Lúc Hoa Hướng Vãn đang ở Ma Cung, Tạ Trường Tịch đã sớm trở về Hợp Hoan Cung.
Một kiếm cách ngàn dặm truy sát Ma Chủ kia đã gần như hao hết linh lực của chàng. Mặc dù phần lớn tà khí trong trận pháp cuối cùng của Tần Vân Y đều bị chàng chém giết, nhưng vẫn có một phần xâm nhập vào thân thể chàng.
Nếu là đặt ở năm đó tất nhiên không có việc gì, nhưng hôm nay Đạo tâm của chàng có tì vết. Cho dù đây chỉ là một phần tà khí, cũng dễ dàng quấy nhiễu tâm trí chàng.
Chàng vội vàng chạy về trong cung, đa phần người Hợp Hoan Cung đều đã xuất chiến, chỉ có một số đệ tử tạp dịch còn ở lại duy trì vận hành trong cung. Chàng vội vàng trở lại phòng, bày trận pháp, giơ tay chỉ một cái Vấn Tâm Kiếm lập tức treo trước người chàng.
Kiếm quang không chút do dự chém giết quanh người chàng. Chàng nhắm mắt lại, phong kín gân mạch toàn thân, để Kiếm ý Vấn Tâm Kiếm đuổi giết tà khí Vực Linh ở trong thân thể chàng.
Kiếm quang ở gân mạch tản đi bốn phương, loại đau đớn này người bình thường căn bản khó có thể chịu đựng, nhưng sắc mặt chàng không đổi, chỉ bình tĩnh niệm Thanh Tâm chú, ngừa ngăn tà khí ăn mòn thức hải.
Nhưng tuy như thế, trong đầu chàng vẫn không ngừng vang lên tiếng của Tần Vân Thường: “Thượng quân, đã gặp người nằm dưới sông băng kia chưa?”
Gặp chưa ư?
Ngươi đã gặp Thẩm Dật Trần chưa?
Một giọng nói vang lên trong đầu, không ngừng thúc giục chàng: “Đi đi. Xuống dưới sông băng nhìn xem.”
“Vì sao bọn họ muốn ngươi xuống đó?”
“Rốt cuộc Thẩm Dật Trần trông như thế nào?”
“Ngươi sợ cái gì?”
Quanh người như trở nên trống trải, tà mị cười khặc khặc.
“Đúng vậy, Bích Hải Châu đã gỡ xuống, nàng nói nàng muốn sống sót, nàng đã đồng ý muốn ở bên ngươi, muốn sinh con với ngươi. Ngươi sợ cái gì đây?”
Tà ma quấn quanh ở bên tai chàng.
“Ồ, bởi vì ngươi biết nàng lại lừa ngươi. Nàng lại nói dối, nàng không chịu nói cho ngươi vết sẹo ở nguc kia là sao, cũng chưa bao giờ nói cho ngươi quan hệ của nàng và Ma Chủ.”
“Nàng nói muốn cùng ngươi có tương lai, lại vui vẻ vì trong lòng ngươi trừ nàng còn đặt những người khác. Sao có thể đây?”
Vấn Tâm Kiếm đột nhiên chém tan tà khí, nhưng tà khí một phân thành hai sau đó càng ngày càng nhiều.
Nơi nơi đều là tiếng của chúng nó, lặp lại chất vấn chàng: “Năm đó nàng từng bị ngươi bỏ rơi, sao có thể không oán hận? Sao có thể bởi vì trong lòng ngươi còn có những người khác, chuyện khác mà vui vẻ? Giống như ngươi, ngươi yêu nàng, ngươi muốn nàng toàn tâm toàn ý, sao nàng lại không nghĩ vậy đây?”
“Bởi vì nàng lừa ngươi!”
Một âm thanh khác trả lời, vô số âm thanh cười rộ lên.
“Dù sao cũng không phải mới lừa ngươi một lần, lừa thêm vài lần thì đã sao chứ?”
“Cút ngay!”
Tạ Trường Tịch đột nhiên mở mắt, ánh sáng vàng từ pháp thân của chàng bùng ra. Chàng giơ tay cầm kiếm, quét một vòng quanh người. Tà khí nháy mắt tan hết, chàng nhẹ nhàng thở hổn hển.
Cảnh giác nhìn quanh mình.
Tà khí như bị chàng đuổi đi, nhưng không bao lâu, một bàn tay đột nhiên lại túm lấy vạt áo chàng.
Chàng cúi đầu, thấy khuôn mặt Ôn Thiếu Thanh, hắn bắt lấy vạt áo chàng, ngửa đầu nhìn chàng.
“Đi đi.”
Trên mặt hắn đều là trào phúng: “Không phải nói không để bụng người chết à? Đi xem.”
“Đi đi.”
Từng đôi tay từ mặt đất vươn lên, lôi kéo chàng.
Tạ Trường Tịch lặng im nhìn quanh người. Chàng biết, đây không chỉ có tà khí của Vực Linh, đây là tâm ma của chàng.
Tâm ma không trảm, chấp niệm không tiêu, đạo tâm không định, những tà khí này vĩnh viễn không thể chém hết.
Chàng bỏ đả tọa, rút kiếm đứng dậy. Những bàn tay quỷ trên mặt đất nháy mắt nhường đường cho chàng. Chàng đi thẳng một đường đến sông băng ở hậu viện.
Từ xa chàng đã thấy mặt sông đóng băng, mơ hồ thấy có một nữ tử đứng ở nơi đó. Nàng cúi đầu, dịu dàng nhìn chăm chú vào mặt băng.
Chàng dừng bước chân, biết đây là ảo giác của chàng xuất hiện.
Hoa Hướng Vãn hẳn đang ở Ma Cung, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Đối phương dường như nghe thấy tiếng bước chân của chàng, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chàng.
Ánh mắt nàng có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn mặt chàng. Ánh mắt kia, giống như đúc lần đầu tiên gặp nhau năm đó…
Tràn đầy khiếp sợ.
Chàng lặng im nhìn ảo ảnh này. Tà khí chưa bao giờ sẽ sinh ra ảo giác vô cớ, nó ắt đang chỉ dẫn gì đó.
Chàng cầm theo kiếm đi đến mặt sông, đến bên cạnh nữ tử, cùng đối phương cúi xuống nhìn người dưới mặt băng thật dày.
Từng tầng băng qua nhiều năm che khuất dung mạo y, chỉ có thể nhìn ra một bóng người. Hai tay y ôm ở trước nguc, dường như đang ngủ cực kỳ an tĩnh.
“Mở ra đi.”
Nữ tử bên cạnh nhẹ giọng mở miệng. Tạ Trường Tịch chuyển mắt nhìn nàng, nữ tử phát hiện ánh mắt chàng, cũng quay đầu sang.
“Ta đợi đã lâu.”
“Nàng đang đợi cái gì?”
“Ta đang đợi huynh ấy.”
Nói xong, nữ tử duỗi tay nắm lấy kiếm của chàng: “Nào, huynh ấy ở ngay dưới.”
Tạ Trường Tịch không nói, kiếm chỉ ở mặt băng, mặt băng có vết rạn.
Chàng không biết sao trong một chớp mắt chàng lại có chút hoảng hốt. Chàng muốn lui, nhưng phía sau chàng là vô số tà ma nhào vào, nữ tử bên cạnh nắm chặt chuôi kiếm của chàng.
“Chàng muốn lui về phía sau,” Nữ tử cười rộ lên: “chúng ta có thể đi theo chàng mãi mãi.”
Chàng không thể lui.
Tạ Trường Tịch hơi dùng sức, mũi kiếm từng chút một phá vỡ mặt băng.
Vết nứt càng lúc càng lớn, mặt băng ngưng kết ở trên người kia từng tấc mở tung, hòa tan ra.
Tà ma quấn quanh chàng, vô số người ở phía sau chàng ló đầu ra, nhìn dung mạo càng ngày càng rõ dưới mặt băng.
Mặt mày của y, chóp mũi của y, môi của y, hình dáng của y...
Y an tĩnh ngủ. Cho dù đã hôn mê vẫn mang theo một loại ôn hòa khác hẳn với Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn khuôn mặt giống mình như đúc dưới băng, y và mũi kiếm của chàng chỉ cách một tầng băng hơi mỏng.
Trong nháy mắt, vô số ký ức cuồn cuộn kéo đến, từng câu nhắc nhở như đã sớm dự liệu từ lâu.
Trước khi chết, Ôn Thiếu Thanh kêu gào…
“Ngươi biết nàng liều mạng như vậy vì ai không? Ha ha ha ha ha ha, nàng không yêu ngươi! Cũng không yêu ta! Ngươi vĩnh viễn không chiếm được nàng! Ngươi có chết vì nàng cũng không chiếm được nàng!”
Trên Thần Nữ Sơn, lời cuối cùng của Thánh nữ Thần Nữ Sơn...
“Ngọc Sinh, ta đã hiểu ra Dương Tố chỉ giống ngươi mà thôi, chung quy hắn vẫn không phải ngươi.”
Trong yến hội Ma Cung, Bích Huyết Thần Quân như thật như giả châm ngòi...
“Thẩm Dật Trần là người duy nhất trên thế giới này chỉ thuộc về duy nhất Hoa Hướng Vãn. Y không có lập trường, không có ngăn cách, từ đầu tới đuôi, từ thân đến tâm, đều chỉ thuộc về A Vãn.”
Còn có Tần Vân Y...
“Rất nhanh y sẽ trở lại, ngươi cũng nên đi rồi.”
“Đồ dởm chính là đồ dởm.”
...
Tay Tạ Trường Tịch run nhè nhẹ, chàng nhìn chằm chằm người trước mặt giống mình như đúc, khẽ thở hổn hển.
Cái gì là đồ dởm?
Ai là đồ dởm? Ai là đồ dởm của ai?
Khương Dung coi Dương Tố trở thành thế thân của Ngọc Sinh, bởi vì nàng ta không dám yêu Ngọc Sinh, cho nên nàng ta cho rằng mình yêu Dương Tố.
Vậy Hoa Hướng Vãn thì sao, nàng yêu chàng ư? Năm đó, nàng yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên, quấn quýt không rời, vì chàng phí hết tâm huyết, nhảy xuống Tử Sinh Giới, thật sự vì Tạ Trường Tịch chàng ư?
Nghi hoặc chợt lóe qua, cũng trong giây phút này, người ngủ say năm dưới sông băng kia mở choàng mắt ra!
Tà khí trong nháy mắt thét chói tai vui mừng như tìm được một cái cửa để xông vào, trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào đầu chàng!
Chàng phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy thức hải chớp mắt đã bị khí đen xâm nhập chiếm lĩnh, vô số âm thanh kêu gào lên.
“Nàng lừa gạt ngươi còn ít à?”
“Nếu nàng thật lòng thích ngươi, sao lại dễ dàng buông như vậy. Ngươi tu Vấn Tâm Kiếm, hai trăm năm còn không quên được nàng, nàng lại có thể quên ngươi dễ như trở bàn tay. Đây là thích à?”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên ở đâu ra chứ? Chẳng qua là nhìn trúng gương mặt này thôi.”
Không đúng! Không đúng!
Chàng lắc lắc đầu, lảo đảo lui một bước, cố gắng để suy nghĩ của bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Thẩm Dật Trần là giao nhân, y có thể tự do lựa chọn dung mạo và giới tính của mình. Năm đó khi y quen Hoa Hướng Vãn vẫn luôn đeo mặt nạ, y đã thành niên ư? Gương mặt này, rốt cuộc là chính y hay là biến thành giống chàng?
Vãn Vãn từng nói năm đó nàng thật lòng. Vãn Vãn thật lòng thích Tạ Trường Tịch, nàng sẽ không lừa chàng.
Bích Huyết Thần Quân tiêu hao linh lực của chàng, Tần Vân Y lấy thân hiến tế muốn để tà khí Vực Linh ăn mòn chàng, từng bước một chính vì để chàng bị tà khí cắn nuốt.
Những điều này đều là lời nói dối, đều là bọn họ làm ra, chàng không thể tin.
Chàng cố gắng khắc chế mình, muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng mà tiếng cười quanh người càng lúc càng lớn, dường như đang trào phúng chàng lừa mình dối người.
“Ngươi còn muốn quay về hỏi à? Vậy chờ đi. Nhưng nếu là thật thì sao?”
“Nếu ngươi thật sự chỉ là đồ dởm thì sao?”
“Ngươi chỉ là đồ dởm, cho nên khi nàng hiểu ra lòng mình sau khi Thẩm Dật Trần chết, mới có thể thong dong rời đi như vậy, từ biệt hai trăm năm, gặp lại không muốn nhận nhau nữa.”
“Ngươi chỉ là đồ dởm, cho nên dù ngươi làm cái gì, nàng đều sẽ không để ngươi ở trong lòng, không thèm để ý ngươi, đi ở trên con đường của mình, trước nay không hề nghĩ tới việc phải quay đầu lại. Nàng không nói cho ngươi nàng làm cái gì, cũng không cho ngươi sự tin tưởng.”
“Câm mồm!”
“Nàng nói thích ngươi à? Nàng nói sống sót vì ngươi à? Nàng gỡ Bích Hải Châu xuống vì ngươi à?”
“Lừa ngươi đó! Đồ ngốc! Nàng muốn lừa ngươi để ngươi giúp nàng trở thành Ma Chủ, giúp nàng lấy được huyết lệnh, như vậy nàng mới có thể làm Thẩm Dật Trần sống lại!”
“Câm miệng!”
“Thẩm Dật Trần trở về,” Tất cả giọng nói cười rộ lên: “sẽ không bao giờ cần Tạ Trường Tịch nữa.”
“Ngươi từ bỏ Thiên đạo, từ bỏ tông môn, từ bỏ tất cả, ngươi đặt tất cả ở trên người nàng, nhưng nàng không cần ngươi đâu.”
“Cút! Cút ngay!”
Chàng không khắc chế được bản thân, giơ tay chém một kiếm sang bên cạnh.
Nhưng mà tà khí căn bản không thể chém hết, ngược lại càng ngày càng nhiều.
“Y lập tức sẽ sống lại đấy.”
“Giết Thẩm Dật Trần,” Vô số tà ma quấn quanh người chàng, thò ra nửa người, ghé vào bên cạnh chàng: “ngươi sẽ hoàn toàn có được nàng.”
Lời này vừa ra, Tạ Trường Tịch sửng sốt.
Tà ma cúi đầu, ghé sát bên tai chàng, nhỏ giọng dụ dỗ: “Mặc kệ y là đồ giả hay là đồ thật. Y mơ ước thê tử của ngươi, đó chính là tội.”
“Không phải nàng yêu ngươi à? Yêu ngươi, ngươi giết Thẩm Dật Trần thì thế nào chứ?”
Vấn Tâm Kiếm điên cuồng ngân lên, Tạ Trường Tịch chậm rãi cúi đầu nhìn về phía người dưới mặt băng kia.
Đối phương cách mặt băng, khuôn mặt giống nhau như đúc, ánh mắt lại vô cùng bình thản, lẳng lặng nhìn lại chàng.
“Giết y.”
Vô số ác niệm quấn lên, dần dần cắn nuốt chàng, khí đen quấn lên Vấn Tâm Kiếm. Chàng chợt giơ kiếm, chém về phía mặt băng!
Kiếm khí từ trên mặt băng hung hăng chém xuống, ánh sáng pháp thuật che chở bên người Thẩm Dật Trần chợt nở rộ, xông về phía kiếm khí phát ra tiếng nổ rung trời.
Nhận thấy trên ánh sáng pháp thuật có hơi thở của Hoa Hướng Vãn, chàng càng điên cuồng, kiếm thứ hai theo sát chém xuống!
Mặt băng ầm ầm nứt ra, một tiếng hét kinh hãi từ phía sau chàng truyền đến: “Trường Tịch!”
Nói xong, phất trần chợt quấn lấy kiếm của chàng, trường kiếm của Tạ Trường Tịch cuộn lại, Côn Hư Tử vội vàng lấy phất trần ra, đánh vào thân kiếm, vội quát: “Trường Tịch, ngừng tay!”
Tạ Trường Tịch không nói gì, đôi mắt chàng đỏ bừng nhìn ông chằm chằm, giống như phát điên công kích người ngăn chàng.
Là Côn Hư Tử.
Chàng nhận ra nhưng không biết vì sao, chàng không dừng tay được. Trong lòng, trong mắt chàng chỉ có một việc.
Giết y, giết Thẩm Dật Trần!
Y có khuôn mặt giống chàng, y đáng chết!
Kiếm của chàng cực nhanh, khí đen tràn ngập quanh thân. Cho dù là vừa từ đại chiến về, linh lực gần cạn, nhưng cũng áp chế được Côn Hư Tử trên mặt kiếm ý.
Côn Hư Tử khiếp sợ nhìn thanh niên trước mặt như một con dã thú phát điên, trong lòng hoảng hốt, ông hiểu đây là giây phút cuối cùng khi chàng nhập Ma.
Tuy không biết bây giờ chàng muốn làm gì, nhưng ông hiểu rõ một khi chuyện này thành, Tạ Trường Tịch sẽ hoàn toàn bị hủy.
Ông cố hết sức ngăn Tạ Trường Tịch đi tới, mặt băng quanh người vỡ vụn từng cục. Đệ tử Hợp Hoan Cung vội vàng chạy tới, nhưng tu sĩ Độ Kiếp đấu pháp, bọn họ căn bản không dám lên trước.
Từng tảng băng lớn rơi vào trong nước, linh lực lại quỷ dị từ bốn phương tám hướng lao đến, dũng mãnh tràn vào người dưới nước kia.
Ánh sáng trên người đối phương nhu hòa nở rộ, dần dần nâng y trồi lên khỏi mặt nước.
Thấy người kia từ trong nước đi ra, động tác của Tạ Trường Tịch càng nhanh, hét lớn với Côn Hư Tử đang cản chàng: “Tránh ra!”
Côn Hư Tử phát hiện chuyện lạ, trong lòng nghi ngờ. Ông vô thức quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt người nổi trên mặt nước, ông không khỏi sửng sốt.
Cũng trong một giây chần chờ đó, kiếm khí của Tạ Trường Tịch chợt đánh bay ông ra, sau đó chàng nhảy lên một cái, giơ kiếm chém về phía Thẩm Dật Trần!
Người ngủ say bất động, chỉ có tiếng hát giao nhân quanh quẩn bốn phía. Mắt thấy trường kiếm của thấy Tạ Trường Tịch sắp đâm vào đỉnh đầu Thẩm Dật Trần, pháp quang chợt nổ ra trước mặt Thẩm Dật Trần. Con ngươi Tạ Trường Tịch co rút vội vàng lùi về phía sau, nhưng vẫn bị pháp quang đánh vào giữa bụng, bay ra xa.
Mặt băng nháy mắt ngưng kết một lần nữa, bóng dáng Hoa Hướng Vãn xuất hiện ở trước người Thẩm Dật Trần. Tạ Trường Tịch nôn ra một búng máu, giơ tay lên cầm kiếm đâm xuống mặt băng, kiếm vì cọ sát vào mặt băng mà kéo ra một đường dài, cuối cùng mới miễn cưỡng dừng lại.
Một tay chàng cầm kiếm, quỳ một gối xuống mặt băng, vết máu trên khóe môi chưa khô, hai mắt đỏ bừng, khí đen vờn quanh người.
Hoa Hướng Vãn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tạ Trường Tịch, trong lúc nhất thời lại có chút không biết làm sao.
Tạ Trường Tịch nhìn người trước mặt, chàng nhìn nàng canh giữ ở trước mặt Thẩm Dật Trần, đối phương được ánh sáng trắng vờn quanh, thánh khiết như thần minh.
Chàng như lại nhớ tới tâm tình thời niên thiếu khi chỉ có thể ở sau lưng bọn họ, xa xa nhìn hai người bọn họ đi cùng nhau.
Không… Không chỉ vậy.
Trước mắt chàng là Bích Hải Châu lay động trên giường, là nàng đứng ở mặt băng thầm thì năm, là quá khứ chàng không thấy được, là tương lai chàng không có được.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nói thương chàng, thương chàng lại phải canh giữ ở trước mặt một người khác?
“Tránh ra.”
Hắn nắm chặt kiếm, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, khàn giọng lên tiếng.
Cũng chính vào lúc này, ánh sáng phía sau Hoa Hướng Vãn bùng lên. Hoa Hướng Vãn vô thức quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau nổi giữa không trung, từ từ mở mắt.
Ánh mắt của y dịu dàng trong sáng giống năm đó, như trăng thu nước hạ, phản chiếu gương mặt ngạc nhiên của nàng, mang theo một loại hấp dẫn khó hiểu, khiến người ta khó mà dời mắt nổi.
Y nhìn nàng, chậm rãi vươn tay về phía nàng.
Sợ hãi trong nháy mắt trào lên trong lòng Tạ Trường Tịch, chàng xông về phía trước như phát điên.
Chàng không thể để y đưa nàng đi.
Chàng không thể để y sống lại.
Một kiếm này rót vào tất cả sức lực của chàng hung hăng chém về phía Hoa Hướng Vãn và Thẩm Dật Trần.
Côn Hư Tử thấy thế vội vàng giơ tay lên kết ấn, pháp trận của Côn Hư Tử và pháp trận của Hoa Hướng Vãn đồng thời sáng lên. Hoa Hướng Vãn ngăn kiếm khí của chàng ở phía sau, pháp trận của Côn Hư Tử sinh ra dây leo ánh sáng níu chặt chàng lại, kéo mạnh chàng về phía sau.
Chàng ở trong pháp trận nhìn thấy Thẩm Dật Trần đưa tay nhẹ nhàng đặt ln đỉnh đầu Hoa Hướng Vãn.
“A Vãn,” Thẩm Dật Trần dịu dàng mở miệng: “ta đã trở về.”
Trong chớp mắt, chàng không nghe gì cả, không thấy gì hết. Chàng như lại nhớ tới năm một thân một mình ở Tử Sinh Giới.
Khắp bầu trời băng tuyết và máu tươi là màu sắc duy nhất, lạnh lẽo và đau đớn là cảm nhận duy nhất.
Sợ hãi hoàn toàn bao phủ chàng, chàng dùng hết toàn lực vùng vẫy nhào về phía Hoa Hướng Vãn, gào thét: “Hoa Hướng Vãn!!!”
___