Kiếm Tôn

chương 229: muốn ỷ lớn hiếp nhỏ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồ sát hoàng cung!

Nghe vậy, đám người Đường quốc nổi giận, nhưng mà, không ai dám động thủ. Đánh thắng cũng không dám đánh, đánh không thắng càng không dám đánh!

Cứ như vậy, Lục Bán Trang mang theo mọi người xông vào quốc khố và hoàng cung Đường quốc!

Cướp sạch hoàng cung!

Đám người Lăng Hàn hưng phấn!

Đây chính là hoàng cung, quốc khố một nước!

Cho dù là mấy người Lục Cuồng dong binh đoàn thứ chín cũng hưng phấn không thôi, chuyện cướp hoàng cung này, bọn họ làm lần đầu tiên!

Giữa sân, những binh lính Đường quốc và các cường giả đều không dám ngăn cản!

Căn bản không dám ngăn cản!

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Huyền, người thiếu niên trước mắt nói đồ sát hoàng cung cũng không phải đang nói giỡn!

Chỉ cần bọn họ có người dám động thủ, toàn bộ Đường quốc sẽ biến thành địa ngục trong nháy mắt!

Trong thời gian ngắn, bầu không khí lâm vào yên tĩnh.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa cung đột nhiên xuất hiện nhiều võ giả, những võ giả này đều từ các nơi chạy tới đế đô. Khi thấy thi thể chung quanh đám người Diệp Huyền, những võ giả đang nổi giận cũng yên tĩnh lại, phải nói khí thế khi đến đã biến mất!

Chung quanh đám người Diệp Huyền không phải một ít thi thể, là năm sáu ngàn bộ thi thể, toàn bộ hoàng cung đều bị mùi máu tanh bao phủ!

Động thủ?

Không người nào dám động thủ!

Bởi vì Diệp Huyền không có động thủ, nếu như Diệp Huyền động thủ, bọn họ chắc chắn cá chết lưới rách, cho nên Diệp Huyền không có động thủ!

Trước mặt Diệp Huyền, quốc chủ Đường quốc nhìn Diệp Huyền, tay phải hắn nắm thật chặt.

Cá chết lưới rách?

Nếu như Diệp Huyền động thủ, tất cả mọi người của Đường quốc chắc chắn cá chết lưới rách, bởi vì Đường quốc không có lựa chọn!

Đều là chết, vì sao không liều mạng?

Diệp Huyền không có động thủ, rất nhiều người không có suy nghĩ cá chết lưới rách.

Đừng nói những binh lính chung quanh, cho dù là hắn cũng không có suy nghĩ cá chết rách lưới.

Nếu như có thể sống sót, người nào lại muốn chết chứ?

Giờ phút này, đám người Lục Bán Trang đang điên cuồng cướp sạch, gần như thấy cái gì thì lấy cái gì, đồ trong hoàng cung đáng giá cỡ nào?

Nhất định là không ít, bởi vậy, không qua bao lâu, nạp giới của mọi người đã tràn đầy, cũng còn tốt, trong bảo khố hoàng cung, bọn họ tìm được một ít nạp giới, mặc dù không nhiều, chỉ có mười mấy cái, thế nhưng đã đủ rồi.

Trước thềm đá, một mình Diệp Huyền cùng một đám yêu thú vẫn giằng co với đám người quốc chủ Đường quốc.

Chung quanh có càng nhiều võ giả chạy tới đế đô, nhưng vẫn không có người nào dám động thủ.

Quốc chủ Đường quốc cũng không động thủ, rõ ràng, hắn còn không muốn chết!

Nếu như muốn chết, hắn đã sớm hạ lệnh lựa chọn ngọc thạch câu phần!

Ước chừng nửa canh giờ sau, đám người Lục Bán Trang cũng rời khỏi hoàng cung, trên mặt mọi người còn mang theo nụ cười và thần thái hưng phấn không che giấu.

Cho dù là Lục Cuồng cũng tươi cười như hoa!

Cướp sạch một hoàng cung, bọn họ giàu có cỡ nào!

Đám người Lục Bán Trang đi tới bên cạnh Diệp Huyền, vào lúc này, bầu không khí nơi đây rất khẩn trương.

Mà đúng lúc này, bên ngoài cửa cung, đã có số lớn quân đội chạy đến, đều là quân đội ở các thành trì chung quanh đế đô chạy tới!

Bạch Trạch mang theo một đám yêu thú ngăn trước mặt những quân đội kia, Lục Cuồng cùng đám người Lục Bán Trang nhìn về phía Diệp Huyền.

Đánh hay không đánh?

Nếu như đánh, đây là một trận huyết chiến. Bởi vì người Đường quốc chạy tới cũng không ít, hơn nữa phần lớn là quân đội!

Đương nhiên, nếu như Diệp Huyền nói đánh, mọi người sẽ đánh!

Tất cả chỉ là một ý niệm của Diệp Huyền!

Diệp Huyền đi đến trước mặt quốc chủ Đường quốc.

- Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, hiện tại theo ta trở lại Khương quốc, ngươi tự mình đàm phán với quốc chủ nước ta, thứ hai, ta giết ngươi.

- Đàm phán?

Quốc chủ Đường quốc nở nụ cười.

- Là bắt tù nhân sao? Ta đường đường là vua một nước, ngươi bảo ta làm tù nhân? Ngươi nghĩ nhiều, ta nói cho...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất kiếm, kiếm cực nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng.

Trong nháy mắt, bầu không khí lâm vào yên tĩnh!

Quốc chủ Đường quốc nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo thần sắc không dám tin.

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, đầu quốc chủ Đường quốc đột nhiên rơi xuống, máu tươi bắn ra như suối!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây người!

Bị giết?

Đừng nói người Đường quốc, ngay cả đám người Lục Bán Trang cũng ngây người.

Lúc này, Diệp Huyền lau máu tươi trên thân kiếm Linh Tú kiếm, sau đó nói khẽ:

- Không đi Khương quốc? Vậy thì đi chết đi!

Nói đến đây, hắn nhìn hoàng thất Đường quốc cách đó không xa.

- Đến, thay người làm quốc chủ, sau đó chúng ta tiếp tục bàn!

Mọi người:...

Bầu không khí lâm vào im lặng!

Những cái kia Đường quốc binh sĩ cùng Đường quốc võ giả đều là sững sờ ngay tại chỗ!

Đường đường là quốc chủ Đường quốc lại bị giết như vậy!

Không phải trước đó nói đàm phán hay sao?

Đàm phán không xong thì giết?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.

Giận!

Tất cả mọi người đều nổi giận!

Bởi vì đối với Đường quốc mà nói, việc này không thể nghi ngờ là sỉ nhục to lớn!

Thế nhưng, một ít võ giả máu nóng của Đường quốc xông về phía đám người Diệp Huyền.

Có người động thủ, người còn lại cũng không sợ, bọn họ muốn động thủ, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, biến mất theo hắn còn có Lục Bán Trang.

Phanh phanh phanh phanh!

Xuy xuy xuy xùy!

N ơi này sinh ra tiếng nổ vang và tiếng xé rách, rất nhanh, Diệp Huyền cùng Lục Bán Trang đã xuất hiện tại vị trí ban đầu, nhưng chung quanh có thêm mười mấy bộ thi thể.

Những người vốn có ý định lao ra cũng dừng lại!

Tất cả bị miểu sát rồi?

Những người chung quanh không dám động!

Đây là miểu sát!

Diệp Huyền cầm theo kiếm đi tới trước hoàng thất Đại Đường.

- Không có người nào làm quốc chủ đời tiếp theo?

Lúc này, một lão giả áo bào đen đứng trước mặt Diệp Huyền, sau lưng lão giả cõng song đao.

Cường giả Vạn Pháp cảnh!

Nơi này chỉ có hai tên Vạn Pháp cảnh, một người trong đó là quốc lão Đường quốc, người còn lại chính là lão giả áo bào đen này!

Diệp Huyền mặt không biểu tình.

- Thế nào, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn động thủ sao?

Hắn trước đó đã cảm nhận được sát ý của lão giả áo bào đen này.

Lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, sau lưng hắn, hai thanh song đao đã rung động dữ dội.

Mà lúc này, Lục Cuồng đột nhiên cười lạnh.

- Thế nào, muốn lấy lớn hiếp nhỏ?

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Diệp Huyền, đại đao trong tay hắn chỉ thẳng vào lão giả áo bào đen.

- Trung Thổ Thần Châu không thích nhất chính là lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi dám ra tay, lão tử lập tức gọi Vạn Pháp cảnh từ Trung Thổ Thần Châu đến.

Đám người Lăng Hàn cũng dồn dập gật đầu!

Vạn Pháp cảnh?

Sau lưng bọn họ người nào mà không có Vạn Pháp cảnh?

Tại Trung Thổ Thần Châu có mấy quy cũ không nói ra, chính là chuyện của người tuổi trẻ sẽ do người trẻ tuổi tự mình giải quyết! Nếu như lấy lớn hiếp nhỏ, đây tuyệt đối là việc vô cùng trơ trẽn!

Cũng không dám!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio