Lại nói Bạch Ngọc Đường một đường bạch y giục ngựa, hôm nay rốt cục cũng tới được thành Biện Lương, hỏi thăm người qua đường một chút, liền đi đến tửu lâu lớn nhất tốt nhất trong thành Biện Lương —— “Túy Tiên Lâu”. (Thành Biện Lương cũng chính là Khai Phong Phủ a~! Ai không biết ta nhắc cho biết!)
Một bên uống Nữ Nhi Hồng, một bên từ trước cửa sổ đánh giá đoàn người ngoài Túy Tiên Lâu, một bên tinh tế trầm tư, nghĩ Triển Chiêu kia, nhân xưng Nam hiệp, bản lĩnh hẳn là không tồi, làm người cũng có thể không tồi đi? Nhưng y lại vẫn nhất mực vào quan trường! Một ngụm rượu giống như đang giận ai mà trút xuống. Công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý kia thật đúng là không mấy ai có thể thấy rõ a, Triển Chiêu? Nam hiệp? Hừ! Người như vậy sao xứng hai chữ Nam hiệp? Tứ phẩm hộ vệ? Ngự Miêu? Cư nhiên chỉ cần công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý kia liền có thể làm nô tài người ta? Gia cầm? (Ta ko hiểu, tự dưng xen từ gia cầm (gà, vịt….) vô đây làm gì ko hỉu! >
Chỉ thấy một đám người bảo vệ một thanh niên cẩm y ngọc bào vây quanh hai người một nam một nữ.
Lúc này, cẩm y thanh niên kia mang vẻ mặt dâm tà mà lôi kéo tay của nàng kia: “Tiểu nương tử muốn đi nơi nào a?”
Nữ tử kinh hoàng thất thố nỗ lực muốn rút tay về, lại bị kéo qua, không khỏi lại thét chói tai một tiếng.
“Buông nương tử ta ra!” Nam tử kia bi phẫn xông lên, lại bị hai nô tài bên người cẩm y công tử kia gắt gao đè lại.
Mọi người vây xem đều là người người phẫn nộ, nhưng không một người dám tiến lên một bước.
Cẩm y thanh niên kia một phen kéo nữ tử qua, kéo vào trong lòng, hắc hắc vài tiếng nói: “Không nghĩ tới hôm nay đi ra cư nhiên gặp được tiểu mỹ nhân như thế…” Quay đầu hướng nam tử kia quát: “Này! Hôm nay coi như ngươi gặp may, gặp được thiếu gia, tiểu nương tử này ta mua!” Nói xong, bỏ lại một thỏi bạc vụn.
“Buông nương tử ta ra!” Nam tử kia chỉ rống lên một tiếng này, liền bị một quyền của hai nô tài kia cắt ngang!
“Thiếu gia nhà ta coi trọng tiểu nương tử kia là phúc khí của ngươi! Tiểu tử ngươi cũng không nên không biết cân nhắc!”
“Cái gì phúc khí?! Ta phi! Ai muốn bạc của các ngươi?! Đem nương tử ta trả lại cho ta! Buông nàng ra!”
Nam tử gào thét liền muốn xông lên! Lại bị cẩm y thiếu niên một cước đá ngã, hai nô tài kia lập tức vọt lên…
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, tay phải liền đặt lên Họa Ảnh trên bàn vuốt ve…
( _Hương: Cái gì? Họa Ảnh là cái gì? Cuồng mồ hôi! Đừng nói cho ngẫu ngươi không biết Họa Ảnh là cái gì a! Không biết? Ngươi thực sự không biết? Có đúng hay không thực sự không biết a… _Mọi người: tức, một cước đá bay~…) (Quả nhiên là phong cách của Ma Yên a~! Ta cũng cuồng mồ hôi! =_=””! ‘Ngẫu’ = ‘ta’ cũng là cách xưng hô bản thân, ta thấy xưng = ‘ngẫu’ nó dễ thương hơn nên để nguyên! ^^”)
“Dừng tay!”
Một tiếng quát nhẹ trong trẻo vang lên, lời còn chưa dứt, đã thấy hồng ảnh chợt lóe, hai nô tài kia “Ây dô” một tiếng ngã ra ngoài! Một thanh niên mặc quan bào hồng sắc đứng lặng giữa sân.
Tay Bạch Ngọc Đường lui về, chậm rãi rót một chén cho bản thân.
Cẩm y công tử thay đổi sắc mặt, trấn định thanh âm nói: “Triển Chiêu! Là ngươi?”
Triển Chiêu?!
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, nâng lên chén rượu chậm rãi xoay tròn, đem đường nhìn ném hướng thanh niên hồng bào kia.
Y sam không mới, nhưng lại phi thường gọn gàng, dưới nón quan hắc sắc là mái tóc đen chỉnh tề dài đến thắt lưng, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị tuấn tú, thân ảnh hơi đơn bạc nhưng kiên cường, chỉ đứng ở kia như thế, đã khiến cho người ta có một loại cảm giác bình yên, thân thiện đạm đạm.
Đáng tiếc! Một bộ túi da tốt như vậy! Một ngụm uống cạn ngọc dịch trong chén, Bạch Ngọc Đường lần thứ hai rót đầy cho bản thân. (Ta đập chết con chuột nhà ngươi, dám ví ‘mỹ mạo’ của Miêu Nhi như túi da à!? đập đập~~, đạp đạp~~)
Lúc này, đám người bên người cẩm y công tử kia đều lui tới phía sau hắn, nhìn về phía thanh niên hồng y phía trước.
Triển Chiêu hừ lạnh một tiếng! Bước một bước về phía cẩm y công tử.
Cẩm y công tử cùng đám người kia theo một bước này vội vàng lui hai bước.
“Triển Chiêu! Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tuy rằng có chút phát run, cẩm y công tử vẫn muốn giả trang bộ dáng tàn bạo.
“Bàng công tử!” Triển Chiêu thi lễ, “Vị cô nương này là?”
“Đây… Đây là nô tỳ ta mới mua! Ngươi… Ngươi quản được sao?”
“Ngươi nói cái gì? Nàng là nương tử ta!” Nam tử từ trên mặt đất đứng lên, muốn tiến lên nhưng tay chân lại bủn rủn, chỉ đành giận dữ nhìn cẩm y công tử, “Buông nương tử ta ra!”
“Tướng công!” Nữ tử ra sức giãy dụa.
“Bàng Khánh công tử!” Triển Chiêu nhíu mày, “Bàng công tử đã mua nữ tử này, có chứng cứ hay không? Nên biết cường đoạt dân nữ bên đường chính là phải vào lao ngục ba năm!”
Vẻ mặt cẩm y công tử Bàng Khánh đầy mồ hôi lạnh: “Triển Chiêu… Ngươi ít làm… làm ta sợ… Đây chính là dùng bạch ngân thực sự mua… Tự ngươi nhìn… Kia… bạc kia vẫn còn đây…”
Ánh mắt Triển Chiêu hơi đổi, nhặt lên thỏi bạc vụn hai lượng năm kia từ trên mặt đất, “Bàng công tử nói chính là cái này?”
“Không sai!” Bàng Khánh ưỡn thẳng lưng.
“Không phải! Không phải!” Nam tử kia bi phẫn rống to hơn, “Ai bán? Buông nương tử ta ra, bạc của ngươi lấy lại đi, ai cần a?”
“Hừ! Không phải mới vừa rồi một tay cho ngươi bạc một tay mua sao?” Bàng Khánh hung ác độc địa mà nói với nam tử kia: “Chẳng lẽ ta đường đường nhị công tử của phủ thái sư còn có thể cường đoạt?” Quay đầu đối Triển Chiêu nói: “Bản công tử còn có việc trong người, cáo từ trước!”
Một đám người xoay người muốn chạy, hồng ảnh nhoáng lên, Triển Chiêu đã đứng trước mặt đám người Bàng Khánh.
“Bàng công tử! Xin dừng bước!” Triển Chiêu nhẹ nhàng cười, “Đã mua, vậy hẳn là có khế bán thân?”
“Bán… Bán… khế bán thân?!” Bàng Khánh mồ hôi lạnh không ngừng: “Cái này… Vừa mới mua… Cái này… Ta… Cái này…”
Triển Chiêu vẫn cười đến vân đạm phong khinh, vươn một tay, ý tứ đó chính là, có thì lấy ra đi!
Nam tử vội vàng tiến đến gần từng bước một “Không có không có! Không có khế bán thân, chúng ta không bán!”
“Nga? Không có khế bán thân?” Triển Chiêu thu lại nét tươi cười, lạnh lùng nhìn nhìn Bàng Cát, “Bàng công tử, không có khế bán thân, nếu ngươi muốn dẫn vị phu nhân này đi, vậy phải theo Triển Chiêu đi Khai Phong Phủ một chuyến! Bàng công tử! Tội cường đoạt dân nữ….”
“Cái gì… Cái gì cường đoạt a! Không bán… Không bán thì thôi!” Bàng Khánh nhanh chóng buông nàng kia ra.
“Tướng công…” Nàng kia bổ nhào vào trong lòng nam tử. Nam tử gắt gao ôm.
“Hừ! Không bán thì thôi… Chúng ta đi!” Bàng Khánh vung tay lên, một đám người liền muốn chạy.
“Chậm đã!”
“Triển Chiêu! Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Bàng Khánh nghiến răng nghiến lợi phiền muộn a, “Ta cũng không phạm chuyện gì nha! Triển Chiêu! Đừng tưởng rằng ngươi võ nghệ cao cường có thể dùng cường khi nhược! Phủ thái sư ta cũng không phải dễ chọc!”
“Bàng công tử, hạ quan chỉ là muốn nhắc nhở công tử, bạc của ngươi…” Trên mặt Triển Chiêu treo lên nụ cười nhạt, mở ra lòng bàn tay, chính là thỏi bạc vụn kia.
“…” Bàng Khánh chật vật mà tiếp nhận, xám xịt mà rời đi.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, không nhìn nữa, thì thào tự nói: “Giả mù sa mưa…” Lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt lại không tự chủ mà nhu hòa xuống.
_______________
Ta nói này chuột, động lòng thì nói huỵch toẹt ra đi còn bày đặt, hừ~! Cái câu ‘giả mù sa mưa’ nói chính mình mới đúng a~~! ta tiếp tục đạp đạp