoài trận, bao phủ toàn bộ mọi người đang ở bên ngoài phá trận.
Không chỉ có như thế, những cường giả rơi vào trong huyết vụ, trong đầu đều xuất hiện ảo giác vô cùng mãnh liệt, mặc dù những ảo giác này không đến nỗi khống chế thần trí của bọn họ, nhưng mê mang ở trong huyết vụ, lại khiến cho bọn họ tạm thời mất đi cảm giác phương hướng. Nhất là lúc này, một trăm lẻ tám huyết sắc kiếm khí lại hiện lên, đuổi theo vào phạm vi bên trong huyết vụ, bắt đầu tiến hành giảo sát những Đại Kiếm Sư cường giả rơi vào trong ảo giác, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng lại vang lên ở trong trận.
Đột nhiên, Lăng Vân đang thao túng kiếm trận cự địch khẽ cau mày, ánh mắt nhất thời một lần nữa rơi trên người Sương Vô.
Sương Vô bị cửu kiếm hình thành kiếm trận không ngừng vây giết, giờ phút này đang huy kiếm với tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ là theo lượng lớn máu tươi chảy ra và vết thương nghiêm trọng, thể lực của nàng cũng tiêu hao nhanh chóng. So với lúc trước đại triển thần uy, nàng bây giờ, chỉ có chín thanh huyết sắc kiếm cũng đã vững vàng áp chế nàng.
Chẳng qua những điều này, cũng không phải nguyên nhân nàng khiến cho Lăng Vân chú ý.
Chính thức làm hắn chú ý, là trạng thái cùng cảm giác huy kiếm của Sương Vô.
Lăng Vân chỉ bằng vào cửu kiếm áp chế nàng, hơn nữa khống chế kiếm trận giảo sát người phá trận, thái độ khinh thị phân tâm nhị dụng (đồng thời làm việc) như thế, nhất thời khiến Sương Vô giống như không cách nào nhịn được nhục nhã như vậy, thần sắc càng phát ra điên cuồng:
- Đánh bại ta, ngươi trước hết phải đánh bại ta! Lấy toàn bộ thực lực của ngươi trước tiên đánh bại ta. Chỉ là cửu kiếm ngưng tụ từ kiếm trận, căn bản không thể nào giết được ta.
Dưới kích thích của sự khinh thường, tốc độ huy kiếm của Sương Vô thậm chí lại nhanh hơn một phần, lực đạo so với lúc trước cũng càng phát ra hung ác.
- Kiếm đạo càng đánh càng mạnh...
Nghĩ đến một điểm kia, Lăng Vân lại rút ra bảy mươi hai đạo kiếm khí từ một trăm lẻ tám đạo kiếm khí, hình thành thế trận giảo sát, giống như kiếm chi long quyển (vòi rồng bằng kiếm), bao vây toàn bộ thân hình nàng ở bên trong, bắt đầu giảo sát không khác biệt.
Âm thanh kiếm khí bạo phá không ngừng truyền ra từ trong long quyển, nương theo đó còn có một trận giao tranh kịch liệt của binh khí với nhau, gần như cùng với Sương Vô chưa đình chỉ gào thét!
- Ngươi không thể nào đánh bại ta, ngươi không cách nào đánh bại ta, ha ha... Ta Sương Vô, là cường giả chân chính độc nhất vô nhị, làm sao có thể bị ngươi đánh bại, cuối cùng người chết nhất định là ngươi, nhất định là ngươi, ha ha...
Bảo kiếm trong suốt sáng bóng như ngọc ở trong hư không đan vào nhau hình thành một bóng kiếm sáng chói, cả người Sương Vô lâm vào một loại trạng thái điên cuồng, mất máu quá nhiều làm cho thần trí của nàng dần dần mơ hồ, nàng bây giờ, chỉ có cỗ cuồng ngạo không cho phép thất bại chống đỡ nàng không ngừng xuất ra kiếm khí một kiếm nhanh hơn một kiếm, uy lực một kiếm lớn hơn một kiếm!
- Ta sẽ không chết, người chết nhất định là ngươi! Ta sẽ không chết, chỗ chết người nhất định là ngươi...
Ngôn ngữ không ý nghĩa lặp lại, giống như một loại ma chú có lực lượng thần bí, dẫn nàng vào một loại chiến đấu vô thức.
Chính là ở trong loại trạng thái chiến đấu gần như đến vô thức này, quỹ tích huy kiếm của nàng, bắt đầu xuất hiện một loại khế hợp hoàn mỹ, bất luận là thân thể của nàng, hay kiếm của nàng ở trong nháy mắt này, thậm chí kết hợp thành một thể, có khuynh hướng hình thành Kiếm thế.
Sinh mệnh không dừng, chiến đấu không ngừng!
Dưới sự chống đỡ của loại ý chí chiến đấu vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không nói bại nàng rốt cục đạt được sự chấp nhận của Kiếm linh kiêu ngạo, bước qua cửa ải mấu chốt tấn thăng Thánh Kiếm Sư!
Thấy một màn này, trong mắt Lăng Vân chợt hiện ra một đạo tinh quang, bảy mươi hai đạo kiếm khí giảo sát nàng trong nháy mắt nổ mạnh, không chỉ như vậy, mà ngay cả ba mươi sáu đạo kiếm khí trong huyết vụ vốn đang hình thành vòng vớigiảo sát những Kiếm Sư còn lại cũng bay ra huyết vụ, gia nhập vào trong hàng ngũ tự bạo. Cùng lúc đó, trên Kiếm hồn lơ lửng trên khắp huyết trì ngưng tụ ra một cỗ kiếm áp khổng lồ như sơn như nhạc.
Thế giới huyết vụ tràn ngập hung linh lại xuất hiện một lần nữa!
Một trăm lẻ tám đạo kiếm khí, chín đạo huyết kiếm, Kiếm hồn!
Đồng thời tấn công!
Chú Hồn huyết trận, rốt cục bộc phát ra công kích cực mạnh của nó!
…
Uy lực của vô số kiếm khí nổ mạnh chồng lên cùng một chỗ, giống như biển lặng bỗng dâng lên một cỗ sóng thần mang theo khí thế hung mãnh bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) mạnh mẽ đánh sâu vào bờ bên kia đại lục, loại tiếng nổ đinh tai nhức óc này, từ trung tâm vụ nổ khuếch tán ra, hình thành một cỗ ma cô vân (mây hình nấm) phóng lên cao, rít gào, khuếch tán tứ phương, suýt nữa phá hủy trận cơ của trận pháp trải rộng toàn bộ sơn cốc!
Vốn huyết vụ bao phủ ở trên đầu hơn mười vị lục giai Đại Kiếm Sư chợt bị thổi tản đi, những Đại Kiếm Sư may mắn sống sót cả bọn như được đại xá, vội vàng thừa dịp cỗ khí lãng chấn động bay ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tà trận, đứng ở đỉnh núi thật xa ngắm nhìn, vẻ mặt sợ hãi nhìn hai người giao chiến trong trung ương trận pháp.
Uy thế đáng sợ như thế, chỉ sợ Thánh Kiếm Sư cũng chỉ như thế mà thôi.
Ngay khi uy lực của vụ nổ mạnh kéo lên đến đỉnh điểm, một cỗ kiếm thế cường hãn bao hàm khí tức lạnh lẽo đông triệt nội tâm, từ trung tâm vụ nổ mở rộng ra, giống như từ trong cuồng phong bạo vũ đột nhiên xé rách ra một mảnh trời quang, hình thành một mảnh lực lượng che chắn không gì sánh kịp, ngăn cản tất cả gió lốc ở ngoài.
Cỗ Kiếm thế này xuất hiện không lâu, một cỗ Kiếm thế khác tràn ngập hung lệ cùng giết chóc đồng dạng dâng lên, uy lực không thua kém chút nào với hàn băng Kiếm thế, cùng nó hình thành chính diện va chạm mãnh liệt!
Mọi người cảm nhận được áp chế trên hai cỗ Kiếm thế kia mang đến, đều im lặng không nói gì.
Đây rốt cuộc là tử vong thi đấu tràng cảnh của Đại Kiếm Sư, hay là tử vong thi đấu tràng cảnh của Thánh Kiếm Sư a! Thánh Kiếm Sư vừa xuất hiện lại chính là hai người!
Trong đó Kiếm thế của Lăng Vân, đám người Vân Nhu coi như là có sự chuẩn bị, nhưng còn Sương Vô? Chẳng lẽ nàng bằng cơ hội này, cũng đã đột phá đến cảnh giới Thánh Kiếm Sư?
Lực lượng của Kiếm thế va chạm trong nháy mắt xua tan toàn bộ uy lực vụ nổ mạnh, lộ ra hai người trong thế trận.
Giờ phút này cả người Sương Vô trên dưới toàn bộ bao phủ ở trong một tầng Băng sương hộ thuẫn (bảo vệ)!
Bảo kiếm thánh khí trong suốt sáng bóng như ngọc cũng không phải chỉ có cường độ thánh khí, nó đồng dạng mang theo một kỹ năng- Băng sương hộ thuẫn! Chính bởi vì lực lượng của hộ thuẫn này, mới có thể cứu về tánh mạng cho Sương Vô ở trong nổ mạnh không ngừng này, đồng dạng cũng thức tỉnh ý thức của nàng, làm cho nàng thành công nắm chặt cơ hội, nắm giữ lực lượng Kiếm thế mà tất cả lục giai Đại Kiếm Sư mơ tưởng cầu tới, triển khai lấy được chìa khóa tấn thăng làm Thánh Kiếm Sư!
Thánh Kiếm Sư ba mươi tuổi... Mặc dù nàng muốn hoàn toàn tiến vào củng cố cảnh giới của mình ít nhất cũng phải ba năm, nhưng một Thánh Kiếm Sư ba mươi tuổi, tuyệt đối là thành tựu mà đại lục trước đó chưa từng có... Tên Nghịch Thần Giả Sương Vô, tất nhiên từ đó được ghi vào sử sách.
Nhìn Băng sương hộ thuẫn chung quanh thân thể, Sương Vô đang trong lúc đối kháng cũng không có vì tấn thăng Thánh Kiếm Sư mà vui sướng. Giờ phút này trong mắt nàng đã mất hết cuồng ngạo, còn lại chỉ là một loại thất bại cùng và sỉ nhục sâu sắc.
Lúc vị Kiếm Thánh sư phó của nàng đem Thánh khí này giao cho nàng đã từng nói với nàng!
Băng sương hộ thuẫn!
Chỉ ở tình huống nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ mới có thể xuất hiện!
Lúc Băng sương hộ thuẫn xuất hiện, liền chứng minh nàng kỳ thật đã chết qua một lần.
Cũng là nói, ở dưới tình huống lúc ấy, nếu như không bởi vì nàng có lão sư tốt, cho nàng Thánh khí mà mỗi người hâm mộ, nàng Nghịch Thần Giả Sương Vô, tử vong từ đó theo đó hoàn toàn gạch tên trên đại lục!
- Băng sương hộ thuẫn... Chết qua một lần... Băng sương hộ thuẫn... Ta chết qua một lần....
- Trong miệng Sương Vô yên lặng nhắc tới cái từ ngữ này, giống như lâm vào trạng thái điên cuồng nào đó, một bên niệm một bên lui:
- Sau khi Băng sương hộ thuẫn xuất hiện, ta liền tương đương chết qua một lần. Dưới kiếm trận đã chết, chết... Chết... Ta chết...
- Làm sao có thể chết chứ...
- Sương Vô nhìn cả người thân hình hoàn hảo, ý thức lại bắt đầu có chút không rõ rệt:
- Không chết, ta không chết a... A, bởi vì Băng sương hộ thuẫn, cho nên ta không chết. Thế nhưng, tại sao Băng sương hộ thuẫn xuất hiện, liền đã chết chứ... Rốt cuộc là chết hay không chết... Chết... Không chết...
Suy nghĩ vấn đề vô cùng thâm ảo này, Sương Vô vô ý thức rời khỏi sơn cốc này, ở trong miệng của nàng vẫn nhắc tới:
- Chết, không chết, rốt cuộc chết hay không chết?
Nói ra những câu này, thần sắc nàng càng rơi vào trong mê mang...
Lăng Vân nhìn thoáng qua Sương Vô rời đi, cũng không tiếp tục tiến hành truy kích!
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết rõ ràng sự lợi hại của Băng sương hộ thuẫn, chỉ sợ sự sắc bén của Ám Lam chi kiếm vẫn không thể đủ đả phá trong trong thời gian ngắn.
Chẳng qua, bây giờ sơ hở kiếm đạo của Sương Vô đã bị mình sớm dẫn phát, nếu như nàng có thể từ trong đả kích thất bại như thế khôi phục như cũ, tất nhiên có thể từ trên ngôn hành cuồng ngạo, tiến vào cảnh giới cuồng ngạo phát ra từ nội tâm.
Tiến tới chân chính thành thục... Trở thành bá chủ chân chính có trái tim cuồng ngạo!
Sơ hở tức là sơ hở cũng có ý tứ phá rồi lập!
Nếu như sơ hở của Sương Vô có thể lại bị kích thích khi ở cửu giai Thánh Kiếm Sư, đến lúc đó một khi nàng thoát khỏi bóng ma thất bại, thế gian tất nhiên lại xuất hiện một vị Kiếm Thánh cường giả.
Mà bây giờ, tâm tình kiếm đạo đã đến gần hoàn mỹ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, con đường tu luyện của nàng dừng lại ở cửu giai!
- Đem sơ hở giữ lại, lấy phá rồi lập, nhưng... Chuyện thế gian, sao có thể như ý người...
- Từ trên người Sương Vô, Lăng Vân thấy được bóng dáng của chính mình:
- Trên sơ hở kiếm đạo, sơ hở trên tâm cảnh... Lúc làm hết thảy sơ hở biến mất, nhân sinh liền tu luyện đến điểm cuối... Thật đến ngày nào đó, ta sẽ như thế nào...