Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

chương 37: từ hôn (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Naughtycat

Tốc độ của Tô Thanh Liên rất nhanh, vô cùng nhanh!

Cũng may Tô Thanh Y đã mở được chín căn kiếm cốt, tư chất đứng đầu như vậy làm cho vạn vật trong mắt nàng đều trở nên chậm chạp, nàng dễ dàng trốn thoát khỏi công kích của Tô Thanh Y, vội hỏi: “Ngươi có ý gì?! Ngày đó là ngươi thiếu chút nữa đã giết ta mà!”

“Là ngươi! Phụ thân mẫu thân đều vì ngươi mà chết!”

Pháp quyết của Tô Thanh Liên từng chiêu từng chiêu đánh về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y bị dồn tới góc tường, không thể nhịn được nữa, nắm chặt kiếm Vô Đạo đâm tới!

Tô Thanh Liên cười lạnh, trên tay vạch một cái, một pháp trận màu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên mặt đất, sắc mặt Tô Thanh Y đại biến, vội vàng lui lại tránh đi, pháp trận của Tô Thanh Liên đuổi sát theo sau, trong nháy mắt xuất hiện bên người Tô Thanh Y, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta vẫn là ta của trước đây sao?”

“Phụ mẫu cho ta tất cả mọi thứ,” Trong pháp trận xuất hiện bốn Tô Thanh Liên cầm vũ khí khác nhau, nhanh chóng đánh về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y cầm đại kiếm cố gắng ngăn cản, nhưng mà đối phương lại giống như có sức lực dùng mãi không hết, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Thể lực Tô Thanh Y dần dần không chống nổi nữa, nàng đột nhiên ý thức được Tô Thanh Liên đang đứng trước mặt này không thể chỉ có trình độ là Trúc Cơ kỳ được!

Trong mắt nàng ta là một mảng đỏ như máu, trên người Tô Thanh Y cũng dần dần có vết thương, không ai nói chuyện, hai người giống như hai con dã thú hung dữ đang cắn xé lẫn nhau, chỉ khác ở chỗ, Tô Thanh Liên càng lúc càng nhanh biên độ động tác càng lúc càng lớn, mà Tô Thanh Y lại dần dần mất sức.

Tô Thanh Y không dám để lại gì, vung từng tấm từng tấm phù triện ra ngoài, Tô Thanh Liên nghiêng đầu một chút, cười lạnh nói: “Thế mà ta không biết tỷ tỷ vào Thiên Kiếm tông mà lại có thủ đoạn của Phù tu lợi hại như vậy đấy...”

“Rốt cục là xảy ra chuyện gì, phụ mẫu làm sao?!” Tô Thanh Y miễn cưỡng đón lấy một kiếm của Tô Thanh Liên, cắn răng mở miệng, Tô Thanh Liên giận dữ hét lên một tiếng thế mà lại giống động vật nào đó! Nàng ta vọt mạnh tới, kiếm quang trong tay một kiếm đính Tô Thanh Y lên trên tường, lạnh lùng nói: “Chết rồi, có người báo thù cho ngươi, giết chết bọn họ rồi.”

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy!” Cuối cùng Tô Thanh Y cũng phát hiện không đúng, gào lên, Tô Thanh Liên lạnh lùng cười nói: “Đồ gì? Tỷ tỷ cảm thấy... Ta là cái gì nào?”

Là cái gì chứ? Có thể biến ra hình người, có thể tùy ý biến thành người khác...

Tô Thanh Y cố nhớ lại đêm hôm đó, đêm hôm đó bắt đầu như thế nào nhỉ?

Tà khí tàn phá bừa bãi ở Tinh Vân môn, sư phụ Nguyên Chân Tử tìm nàng đến để bàn bạc đối sách, sau đó nàng đi thăm dò tà khí... Đêm hôm đó ngữ khí giọng điệu uy áp, thậm chí cả linh căn của Nguyên Chân Tử đều không khác gì so với trước đó cả!

Rốt cuộc là thứ gì có thể làm được đến hoàn hảo như vậy chứ?

Nếu như nói năm đó Nguyên Chân Tử là do Lư Cơ biến thành, vậy sư phụ của nàng có phải đã sớm bị giết rồi không? Tu vi của Nguyên Chân Tử năm đó chính là Đại Thừa kỳ, Lư Cơ không có khả năng giết ông ấy, như vậy cuối cùng là ai đã giúp Lư Cơ giết Nguyên Chân Tử rồi biến thành Nguyên Chân Tử, sau đó làm cho nàng bị tà khí ăn mòn?

Vì sao bọn họ phải giả mạo Nguyên Chân Tử? Sau khi bị tà khí ăn mòn, rốt cuộc nàng đã làm cái gì?

Từng câu đố không có lời giải bủa vây lấy nàng. Nàng cố gắng ngăn cản Tô Thanh Liên, cũng chính vào lúc đó, nàng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: “Tức phụ!”

Âm thanh vừa ra, một thân ảnh mặc áo trắng lập tức rơi vào trong trận pháp, một chưởng đánh về phía Tô Thanh Liên!

Tô Thanh Liên cười lạnh, pháp trận trong tay lại thay đổi, giận dữ nói: “Đến hay lắm! Ta cũng muốn nhìn xem các ngươi chết chết như thế nào!”

Vừa mới nói nhỏ, pháp trận biến đổi, xung quanh đều có Tô Thanh Liên, Tống Hàn nhíu mày ngăn Tô Thanh Y ở phía sau, lạnh lùng nói: “Tức phụ, ngươi lùi ra sau đi.”

Tô Thanh Y không nói lời nào, cầm kiếm đứng một bên, Tống Hàn rút trường kiếm trong tay ra lập tức đâm về phía đối phương.

Lúc Tống Hàn và Tô Thanh Liên đánh nhau, Tô Thanh Y cứa vào ngón tay, dùng máu bắt đầu phá trận, động tác sửa trận của nàng vô cùng cẩn thận chỉ sợ kinh động đến Tô Thanh Liên.

Không có linh lực, trận pháp trở nên vô cùng khó vẽ, một khắc đồng hồ qua đi, nửa canh giờ qua đi...

Thể lực của Tống Hàn dần dần không chống đỡ nổi nữa, trên người đã xuất hiện vết thương, sau khi dùng kiếm trận tạm thời vây lấy Tô Thanh Liên, hắn nhảy lại phía Tô Thanh Y nâng nàng dậy, vội nói: “Tức phụ, ta đưa ngươi đi.”

Tô Thanh Y lắc đầu, nàng không thể đi, chỉ cần vẽ xong trận pháp, nàng lập tức có thể bắt được Tô Thanh Liên, thật vất vả nàng mới tìm được chỗ đột phá từ Tô Thanh Liên, Tô Hoa và Lư Cơ đều đã chết hết, nàng không thể bỏ qua Tô Thanh Liên được.

Sau lưng Tô Thanh Liên nhất định còn có người khác, nếu nàng không bắt được nàng ta, thả hổ về rừng, thì muốn tìm nàng ta lần nữa sẽ rất khó khăn.

Nghĩ thông suốt những điểm này, nàng cầm tay Tống Hàn nói: “A Hàn, ngươi giúp ta kéo dài thêm nửa canh giờ, nửa canh giờ thôi có được không?!”

Tống Hàn ngẩn người, nhìn vẻ kiên định của Tô Thanh Y, suy nghĩ một chút, hắn thở dài nói: “Được rồi, vậy ta giúp ngươi kéo dài nửa canh giờ, về sau ngươi thành thành thật thật làm tức phụ của ta được không?”

“Ta...”

“Cứ quyết định thế nhé!”

Vừa dứt lời, Tống Hàn lập tức đánh về phía Tô Thanh Liên.

Tô Thanh Y mím chặt môi, cảm thấy mình không quản được nhiều như vậy, chờ sau này nàng lại báo đáp Tống Hàn là được rồi!

Nàng bắt đầu cắn răng vẽ tiếp trận pháp! Không quan tâm đến hai người đánh nhau bên cạnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét đau đớn của Tống Hàn cũng làm như không nghe được gì hết, một lát sau, trận pháp thành, Tô Thanh Y nhắm mắt lại, đặt bàn tay đầy máu lên trên mắt trận, hét to một tiếng: “Thiên địa linh thần, mau mau tiến đến!”

Trong một cái chớp mắt, ánh sáng bùng lên, pháp trận dần dần mở rộng, phàm là chỗ nó đi đến thời gian dường như đều dừng lại.

Tô Thanh Y đóng băng tại chỗ, Tô Thanh Y xông lên, lấy thừng khóa tiên từ trong túi càn khôn ra trói nàng ta lại, sau đó vẫn cảm thấy chưa yên lòng, dứt khoát nhét cả người nàng ta vào trong túi càn khôn.

Chờ sau khi làm xong, Tô Thanh Y vỗ tay một cái, pháp trận mất đi hiệu lực, nàng xoay người lại trông thấy Tống Hàn đang thả kiếm về kiếm cung, ôn hòa nói: “Tức phụ, xong chưa?”

“Được rồi, cảm ơn...”

Còn chưa nói xong, Tống Hàn đã nhắm mắt ngã xuống, Tô Thanh Y đưa tay đỡ lấy hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn toàn là máu, sau lưng có một lỗ thủng cực lớn, nội tạng rơi tản mác dưới đất.

Hình ảnh đáng sợ như vậy làm cho Tô Thanh Y sợ đến toàn thân run rẩy, nàng muốn dùng tay ngăn cái lỗ đang phun máu kia, cũng không dám nhúc nhích.

Có thể nhìn được cả trái tim hắn đang nẩy lên, một chút, một chút.

“Không phải hắn sắp chết chứ...” Tô Thanh Y run rẩy hỏi hệ thống, hệ thống trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Nhiều nhất có thể chống đỡ được một khắc đồng hồ.”

Tô Thanh Y bắt đầu liều mạng tìm linh dược, hệ thống thở dài nói: “Vô dụng thôi, ngươi xem thân thể của hắn đã bị tàn phá thành như vậy...”

Tô Thanh Y ngẩn người, nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt. Nàng từng nghi ngờ hắn có mưu đồ gì đó, nhưng mà đối mặt với người mà chỉ một câu của nàng cũng làm hắn đưa cả mạng vào, tất cả nghi ngờ của nàng giống như thật vô cùng xấu xa.

“Cứu hắn!” Một lát sau, Tô Thanh Y mới kịp phản ứng, bình tĩnh nói: “Dùng tất cả tích phân của ta đi cứu hắn đi!”

Là nàng hại chết hắn.

Tất cả là tại nàng.

Là nàng bảo hắn đi kéo dài nửa canh giờ, là nàng lợi dụng hắn. Mà hắn thật sự ngốc như vậy, chẳng sợ trên người bị đâm thành lỗ thủng cũng phải làm cho được chuyện đã đồng ý với nàng, thực sự đi chống đỡ nửa canh giờ.

“Tống Hàn,” Nàng ôm hắn vào trong ngực, vỗ mặt hắn: “Ngươi tỉnh đi... Tống Hàn.”

Trong nội tâm của nàng là một mảnh trấn tĩnh, thiếu niên trong lòng khó khăn mở mắt ra, khàn khàn nói: “Đừng sợ... Ta không sao...”

“Vì sao...” Nàng chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi không quen cũng chẳng thân với ta, vì sao phải làm đến thế này chứ? Vừa rồi đánh không lại thì ngươi chạy đi chứ.”

Dù sao nàng còn có hệ thống, cũng sẽ không chết được...

“Ngươi muốn bỏ lại ta...” Bất ngờ là lần này hắn lại không nói mấy lời ngốc ngếch, hắn cười khổ nói: “Vừa rồi ngươi đã... Đồng ý với ta rồi. Lần này, ngoan ngoãn làm thê tử của ta đi...”

Tô Thanh Y không lên tiếng, nàng không hiểu, không hiểu thứ tình cảm vô căn cứ của thiếu niên này, nhưng mà tình cảm trong mắt đối phương lại giống như tình cảm sâu đậm quen biết đã lâu vậy.

“Tô Thanh Y,” Hắn nhìn nàng, trịnh trọng nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

“Hệ thống...” Cho tới lúc này, đối phương vẫn còn suy nghĩ an ủi nàng đừng sợ, cho dù không có tình cảm gì thì áy náy cũng ùn ùn kéo đến bao phủ nàng.

“Cứu hắn... Mau cứu hắn đi!”

Âm thanh của nàng có chút vội vã, hệ thống im lặng một lát, cuối cùng nói: “Ngươi thật sự muốn cứu hắn à? Bất cứ giá nào cứu hắn?”

“Đúng. Ta muốn cứu hắn.” Tô Thanh Y kiên định trả lời, hệ thống có chút không hiểu: “Chỉ là một người qua đường, ngươi để ý đến mức như vậy sao? Chuyện người chết ta sống ở Tu chân giới đâu thiếu đâu.”

“Nhưng mà hệ thống à, làm người phải có điểm mấu chốt,” Trong mắt Tô Thanh Y có ánh sáng lạnh, ôm Tống Hàn nói: “Ta giết người bởi vì bọn họ muốn hại ta. Nhưng mà Tống Hàn đã cứu ta, ta không thể để hắn chết vì ta được.”

“Được rồi,” Hệ thống thở dài bất đắc dĩ nói: “Biện pháp thì có sẵn một cái, đó là ngươi để hắn trở thành Kiếm nô của ngươi. Sinh mệnh của Kiếm nô duy trì dựa vào chủ nhân, ngươi không chết thì hắn cũng không chết. Ngươi chết thì hắn sẽ phải chết.”

Kiếm nô thật ra giống với linh sủng của Kiếm tu vậy. Tu sĩ khác thì nuôi sủng vật mà Kiếm tu thì nuôi người. Tô Thanh Y cũng đã được nghe xưng hô Kiếm nô này, Kiếm nô mà rời xa chủ nhân trên trăm trượng sẽ dần dần chết đi, trừ khi một ngày kia hắn mạnh hơn so với chủ nhân của hắn, nhưng mà tu vi của Kiếm nô bị chủ nhân kìm hãm, nói cách khác điều kiện này thật ra không có khả năng hoàn thành được.

Bởi vì quan hệ gần gũi đồng sinh cộng tử trong vòng trăm trượng như thế, Kiếm tu nuôi Kiếm nô đều là đối đãi với đối phương như đỉnh lô, thậm chí còn có người xem như đạo lữ nữa. Kiếm tu có Kiếm nô thì rất khó tìm được đạo lữ tốt cho nên Kiếm tu cũng ngầm cam chịu đối phương là đạo lữ của mình.

Nghe được biện pháp của hệ thống, Tô Thanh Y không chút do dự cúi đầu hỏi Tống Hàn: “Tống Hàn, ngươi có nguyện ý làm Kiếm nô của ta không?”

“Kiếm nô?” Tống Hàn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Tô Thanh Y mỉm cười nói: “Đúng, Kiếm nô, ta sống thì ngươi sống, ta chết ngươi chết, về sau ngươi không được rời xa ta quá trăm trượng, trừ cái đó ra... Cái gì ta cũng không quản ngươi, có được không?”

“Được.” Tống Hàn cười rộ lên nói: “Có ngươi ở bên cạnh ta thì làm cái gì cũng được.”

Tô Thanh Y bình tĩnh nói với hệ thống: “Nói đi, làm thế nào?”

“Đút máu của ngươi cho hắn uống, sau đó hạ một ấn ký lên thần hồn của hắn, sau đó niệm theo trên màn hình.”

Hệ thống dường như không quá vui vẻ, Tô Thanh Y gật đầu, khi nàng cắt ngón tay, hệ thống đột nhiên nói: “Tô Thanh Y, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Ngươi không thích người nào à? Vì một người ngoài mà phá hỏng nhân duyên của mình là hành động không lý trí chút nào đâu!”

“Ta nghĩ kỹ rồi.” Tô Thanh Y để cho Tống Hàn hé miệng, nhỏ máu vào trong miệng Tống Hàn, nói với hệ thống: “Ta đã từng thích Tạ Hàn Đàm, nhưng nếu đã quyết định chấm dứt quan hệ thì tất nhiên sẽ không dây dưa nữa. Cả đời này của Tô Thanh Y ta không gặp được người nào mình thích cho nên không sợ phá hỏng nhân duyên gì cả. Nếu Tống Hàn vì ta mà chết thì sẽ nhất định là tâm ma cả đời của ta. Nếu một đoạn nhân duyên có thể đổi được một mạng người thì ta nguyện ý.”

“Thế Tần Tử Thực thì sao?” Hệ thống kích động nói: “Vậy mà ngươi không có chút cảm giác nào với Tần Tử Thực à?”

Tô Thanh Y ngẩn người, trong lòng có loại cảm xúc khó hiểu thoáng qua, nhưng nàng lại vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đây là cái gì.

Nàng cúi đầu xuống, thu ngón tay bị thương lại, hờ hững nói: “Tần Tử Thực là sư phụ bây giờ của ta, là vầng trăng sáng, là một đại quân tử, ta kính trọng hắn, chỉ thế thôi.”

Hệ thống: “...”

Trong lúc hệ thống không nói gì, Tô Thanh Y đã làm xong mọi thứ. Tống Hàn rất phối hợp với nàng, chờ tới lúc Tô Thanh Y đặt tay lên trán của hắn niệm chú ngữ xong thì vết thương của Tống Hàn bắt đầu khép lại. Tô Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, Tống Hàn cười nói: “Ta đã nói là ta không dễ chết thế rồi mà!”

Tô Thanh Y: “...”

Rốt cuộc là nàng nghĩ cái gì mà cứu hắn nhỉ?

Vết thương của Tống Hàn tốt lên rất nhanh, chỉ chốc lát sau, vết thương trí mạng lập tức biến mất rồi, chỉ để lại một ít vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ là vì không uy hiếp được tới tính mạng cho nên năng lực của thân phận Kiếm nô cũng không để ý đến mấy vết thương này.

Hai người nghỉ ngơi một lúc sau đó Tô Thanh Y đứng lên nói: “Chúng ta nên nhanh trở về thôi, A Hàn, ngươi về Thiên Kiếm tông với ta, được không?”

“Được,” Tống Hàn bị nàng kéo lên, quả quyết gật đầu nói: “Ngươi đi nơi nào thì ta đi nơi đó.”

Trong lòng Tô Thanh Y có chút khó chịu, nàng gật nhẹ đầu, đỡ Tống Hàn cùng đi ra khỏi thành.

(Naughtycat: Đúng là tiên hiệp, đánh nhau trong thành bùm chéo không ai biết lại còn nội tạng văng tung tóe cũng tự mọc lại được =))) )

Hai người bị thương đỡ nhau về Thiên Kiếm tông, vừa tới cổng thì gặp được Tinh Hà đang chuẩn bị ra ngoài, vừa thấy được Tô Thanh Y, Tinh Hà liền sợ ngây người, nhanh chóng đi lên bắt lấy tay Tô Thanh Y: “Sư muội bị sao thế?!”

“Buông ra!” Tống Hàn đẩy Tinh Hà ra, ngăn ở giữa hai người. Tinh Hà nhíu mày nói: “Ngươi muốn chết à?”

“Tinh Hà sư huynh,” Tô Thanh Y thấy hướng gió không đúng, vội vàng nhô đầu ra nói: “Sư huynh, đây là Kiếm nô Tống Hàn của ta, ta về Đệ Thất phong trước xem vết thương...”

“Kiếm nô?!” Tinh Hà mở to hai mắt, sau đó gầm lên: “Sao ngươi lại nuôi loại đồ vật này thế này! Xuất môn một chuyến đã học được thói xấu, ngươi... Ngươi thật sự ký kết khế ước với hắn?”

“Sư huynh, ngươi đừng nghĩ linh tinh,” Tô Thanh Y khó khăn nói: “Lúc ấy hắn sắp chết, ta cũng là bất đắc dĩ...”

“Hắn chết thì chết thôi, sao ngươi có thể đặt cả tương lai của mình vào chứ!” Tinh Hà bi phẫn nói: “Nếu không ta giết đi nhé?”

“Sư huynh...” Tô Thanh Y vội vàng nói: “Ta đi Đệ Thất phong xem bệnh đã, không nói với ngươi nữa.”

Nói xong, Tô Thanh Y lập tức kéo Tống Hàn vẻ mặt đầy sát khí đi Đệ Thất phong. Vừa đến Đệ Thất phong, Đan Nhiễm và Tinh Hà cũng nói không khác lắm: “Sư muội, nếu không ta cho hắn một viên đan dược độc chết hắn nhé, như vậy sẽ không làm liên lụy đến ngươi...”

Tô Thanh Y cạn lời luôn rồi, vừa lừa vừa dỗ một lúc lâu cuối cùng mới trấn an được bọn Đan Nhiễm để bọn hắn xem vết thương cho. Đan Nhiễm cẩu thả chẩn mạch cho Tô Thanh Y, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, kinh hãi thốt lên: “Linh căn của ngươi đâu?!”

Vốn trước đó nàng còn ôm một tia hi vọng thì vào lúc này đã biến mất sạch sẽ, Tô Thanh Y cố gắng giữ vẻ mặt mình thật bình tĩnh, hờ hững nói: “Quả nhiên là không còn nữa có phải không?”

Cùng lúc đó, Tô Thanh Y ra sức gọi hệ thống: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!! Không phải ngươi nói ta ra ngoài sẽ không có việc gì à!”

Hệ thống: “Ta chỉ cam đoan ngươi sẽ không chết thôi.”

“CMN linh căn của ta không còn ngươi cũng mặc kệ?!!”

Hệ thống: “Ta không xen vào đâu, nhưng mà ngươi chờ Tần Tử Thực về xem, có lẽ hắn có biện pháp đấy?”

“Hệ thống,” Tô Thanh Y sụp đổ: “Thật là ta phụ tá Tần Tử Thực chứ không phải là hãm hại hắn à?”

“Nói chung là không phải đâu...”

Tô Thanh Y: “...”

Hệ thống: “o(╯□╰)o”

Khi Tô Thanh Y nói chuyện với hệ thống, bên ngoài liền đần ra, nhìn đến dáng vẻ Tô Thanh Y như vậy, trong nháy mắt Đan Nhiễm kịp phản ứng lại, vội nói: “Thanh Y, ngươi đừng nản lòng, ta đi tìm sư phụ...”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Tiết Tử Ngọc: “Người đâu?!”

Sau đó Tiết Tử Ngọc lập tức vọt vào, quét qua mọi người chém về phía Tống Hàn, Tô Thanh Y vội vàng tiến lên che trước mặt Tống Hàn, quát to một tiếng: “Đại sư huynh!”

“Tránh ra.”

“Sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút, đây là Kiếm nô của ta mà...”

“Cho nên ta mới bảo ngươi tránh ra, ta chém chết hắn đảm bảo cho hắn chết toàn thây!”

“Sư huynh...” Tô Thanh Y hỏng mất: “Ta nuôi cái Kiếm nô này thì sao vậy?!”

Tinh Hà đi theo Tiết Tử Ngọc ngẩn ra, một lát sau, bọn hắn đồng thanh nói: “Thế Tĩnh Diễn sư thúc phải làm sao bây giờ?!”

“Cái này thì có liên quan gì đến sư phụ chứ?” Tô Thanh Y không hiểu, Tiết Tử Ngọc kịp phản ứng đầu tiên: “Cái này không quan trọng, ta phải trừ hại cho Vấn Kiếm phong, Thanh Y ngươi tránh ra. Hôm nay ta nhất định phải giết hắn.”

“Thanh Y ngươi tránh ra, ta rất muốn xem xem là ai giết ai đấy!” Tống Hàn cười lạnh, Tô Thanh Y vô cùng đau đầu, Đan Nhiễm cau mày lạnh lùng nói: “Tử Ngọc ngươi đừng có náo loạn nữa, chuyện Kiếm nô này không phải là quan trọng nhất đâu.”

“Còn cái gì quan trọng hơn chứ?!” Tiết Tử Ngọc bất mãn nhíu mày: “Phong chủ sắp về đến đây rồi, ta...”

“Linh căn của Thanh Y không còn rồi.”

“Cái gì?!” Tiết Tử Ngọc ngẩng phắt lên, sau đó nhanh như chớp đưa tay đặt lên cổ tay của Tô Thanh Y, một lúc sau sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Sao lại thế này?”

“Các ngươi chữa thương cho ta trước đã, chờ lát nữa ta từ từ nói với các ngươi.” Tô Thanh Y tỉnh táo lại, phân phó Đan Nhiễm. Đan Nhiễm đút mấy viên thuốc cho Tô Thanh Y và Tống Hàn, hai người ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ, chờ sau khi tốt hơn rồi, Tô Thanh Y bỏ bớt đi vài chuyện liên quan đến Nhiễm Diễm, cuối cùng nói hết những chuyện đã trải qua mấy ngày nay. Tiết Tử Ngọc một bên nghe một bên nghiến răng, cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói: “Mạc Vân!!”

“Hắn còn đang an hưởng tuổi già ở nhà mình đấy.” Tinh Hà nhếch miệng, Tiết Tử Ngọc lập tức xông ra ngoài. Tô Thanh Y thở dài, toàn trường lập tức yên tĩnh lại, một lát sau, Đan Nhiễm ngưng trọng nói: “Ta đi bảo sư phụ ta tới xem cho ngươi xem.”

Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài, một lúc sau, Đan Huy cũng đi tới tìm tòi trên tay Tô Thanh Y một lúc lâu, sau đó hắn nhíu mày nói: “Cái này đợi sư phụ ngươi trở lại đã!”

Nghe xong lời này, Tô Thanh Y cười khổ. Sau khi lấy mấy gói thuốc viên bình thường từ tay Đan Nhiễm, nàng liền hết hi vọng mang theo Tống Hàn về Vấn Kiếm phong.

Trên đường trở về, Tống Hàn nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tô Thanh Y, dường như phát hiện nàng đang bất an, nhịn không được nói: “Không có linh căn rất quan trọng à?”

Nghe Tống Hàn hỏi, Tô Thanh Y cười cười, ôn hòa nói: “Trước đây có lẽ với ta không quan trọng, bây giờ thì rất quan trọng.”

Không thể tu hành đồng nghĩa với việc không có sức mạnh, ở nơi cường giả vi tôn như Tu Chân giới, không có sức mạnh thì làm sao có thể đi huyết tẩy oan khuất năm đó của mình, làm sao có thể điều tra theo đuổi hung thủ được?

Trong lòng Tô Thanh Y buồn khổ nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, Tống Hàn nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nói: “Vậy nếu như ngươi muốn ta đưa linh căn của ta cho ngươi là được rồi.”

“A Hàn ngốc ạ,” Tô Thanh Y lắc lắc đầu: “Dù ta có việc phải làm thì ta cũng có điểm mấu chốt của ta. Cho dù là bất kỳ lý do gì, vì mục đích của mình mà tổn thương người khác là không thể tha thứ được.”

Tống Hàn không nói gì, ngơ ngác nhìn Tô Thanh Y. Tô Thanh Y quay người rời đi, đợi sau khi nàng quay đi, trong mắt Tống Hàn chậm rãi trầm xuống.

Sau khi về đến Vấn Kiếm phong thu xếp tốt cho Tống Hàn, Tô Thanh Y nhốt mình ở trong phòng, cuối cùng cũng có được thời gian rảnh rỗi. Đầu tiên nàng vẽ một trận pháp chuyên dùng để thẩm vấn, bày ra kết giới, sau đó thả Tô Thanh Liên từ trong túi càn khôn ra, vừa mới ra ngoài, Tô Thanh Liên lập tức giãy dụa đứng lên, tức giận mắng: “Tô Thanh Y, con tiểu tiện nhân nhà ngươi...”

“Tiểu tiện nhân?” Tô Thanh Y mỉm cười, pháp trận trên mặt đất lập tức xuất hiện một loạt kim châm đâm vào thân thể Tô Thanh Liên. Tô Thanh Liên đau tới thét chói tai, thở dốc nói: “Ngươi... Ngươi...”

“Đừng có ngươi ngươi ta ta đi, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề đổi lấy một cơ hội sống tiếp của ngươi.” Tô Thanh Y ngồi trên ghế, nâng chén trà lên lạnh lùng nói: “Ngươi có thể lựa chọn trả lời ta, sau đó ngươi vĩnh viễn là muội muội tốt của Tô Thanh Y ta, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý. Hoặc là chờ sau khi dụng hình hãy trả lời ta, rồi ta vứt xác ngươi ra chỗ hoang vắng.”

“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Tô Thanh Liên tỉnh táo lại, Lư Cơ hi sinh mạng sống của mình để cho nàng sống, nàng không thể lãng phí cái mạng này được. Nghe lời của nàng ta, Tô Thanh Y mỉm cười: “Nói tất cả chuyện liên quan đến Nhiễm Diễm mà ngươi biết ra đây!”

Vừa nghe lời này, sắc mặt Tô Thanh Y đại biến, lớn tiếng nói: “Ngươi không phải là Tô Thanh Y!”

“A, không, là ta,” Tô Thanh Y mỉm cười: “Nhưng mà ngoại trừ là tỷ tỷ Tô Thanh Y của ngươi ra, có quá nhiều chuyện ngươi không biết đó thôi.”

“Vậy ngươi tra chuyện Nhiễm Diễm ma quân làm gì?”

“Là ngươi thẩm vấn ta hay là ta thẩm vấn ngươi vậy? Thanh Liên, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

Nghe Tô Thanh Y nói, Tô Thanh Liên trầm mặc, thủ đoạn tra tấn ở Tu chân giới nhiều lắm, nàng biết mình không chịu đựng được.

Nếu cuộc sống còn thứ gì để trông cậy vào thì còn có thể kiên trì, nhưng mà nếu không còn cái gì cả thì còn kiên trì để làm gì?

Nàng cười khanh khách, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ta nói cho ngươi biết thì ngươi sẽ tha cho ta à?”

“Đúng.” Tô Thanh Y gật đầu, giơ tay lên: “Ta lấy tâm ma ra thề.”

“Được,” Tô Thanh Liên gật đầu: “Thật ra ta không biết nhiều lắm về Nhiễm Diễm ma quân, khi đó ta còn quá nhỏ, nhưng mà có một lần, phụ thân đột nhiên lặng lẽ nói với mẫu thân, thời cơ đến rồi phải đi thôi.”

“Sau đó bọn họ đi xa nhà, mẫu thân không yên lòng về ta nên mới dẫn ta theo. Ngay sau đó chúng ta tới địa giới Tinh Vân môn, lúc ấy có rất nhiều người ở đó, nhưng dường như người ở trong Tinh Vân môn rất ít biết đến sự tồn tại của chúng ta. Sau đó không lâu, ta nghe thấy trong phòng xảy ra tranh chấp lớn, ngay sau đó thì đánh nhau, ta nghe tiếng mắng chửi bên trong nói chung là tất cả mọi người đánh một người, đối phương có lẽ là người rất lợi hại, khoảng sau nửa canh giờ thì không còn tiếng động gì nữa. Ngay sau đó, mẫu thân liền biến thành dáng vẻ của một lão đầu đi ra ngoài, mặc dù tất cả mọi người ở Tinh Vân môn đều gọi nàng là ‘Chưởng môn’, nhưng ta chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra đây chính là mẫu thân của ta. Chờ sau này ta lớn lên, mới biết được người kia là Chưởng môn của Tinh Vân môn, Nguyên Chân Tử.”

“Mẫu thân ngươi vì sao có thể biến thành Nguyên Chân Tử mà không bị phát hiện? Sao ngươi có thể nhìn ra?”

“Mẫu thân là người của Thiên diện Hồ tộc, tộc của ta có năng lực trời sinh là tùy ý biến thành người khác, loại biến hóa này không phải chỉ là diện mạo, còn là linh căn, dáng người, tư chất thậm chí cả vết bớt. Đồng thời nếu có thể ăn tủy não của đối phương, thậm chí còn có thể kế thừa ký ức. Nhưng loại năng lực này của Thiên diện Hồ tộc không thể qua mắt được người cùng tộc, cho nên ta có thể nhìn ra.”

Nghe đến đó, Tô Thanh Y bấu chặt vào ghế, đêm ấy sư phụ biết tất cả của nàng, cũng không dám nghĩ rốt cuộc Lư Cơ làm cách nào đạt được trí nhớ.

Điều chỉnh lại cảm xúc, Tô Thanh Y nhịn xuống xúc động muốn giết Tô Thanh Liên, cắn răng nói: “Lúc ấy ngươi nhìn thấy những ai ở đó?”

“Ta cũng không nhìn thấy ai ở trong phòng cả, chỉ gặp được một người ở bên ngoài.”

“Ai?”

“Chưởng môn Huyền Thiên môn, Tống Tùng.”

Tô Thanh Y đang nhìn cái bàn, nghe nàng ta nói thế, nàng ngẩng phắt đầu lên, Tô Thanh Liên đánh giá sắc mặt của nàng, tiếp tục nói: “Sau đó ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai, chờ tới lúc ta nhìn thấy Nhiễm Diễm ma quân thì trên người nàng ta đã toàn là máu, phá vỡ tầng tầng lớp lớp người vây quanh, trên người nàng ta có tà khí vờn quanh, nồng đậm đến mức dường như tùy lúc có thể thôn phệ nàng ta vậy. À, trên mặt đất còn có một trận pháp vô cùng lớn... Khi đó ta không hiểu, nhưng bây giờ nhớ tới thì cái đó thật sự là một trận pháp cao cấp.”

“Ngươi có thể vẽ lại trận pháp đó không?”

“Chỉ có thể vẽ một góc nhỏ...”

Tô Thanh Liên có chút khó khăn, Tô Thanh Y gật đầu, có thể nhớ được đã vượt qua dự liệu của nàng rồi.

Sau khi Tô Thanh Liên vẽ lại trận pháp cho Tô Thanh Y, Tô Thanh Y nghĩ một chút, lại hỏi: “Đến cùng là Tô Hoa và Lư Cơ chết như thế nào?”

“Ngươi không biết à?” Tô Thanh Liên cười lạnh nói: “Một vị tu sĩ cao giai mặc quần áo màu đen cầm kim phiến đến ra mặt cho ngươi.”

Nghe được đồ đen kim phiến, Tô Thanh Y lập tức thay đổi sắc mặt, nàng không cần nghĩ cũng có thể đoán được là ai.

Nhưng mà tại sao hắn lại làm vậy?

“Là ai đã cho ngươi trận pháp kia?” Tô Thanh Y đột nhiên nhớ tới điều này nên hỏi. Tô Thanh Liên cười nói: “Thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tô Thanh Y cười cười ôn hòa nói: “Thế lại đợi một trăm năm nữa nhé.”

Tô Thanh Liên mặt không đổi sắc nói: “Ngươi định nuốt lời.”

“Đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,” Tô Thanh Y lắc đầu: “Chờ ta tra rõ ràng mọi chuyện thì tự nhiên sẽ thả người đi. Nhưng mà trước khi đó thì ngươi ngoan ngoãn hối lỗi đi.”

Nói xong nàng lập tức nhét Tô Thanh Liên vào túi càn khôn, sau đó bắt đầu cầm trận pháp Tô Thanh Liên vẽ ra nghiên cứu. Một góc trận pháp này nhìn qua có chút quen thuộc, nàng nghĩ đến Tống Tùng lập tức lật quyển kia ra, cẩn thận so sánh nguyên một đêm, cuối cùng Tô Thanh Y từ trên trận pháp này tìm ra được một góc giống Tô Thanh Liên vẽ.

Điều này đại biểu cho cái gì? Tô Thanh Y nhíu mày. Nàng sắp xếp lại những manh mối liên quan cho đến giờ, nguyên nhân gây ra chuyện này hẳn là có quan hệ với tà khí, tà khí tàn phá Tinh Vân môn, sau đó có rất nhiều người đến đây, những người này hẳn là có cả tu sĩ cao giai, bởi vì sư phụ nàng là đại năng Đại Thừa kỳ... Cuối cùng lại chết trong tay những người này trong nửa canh giờ, chứng tỏ trong số tu sĩ cao giai có ít nhất một Đại Thừa kỳ, nếu không thì không thể làm được chuyện lớn như vậy được. Những tu sĩ cao giai này muốn làm gì đó, cho nên bày ra trận pháp, hơn nữa trận pháp này cần nàng phối hợp, cho nên mới phải đóng giả Nguyên Chân Tử đi lừa nàng, kết quả là nàng bị tà khí nhập vào người. Sau đó qua mười hai năm, Tống Tùng năm đó được người khác sai khiến vẽ một trận pháp ít nhất là có liên quan đến trận pháp năm đó, sau đó làm cho tà khí tàn sát Huyền Thiên môn...”

Vấn đề ở chỗ này, nếu như trận pháp của Tống Tùng là dưỡng hồn, vậy năm đó những tu sĩ cấp cao kết hợp lại làm trận pháp kia, mục đích để làm gì?

Mà nàng có tác dụng gì trong này? Phụ mẫu bạn bè nàng rốt cuộc là do ai giết, chẳng lẽ là thật sự sau khi nàng nhập Ma rồi giết sao?

Nhiều tu sĩ cao giai như vậy không thể hoàn thành được, rốt cuộc là chuyện gì?

Rốt cuộc là có trận pháp trước rồi mới có tà khí, hay là có tà khí trước rồi mới có trận pháp?

Một loạt vấn đề quanh quẩn trong đầu nàng không có đáp án, bây giờ nàng chỉ có ba manh mối.

Thứ nhất, tra những chuyện có liên quan đến tà khí.

Thứ hai, muốn làm rõ kia.

Thứ ba, tra tất cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên.

Nhưng bây giờ năng lực của nàng có hạn, thậm chí còn không có linh căn, nàng không có bất kỳ năng lực nào để đi thăm dò một tu sĩ cao giai liên quan đến án này cả. Vì thế nàng chỉ có thể chờ đợi, trước tiên phải mạnh lên rồi nói.

Vụ án không có tiến triển, Tô Thanh Y chỉ có thể yên lặng tu dưỡng. Ở Thiên Kiếm tông tu dưỡng một tháng, thương thế của Tô Thanh Y và Tống Hàn cũng đã tốt đến bảy tám phần. Linh lực trước đó còn lưu lại trong thân thể Tô Thanh Y đã gần như biến mất hết, không có linh căn, nàng cũng không có cách nào hấp thu linh lực từ thiên địa, con đường tu tiên càng ngày càng cách xa nàng.

Nàng có chút chán chường, dứt khoát không luyện kiếm nữa, mỗi ngày chỉ điểm Tống Hàn học kiếm đã trở thành chuyện nàng làm nhiều nhất mỗi ngày.

Tống Hàn học kiếm vô cùng nhanh, mỗi kiếm chiêu hắn chỉ cần nhìn qua một lần là gần như có thể lặp lại hoàn mỹ, chỉ mới một tháng, hắn đã học được bảy tám phần của Thập phương kiếm, nội tâm Tô Thanh Y sụp đổ. Lúc đối phương vui mừng hỏi nàng mình luyện thế nào. Nàng còn phải chịu đựng bi phẫn trong lòng mà khích lệ hắn, tốt lắm.

Cứ chịu dày vò như thế đến tháng thứ hai, đột nhiên truyền đến tin tức, Tần Tử Thực đã về núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio