Kiếm Tôn

chương 142: thật có lỗi! ta không đồng ý!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng cách mấy trượng, Diệp Huyền chớp mắt đã đến trước mặt nam tử cầm trường thương.

Đồng tử của nam tử cầm trường thương bỗng nhiên co rụt thành hình cây kim, sau một khắc, hắn thả người nhảy lên, trường thương trong tay đột nhiên đập mạnh xuống dưới!

Lăng Không cảnh đỉnh phong!

Không chỉ như thế, một thương đập xuống này, từ trong mũi thương, vậy mà tuôn ra một cỗ hỏa diễm kinh khủng, hỏa diễm mạnh mẽ bao phủ Diệp Huyền trong nháy mắt.

Nhưng mà, khi một tiếng kiếm reo vang lên, hỏa diễm kia lập tức bị xé ra một vết rách, sau một khắc, Diệp Huyền đã ở mấy trượng phía sau nam tử cầm trường thương!

Sau lưng Diệp Huyền, ánh mắt nam tử cầm trường thương có chút đờ đẫn nhìn về phía xa:

- Ta nên xuất thủ trước...

Thanh âm vừa dứt, hắn nghiêng người, đầu trực tiếp rơi khỏi cổ.

Máu tươi như trụ!

Diệp Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, bàn tay của hắn đã một mảnh máu thịt be bét, không chỉ bàn tay, cả cánh tay đều có chút nát!

Một chớp mắt vừa rồi, nếu không phải hắn xuất thủ trước, rất có thể chính là hắn chết, cho dù không chết, cũng có thể đã là lưỡng bại câu thương! Bởi vì một thương kia, không chỉ mang thương ý, mà nam tử cầm trường thương còn thi triển võ kỹ địa giai, thậm chí là võ kỹ địa giai trung phẩm!

Mà cũng vì hắn xuất thủ trước, chiếm được một tia tiên cơ, mới khiến cho uy lực của một thương còn kia chưa kịp phát huy ra hết, đã chém giết nam tử cầm trường thương.

Nếu uy lực của một thương kia hoàn toàn phát huy, trừ phi hắn vận dụng đại địa chi giáp, bằng không, bản thân hắn nhất định không chết cũng tàn phế!

Không thể khinh thị bất kỳ ai!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, lấy ra một bình ngọc màu trắng, sau đó đổ ra một viên thuốc.

Kim Sang đan!

Một viên trị giá hơn mấy chục vạn kim tệ... Mặc dù tiếc của, nhưng hắn không thể không dùng, hắn nhất định phải duy trì bản thân luôn ở trạng thái tốt nhất!

Bởi vì bây giờ, mới là bắt đầu!

Diệp Huyền đi đến trước thi thể nam tử cầm trường thương, hắn nhặt lấy trường thương, thương không phải tục vật, là một thanh Cực phẩm Linh khí!

Diệp Huyền thu trường thương vào tầng thứ nhất Giới Ngục tháp, sau đó lại gỡ xuống cái túi bên hông nam tử cầm trường thương, ném vào Giới Ngục tháp, tiếp theo, hắn quay người đi về phía nơi xa.

Hắn đi rất nhanh, thật nhanh!

Chỉ chốc lát, hắn đi tới một dòng sông, dòng sông cũng không rộng lắm, chỉ không đến mấy trượng!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua dòng sông, sau đó hắn đến bên bờ, đột nhiên, hắn đột nhiên rút kiếm, một trảm xuống dòng sông trước mặt.

Một trảm này, không một chút dấu hiệu!

Ngay một chớp mắt khi một kiếm của Diệp Huyền chém xuống, từ trong dòng sông trước mặt hắn đột nhiên vọt lên một cột nước, ngay sau đó, một bóng người từ trong cột nước này liên tục lui về sau!

Rất nhanh, bóng người kia thối lui đến bên bờ đối diện Diệp Huyền!

Là một nam tử thân mặc áo bào đen, nam tử giấu hai tay trong tay áo, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Làm sao ngươi biết được ta ẩn trong nước?!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nam tử áo bào đen:

- Đoán xem?

Hắn rất am hiểu việc săn giết trong dãy núi sâu, địa phương nào dễ mai phục, địa phương nào dễ đánh lén, hắn đều vô cùng rõ ràng! Sau khi hắn tiến vào bí cảnh này, hắn biết, bản thân chính là con mồi, những người tiến vào muốn giết hắn, khẳng định sẽ biết vị trí của hắn, ở thời điểm này, tự nhiên hắn sẽ cẩn thận vạn phần!

Bởi vì một khắc chủ quan, có thể sẽ chết ngay lập tức!

Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của hắn là đúng!

Đối diện Diệp Huyền, nam tử áo bào đen đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay đi!

Nơi xa, sắc mặt nam tử áo bào đen đại biến, hai tay của hắn đột nhiên hợp lại ở phía trước.

Xuy!

Hai móng vuốt màu vàng móng trực tiếp kẹp lấy Linh Tú kiếm của Diệp Huyền!

Nhưng mà, đôi vuốt màu vàng móng kia lại bị nứt ra, bởi vì Linh Tú kiếm là Minh giai trung phẩm, mà đôi móng vuốt kia, chẳng qua là Cực phẩm Linh khí mà thôi!

Đúng lúc này, Linh Tú kiếm kịch liệt run lên, đôi móng vuốt trên tay nam tử áo bào đen ầm ầm vỡ vụn, sắc mặt nam tử áo bào đen đại biến, liên tục lùi về sau!

Linh Tú kiếm cũng không truy kích nam tử áo bào đen, mà là bắn ngược về sau, trực tiếp chém vào trong dòng sông trước mặt Diệp Huyền.

Oanh!

Dòng sông ầm ầm nổ tung, sau một khắc, một tiếng kêu thảm thiết từ dưới sông vang vọng lên, chỉ chốc lát, dòng sông trước mặt Diệp Huyền trực tiếp bị nhuộm đỏ!

Nơi xa, nam tử áo bào đen khó có thể tin được nhìn Diệp Huyền:

- Làm sao ngươi có thể biết...

Diệp Huyền thản nhiên liếc mắt nhìn nam tử áo bào đen:

- Ngươi yếu như vậy, nếu không có giúp đỡ, sao dám tới tìm ta?

Yêu nghiệt!

Nam tử áo bào đen gắt gao nhìn Diệp Huyền, trong mắt trong lòng đều vô cùng kinh hãi, nam tử trước mắt, thực lực không chỉ mạnh mẽ vô cùng, phần trí tuệ này, cũng là nghịch thiên!

Nam tử áo bào đen trầm giọng nói:

- Ta rời khỏi!

Đúng lúc này, Diệp Huyền thân mang kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử áo bào đen, hắn chém ra một kiếm...

Xuy!

Đầu của nam tử áo bào đen lập tức bay ra ngoài!

Diệp Huyền vẩy tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên thân Linh Tú kiếm:

- Thật có lỗi, ta không đồng ý!

Lúc này, sau lưng Diệp Huyền, một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, từ khi tiếng bước chân này vang lên, dòng sông trước mặt Diệp Huyền đột nhiên kịch liệt sôi trào, không chỉ như thế, đại địa dưới chân Diệp Huyền cũng đang bắt đầu rung động!

Ý cảnh!

Một cỗ ý cảnh cường đại bao phủ bốn phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, Linh Tú kiếm vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn Linh Tú kiếm trong tay, Diệp Huyền nói khẽ:

- Mặc kệ người sau lưng là ai, chúng ta một kiếm giết hắn, có được không?

Yên lặng một chớp mắt

Ông!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời…

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio