Kiếm Vũ Cuồng Long

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Dương Xuân thực không muốn ở lâu tại nha môn quan phủ, lại thấy Triển Chiêu một đêm không về. Sáng sớm ngày thứ hai, liền cáo từ Bao Chửng, Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường.

Rời phủ nha, đi đến khách thuê phòng, xong mới ra phố.

Biện Kinh vào sáng sớm, đa số bách tính đều chưa thức dậy, trên đường phố, người đi đường thưa thớt. Âu Dương Xuân đi dạo trên đường, thập phần yêu thích cảm giác hiện tại.

Một trận tiếng ngựa hí, cắt ngang buổi sáng yên tĩnh, ba con tuấn mã điên cuồng chạy trên đường, thẳng đến trước mặt.

Âu Dương Xuân đang định tránh ra, nhưng khi nhìn thấy người ở chính giữa, ngừng lại, đứng giữa đường.

“Tránh ra!” Người phía trái lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, roi ngựa trong tay đánh một tiếng vang dội trong không trung, quất xuống đầu Âu Dương Xuân.

Âu Dương Xuân khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn roi ngựa kia, bàn tay ngưng tụ lực…

Chỉ nghe ‘Ba’ một tiếng vang nhỏ, một sợi roi ngựa khác đã vững vàng cuốn lấy thân roi đang đánh xuống kia.

Người phía trái quay đầu lại giận dữ nhìn: “Triển đại nhân! Ngươi làm vậy là ý gì?”

Người chính giữa lấy roi ngựa ngăn chặn, chính là Triển Chiêu.

Triển Chiêu ôn hòa mà nhẹ nhàng cười, tiếng nói lại ngưng trọng kiên trì, “Lý đại nhân, hà tất đa sự?”

Lý Quần cười lạnh một tiếng, “Loại điêu dân trên đường thế này, Triển đại nhân cũng muốn can dự? Triển đại nhân đừng quên, hiện giờ ngươi làm chính là quan sai của hoàng thượng, không phải là của Khai Phong Phủ, nếu làm lỡ việc lần này, chỉ sợ trước mặt thánh thượng, Triển đại nhân cũng không dễ giao phó!”

Sắc mặt Triển Chiêu lạnh lẽo: “Nguyên lai Lý đại nhân còn biết việc lần này quan trọng? Lại vì sao càng muốn gây thêm rắc rối? Trước mặt thánh thượng, Triển mỗ sẽ tự giao phó, không nhọc Lý đại nhân phí tâm!”

Lý Quần thẹn quá thành giận: “Ngươi…”

Người bên phải vội vàng chen vào, nhìn Triển Chiêu nói: “Lý đại nhân, chớ nhiều lời nữa. Đừng quên lần này ra kinh, ba người chúng ta, chính do Triển đại nhân dẫn đầu.”

Lý Quần tức giận hừ một tiếng, không nói nữa.

Triển Chiêu cũng không tiếp tục để ý tới hắn, quay đầu lại, hướng về Âu Dương Xuân chậm rãi nói: “Vị huynh đài này, lời nói vừa rồi, chắc hẳn huynh đài đều đã nghe rõ. Chúng ta chính là đại nội thị vệ, phụng hoàng mệnh trong người, xin huynh đài nhường đường một chút!”

Người phía trái nhíu mày nhẹ gọi: “Triển đại nhân…”

Triển Chiêu không nói.

Âu Dương Xuân một mặt thối lui tới bên đường, một mặt nhanh chóng suy nghĩ trong lòng. Triển Chiêu làm bộ như không quen biết, nhưng giữa lời nói, lại dường như có điều chỉ dẫn. Mặc dù không hiểu phát sinh chuyện gì, nhưng việc trước mắt, đã nói rõ nhất định là chuyện liên quan trọng đại.

Ba tiếng quát, tuấn mã lần nữa giương móng chân phi nước đại. Âu Dương Xuân giữa lúc suy nghĩ, quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, lặng lẽ lướt lên nóc nhà, theo sát ba người ra khỏi cửa thành, theo ra khoảng mười dặm thẳng hướng tây bắc, thấy ba người không thay đổi tuyến đường, mới quay lại. Bước thẳng hướng Khai Phong Phủ.

“Đại nhân hồi phủ —— “

Tiếng quát của nhóm nha dịch, cắt ngang qua bầu trời của Khai Phong Phủ, mọi người bên trong phủ, nhất tề ra cửa phủ nghênh tiếp.

Bao Chửng xuống kiệu, có chút kinh ngạc phát hiện, trong đoàn người nghênh tiếp trước nha môn, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y, cũng yên lặng đứng bên cạnh Công Tôn Sách.

Bao Chửng cũng không nói lời nào, thẳng tắp vào phủ nha, đi đến thư phòng của mình.

Bạch Ngọc Đường nguyên tưởng rằng Triển Chiêu vào cung, không bao lâu sẽ hồi phủ, không nghĩ tới qua sau một đêm, cũng không thấy trở về; cho đến khi qua nguyên buổi sáng, đừng nói là Triển Chiêu, ngay cả Bao đại nhân hôm nay vào triều sớm, cũng chưa trở về. Ra phủ đi tìm Bắc hiệp Âu Dương Xuân, cũng không thấy tung tích. Chỉ đành hồi phủ tiếp tục đợi, cho đến buổi trưa, khó khăn lắm mới thấy Bao Chửng hồi phủ, nghĩ thầm Triển Chiêu nhất định sẽ đi theo Bao đại nhân hồi phủ, mới vội vàng chạy đến, lại không nghĩ tới, chỉ thấy một mình Bao đại nhân trở về, tâm không khỏi bối rối. Bao Chửng lại vẫn cứ không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nữa:

“Đại nhân…”

Bao Chửng dừng lại cước bộ, ngưng mắt nhìn lại Bạch Ngọc Đường một cái, liền xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi.

Bạch Ngọc Đường thấy thế càng sốt ruột: “Đại nhân…”

Bao Chửng không để ý tới, vẫn đi tới.

Công Tôn Sách nhẹ giọng nói: “Bạch Ngũ hiệp, an tâm một chút chớ nóng!”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhìn về phía Công Tôn Sách, đã thấy Công Tôn Sách hướng hắn chậm rãi lắc đầu. Chỉ đành nuốt lại đầy bụng nghi vấn, buồn bực đuổi theo.

Thẳng đến khi vào thư phòng, mọi người lui ra ngoài, tứ đại hộ vệ thủ chặt trước cửa.

Trong thư phòng, chỉ còn ba người Bao Chửng, Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng mới nói câu đầu tiên từ sau khi vào phủ:

“Tình cảnh của Triển hộ vệ không ổn!”

“Đại nhân…” Công Tôn Sách lắp bắp kinh hãi, tiến lên một bước.

Bạch Ngọc Đường sớm đã nhảy dựng lên: “Bao đại nhân? Xảy ra chuyện gì?”

Bao Chửng nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Công Tôn Sách, thắt chặt đầu mi, thở dài:

“Bản phủ ở trong cung hỏi thăm nhiều nơi, lại chỉ nghe thấy đêm qua có thích khách tiến vào ngự thư phòng, giết chết ba thái giám cùng hai đại nội thị vệ, nghe nói lúc đó Triển hộ vệ bên cạnh thánh giá cùng ở Thứ Đô Đường, may mà vô sự…”

“Vậy Triển Chiêu thì sao? Sao không thấy y theo đại nhân hồi phủ?” Bạch Ngọc Đường nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thấy Triển Chiêu, tâm lại bất an.

“Đại nhân, đêm qua Triển hộ vệ vào cung bẩm báo việc Tương Dương, cùng thánh thượng ngự giá Thứ Đô Đường thống lĩnh cấm quân, tất cả đều ổn. Mặc dù phát sinh việc thích khách, nhưng nhất định đại nhân đã bẩm tấu trước mặt thánh thượng việc của sứ giả Tây Hạ kia, nhưng lại vì sao nói tình cảnh của Triển hộ vệ không ổn?” Công Tôn Sách tinh tế phân tích.

“Ai…” Bao Chửng cười khổ, “Chết trong ngự thư phòng chính là thái giám thiếp thân của hoàng thượng An công công cùng tổng quản thái giám Khố Thủ Ti Trịnh công công cùng với tiểu thái giám thiếp thân của Trịnh công công Lý công công, hai thị vệ là đại nội thị vệ có phiên trực vào đêm đó!” (Hix, con rồng trong đây sao ác thía, diệt khẩu sạch luôn, Miêu Nhi cũng không tha a~~~~~~~! T^T)

“Điều này có gì không đúng?” Bạch Ngọc Đường không rõ.

Công Tôn Sách lại chậm rãi gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường: “An công công chính là thái giám thiếp thân của hoàng thượng, thường ngày, không rời hoàng thượng nửa bước, đêm qua lại không đồng hành cùng hoàng thượng, chết bên trong ngự thư phòng, Trịnh công công kia chính là thái giám Khố Thủ Ti, thường ngày, nếu như không có thánh mệnh, tuyệt không có khả năng sẽ xuất hiện bên trong ngự thư phòng. Theo lý thuyết, đêm qua Triển hộ vệ vào cung bẩm báo việc trọng đại, Trịnh công công làm sao sẽ xuất hiện ở trong ngự thư phòng!”

Bao Chửng gật đầu: “Không sai, hôm nay sau khi lâm triều, thánh thượng triệu kiến, hỏi thăm việc sứ giả Tây Hạ, lại không hề đề cập tới việc ở ngự thư phòng, lại càng không nhắc đến việc của Triển hộ vệ, bản phủ hỏi thăm, cũng bị chuyển chủ đề. Sau đó, liền sai người đưa bản phủ ra cung. Ngự thư phòng phát sinh đại sự như chuyện thích khách, thánh thượng lại dường như không hề để ý tới. Sau khi Triển hộ vệ vào cung, lại hoàn toàn không có tin tức…”

Trong lúc nhất thời, tất cả ba người trong phòng đều trầm mặc, suy nghĩ tới lui.

“Đại nhân!” Ngoài cửa phòng, vang lên thanh âm của Trương Long: “Bắc hiệp Âu Dương Xuân, nói có chuyện quan trọng cầu kiến đại nhân!”

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách trao đổi một ánh mắt.

Công Tôn Sách tiến lên mở cửa phòng: “Mời Âu Dương đại hiệp vào.”

Âu Dương Xuân nhanh chóng tiến vào, hướng về nhóm Bao Chửng thi lễ: “Âu Dương Xuân kiến quá Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh!”

Phía sau, sớm đã có tứ đại hộ vệ đóng cửa phòng lại.

“Âu Dương đại hiệp không cần đa lễ!”

Âu Dương Xuân quay đầu ôm quyền đối Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh đệ!”

“Âu Dương huynh.” Mặc dù Bạch Ngọc Đường lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết lúc này không có chút biện pháp nào. Chỉ trông mong đến lúc trời tối, sẽ tự lặng lẽ vào cung tìm Triển Chiêu.

Chỉ nghe Bao Chửng nói: “Âu Dương đại hiệp vội vàng đến đây, phải chăng có chuyện gì?”

Âu Dương Xuân nói: “Bao đại nhân, thảo dân sáng nay, đã gặp Triển đại nhân!”

“A?!” Bao Chửng, Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường nhất tề kinh hô.

Âu Dương Xuân tỉ mỉ tự thuật lại việc sáng nay, cuối cùng lại nói: “Ba người bọn họ mặc y phục thường, giống như khẩn cấp, mặc dù hai người kia nói, do Triển đại nhân dẫn đầu, nhưng giữa lời nói cử chỉ, thảo dân cho rằng, không hề có ý cung kính, ngược lại dường như…”

“Ngược lại dường như cái gì?” Bạch Ngọc Đường vội hỏi.

Âu Dương Xuân liếc hắn một cái: “Ngược lại dường như khiến người ta có cảm giác canh phòng nghiêm ngặt!”

“Cái gì?!” Ba người trăm miệng một lời.

Bao Chửng bỗng nhiên đứng lên.

Công Tôn Sách nhíu mày không ngớt.

Bạch Ngọc Đường kinh sợ đan xen.

“Đại nhân!” Công Tôn Sách xoay người vội la lên: “Sáng sớm Triển hộ vệ chưa từng hồi phủ, cuối cùng lại rời Biện Kinh! Việc này chưa bao giờ phát sinh, lấy thái độ làm người của Triển hộ vệ, vô luận sự tình khẩn cấp cỡ nào, cũng nhất định sẽ thông báo đại nhân trước tiên…”

Bao Chửng phất tay cắt ngang lời nói của Công Tôn Sách: “Công Tôn tiên sinh, bản phủ biết.”

Chậm rãi nói: “Triển hộ vệ hành sự, từ trước đến nay đều có chừng mực! Hiện giờ, thấy Âu Dương đại hiệp mà làm như không quen biết, qua Khai Phong Phủ mà không vào; hướng tây bắc, chính là phương hướng Tương Dương. Nếu như Âu Dương đại hiệp đoán không sai, chỉ sợ…” Từ xưa hoàng thất đều vô tình, nhớ đến việc trong ngự thư phòng, Bao Chửng không khỏi rùng mình một cái, mặc dù vẫn không rõ đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhưng đã mơ hồ cảm giác thấy đại sự không ổn.

Mặc dù lời của Bao Chửng còn chưa dứt, nhưng Bạch Ngọc Đường, Âu Dương Xuân, Công Tôn Sách đều đã hiểu rõ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều biết không tốt.

Bao Chửng đột nhiên xoay người, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Xuân: “Bạch Ngũ hiệp, Âu Dương đại hiệp! Bản phủ có việc xin nhờ!”

“Bao đại nhân xin cứ nói.” Bạch Ngọc Đường, Âu Dương Xuân nhất tề nói.

Bao Chửng hạ quyết tâm, nói: “Bản phủ muốn xin nhị vị hiệp sĩ theo dõi ba người bọn họ, có cơ hội liền hỏi Triển hộ vệ, đến tột cùng phát sinh chuyện gì.”

“Thảo dân hiểu rõ!” Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Xuân nhất tề ôm quyền.

Bao Chửng vội vàng căn dặn: “Nhị vị xin cẩn thận hành sự, vạn lần chớ để cho hai người đồng hành kia biết được!”

“Bao đại nhân xin yên tâm, chúng thảo dân biết hành sự như thế nào.” Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Xuân nhìn nhau một cái, xoay người rời đi.

“Đại nhân…” Công Tôn Sách lo lắng nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng nhìn hai người đi xa, thở dài, nói: “Công Tôn tiên sinh, bản phủ cũng chỉ có thể tận hết nhân sự, mà nghe thiên mệnh! Chỉ mong Triển hộ vệ vô sự…”

Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Xuân không tìm ngựa, mà khai triển khinh công. Mặc dù nhóm ba người Triển Chiêu đi nửa ngày trước, nhưng ngựa nhanh thế nào, cũng địch không lại hai người toàn lực khai triển. Cuối cùng vào ngày thứ ba, cũng đuổi kịp ba người Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường, Âu Dương Xuân lặng lẽ theo phía sau, tìm cơ hội hành động, không nghĩ tới, hai người kia canh giữ Triển Chiêu vô cùng chặt, mặc dù ban đêm ngủ lại trạm dịch, khách cũng thuê hai gian phòng, nhưng thủy chung vẫn có một người ở cùng một gian với Triển Chiêu, ngay cả khi Triển Chiêu vào nhà xí, cũng có một người canh ngoài phòng (=_=|||| Pó tay!). Khiến hai người Bạch Ngọc Đường, Âu Dương Xuân âm thầm sốt ruột, nhưng cũng không biết nên làm thế nào.

Như thế ba ngày, mắt thấy đã gần đến Tương Dương, hai người lại vẫn không có cách nào tới gần Triển Chiêu. Hai người thương nghị, phân công nhau nhảy vào khách mà nhóm ba người Triển Chiêu ngủ trọ.

Âu Dương Xuân lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào trong viện, ngẩng đầu trông thấy Bạch Ngọc Đường đã nhẹ nhàng lướt lên nóc nhà, quay đầu làm một thủ thế; liền khẽ gật đầu, lấy ra một tấm khăn đen, che mặt lại, nhảy lên, khiến hô hấp biến thô, đề khí nhảy thẳng đến trước phòng Triển Chiêu ở lầu hai.

“Người nào?” Cửa phòng mở ra, một người nhảy ra, chính là Lý Quần kia. Âu Dương Xuân thấy tên còn lại vẫn canh giữ nghiêm ngặt ở bên người Triển Chiêu, tuyệt không có dự định xuất thủ, tâm trạng hơi chuyển, triển khai đao pháp trong tay, tiếng gió lăng lăng, chiến đấu với Lý Quần kia.

Triển Chiêu tỷ mỉ xem xét nửa ngày, trong lòng đã hiểu rõ đại hán che mặt này, nhất định là Âu Dương Xuân, không khỏi âm thầm phiền não. Việc hiện giờ, thêm một người dính líu đến, bất quá chỉ là hi sinh, mất mạng uổng công mà thôi. Nhưng Âu Dương Xuân đã đến chỗ này, sử dụng đao pháp kém cỏi bực này, nhất định là muốn dẫn hai người bên cạnh rời đi, có lẽ, nhất định Bạch Ngọc Đường cũng đã tới! Không khỏi càng thêm khó xử, hiện giờ, chỉ cầu như thế nào có thể để cho hai người họ không dính líu đến, giữ được tánh mạng…

Đang trong lúc suy tư, lại nghe Trương Lực bên cạnh vội vàng nói: “Triển đại nhân, xem ra võ công người bịt mặt này không kém, Lý Quần không phải đối thủ của hắn, xin Triển đại nhân xuất thủ!”

Triển Chiêu liếc nhìn nghiêng Trương Lực một cái, hơi gật đầu, tung người lướt lên, tiếp lấy một đao Âu Dương Xuân bổ về phía Lý Quần, thế cho Lý Quần.

Âu Dương Xuân mừng thầm trong lòng, mặc dù Triển Chiêu xuất chiêu sắc bén, nhưng chứa lực mà không phát, rõ ràng đã biết thân phận mình. Lập tức, quấn đấu với Triển Chiêu hơn mười hiệp, rồi xuất một hư chiêu, dẫn dụ lướt ra phía ngoài. Không ngờ, thân hình Triển Chiêu lại dừng lại, tuyệt không đuổi theo, ngược lại quay người cùng hai người Lý Quần, Trương Lực lui vào trong phòng.

Một hồi tranh đấu, người trong khách đã bị kinh động, nhao nhao ra ngoài xem xét, Âu Dương Xuân thấy thế, chỉ đành làm một cái thủ thế hướng về Bạch Ngọc Đường đang ẩn thân trên nóc nhà, trước khi đám người trong khách phát hiện, lướt thân đi.

Bạch Ngọc Đường thấy thế, mặc dù không rõ vì sao Triển Chiêu không chịu đuổi theo, nhưng chỉ đành nằm sấp xuống, lắng nghe thanh âm trong gian phòng.

“Triển đại nhân! Võ công người nọ rõ ràng không so bằng Triển đại nhân, vì sao Triển đại nhân không bắt giữ hắn? Ngược lại để cho hắn chạy thoát?” Mới vừa vào cửa, Lý Quần liền lớn tiếng quát hỏi.

Trương Lực vội vàng kéo ống tay áo Lý Quần một chút: “Lý Quần, không thể vô lễ với Triển đại nhân!” Lời tuy là đang nói với Lý Quần, nhưng mắt lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: “Lý đại nhân là đang chất vấn Triển mỗ?!”

Lý Quần hừ một tiếng: “Không dám!”

“Triển mỗ phụng lệnh trên, không phải là để đến tróc nã những tên đạo chích này. Nếu như gây rắc rối ngang đường, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai tới đảm đương? Lý đại nhân, chẳng lẽ là ngươi?”

Lý Quần ngượng ngùng không ngớt: “Chuyến này lệnh trên sớm đã giao phó, do Triển đại nhân dẫn đầu!”

“Nga?! Triển mỗ còn tưởng rằng Lý đại nhân sớm đã quên!”

“Ty chức tuyệt chưa quên!”

“Vậy vì sao, Lý đại nhân chốn chốn muốn quản, chuyện chuyện muốn định?”

“Ngươi…” Lý Quần thẹn quá thành giận, bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lại làm như không thấy, nâng chung trà lên từ trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trương Lực thấy thế, vội vàng đứng dậy, kéo Lý Quần ngồi xuống, cười nói: “Đều là người mình, hà tất nổi giận. Lý đại nhân, chuyến này Triển đại nhân làm người chủ sự, hai người ngươi ta đương nhiên là nghe Triển đại nhân phân phó!”

Triển Chiêu vẫn uống trà như trước, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, lạnh lạnh mà nói: “Không dám nhận!”

Trương Lực vội hướng Triển Chiêu cười xin khoan dung, “Đây là lệnh trên, chúng ta đương nhiên tôn kính tuân theo.” Chuyển hướng Lý Quần, lại nói: “Kỳ thực Lý đại nhân bất quá chỉ có lòng tốt, hắn chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, không có ý khác. Triển đại nhân, mong ngươi đại nhân đại lượng, không nên tính toán, việc của lệnh trên, còn phải nhờ Triển đại nhân phí tâm nhiều hơn!”

Triển Chiêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hướng Trương Lực, mỉm cười, nói: “Trương đại nhân nói thực khéo, nói không sai. Tất nhiên là lệnh trên quan trọng! Người trong nhà, Triển mỗ đương nhiên sẽ không để trong lòng!”

Trương Lực cười nói: “Đương nhiên là như thế, đương nhiên là như thế!” Đẩy Lý Quần, đi về phía ngoài cửa, “Đêm hôm nay, Lý đại nhân cùng ta đổi gian phòng, để cho Trương Lực có thể cùng Triển đại nhân hảo hảo tâm sự.”

Triển Chiêu nhìn bóng lưng hai người cười lạnh, đột nhiên có chút cảm giác, ngẩng đầu nhìn nóc nhà một cái, hình như có gì đó, cúi đầu không nói.

Trương Lực đẩy Lý Quần ra khỏi cửa phòng, liền quay người trở về phòng.

Đoàn người trong khách sớm đã tản đi, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng điểm mũi chân, như đại bàng giương cánh, phi thân xuống từ nóc nhà, đáp xuống ngoài viện.

Bạch Ngọc Đường mới đáp xuống đất, trong bóng tối, một người lách ra, chính là Âu Dương Xuân.

“Bạch huynh đệ, làm sao bây giờ?” Âu Dương Xuân nhẹ gọi một tiếng, kéo hắn vào trong góc tường.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy liền tức giận đầy bụng, cắn răng nói: “Âu Dương huynh, thành Tương Dương đã gần ngay trước mắt, với tốc độ của bọn họ, lộ trình không quá một ngày. Chúng ta đã không còn thời gian, Bạch Ngọc Đường trái lại vừa mới nghĩ ra một biện pháp, nhất định có thể quăng được hai người kia, đơn độc gặp Triển Chiêu.”

_______________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio