Tư Hoa Quân nửa muốn tham hoan, nửa muốn trừng phạt, tiến lui càng kịch liệt, niêm mạc non mềm không chịu nổi mà rách da thấm huyết, khẽ phản kháng yếu ớt.
Lâm Phương Sinh chỉ thấy trước mắt đỏ lên, miệng vết thương như có bàn ủi ủi qua, đau đến mức bắp đùi run lên không ngừng, chỗ sâu trong cơ thể nóng đến bủn rủn, rối loạn mà bất an, cuối cùng không nhịn nổi nữa phải bật giọng cầu xin, “…. Ra ngoài…”
Tư Hoa Quân thấy y cong eo, rõ ràng là tư thế chủ động hầu hạ, nơi kết hợp cảm thấy sung sướng khó tả; hơi nheo mắt, cố ý rút ra gần hết thì đột ngột đẩy sâu vào nơi đang chực co rút lại, nện liên tiếp lên vách thịt mềm mại, khiến thân hình trong lòng run lên; cười nhẹ, “Nương tử đã muốn, vậy vi phu không thể không tòng mệnh.”
Rồi sau đó càng lúc càng mãnh liệt, hơn hẳn bình thường.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn tiếng nước, thân người va chạm với nhau, giường lay động, cùng với vài tiếng rên nhẹ của Lâm Phương Sinh.
Không biết bao lâu, y mới thấy hai chân được buông lỏng, xích phía dưới bị tháo ra; còn chưa hồi thần đã bị Tư Hoa Quân giữ lấy đầu gối, kéo vặn sang hai bên, thứ như lửa nóng kia lại càng không gặp trở ngại, tiến quân thần tốc, đỉnh Lâm Phương Sinh đến mức y run rẩy không ngừng. Cảm giác tê dại mãnh liệt từ nơi đang kết hợp lan ra khắp tứ chi, nam căn dựng đứng, dán lên lớp vải áo ướt đẫm.
Tư Hoa Quân cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy Lâm Phương Sinh, động tác thô bạo khiến y không cách nào chống đỡ, đau đớn muốn chết.
Bị đỉnh đến phát ngoan, Lâm Phương Sinh rên lên một tiếng, mềm nhũn trên gối, ngã xuống bên cạnh. Tư Hoa Quân cong cánh tay, ôm chặt eo lưng rắn chắc của y, cười, “Vi phu có làm ngươi thoải mái không?” Cách mấy tầng vải, hắn nắm lấy nam căn của y, nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay, cọ xát qua lại.
Trước sau đều gặp kích thích tiêu hồn, tình triều mãnh liệt như muốn thiêu đốt, Lâm Phương Sinh hai tay vô lực, chỉ đành nắm chặt lấy ván đầu giường, mồ hơi ướt nhòe khóe mắt, lại thấm lên mấy chấm nhỏ trên vải giường trắng ngà.
Rănh nanh cắn môi đến xuất huyết, biến những tiếng than nhỏ vụn thành những âm mũi trầm thấp, giống hệt như những độc dược ăn mòn, khién người nghe mê mẩn trầm luân.
Tư Hoa Quân thấy y tóc đen tán loạn, thanh sam hỗn độn, lộ ra bờ vai tuyệt đẹp cùng eo lưng rắn chắc, cổ họng phát khô, không nhịn được mà làm mạnh hơn, gần như muốn vùi mình vào nơi ấm áp mềm mại kia.
Lâm Phương Sinh chỉ thấy bản thân bị tấn công mãi ở nơi nào đó, chỉ cần hơi giãy dụa hay động đậy đều bị quy vào ”phạm lỗi”, cho dù có trốn tránh thế nào cũng sẽ bị đối xử thô bạo hơn, đau đớn hòa cùng khoái cảm khó phân, tình triều như lẫn vào kinh mạch, ngón chân cũng cong cả lên.
Cuối cùng nhẫn không nổi nữa, y òa khóc, cố hết sức mở miệng, “Dừng lại…. Dừng lại…”
Tư Hoa Quân nào dễ dàng đồng ý bỏ qua cho y như vậy, ngón tay đùa bỡn từ dưới quần lên trên ngực, chà đạp một điểm nổi lên đến khi nó sưng cứng, lại cúi người cắn lên vành tai Lâm Phương Sinh, đau đớn như thôi thúc y. Lâm Phương Sinh sắp ngất đến nơi, tình triều như bao phủ, phát hiện phù văn kia liếm cắn nam căn càng thêm kịch liệt, Tư Hoa Quân đột ngột dừng lại, cười nhẹ, “Gọi ta tướng công, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Lâm Phương Sinh sắp cao trào bị dừng bất chợt, cảm giác nửa vời làm tình nhiệt vướng ngay tại bụng, khó chịu đến mức muốn nôn ra máu, tiếng thở dốc còn mang theo âm khóc, cắn răng nói, ” Kẻ sĩ có thể chết, nhất quyết không chịu nhục!”
Tư Hoa Quân cũng không lấy đó mà buồn phiền, ngược lại còn lấy tay đùa bỡn hai hạt nhỏ trên ngực y, lập tức có một dòng điện giật vào da thịt, khiến thông đạo kia không cam nguyện mà co rút lại, Lâm Phương Sinh run rẩy toàn thân, kêu rên không dứt.
“Nếu thẹn thùng thì gọi là ‘Quân ca ca’ cũng được.”
Lập tức thấy Tiểu Kiếm tu đỏ hồng toàn thân, chỉ sợ là đã thẹn quá hóa giận.
Ác ý đùa bỡn chợt nổi lên, cự nhận nóng như lửa kẹt lại ở chỗ tiêu hồn, thong thả cọ xát, lại dán vào bên tai Lâm Phương Sinh mà nói, “Ta vốn định mai danh ẩn tích, cứ bàng quan mà xem đại hội luận đạo, nay sửa lại chủ ý, chi bằng ngươi cùng ta lấy cái danh Hồng Dương tham gia đại hội?”
Lâm Phương Sinh ý thức mờ mịt, chút tỉnh táo ít ỏi được dành hết để chống đỡ nơi phù văn kia rồi, làm sao nghe ra hắn nói cái gì được nữa, nỗ lực mở miệng cũng kêu không thành tiếng.
Tư Hoa Quân lại hành động rất nhanh chóng, qua lần cửa mà gọi thuộc hạ đến chuyển bái thiếp.
Chỉ qua nửa ngày, tin chân nhân Hồng Dương xuất hiện ở Thiên Mục sơn trang, đồng thời cũng tổ chức giảng đạo trong lâu Bất Tri đã truyền khắp sơn trang.
Các tu sĩ cao tuổi đương nhiên rất kích động, một vài tu sĩ tuổi còn trẻ không biết đến danh tiếng Hồng Dương, sau khi hỏi qua cũng tỏ ra mong ngóng.
Cửa “Trí tri” giờ đã tụ tập cả ngàn tu sĩ. Rất nhiều người từ nơi khác biết tin cũng vội vã đi tới nơi.
Bên trong căn phòng rộng lớn của Bất Tri lâu, bục giảng được ngăn cách bởi một lần màn che, thấp thoáng bóng người phía sau. Một thanh âm trầm thấp hùng hậu từ đó truyền đến.
Tuy rằng có người bất mãn chân nhân Hồng Dương này ra vẻ huyền bí, còn lấy màn để che diện mạo thực sự, dần cũng bắt đầu đắm chìm trong bài giảng, lộ ra vẻ cung kính.
Chân nhân Hồng Dương, quả nhiên có thực học.
Bên trong phòng “Trí tri”, tất thảy mọi người đều chìm trong biển học vấn, toát ra vẻ túc mục trang nghiêm.
Thấp thoáng phía sau rèm che lại là một cảnh tượng khác hẳn.
Một thanh niên kiếm tu đang bị Hồng Dương giam cầm trong lòng, hai vạt áo mở rộng lộ ra đôi chân thon dài không tì vết, trắng nõn sáng bóng như ngọc.
Quần áo trên người hỗn độn, lồng ngực cùng bờ vai đều lộ ra, lại bị xiềng xích lưu ly trói chặt, không cách nào giãy giụa.
Phía dưới của cả hai kết hợp khít khao, thanh niên bị nam căn của Hồng Dương tiến nhập chặt chẽ, không thể động đậy.
Chính là Lâm Phương Sinh, trong lúc Tư Hoa Quân dùng giọng điệu trầm ổn của mình giảng bài đã dùng cự vật thỉnh thoảng cọ động, như thể gãi không đúng chỗ ngứa, khiến cho phù văn cũng không được thỏa mãn, bám lấy nhục nhận, tham lam như thể muốn nhập hung khí kia vào trong bụng cùng. Lâm Phương Sinh bị tra tấn trường kì đến mức toàn thân thoát lực, nằm xụi trong lòng người phía sau, một bên nghe những lời truyền từ miệng Tư Hoa Quân, một bên chịu đựng bàn tay đang đụng chạm nam căn đang nhỏ ”nước” của mình.
Ngón tay chạm vào như mang theo lửa, thiêu đốt đến mức toàn thân vô lực.
Trong lúc giảng bài, thỉnh thoảng Tư Hoa Quân sẽ thay đổi tư thế, thuận tiện ấn hông mấy cái, Lâm Phương Sinh cũng tùy theo mà chấn động toàn thân.
Trước mắt thấy thấp thoáng qua lớp màn che là hơn nghìn tu sĩ đang lắng nghe, y càng thêm xấu hổ cùng giận dữ, tình triều khó nhịn lan khắp toàn thân không gì ngăn cản nổi.
Y cắn chặt khớp hàm, không tiết ra mảy may thanh âm nào. Hai mắt nhắm nghiền, người ngả ra sau, làn da ửng hồng trông thật hưởng diễm, mang đầy vẻ yếu ớt.
Tư Hoa Quân cũng còn biết giữ mực, cũng không đến nỗi tra tấn, chỉ là ôm Lâm Phương Sinh vào trong ngực, truyền đạo và giải thích nhiều điều, trong lúc đó thì đùa bỡn một chút.
Một bài giảng này kéo dài từ lúc hoàng hôn đến khi trời sáng, người tham dự đều thu hoạch được ít nhiều, kiến thức về phù văn nâng cao thêm một bậc. Uy danh của chân nhân Hồng Dương lại được ca tụng một lần nữa. Tuy nhiên chuyện đó sẽ nói sau.
Đợi khi các tu sĩ ra hết khỏi Bất Tri lâu, thủ vệ trong điện cũng tiến lên, đứng bên ngoài rèm mà thi lễ, “Chân nhân, mọi người ngoài kia đã đi cả rồi, còn có gì sai bảo không ạ?”bg-ssp-{height:px}
Tư Hoa Quân cúi đầu, làn môi đặt trên đầu vai nóng như lửa của Lâm Phương Sinh, cọ nhẹ đầy hưởng thụ, đương nhiên không yên lòng nói, “Đều lui ra cả đi, bổn tọa cần yên tĩnh để nhập định, khi nào xong sẽ đi ra.”
Nhóm đạo đồng tuy thấy ngôn ngữ cử chỉ của Hồng Dương quái dị, nhưng vốn đã được dạy bảo, nên đều hành lễ rồi xếp thành hàng rời đi, còn đóng cửa “Trí tri” lại.
Ánh mặt trời buổi sớm bị ngăn cách ngoài cửa lớn, cả đại điện rộng lớn nhất thời yên tĩnh. Lâm Phương Sinh chịu áp lực nguyên một đêm, đã sức cùng lực kiệt từ lâu, dưới sự áp đảo của Tư Hoa Quân mà tình triều bài sơn đảo hải ập tới liên tiếp, không có cách nào kìm hãm; y rên lên mấy tiếng nhỏ vụn. Chúng hệt như tà âm mà quanh quẩn mãi trong đại điện.
Tư Hoa Quân nâng một chân y lên, vòng nửa vòng thành tư thế mặt đối mặt, vén tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi của y lên, nhìn đôi mắt gần kề đương mơ hồ như sương mù, ôn nhu hỏi, “Như thế đã đủ để nhớ rõ ta chưa?”
Lý trí của Lâm Phương Sinh vốn đã bị khoái cảm chiếm cứ từ lâu, giờ đây khí tức hỗn loạn, ngơ ngác nhìn đôi mắt ánh kim kia của Yêu Tu, lại không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có thể há miệng cố thở dốc, như thể muốn xua bớt dục niệm nồng đậm trong người.Thế nhưng y lại khóa ngồi trên đùi Yêu Tu, hai chân thon dài cuộn lại, nam căn thẳng đứng, bốn chữ ”phong nguyệt vô biên” không đủ để hình dung y ngay lúc này.
“Mà thôi, đã có dấu vết của ta trên người, trong vòng Lục giới ngươi không có năng lực chạy trốn nổi đâu”, Tư Hoa Quân cười nhẹ một cái, chung quy vẫn không thể nhẫn nại, phóng túng cho khát vọng, động thân cũng thêm mạnh. Lâm Phương Sinh ngửa đầu ngả vào gáy hắn, dục niệm tăng vọt, thỉnh thoảng than nhẹ, cho tận đến khi cả hai cùng chìm trong tình nghiệt vô cùng.
Lần tiếp Lâm Phương Sinh tỉnh lại đã là đang nằm trên nhuyễn tháp. Mồ hôi cùng niêm dịch toàn thân đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Y ngồi dậy, thấy trên người mình là áo quần chỉnh tề; là một bộ quần áo mới chưa từng thấy qua bao giờ, đường may cẩn thận tinh mỹ. Giường y đang nằm cũng rất rộng, mười người cùng lên cũng đủ, sa mỏng xanh tím như sông khói rủ xuống, mềm mại thoải mái. Bài trí trong phòng cũng rất xa lạ, đồ đạc đều là hàng tinh phẩm.
Đẩy cửa ra ngoài, thấy đều là người hầu xa lạ đang vội vàng làm việc, bốn phía phòng ốc đều nhuộm một màu đỏ rực rỡ, giăng đèn kết hoa, đèn lồng vải đỏ khắp nơi.
Vừa mới tỉnh lại, hóa ra đã ở biển Bắc Minh, trong Thủy tinh cung.
Lâm Phương Sinh thấy người hầu đều bận rộn cả, không tiện làm phiền, chỉ đi dọc theo hành lang gấp khúc, đi về phía chủ điện. Trên đường y giữ lại một người, hỏi về nơi Tư Hoa Quân đang ở. Tiểu Yêu Tu sắc mặt rất vui, “Cung chủ đang ở trong phòng tân nương, có cần tiểu nhân truyền lời giúp ngài không ạ?”
Chẳng trách lại vội vã quay về cung đến đến, hóa ra là…. Bận rộn thành thân.
Lâm Phương Sinh bất chợt thất thần, những lời lải nhải của tiểu Yêu Tu kia cứ vào tai nọ lọt tai kia. Cuối cùng hắn ta mới nói, “…. Tiên sư là khách quý, cung chủ không ngừng dặn dò chúng tiểu nhân hầu hạ ngài cẩn thận, nếu có mệnh lệnh không được từ chối….”
“Không có gì, ngươi lui đi.”, Lâm Phương Sinh không buồn nghe hắn ta luyên thuyên, xoay người rời khỏi cung. Đi được một lát, y mới nhớ ra nhóc sói đang ở trong Thiên Kinh các, liền đi chậm hẳn.
Tiểu Yêu Tu kia cũng thông minh, thấy thế liền đuổi theo, “Lâm tiên sư có gì sai bảo không ạ?”
Lâm Phương Sinh trầm giọng nói, “Mời cung chủ của các ngươi…. Sau khi gặp tân nương rồi thì đến vườn hoa hình chữ nhất.”
Tiểu Yêu Tu vâng dạ rồi đi, Lâm Phương Sinh cũng cong mình đi vào đình viện trong cung, đứng giữa một vùng cỏ xanh hoa ngát, sau đó thả Viêm Dạ ra.
Nhóc con được thả ra rồi liền hưng phấn chạy lên trước mấy bước, quay đầu lại như thể cảm ứng được chủ nhân nó tinh thần sa sút, lon ton chạy về, dụi vào chân y lấy lòng.
Lâm Phương Sinh cúi đầu, bế nó lên, chỉ trong một lát liền cảm ứng được phía sau có một làn hơi ấm, một người ôm y vào lòng, chợt nghe thấy tiếng của Tư Hoa Quân trên đỉnh đầu, “Nhanh thế đã tỉnh, linh tinh hóa hết rồi sao?”
Linh lực của Yêu Tu vốn tính hỏa lại mạnh mẽ, khiến Hàn lang vốn thể băng hàn khó chịu, nó đòi dậy, giãy dụa đầy bất an trong lòng Lâm Phương Sinh. Y xoay người, thả nó xuống đất, cũng thừa cơ thoát khỏi lòng Tư Hoa Quân.
Khi y quay người lại thì sắc mặt đã trở lại trầm tĩnh, ánh mắt trong veo, “Ngày đại hỉ của Tư Hoa cung chủ, tại hạ không tiện quấy rầy, chỉ mong ngài giải ấn cho, Vạn Kiếm môn ắt có hậu tạ.”
“Đại hỉ?” Tư Hoa Quân hỏi ngược lại, khẽ cau mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng giãn ra cười, “Nói thế cũng coi như đại hỉ. Giải ấn tuy là việc nhỏ, nhưng cần phải đến Băng nguyên mới giải được. ngươi cứ ở lại xem lễ đã, xong việc rồi chúng ta cùng đi Băng nguyên một chuyến.”
Nói đã đến nước này, Lâm Phương Sinh đứng yên một chốc lát, cũng không biết vì sao lại ở lại.
Yêu Tu làm việc rất nhanh. Đèn lồng đỏ rực một người châm một người treo, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ rực cung điện, nhìn thoạt qua hệt như một ngọn lửa mãnh liệt đang hừng hực cháy.
Nếu mượn chuyện này mà chấm dứt, không còn dây dưa gì với Yêu Tu này nữa, cũng coi như bớt đi một khúc mắc.
Cẩn thận mà ngẫm lại, y và Tư Hoa Quân, quá lắm cũng chỉ là nghiệt duyên như sương sớm. Giết hại người thiếp của Tư Hoa Quân, lấy thân mình bồi vào, trải qua bao chuyện; còn, thiếu gì cũng đã thanh toán cả.
Lâm Phương Sinh nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng cũng tĩnh tâm lại, hòa vào cùng khách mời, đi vào trong đại điện.
Nến đỏ thắp cao, đèn đuốc sáng trưng, một nữ tử vận hồng y lộng lẫy đi trên thảm đỏ giữa điện, trang dung diễm lệ không gì sánh được.
Rõ ràng là nữ yêu đầu hổ kình ngày trước.
Giờ phút này nàng vận trang phục lộng lẫy, xinh đẹp động nhân, không còn vẻ ngạo mạn ngày đó nữa, trong ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ cùng vui sướng.
Tư Hoa Quân tự tay ra nghênh đón, hắn vận cẩm bào đen tuyền mới tinh, vô cùng hoa quý, càng làm nổi bật vẻ ung dung tự phụ, khí chất cao ngạo.
Lâm Phương Sinh nhìn hắn mỉm cười, nắm lấy tay nữ yêu đi vào trong điện; y chỉ cảm thấy cảm giác chua xót, đau như bị kim châm cứ nhức nhối trong ngực. Y lại không chịu yếu thế mà rời đi, đành xoay người hộ tống mấy vị khách khác, theo chân Tư Hoa Quân đi vào trong điện.
Trong tiếng nhạc hỉ, xuất hiện một nam yêu mặc hồng bào, gương mặt vui mừng nghênh đón mọi người.
Tư Hoa Quân đặt tay nữ yêu lên tay nam yêu, cười vang, “An Hải, nay ta đưa tiểu hổ giao này cho ngươi, ngươi phải đối xử với nàng ta cho tốt, chớ làm kẻ phụ lòng.”
Xung quanh ai cùng cười thật to, có người nói, “Lời này phải nói với tiểu hổ thì có. Nhớ đối xử tử tế với An lang đấy, đừng có hở chút là lại rút roi ra.”
Khiến cho nữ yêu tên Hà Phi kia quay ngoắt đầu lại trừng cả đám người.
An Hải nắm lấy cả hai tay nàng, luôn miệng nói không dám, lại ra vẻ muốn cùng với nữ yêu kia bái Tư Hoa Quân.
Hắn lại nói, “Hãy khoan.”, xoay người đi vào trong đám người, kéo Lâm Phương Sinh lên, cùng ngồi lên thảm đỏ. Lúc ấy Tư Hoa Quân mới cười, “Được rồi, tân nhân quỳ xuống.”
Lâm Phương Sinh còn chưa hồi thần từ phong tục cưới hỏi kì dị của Yêu giới đã thấy đôi vợ chồng mới cưới cúi đầu bái mình.