Kim quan bạch xà vươn lên từ giữa hồ, ngẩng cao đầu, âm trầm nhìn những người Vạn Kiếm môn, há miệng phun từng làn khói độc màu xanh.
Chúng đệ tử vội huy động phi kiếm dạt ra tứ phía, lại ăn Tích độc đan, đứng sau Chinh Mạc cùng Lâm Phương Sinh, vây những sư đệ sư muội tu vi thấp nhất ở giữa, công phòng có độ, cùng bạch xà chiến thành một đoàn.
Lâm Phương Sinh kiếm chỉ nhất tịnh, lập tức có hai thanh Địa Sát thoát ra khỏi kiếm trận, đánh về phía yếu hại của Bạch xà nhanh như chớp. Chỉ thấy một tiếng nổ lớn, một bóng trắng lóe lên mang theo bọt nước, tất cả nhất thời vô ảnh vô tung.
“Sư đệ, tập trung kiếm trận, chuẩn bị công xà.”, Chinh Mạc lớn tiếng hạ lệnh, chính mình lấy thân hóa kiếm, tấn công vào bảy tấc sau cổ rắn, nhưng vảy nơi đó lại rất mực rắn chắc, cho dù đã xuất toàn bộ tu vi ngưng mạch mười tầng để công kích thì chỉ làm vảy xà rạn một đường nhỏ.
Nơi yếu nhất của rắn
Bạch xà giận dữ, cái đuôi lộ ra đập nước không ngừng, quét qua chỗ nào chỗ ấy như cơn sóng thần, quay đầu một cái, lưỡi dài đỏ tươi liền cuốn ngay một đệ tử, kéo về phía mình.
Lâm Phương Sinh thầm kêu không ổn, đem hai mươi tư kiếm Địa Sát hợp thành nhất thể, hóa ra một thanh hắc cự kiếm, hét một tiếng chém vào lưỡi rắn. Bạch xà bị đau thu lại lưỡi, ra sức lắc đầu, máu tươi phun ra đầy trời. Mấy đệ tử không kịp tránh, bị dính máu, lập tức bả vai, lồng ngực, cánh tay bị ăn mòn cháy đen thành một mảnh.
Chinh Mạc thúc giục kiếm quyết, lại vung kiếm hướng đến bảy tấc Bạch xà, sức mạnh cũng không kém lần trước là mấy, đồng thời cũng quát các sư đệ sư muội đem người bị thương lùi lại, còn lại Lâm Phương Sinh và một đệ tử tu vi tám tầng khác tên Bạch Thuật lơ lửng trên mặt hồ tạo với Chinh Mạc thành Tam Tài trận, vây lấy Bạch xà ở giữa.
Bạch xà đau đớn vì lưỡi cùng nơi bảy tấc kia đồng thời bị công kích, nổi giận không thôi, không ngừng quấy đạp thân mình khổng lồ, rít gào điếc tai, phun một ngụm khói độc về phía Chinh Mạc.
Lâm Phương Sinh khẽ xoay ngón tay, ba mươi sáu kiếm Thiên Cương Địa Sát lại bày trận, lấy Huyền Âm Bàn Long kiếm làm trung tâm, cô lại thành một thanh Hắc kim cự kiếm bán trong suốt, liên tiếp đánh vào chỗ yếu hại của Bạch xà.
Bạch xà trúng kích, thân thể dần chìm xuống hồ, máu từ khe hở các vảy nơi bị chém tuôn ra như tơ, nhiễm đỏ cả mấy dặm lòng hồ, khiến bao nhiêu cá tôm không chịu nổi độc tố mà chết nổi, lại dẫn tới tranh chấp đồ ăn của loài điểu tước.
La Hạo Thiên đứng một bên thấy Vạn Kiếm môn phần phát đại uy, liền mau chóng sai khiến chúng đệ tử.
Các đệ tử sắc mặt trắng bệch bắt đầu đi bày trận, không ngừng uống Hồi Đan dược, đề cao linh lực bao lấy Chu sa tinh nham, Hồng Vũ Thanh Ngọc các thứ, phóng xuống mặt hồ.
Thăng Long hồ nước hiểm khó phù, huống chi Bạch xà cách nơi đó không xa đang liên tục gây sóng gió, bày đặt mọi thứ cùng vẽ phù chú quả thật rất hao tốn linh lực, so với bình thường còn khó gấp một trăm lần.
Bạch xà vừa ngoi lên mặt nước, Bạch Thuật đã vung trường kiếm đánh vào thân xà, chỉ tiếc đánh trật, chỉ để lại trên lưng một đường hắc ấn.
Bạch xà hết mực giận dữ, vừa muốn bảo vệ trứng trong bụng, vừa phải đối phó phi kiếm tập kích, đủ sức thần thông không thể thi triển, dồn nén tức giận vào cá tôm nơi nước cạn, giảo đến mức nước hồ như sôi lên, khiến Khốn linh trận Kiếm Nguyên tông đang bày dở cũng bị phá hỏng.
Kiếm Nguyên tông có mười hai đệ tử vì tiêu hao quá nhiều linh lực mà phun ra một búng máu, đành phải lui ra sau nghỉ ngơi, còn lại mấy người mặt trắng bệch như giấy, vội vàng nuốt tiếp mấy viên Hồi Đan dược, lần nữa phục hồi cỗ tài liêu bị nước đánh hỏng.
La Họa Nhiên lấy Định Hải tiêu ra, nén đau đớn, ném xuống hồ.
Định Hải tiêu sinh từ Nam Minh hải, hoàn toàn khác với Giao Nhân tiêu bình thường. Trước khi giao nhân sinh con, con đực vì giúp thai nhi bình an mà dùng tinh huyết của mình dệt nên, mềm mại, nhẹ nhàng như không mà vô cùng chắc chắn, có thể ngăn cản trùng kích, chắn được gió lốc, tên cổ Định Hải tiêu. Giao nhân sinh đẻ rất thưa, Định Hải tiêu lại chỉ có thể dùng một lần, là thứ vô giá, rất mực khó tìm. La Hạo Nhiên cũng là cân nhắc nhiều lần mới quyết định bỏ thứ này, ra chỉ muốn Khốn linh trận được lặp lại.
Định Hải tiêu được rót đầy linh lực gần như trong suốt, vừa xuống nước đã hóa thành một tấm chắn vô hình, che Khốn linh trận khỏi quấy phá của Bạch xà. Các đệ tử Kiếm Nguyên tông nhất thời thả lỏng, tiếp tục tăng tốc độ, Khốn linh trận bắt đầu thành hình.
Chinh Mạc thấy rõ ràng, tấn công càng lúc quyết liệt, liên tục chém, đâm, mạt, chọn, người thường khó nhìn được tốc độ. Nơi bảy tấc kia của Bạch xà bắt đầu rỉ máu, thấm loang vào nước hồ.
Lâm Phương Sinh rút kiếm trận, tung phi kiếm lao đến chỗ Chinh Mạc Bạch Thuật, ba người tấn công Bạch xà, kiếm trút như mưa.
Bạch xà chống đỡ ba người dần thấm mệt, lại có vài phần nôn nóng, thân mình chi chít vết thương, còn có một vết sâu đến vài trượng, suýt nữa thì thương đến trứng trong bụng.
Bạch xà tính tình giả dối, mắt thấy báo thù vô vọng liền há miệng phun ra một đám khói độc nồng đậm, quay thân mình định trốn.
Lâm Phương Sinh hét lớn, “Xem ngươi trốn thế nào!”, kích phát Tị thủy châu trên đai lưng, đuổi theo vào hồ.
La Hạo Nhiên thấy Bạch xà biến mất, thầm kêu không ổn, lấy một khối linh thạch cực phẩm đánh vào trận nhãn, miễn cưỡng khởi động Khốn linh trận còn chưa hoàn thành. Dưới nước đột nhiên linh quang lóe lên, pháp trận hình tròn lơ lửng hiện lên vô số phù văn, giống như một vòng tròn màu vàng khắc đầy hoa văn đang dựng đứng trước hồ, Định Hải tiêu tan dần đi rồi từ từ biến mất. Vòng tròn từ trung biến lớn, không ngừng hấp linh lực như cự kình hấp thủy, hút Bạch xà vào trong. Lâm Phương Sinh một đường đuổi theo Bạch xà, chợt cảm giác thân mình bị kéo lại, đúng là thân bất do kỷ, bị cuốn vào Khốn linh trận.
Không thể điều khiển bản thân làm theo ý muốnbg-ssp-{height:px}
Bạch xà rơi vào trận, không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, thế nhưng vẫn bị kết giới ngăn cản, rốt cuộc lại phát tiết lên người Lâm Phương Sinh.
Chỉ riêng thân mình Bạch xà cũng đã chen hết Khốn linh trận, Lâm Phương Sinh chỉ có thể chật vật xoay chuyển, nỗ lực chống đỡ, thỉnh thoảng trường kiếm còn đánh vào răng nanh phát ra tiếng chói tai.
Chinh Mạc thấy sư đệ bị cuốn vào trận, vội vàng xông lên liền bị La Hạo Nhiên cùng Triệu Tiêu cản lại. La Hạo Nhiên cười mà trong không cười, đắc ý nói, “Các hạ, Khốn linh trận đã bày xong, ba ngày sau sẽ tự tan biến, các hạ không cần phải phí sức làm gì.”
Chinh Mạc vẫn lãnh đạm như cũ, âm thầm vận lực, từ trên cao chém xuống một đường. Có năm người không tránh kịp, bị nhát chém bao gồm sát khí này bổ làm đôi, mười mảnh máu thịt lẫn lộn rơi hết xuống hồ, dư thế của kiếm còn bổ vào lòng hồ, xẻ nước dài đến ngàn lý, sâu đến mười trượng, sóng nhỏ rít gào nổ tung hai bên, lộ ra Khốn linh trận bên trong, giống như một tấm hoàng kim bàn nhẹ nhàng xao động.
La Hạo Nhiên né được kiếm thế sắc bén, lại bị kiếm ý bá đạo kia làm cho rụng rời chân tay, sau lưng đã rịn một tầng mồ hôi, lại nhớ đến, Vạn Kiếm môn có một thanh niên luyện kiếm tu kinh tài tuyệt diễm, ngưng mạch có thể ứng phó cùng Kim Đan chân nhân, thực lực không có giới hạn, xem ra là người trước mặt này rồi.
Thiếu chủ Kiếm Nguyên tông còn chưa ổn định tâm thần, Chinh Mạc đã bổ kiếm thứ hai, dòng nước mới khép quá nửa đã bị chém lại, Khốn linh trận bị công kích, vết rách đã lớn hơn vài phần. Đệ tử Kiếm Nguyên tông chỉ biết gia tăng linh lực, liên tiếp thêm vào các phù chú, ngọc bài, gia cố linh trận.
Chinh Mạc mắt phượng khẽ liếc, miệng nói, “Vướng víu.”, vài đạo lục quang lóe lên, nháy mắt đã đánh vỡ nát đan điền của sáu đệ tử.
Khốn linh trận bị công kích bên ngoài, bên trong lại bị giáp công liên tiếp, không khỏi yếu đi.
Cuối cùng, Chinh Mạc vung một đường kiếm chém xuống, Khốn linh tác đột nhiên rách một mảng lớn, phát ra tiếng kêu thanh thúy, Bạch xà cũng theo khe đó mà chui ra. Lâm Phương Sinh liền chớp lấy thời cơ, đâm ngập Hắc Viêm Thôn Nhật kiếm vào bụng xà.
Bạch xà rít lên một tiếng muốn xé rách không khí, phảng phất một trận âm phong thổi qua, thân hình to lớn khẽ lay động, cái đầu khổng lồ đánh vỡ linh trận, nước hồ ùng ục cuộn sôi, hình thành một cỗ xoáy nước, cuốn bạch xà cùng tất cả cá tôm trong hồ vào.
Lâm Phương Sinh ổn định thân mình, thu hồi phi kiếm, phát hiện mũi kiếm ghim một viên bích lục yêu đan, cúi xuống nhìn kỹ, thu vật vào túi, đoạn nhấc chân muốn thoát khỏi xoáy nước, chợt đại kinh thất sắc, phát hiện xoáy nước hung hiểm không cách nào thoát được, chỉ đành phó mặc cho nó cuốn xuống đáy hồ.
Chinh Mạc là người đầu tiên phát hiện dị thường, trong lúc mọi người hoảng loạn chạy lên bờ thì một mình hắn lao mình xuống nước.
Không kịp sử dụng Tị thủy châu, Chinh Mạc chỉ mở một tấm Kiếm Vực mỏng manh bảo vệ thân thể, một mực tìm kiếm bóng dáng Lâm Phương Sinh dưới đáy nước.
Ai ngờ xoáy nước kia lại tạo ra lưc cản không ngờ, khoảng cách giữa hắn và sư đệ ngày càng xa, cuối cùng mất dấu tung tích. Chinh Mạc trong lòng lo âu, phía trên cũng không có biểu hiện gì, cẩn thận tìm tòi, đến khi linh lực cạn kiệt mới ngừng lại, bắt đầu trấn an chúng để tử, phân phó Bạch Thuật thay phiên cảnh giới, chữa thương cùng thu thập tài nguyên. Bản thân Chinh Mạc vẫn lặn lội tìm kiếm, dù lật từng tấc đáy hồ mà sáu mươi ngày vẫn không thấy tung tích Lâm Phương Sinh cùng Bạch xà đâu.
Nếu không phải Chinh Mạc còn giữ ngọc bài của Lâm Phương Sinh trong tay, ngọc bài không sao thì người cũng yên ổn, thì hắn một tay san phẳng Thăng Long hồ luôn rồi.
Vậy Lâm Phương Sinh đang ở đâu?
Chỉ sợ bản thân y cũng không biết. Xoáy nước cường đại kéo y vào một kẽ hở dưới đáy hồ, dọc theo một đường dài tối tăm, nước hồ nguyên bản âm lãnh cũng ấm dần lên, cuối cùng trở nên cực nóng. Lâm Phương Sinh thuận theo dòng nước trôi liền mấy ngày, phát hiện mình trôi ra một miệng giếng.
Miệng giếng được xây thành Bạch Ngọc, khắc hoa điêu lan, hoa mỹ dị thường. Bốn phía là đình viện, một mảnh xanh ngắt, linh khí tụ thành sương nhẹ nhàng luân chuyển, lượn lờ cành lá, tẩy trừ cây cỏ, kiều diễm ướt át. San hô đỏ lát đường, phủ thêm cát mịn, bất kì một cây cỏ nhỏ cũng đều thấm đẫm linh khí, tùy tiện nhổ vài rễ cũng khiến tu sĩ thiên hạ tranh giành sứt đầu mẻ trán.
Lâm Phương Sinh thu lại ánh mắt tán thưởng, đi theo đoàn binh lính vốn đã vây quanh y từ lúc xuất hiện, vòng qua hòn giả sơn, trước mắt liền thấy một tòa lương đình ánh đỏ, nằm giữa một biển cây màu lục bích trông thật bắt mắt. Phía ngoài lương đình, Bạch xà đang cuộn lại thành một đoàn, hoàn toàn không có sự sống. Bên trong lương đình có vài người, vây quanh một hồng y nam tử, mi nhãn như điểm, làn da trắng hơn tuyết, diễm lệ phi thường, lúc này còn mang một vẻ biếng nhác đang nằm trên nhuyễn tháp, trong lòng ôm một nữ tử, cử chỉ ngạo nghễ, uy nghi đoan chính.
Tướng lĩnh áp giải Lâm Phương Sinh đến, cung kính, “Khởi bẩm chủ công, người đã đưa tới.”
Nam tử kia liền nâng một ngón tay, chúng binh lính liền thức thời lui xuống, nam tử kia cũng buông nữ tử ra, vẫy tay một cái, Lâm Phương Sinh thân bất do kỉ mà rơi vào lồng ngực người kia.
Ngón tay thon dài trắng noãn như ngọc khẽ niết lấy cằm Phương Sinh, con ngươi đem nhánh tùy thời có thể đốt cháy thứ trước mắt, mang theo áp bách cùng bạo lực rõ ràng, “Là tiểu tử này giết Xà Cơ sao?”
Lâm Phương Sinh cầm lấy cổ tay đối phương, lập tức bị một cỗ sức mạnh hất văng ra, ngón tay gặp nhiệt độ cao hun đến phát đau, giận đến tái mặt, cường ngạnh nhìn nam tử đối diện.
Nam tử cười rộ lên, hòa tan áp lực vừa rồi, ngược lại hiện ra vài phần ung dung, chế trụ cằm Lâm Phương Sinh, ngón tay chà nhẹ lên môi người kia, khẽ nghiêng người, “Tiểu thiếp kia của ta tuy tư chất bình thường, dung mạo thô bỉ, nhưng lại rất ôn nhu, đối xử với ta thật tâm thật ý, bên nhau đã hơn trăm năm nay, tiểu tử ngươi lấy đâu ra bản lĩnh giết nàng? Bây giờ đều đã nằm trong tay ta, ngươi định bồi thường thế nào?”
Khi Yêu Tu kia nói về tiểu thiếp đã ở bên mình hơn trăm năm, giọng nói không hề mang chút tiếc thương, ngược lại có vài phần hứng thú cùng sung sướng. Lâm Phương Sinh tuy nghe không hiểu nhưng sau lưng đã nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, cắn chặt hai hàm răng, hai mắt tràn ngập kiếm ý, “Đã lạc vào tay ngươi, tùy nghi xử trí.”
Nam tử nghe vậy rất sung sướng, “Rất tốt, ta tên là Tư Hoa Quân, về sau ngươi thay Xà Cơ phục vụ ta. Ban tên ngươi là…” Tư Hoa Quân đảo mắt, ngón tay khẽ vạch cổ áo Lâm Phương Sinh, lộ ra lồng ngực trắng nõn, “…Phụng Kiếm.”