Một bi cho ngày hôm nay, sẽ cố gắng mỗi ngày c cho mọi người.
Dường như sợ La Mạn Kiếm Sư lại đuổi theo ra hứa hẹn những chỗ tốt lớn hơn nữa, Lăng Vân bước nhanh ra ngoài, đi tới tiền thính.
Khi hắn tiến vào tiền thính, nháy mắt, gần như tất cả mọi người trong lúc nhất thời đình chỉ nói chuyện với nhau, ánh mắt đồng thời rơi vào huy chương màu bạc có một đạo kiếm ấn trước ngực hắn. Làm một vị kiếm sĩ, không ai không rõ ý nghĩa của huy chương màu bạc kia như thế nào.
Nhất giai Kiếm Sư!
Kiếm sĩ, Kiếm Sư, mặc dù hai người chỉ khác biệt một chữ, nhưng sau khi mọi người thấy huy chương kia trong lòng đồng thời hiểu, cùng với việc Lăng Vân thành công tấn chức Kiếm Sư cao thủ, sau này chênh lệch cùng bọn họ vô luận là thân phận hay là địa vị, đều sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc trước, biết được Lăng Vân đúng là tới tham gia Kiếm Sư khảo hạch mọi người vẫn chỉ là tôn kính và hâm mộ, nhưng cùng với hắn thuận lợi thông qua khảo hạch, hơn nữa một khắc kia mang lên huy chương Kiếm Sư, bọn họ có khả năng làm, cũng chỉ có ngưỡng mộ, cùng với kính sợ sâu sắc phát ra từ nội tâm.
Cho dù cửu cấp kiếm sĩ, chỉ cần hắn một ngày không có tấn chức cao thủ cấp Kiếm Sư, thân phận địa vị liền vĩnh viễn không thể cùng Kiếm Sư so sánh, mặc dù đối phương chỉ là vị nhất giai Kiếm Sư cũng không thể.
Kiếm sĩ lợi hại như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là kiếm sĩ.
Người bình thường chỉ cần có được tư chất cùng thiên phú tốt, hơn nữa chăm chỉ cố gắng, sớm muộn có một ngày, có thể tu luyện tới trình độ cửu cấp kiếm sĩ. Nhưng đến sau cửu cấp, bọn họ nếu muốn tiến thêm một bước, bước vào Kiếm Sư điện phủ, không khác khó như lên trời.
Kiếm Sư, đó là một đạo ranh giới tàn khốc, vô tình đem vô số cố gắng của những kiếm sĩ này kháng cự ngoài cửa, khiến họ tuyệt vọng tới chết.
Cao Cấp Kiếm Sĩ của cả Tử Vân đế quốc, tuyệt đối nhiều vô số kể, nhưng là Kiếm Sư...
Ánh mắt của Lăng Vân quét một vòng ở đại sảnh, tất cả các kiếm sĩ được đảo qua, toàn bộ cung kính cúi đầu, vẻ mặt khiêm nhường hành lễ.
Đây là tôn trọng của người yếu đối với cường giả, đây là quy tắc trải qua gần mấy trăm vạn năm phát triển sinh ra không thể tranh luận.
Hành lễ của mọi người Lăng Vân nhìn coi như không thấy, tràng cảnh như thế lúc trước ở trên địa cầu hắn gặp qua cũng không ít. Chẳng qua ánh mắt những người này cũng làm cho hắn nhớ lại thân phận biến hóa của mình bây giờ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cao thủ cấp Kiếm Sư có được các loại ưu đãi không gì sánh được, nhưng nương theo đó mà đến, còn có các thế lực lớn nghĩ mọi cách mượn lôi kéo và kết giao, điểm này từ phản ứng của La Mạn Kiếm Sư là có thể nhìn ra một phần. Nếu như hắn không muốn vì các loại yêu cầu, yến hội các chuyện linh tinh làm phiền não, tốt nhất giống như Kiếm Sư bình thường muốn vào thành, đem huy chương gỡ xuống, lấy thân phận của một kiếm sĩ bình thường tiến vào trong đó.
Dưới sự kinh ngạc và nhìn kỹ của các kiếm sĩ, Lăng Vân đem chức nghiệp huy chương của mình thu vào túi tiền, không có dừng lại, trực tiếp rời khỏi Kiếm Sư công hội, lưu lại hâm mộ và ước mơ vô hạn của đông đảo các kiếm sĩ.
Sau khi Lăng Vân ra cửa, hướng thần điện bên cạnh đi tới, hắn có được Kiếm Sư chức nghiệp huy chương, đã không cần vì kim tiền để tiếp nhận nhiệm vụ thần điện mà phiền não rồi.
Ra khỏi Kiếm Sư công hội chẳng qua mới đi được mấy bước, một thanh âm thanh thúy đột nhiên từ bên cạnh truyền đến:
- Lâm Thành, ngươi đứng lại!
Lăng Vân giật mình, xoay người lại muốn tìm người gọi mình. Hắn ngẩng đầu, tìm theo thanh âm hướng tới một bên ngã tư đường nhìn lại.
Gọi hắn đứng lại, là một vị thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu nữ này tướng mạo thanh tú, giữa trán để lộ một cỗ anh khí hiên ngang, vóc người cao gầy, hông đeo trường kiếm, nhìn qua rất có hương vị nữ hiệp cổ đại. Hơn nữa, ở trong trí nhớ của hắn, đối với thiếu nữ này mơ hồ có chút quen thuộc.
Giờ phút này, cô gái kia đang rất nhanh mà đi đến, đối với Lăng Vân hung hăng trách móc một hồi:
- Lâm Thành, trong lòng ngươi rốt cuộc có còn cái gia tộc này hay không, một lần mất tích chính là suốt hai năm, mặc cho chúng ta hỏi thăm như thế nào cũng không có bất cứ tin tức gì. Nếu như không phải bí pháp cảm ứng vẫn tồn tại, mọi người trong gia tộc phải nghĩ đến ngươi đã chết. Ngươi thân là người thừa kế gia tộc, làm sao có thể không có trách nhiệm chạy loạn khắp nơi như vậy, điều này khiến phụ thân đại nhân sau này làm sao có thể yên tâm đem quyền kế thừa của gia tộc giao phó cho ngươi?
Lăng Vân bị thiếu nữ này quở trách có chút không hiểu ra sao cả, một hồi lâu mới căn cứ trí nhớ của Lâm Thành nhớ ra thiếu nữ này, nàng không phải chính là muội muội Lâm Tuyết tư chất so với Lâm Thành cao hơn vô số lần sao?
Hai năm này hắn toàn tâm toàn ý đặt ở trên tu luyện, đối với việc của thế giới này căn bản chẳng quan tâm, lúc này nếu như không phải thiếu nữ này đột nhiên nhắc tới, hắn thậm chí đều muốn quên Lâm Thành còn thân phận người thừa kế của một gia tộc xuống dốc.
Chẳng qua, Lâm Thành là Lâm Thành, hắn Lăng Vân là Lăng Vân, kế thừa gia tộc hay không và sự thịnh vượng suy bại cùng hắn có quan hệ gì chứ.
Phất phất tay, Lăng Vân rất là không có trách nhiệm cười nói:
- Chẳng qua rời đi hai năm, cần gì ngạc nhiên. Việc gia tộc, ngươi xem rồi làm đi, dù sao lấy tư chất của ta tương lai kế thừa vị trí tộc trưởng của gia tộc, cũng khẳng định không thể đem nó phát dương quang đại, đã như vầy, cần gì phải đem trách nhiệm của gia tộc đặt trên người ta.
Hắn làm ra một bộ thần thái bất cần, khiến một người rất coi trọng vinh dự của gia tộc như Lâm Tuyết tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
- Ngươi thân là người thừa kế của gia tộc chúng ta, lại nói ra những lời không có ý tiến thủ như vậy, dựa theo quy củ của gia tộc, ít nhất cũng phải chịu ba tháng giam giữ. Xem ra, cuộc sống hai năm qua của ngươi, đã sớm để an nhàn ăn mòn dần hùng tâm tráng chí, chẳng lẽ ngươi đã hoàn toàn quên đi vinh quang của gia tộc mà Lâm gia đệ tử chúng ta phải gánh vác trên lưng sao.
Lăng Vân đối với những vinh quang gia tộc, tôn nghiêm này cũng không để ý, mà làm ra vẻ nghi hoặc nói:
- Ta thật không rõ, ngươi có hùng tâm tráng chí bậc này, hơn nữa tự thân thực lực cũng đã đạt tới trình độ của ngũ... lục cấp kiếm sĩ, tuyệt đối được xưng là thiên phú đặc biệt, vô luận là thủ đoạn hay là thực lực, ngươi toàn bộ đều hơn ta rất nhiều, tại sao cuối cùng người kế thừa gia tộc lại là ta mà không phải ngươi? Chẳng lẽ, tư tưởng của những trưởng lão trong gia tộc đã mục nát đến mức ngay cả điểm phán đoán ấy cũng không có sao?
Lâm Tuyết vừa nghe, nhất thời kinh hãi:
- Ca ca, ngươi, ngươi lại ngông cuồng bàn luận sự đúng sai của trưởng lão?
Trong trí nhớ của Lâm Thành đối với vài vị trưởng lão đạt tới bát cấp kiếm sĩ kia cực kỳ kính sợ, nhìn họ như lang như hổ. Chẳng qua giờ phút này Lăng Vân đã đường đường là Kiếm Sư chính thức, tự thân thực lực cũng không kém nhị giai Kiếm Sư, hơn nữa khi còn sống hắn (ý nói lúc hắn ở địa cầu) chính là một vị tiên thiên đại thừa giả, thậm chí còn ở trên tu vi tam giai mà La Mạn Kiếm Sư có được, lấy nhãn giới của tu vi bậc này, thấy vài vị bát cấp kiếm sĩ, làm sao còn có thể đưa bọn họ để vào mắt?
- Bọn họ ngay cả quyết sách cơ bản nhất này cũng không cách nào quyết đinh, ta quở trách bọn họ, có gì không đúng?
- Ngươi, ngươi lại không sợ bị trục xuất gia tộc? Từ đó mất đi sự che chở của gia tộc?
Lăng Vân lắc đầu. Đóa hoa trong nhà kính, vĩnh viễn không thể thừa nhận được cuồng phong bạo vũ (mưa to gió lớn).
- Được rồi, Lâm Tuyết, năng lực của ngươi hơn xa ta, ta tin tưởng giao phó gia tộc vào tay ngươi tuyệt đối so với một người kém cỏi như ta tốt hơn nhiều, tin tưởng trong lòng ngươi cũng một mực cho rằng phải như vậy.
Nói xong, Lăng Vân phất phất tay, cũng không muốn hao phí thời gian với Lâm Tuyết, nói thẳng:
- Không cần trở lại tìm ta, cáo từ.
- Chờ một chút.
Lâm Tuyết thấy Lăng Vân liền muốn đi như vậy, lại chợt hốt hoảng, vội vàng đuổi theo vài bước, đứng trước người Lăng Vân, có chút lo lắng nói:
- Ca ca, mới vừa rồi là ta nói không đúng, vì để ngươi nhận thức tầm quan trọng của ngươi đối với gia tộc ngữ khí có chút quá nặng, ta ở chỗ này thận trọng hướng ngươi nói xin lỗi.
Lăng Vân cảm thấy một hồi mơ hồ, muội muội của hắn biến sắc mặt quả thực so sánh với lật sách còn nhanh hơn.
Lâm Tuyết vẻ mặt thành khẩn nhìn hắn, ánh mắt cầu khẩn khiến người khác thương tiếc:
- Ca ca, ta biết. Bất luận là thực lực hay là nghị lực, ta đều kém xa ngươi. Không chỉ có ta, chúng ta cả gia tộc không ai so sánh được với ngươi.
- So ra kém ta? Lâm Thành có chỗ nào thần kỳ hay sao.
Lăng Vân vội vàng đem trí nhớ của Lâm Thành xem lại, đại khái xem qua một lượt, nhưng sau một lát, hắn thu được kết quả là: Lâm Thành từ khi sinh ra đến khi linh hồn tan biến, vẫn đều là người tầm thường nhu nhược không có chí tiến thủ, bình thường không thể bình thường hơn. Hơn nữa, sự thật cũng đích xác như thế.
Không đợi Lăng Vân đem năng lực của mình phủ quyết, Lâm Tuyết lại lần nữa nói:
- Gia tộc hao hết tài lực, một mực kiên trì tìm kiếm ngươi không ngừng suốt hai năm, ngoài ra chính thức bổ nhiệm ngươi làm người thừa kế của tộc trưởng, toàn bộ thông qua quyết định của mọi người trong cao tầng gia tộc, chiếm được duy trì của cả gia tộc. Thật ra sự cố gắng cùng với tất cả thành tựu của ngươi, tất cả mọi người trong gia tộc đều thấy được, ngươi không cần phải dấu diếm nữa...
- Chờ một chút.
Lăng Vân cảm thấy mấy chỗ nàng nói không rõ, cau mày hỏi:
- Tất cả cố gắng của ta, thành tựu? Ta tại sao cố gắng? Tại sao thành tựu? Dường như đối với gia tộc không có làm ra bất cứ cống hiến gì.
Lâm Tuyết nghe thấy hắn hỏi lại, ngược lại cười một tiếng, nhất thời làm cho người ta có một loại cảm giác xuân phong phù diện:
- Lâm Thành, hảo ca ca của ta, ngươi cũng đừng giả bộ. Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Việc ngươi cùng Á Nặc học trưởng của Thôi Xán học viện tỷ thí lúc đó bây giờ mọi người đều đã biết.
Nói đến đây, Lâm Tuyết từ trước đến giờ mắt cao quá đầu (đòi hỏi cao) trong ánh mắt nhìn về phía hắn hiện lên một tia sùng bái nóng bỏng:
- Vì phục hưng và vinh quang của gia tộc, tất cả đệ tử toàn bộ đều cố gắng tu luyện và học tập, ta cũng như thế. Vốn, ta đã cho rằng chính mình đủ cố gắng, đủ gian khổ. Nhưng về sau, giữa học viện hướng đồng học của ngươi hỏi thăm qua sự tích của ngươi mới phát hiện, tu luyện của ta so với ngươi, thật sự không tính cái gì.
- Á Nặc của Thôi Xán học viện...
Lăng Vân coi là có chút rõ ràng.
Lâm Tuyết lúc này còn đang tiếp tục nói:
- Đây chính là bằng hữu Cách Lâm của ngươi tự mình nói, ngươi một khi tu luyện, thậm chí ngồi xuống đó là mấy ngày, cũng không nhúc nhích. Hơn nữa, vì để tiết kiệm đem tất cả thời gian giành cho tu luyện, ngươi căn bản chưa từng tham gia qua bất cứ hoạt động gì của học viện nào, toàn tâm toàn ý đem tất cả của mình đặt trên con đường tu luyện. Cũng chỉ có ngươi, có được nghị lực và ý chí tu luyện kinh người như thế, nỗ lực gấp mười lần so với người khác, thậm chí cố gắng gấp trăm lần, mới có thể ở năm ấy mười sáu tuổi liền đã đạt tới trình độ của thất cấp kiếm sĩ!
Sau khi Lăng Vân xuyên việt thành Lâm Thành, tu luyện đích xác có chút quá khắc khổ. Lúc ấy gần như là tay trói gà không chặt, vì để sinh tồn ở cái thế giới tôn sùng vũ lực này, không cố gắng có thể được sao? Chẳng qua, hắn cũng chỉ là tu luyện mấy tháng mà thôi, xem ra khẳng định là tên Cách Lâm kia miệng rộng đem cố gắng của mình thổi phồng lên, muốn giải thích cũng giải thích không được.
Thực lực Thất cấp kiếm sĩ đã bại lộ, Lăng Vân cũng không dấu diếm nữa, gật đầu nói:
- Ta thừa nhận ta có thực lực nhất định, hơn nữa cũng có cố gắng nhất định. Chẳng qua, thực lực mạnh mẽ cũng không có nghĩa là có thể đủ đảm nhiệm nhất gia chi trường.
Nghe được chính miệng Lăng Vân thừa nhận, cả người Lâm Tuyết đều thở dài một hơi. Nàng thản nhiên cười một tiếng, nhất thời giống như quang mang trong thiên địa đều sáng sủa không ít:
- Nếu như không phải ngươi cùng Á Nặc học trưởng đánh một trận, làm cho người phụ trách phân bộ ở Tử Vân đế quốc của Lâm gia chúng ta kiến thức tới tiềm lực phát triển của một chi chúng ta đây, địa vị gia tộc của Lâm gia chúng ta, lại làm sao trong gần hai năm lớn mạnh vượt bậc, chiếu cố cho các phương diện? Bây giờ không chỉ có thành chủ của Kiều Dương thành khách khách khí khí đối với gia tộc chúng ta, mà ngay cả hoàng đế bệ hạ của Tử Vân đế quốc cũng tự mình hạ chỉ an ủi tình trạng gần đây của gia tộc chúng ta, hơn nữa lại thưởng đại lượng bảo vật, thăng quan tiến tước. Như thế tính ra, ngươi còn cho rằng ngươi đối với gia tộc không có bất cứ cống hiến gì chứ?