“A!” một tiếng thét kinh hãi, Quý Tranh đột nhiên mở to hai tròng mắt, một thân mồ hôi lạnh, mà tay thậm chí còn run nhè nhẹ.
Đập vào mắt không phải là cuồn cuộn một dãy cát vàng, cũng không phải là một thanh cự kiếm, mà là vách tường màu trắng xám, còn có kia cái màn màu hồng nhạt treo trước giường.
“Ngươi đã tỉnh chưa?” giọng nói mềm nhẹ vang lên ở bên tai của Quý Tranh.
“Ngươi là…………………?” Ngồi thẳng người lên, Quý Tranh nghiêng đầu nhìn nữ tử đứng bên giường. Một thân y phục màu lam quần lụa mỏng, lộ ra da thịt trắng noãn, càng thêm có vẻ kiều mị. Nếu nàng nhớ không lầm thì nữ tử trước mặt này đã từng cứu nàng và Lãnh Mạc.
“Ta tên gọi Thủy Mị, ngươi có thể gọi thẳng tên của ta” Thủy Mị nói xong, từ trên bàn bưng tới cho Quý Tranh một chén nước “Khát nước rồi, ngươi đã hôn mê nhiều canh giờ rồi”
Nàng hôn mê đã lâu như vậy sao? Quý Tranh nâng tay phải lên muốn tiếp nhận chén nước, thì phát hiện trên tay của mình được quấn thật dày một tầng băng gạc, vì thế đành đưa tay trái lên nhận chén nước “Là ngươi giúp ta băng bó vết thương sao? uống xong một ngụm nước, nàng hỏi.
“Đúng vậy a, tay phải của ngươi bị thương rất nặng, nếu chậm trễ một chút ……..chỉ e là tay của ngươi đã phế đi” Thủy Mị đáp, rất khó tưởng tượng nổi, chỉ là một con người bình thường lại cư nhiên dám đem đích tay của mình dán tại trên mặt của Chủ Quân. Huống chi lúc ấy Chủ Quân vẫn còn đang trong thời kỳ nghiệp chướng.
“Kia Lãnh Mạc…………….không chủ tử đâu?” mấp máy đôi môi vừa được nước làm cho dễ chịu, nàng hỏi.
Vừa nghĩ tới hắn, liền không tự chủ được lại nghĩ tới giấc mơ vừa rồi. Lãnh Mạc…………Đó là Kiếm Thần sao? Là vị thần đã khơi dậy một hồi Nghịch Thiên Chi Chiến, giết người như ngóe, là vị thần Thị Huyết sao? Trong mơ xem rõ ràng mặt như thế, khuôn mặt tuấn tú, tựa tiếu phi tiếu tươi cười, con ngươi thị huyết, đối với sinh mạng xem như hờ hững. Kiếm Thần, cái tên đã được lưu truyền bao đời nay ở Á Khắc Cát Tư, vậy có nghĩa là mấy ngày nay nàng đã ở chung với hắn a. Nhưng là trong người trong mơ cũng nhận thức được hắn là Lãnh Mạc cũng là Kiếm Thần.
“Người ngươi hỏi là Chủ Quân sao? Chủ Quân đang nghỉ ngơi ở một gian phòng khác” Thủy Mị nói, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Quý Tranh, “Ngươi vừa rồi mơ thấy ác mộng sao?”
“Ác mộng?……………..Ta không biết!” Quý Tranh khoát tay áo, nàng thậm chí còn không biết nên hình dung giấc mơ kia như thế nào. Nàng làm sao có thể làm sáng tỏ cái chuyện tình trong mơ ở thời điểm hai trăm năm về trước kia.
“Kia làm sao ngươi lại cùng Chủ Quân ở cùng một chỗ?” Thủy Mị đánh giá Quý Tranh nói, nếu không có nhớ lầm thì Chủ Quân rất ghét con người. Bởi vì con người trong mắt Chủ Quân cơ hồ là tham lam, nhát gan, ngu muội.
“Bởi vì………………bởi vì ta không cẩn thận rút thanh kiếm cắm trên ngực hắn ra. Cho nên hắn nói sẽ mang ta về Bất Sóng cung” Quý Tranh liếm liếm môi nói, trách không được nàng từng cảm thấy cái tên Bất Sóng cung này lại quen thuộc đến vậy. Mà theo lời của người xưa nói Bất Sóng cung chẳng phải là cung điện của kiếm Thần đang ở sao?
Thủy Mị sửng sốt, không dám tin vào những gì mình mới nghe thấy được, nữ nhân này rõ ràng chỉ là một con người bình thường. “Ngươi nói chính ngươi đã phá giải phong ấn cho Chủ Quân a?” Làm sao có thể? Với sức của nữ nhân này ư?
“Dạ, đúng vậy” Đầu nhỏ nhẹ điểm gật một cái.
“Ngươi thật sự là con người?” Nàng hoài nghi. Thủy Diễm nhất định là hiểu được những chuyện cổ quái trong sự việc này, cho nên lúc trước mới có những hành động khác thường như vậy. Thủy Diễm đến tột cùng là muốn giấu diếm điều gì a?
“Ta……… ta là con người” trong ánh mắt có chút khiếp sợ Thủy Mị, Quý Tranh gật đầu như băm tỏi. Nàng là con người, chuyện này rất kỳ quái sao?
“Như vậy ngươi…………..” Thủy Mị tự mình lầm bầm nhưng không nói thêm gì nữa. Trực giác, trong lòng nàng nảy lên một cảm giác những ngày sắp tới sẽ không còn được yên tĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cả căn phòng đều yên ắng, Thủy Mị không có lên tiếng, chính là cái miệng nhỏ của Quý Tranh vẫn còn đang mút trong chén nước.
Thật lâu sau, Quý Tranh mới giơ chén nước trên tay trái xuống. Con ngươi màu hổ phách liếc nhìn cánh tay phải đang được tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn kín lại.
“Chủ tử hắn………….. à không là Lãnh Mạc cũng là Kiếm Thần sao?” nếu cô gái trước mắt là thủ hạ của hắn, như vậy tự nhiên phải biết hắn là ai. Rốt cuộc cái nào là mơ, cái nào là sự thật, nàng đã sắp phân biệt không rõ ràng nữa rồi.
Thủy Mị nhẹ nhàng gật đầu,chỉ trả lời một chữ “Phải”
Hiện tại điều nàng muốn biết nhất là nữ tử này đến cùng đối với Chủ Quân là cái dạng quan hệ gì.
Hắc ám bao phủ cả phòng, chỉ có ánh sáng theo cửa sổ mà xuyên thấu qua, mới khiến cho khuôn mặt của nam tử lúc ẩn lúc hiện.
“Thủy Diễm” cằm nhẹ nhàng chống trên mu bàn tay phải, Lãnh Mạc lạnh lùng liếc mắt đối với thủ hạ vẫn đang quỳ trên mặt đất. Thủy Diễm dung mạo kiều diễm, dáng người xinh đẹp, làn da trắng hồng nõn nà. Kia cùng với hai trăm năm trước chẳng hề thay đổi gì, thời gian dường như không hề tồn tại trên con người của nàng. Làm người ta có cảm giác không phải hai trăm năm đã trôi qua mà chỉ là hai năm thôi.
“Tại sao lại muốn quỳ?” giơ tay lên chỉ, cứ như hư vô mà xẹt qua khuôn mặt của Thủy Diễm.
“Thủy Diễm nghĩ là Chủ Quân phải biết!” không có ngẩng đầu lên, Thủy Diễm vẫn thản nhiên nói.
“Biết? Ta phải biết cái gì nào?” Lãnh Mạc trong miệng tràn ra một tiếng cười nhàn nhạt, như là đang đùa cợt cái gì đó. Thủy Diễm không có trả lời, chỉ là hai mâu mắt đang chậm rãi mà nhắm nghiền lại.
Mười ngón tay thon dài, từ tóc đen dao động đến cằm của nàng, động tác mềm nhẹ nhưng lại lộ ra một dấu hiệu nguy hiểm. “Ta phải biết cái gì? Là vì ta bị phong ấn trong hàn băng suốt hai trăm năm sao? Hay là vì ta đối với Quý Tranh có chút đặc biệt? Hoặc là trí nhớ ta đã đánh mất?” Ngón tay vừa thu lại, hắn đã xiết chặt cằm nàng hỏi.
Hắn nhớ rõ là chỉ có kiếm phong ấn chứ băng không phong ấn. Nếu như Quý Tranh nói chính là hắn bị hàn băng phong ấn, như vậy có thể nghĩ là có người đã giở trò với khối hàn băng đó. Mà bên cạnh hắn, người có thể làm được việc này chỉ có Thủy Diễm mà thôi.
“Đau!” lông mày nhẹ chau lại, Thủy Diễm cắn răng nói “Thủy Diễm chỉ là không hy vọng trong lúc bị phong ấn Chủ Quân phải rơi vào tay của con người, ta không muốn con người chạm tay vào người, bởi vì ta hiểu rất rõ Chủ Quân rất chán ghét thứ tình cảm của con người”
“Như vậy trí nhớ đâu? Là ai cho phép ngươi đánh tan trí nhớ của ta!” Trong trí nhớ của hắn có một đoạn trống rỗng, trong ấn tượng chỉ có những mảnh ghép về trận chiến tại thời điểm hai trăm năm trước, còn những việc xảy ra sau này lại hoàn toàn không nghĩ ra.
“Thủy Diễm không có!” mở hai tròng mắt, nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt mà nàng luôn tưởng nhớ suốt hai trăm năm qua. Nguyên lai, đây cũng là một đạo phong ấn thứ hai, nguyên lai là do năm đó……………………….
“Ngươi không có?” Lãnh Mạc nheo nheo con ngươi, lực đạo trong tay lại tăng lên vài phần.
Mày chau càng chặc hơn “Nếu với năng lực của Thủy Diễm, căn bản không thể đánh tan trí nhớ của Chủ Quân. Chủ Quân là thần thượng tối cao, mà Thủy Diễm chỉ là một ma nhân tự nguyện đi theo hầu hạ người”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, như là đang thị thẩm đến độ chính xác trong lời nói của nàng.
“Điều ngươi nói là sự thật?”
“Ở trước mặt Chủ Quân, Thủy Diễm như thế nào có khả năng nói dối”
Bộ dáng của nàng xác thực không giống như đang nói láo, huống chi nàng cũng không có lá gan này. “Như vậy ngươi có biết là ai đã đánh tan trí nhớ của ta?”
“Thủy Diễm thật sự không biết!” Nàng chỉ biết mỗi có một đạo phong ấn thứ hai đang tồn tại.
“Phải không?” ngón tay buông ra, Lãnh Mạc không hề nhìn đến Thủy Diễm, mà đưa ánh mắt miết về hướng cửa sổ lộ ra tia ánh sáng kia. Trí nhớ như thế nào lại bị đánh tan? Là ai có năng lực hạ đạo phong ấn này? Ở hai trăm năm trước, thời điểm hắn phát động chiến tranh, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Mà kiếm của hắn như thế nào lại đâm thủng thân thể của chính mình? Có rất nhiều nghi vấn tràn ngập trong đầu Lãnh Mạc hiện giờ.
Hắn cùng với linh hồn của Quý Tranh tự nhiên nhận thức, mà nàng có thể rút thanh kiếm đang phong ấn trên người hắn ra, nàng là từ đâu mà đến?
Chỗ hiện nay đang ở như là phủ đệ của một người nhà giàu, ở mãi đến ba ngày sau đó nàng mới chú ý đến, đánh giá xung quanh hết thảy, ở một nơi xa lạ mấy ngày trời trừ bỏ Thủy Mị nàng không thấy người nào nữa cả.
Vô luận là hoán dược (thay thuốc), ăn cơm nghỉ ngơi đều là một mình Thủy Mị làm lấy. Lãnh Mạc đâu, hắn như thế nào rồi? Thình lình xảy ra chuyện như vậy hắn không thoải mái sao? Nàng còn nhớ trước lúc hôn mê, thì hắn tựa hồ cũng phi thường suy yếu.
Có lẽ hiện tại nàng nên đổi cách xưng hô chủ tử với Lãnh Mạc đổi sang Kiếm Thần là vừa. Hắn là kiếm Thần khiến cho vô số nhân loại e ngại, khiếp sợ. Mà nàng lại vô tình phá giải phong ấn cho hắn, như vậy kế tiếp sẽ có một trận Nghịch Thiên Chi Chiến thứ hai sao? Lần này sẽ có bao nhiêu sinh linh vì thế mà chết đây?
“Đang suy nghĩ gì?” thanh âm bất thình lình vang lên bên tai của Quý Tranh.
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ……………chủ tử…………………” nàng ngẩng đầu, không dám tin người chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh nàng.
Một thân hoa phục màu tím, tóc dài màu bạc cùng ngân phát quyện vào nhau, lại còn có thêm khí phách của một quân vương chí tôn. (PN: Kya kya! Mạc ca xuất hiện rồi, mà còn là hoa phục màu tím nữa chứ, nhị tỷ chắc lại lăn đùng ra ngất nữa mất hahahahahahahaha =)))))))))))) )
Hắn………… hắn đến đây lúc nào?
“Đang suy nghĩ gì?” Lãnh Mạc ngồi trên giường, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Thật sự không có gì!” Quý Tranh lắc đầu liên tục, thân mình mỏng manh nhịn không được bật run. “Chủ tử………….không Kiếm Thần đại nhân, a…………………….” lão thiên a, nàng thực không biết nên xưng hô với hắn như thế nào cho phải.
Hắn yên lặng nhìn nàng chằm chằm, thân mình run run giống như chiếc lá rụng trước gió thu. Lông mi thật dài, với âm lượng không lớn hắn nói “Ngươi đã biết ta là ai?”
“………………..phải” nàng cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào đôi giày của mình.
“Ai nói cho ngươi biết, Thủy Mị hay là Thủy Diễm?”
Này là chính nàng mơ thấy, Quý tranh cắn cắn môi, không có trả lời. Nếu nàng nói với hắn, đây chính là hắn ở trong mơ nói cho nàng biết hắn chính là Kiếm Thần, chỉ sợ có nói thế bản thân hắn cũng sẽ không tin a. Dù sao ngay cả chính nàng cũng khó mà tin tưởng được. Một giấc mơ của hai trăm năm trước, hơn nữa rất có thể đó là chuyện thật đã phát sinh tại thời điểm đó cũng không chừng.bg-ssp-{height:px}
“Không nói sao? Quên đi, ngươi vẫn cứ gọi ta là chủ tử đi!” Lãnh Mạc vung tay lên, miễn cưỡng nói “Lại đây!”
“Lại đây!” âm lượng của hắn có hơi cao, có một chút như không bình tĩnh.
“Ân!” nàng hít sâu một hơi, bước vài bước đi đến trước mặt hắn. Mỗi khi hắn dùng ngữ khí hơi nặng để nói chuyện, nàng liền không thể không sợ hãi mà làm theo lệnh của hắn. Có lẽ nàng trời sinh bản tính đã rất sợ chết rồi, cho nên mới như vậy không có cốt khí.
“Chỗ vết thương còn chưa lành hẳn sao?” ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn mớ băng gạc trên tay nàng mà hỏi.
“Không, không tốt lắm, thay thuốc vài lần nữa là có thể khỏi rồi!” Quý Tranh quanh co nói, động tác của hắn đột ngột càng làm cho nàng thêm khẩn trương a.
Nâng tay nàng lên, hắn giống như là đang đùa giỡn mà tháo đầu gút trên băng gạc ra, “Ngươi ở đây là đang sợ cái gì?” Lãnh Mạc hỏi.
“Không………………..không có a” Quý tranh ngẩn người, ra sức thề thốt phủ nhận.
“Là ta mang đến cho ngươi nỗi sợ hãi sao?” hắn vẫn tiếp tục hỏi, trong khi tay cũng đã tháo hết băng gạc trên tay Quý tranh ra.
“Ta………….. ta không có sợ chủ tử, thật sự không có mà…………….” nàng lắp bắp nói ra câu không hoàn chỉnh.
“Khẩu thị tâm phi” (ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy), tầm mắt của hắn vẫn như cũ, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay nàng. Miệng vết thương trên tay phải, từ trong lòng bàn tay cho đến mu bàn tay đều mới lên vảy, dược thảo rắc đều nhìn thật là yếu ớt.
“Tại sao lại muốn cứu ta” hắn đem tay nàng kéo về phía trước đặt lên môi của mình.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Bởi vì chủ tử chưa có……………chưa có trả tiền lương cho ta” nàng nhớ rất rõ trước đây hắn từng hứa sẽ trả lương cho nàng nếu như nàng chịu theo hầu hạ cho hắn.
“Chỉ thế thôi sao?” môi của hắn bây giờ đã dán tại trên mu bàn tay của nàng, nhẹ nhàng mà mút vào miệng vết thương.
Nàng khẽ chau mày, vội vàng nói “Còn có………….còn có chính là nô tỳ đã từng thề với chủ tử, vĩnh viễn trung thành, không làm trái ý, không ruồng bỏ người”
“Nguyên lai là ngươi vì lời thề với ta” hắn cười nhạo một tiếng, răng nanh nhẹ nhàng mà cắn vào vết thương. Làm cho dược thảo rắc trên miệng vết thương bị vỡ ra, một chút tơ máu theo đó mà cũng chảy ra ngoài.
“A đau” Quý tranh đau quá nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
“Thật sự rất đau, nhưng là ta lại hi vọng ngươi sẽ nhớ kỹ sự đau đớn này” Lãnh Mạc nói xong, lại cúi đầu xuống mút những tơ máu đỏ thẫm kia vào miệng.
Sớm biết như thế nàng đã không cứu hắn rồi. Quý tranh quắt quắt miệng, hắn cũng không nên bình tĩnh như thế mà hút máu của nàng chứ. Vết thương của nàng mấy ngày nay vừa mới khỏi được một chút, nay lại vì hắn mà trở lại như ban đầu sao.
“Kỳ thật cho dù lúc ấy ngươi có bỏ ta đi, thì ta cũng không trách ngươi. Bởi vì ta đã có ý định thả ngươi đi, cho ngươi cơ hội bảo toàn tính mang, cho ngươi ý định thay đổi thệ ước. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn không đi”
“Ta………..ta………….” nàng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào.
“Cho nên nếu ngươi đã quyết định như vậy, thì ta cũng không để cho ngươi có cơ hội thay đổi ý định của mình” ngẩng đầu, tầm mắt của hắn chuyển từ bàn tay lên đến trên mặt của nàng. “Ngươi đã là của ta, vì thế từ đây về sau ngươi chỉ có thể cứu một mình ta thôi, tuyệt đối không cho phép ngươi dùng tính mạng của mình mà đi cứu người khác”
Hắn cười nói với nàng, tiếng nói nhỏ nhẹ mà rõ ràng ý tứ, làm cho mặt nàng hiện tại cùng với những giọt máu kia không khác nhau chỗ nào.
Lời nói của hắn là có ý gì đây? Chỉ có thể cứu mình hắn mà không được cứu người khác sao? Quý tranh kinh ngạc nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của Lãnh Mạc, để suy đoán những ý tứ trong lời nói của hắn. Trên mu bàn tay, tơ máu không ngừng trào ra, “Đau!” nàng nhịn không được lại kêu lên.
Lãnh Mạc liếc mắt nhìn nàng, không nói gì, chính là vươn đầu lưỡi khẽ liếm những giọt máu chảy ra từ vết thương. Cảm giác trên tay cùng ngực cùng đau đơn hỗn tạp lại với nhau, Quý Tranh lấy hết dũng khí nói “Chủ tử, người có thể buông tay của ta ra được không?” Nếu cứ để như vậy, nàng chỉ sợ là không chết vì đau mà chết vì bị hắn hút hết máu a.
“Tại sao chứ?” Hắn miễn cưỡng hỏi (PN: >.
“Bởi vì………..chủ tử không phải rất ghét mùi máu sao?” nàng nhớ rằng từ trước đến nay hắn rất ghét có máu dính trên người hắn, còn nhớ rõ lúc trước sau khi giết hết một đám ma nhân do Phong Minh phái đến, hắn đã nhanh chóng tẩy trừ máu dơ trên cơ thể. Bởi vì hắn chịu không nổi mùi vị hôi tanh của máu.
“Đúng là như thế!” Lãnh Mạc khẽ gật đầu, “Bất quá máu của ngươi lại không có mùi vị hôi tanh đó, mà ngược lại nó có một cỗ hương thơm rất đặc biệt” một hương thơm mang đến cho ngươi ta cảm giác mê mẩn, giống như hắn vĩnh viễn ngửi đều thấy không đủ.
A? máu nàng có mùi thơm? Quý Tranh nháy mắt mấy cái “Nhưng là ta……………” đến tột cùng thì hắn muốn hút bao nhiêu máu của nàng mới đủ đây? Sắc mặt lại càng tái nhợt, nàng lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt. (PN: haizzzzzzzzz! triệu chứng do mất máu quá nhiều, Mạc ca lần này phá quá =.=! )
Cuối cùng, như là đã hấp đủ, môi của hắn ly khai khỏi tay của nàng. Cầm lấy băng gạc băng vết thương lại cho nàng. Hắn đối với nàng tựa hồ càng ngày càng quyến luyến.
Một nữ tử nhân loại, nhưng trên người lại mang nhiều bí ẩn. Mà ngay từ khi bắt đầu, hắn lại có cảm giác quyến luyến này với nàng. Tại sao lại có cảm giác này chứ?
Khi thấy nàng dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho hắn, trong nháy mắt tim của hắn hội dấy lên một niềm vui sướng, ấm áp. Loại vui sướng này không thể diễn tả, không thể so sánh, nhưng là nó thật sự tồn tại trong lòng hắn. Đã bao lâu rồi hắn mới tìm được niềm vui này?
Cho dù thủ hạ cùng tất cả ma nhân đồng sinh mệnh ra sức bảo vệ bất chấp tất cả thì hắn cũng không có cái loại cảm giác này, duy chỉ có nàng hắn mới cảm thấy như thế.
Con người…………..A! Theo như lời Phong Minh từng nói, thì không phải hắn rất ghét con người đấy sao? Lại còn để một nữ tử như nàng ở bên cạnh. Cho dù nàng giúp hắn phá giải phong ấn, nhưng nếu như muốn hắn vẫn có thể giết nàng cho xong việc rồi biến mất, hà tất gì phải mang theo nàng đi cùng hắn trở về Sóng cung.
“Mấy ngày nay ở đây là ai đã chăm sóc ngươi?” Lãnh Mạc hỏi.
“Là Thủy Mị cô nương” Quý Tranh thở hắt ra một hơi, xem ra hôm nay nàng không được yên ổn rồi.
“Là Thủy Mị a………….” hắn lầm bầm, “Ngươi trước kia ở hoàng cung có thật chỉ là một cung nữ bình thường?”
“Ân!” nếu như Loan mama không sai nàng đi quét dọn thì căn bản nàng đã không nhìn thấy cái mật thất đó rồi, cũng sẽ không gặp hắn để ra nông nỗi như bây giờ. Nếu không gặp hắn nàng hẳn có thể an phận ở trong hoàng cung, ngày ngày nhàn hạ làm những công việc quen thuộc, rồi lại vui đùa cùng những cung nữ khác.
“Như vậy__________” Lãnh Mạc mấp máy môi, “Trước kia ngươi từng để cập với ta về Á Sa Minh, nàng ta là ai, ta có quen biết sao? Sao ta lại không có chút ấn tượng nào khi nghe thấy cái tên này?”
“Nữ hoàng Á Sa Minh?” nàng kinh ngạc nói, vì sao hắn lại nói đến chuyện này?
“Ta nhớ ngươi từng hỏi ta về người này, nghe khẩu khí của ngươi thì dường như ngươi cho là ta quen biết nàng ta”
“Đó là bởi vì nữ hoàng Á Sa Minh đã từng tham gia vào trận Nghịch Thiên Chi Chiến, hơn nữa căn cứ theo sách sử ghi lại thì nữ hoàng trên chiến trường cùng Kiếm Thần…………..Ách chính là chủ tử người đây chạm mặt giao chiến với nhau.”
“Như vậy sau đó như thế nào” Nữ nhân? Hắn từng cùng nữ nhân giao chiến với nhau sao? Vì sao hắn lại không nhớ được những gì đã xảy ra khi đó chứ?
“Sau lại…………….theo sách sử thì trong trận chiến đó, đất nước Gò Luân cũng tức là tiền thân của nước Mộc Chân ngày nay đã bị tiêu diệt, lúc đó công chúa Á Sa Minh không rõ tung tích, một thời gian bởi vì Kiếm Thần cũng đột ngột biến mất nên chiến tranh đã kết thúc. Sau đó công chúa lại đột nhiên xuất hiện cùng với đội quân còn sống sót của nước Gò Luân, thành lập vương quốc mới lấy tên là Mộc Chân, điều đó đồng nghĩa là công chúa đã trở thành nữ hoàng đời thứ nhất sáng lập giang sơn” Trong lịch sử, chuyện công chúa biến mất một thời gian đến nay vẫn còn là một bí mật, cho dù sử quan năm đó đã từng hỏi qua, nhưng nữ hoàng vẫn không nói gì.
“Mộc Chân? Cũng chính là tên của quốc gia hiện nay sao?” hắn buông lỏng tay của nàng ra hỏi.
“Đúng! Nữ hoàng sau khi đăng cơ được một năm, chẳng biết tại sao hai mắt của người đã bị mù. Sau đó đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho đệ đệ của mình” nữ hoàng Á Sa Minh là một người cao quý, cuộc đời của nàng có chút thần bí, hầu hết tất cả mọi người ở nước Mộc Chân đều biết đến sự tích truyền kỳ của nàng.
“Mù mắt?” hắn lẩm bẩm, ngực như có một trận co rút, trái tim như là có một tảng đá lớn đè lên, ép tới hắn cơ hồ thở không nổi.
“Đúng vậy a, nghe nói………………………nghe nói là chính nữ hoàng đã tự chọc mù hai mắt của mình. Nhưng đây chỉ là những lời đồn đại mà dân gian đã lưu truyền, và trong sách sử cũng không có ghi lại sự việc này” Quý Tranh lúng ta lúng túng nhìn Lãnh Mạc đột nhiên đứng lên. Trên mặt của hắn xuất hiện một loại biểu tình mà trước giờ nàng chưa từng thấy. Có nôn nóng, không hề yên tĩnh, đau khổ, còn có………..một loại mà nàng không thể nào hình dung ra được.
Con ngươi màu vàng hơi hơi nheo lại, Lãnh Mạc chau nổi lên hai hàng lông mày, cái tên Á Sa Minh này đối với hắn thật xa lạ, nhưng là vừa nghe qua việc nàng mù hai mắt, thân thể hắn………cư nhiên lại sinh ra cảm giác. Một cảm giác đến cả hắn cũng không nắm bắt được, đến tột cùng là vì đâu? Mà hắn quan tâm đến chuyện Quý Tranh kể để làm gì?
“Chủ tử, người________người làm sao vậy?” Quý Tranh thấy biểu tình của hắn như thế vội hỏi.
“Ta_________”
“Người không sao chứ? Hay là đã sinh bệnh rồi?” theo trực giác nàng đưa tay hướng về phía trán của hắn.
Động tác của nàng đột nhiên khiến cho hắn thanh tỉnh, “Ta không sao!”, hắn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của nàng khiến cho hắn cảm thấy an tâm. Để trấn an nàng hắn thản nhiên nói “Thời kỳ nghiệp chướng đã qua rồi, mà ta cũng không thấy khó chịu như trước đây nữa đâu”
“Phải không? Vậy là tốt rồi!” nàng không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lập tức giật mình. Bắt đầu từ khi nào, nàng đối với hắn sinh ra cảm giác này? Có chút gì đó đang thay đổi sao?