Hàn Chương nói còn chưa dứt lời, đã thấy một đạo bạch ảnh bay vút đi, trong nháy mắt, liền rơi lên trên con thuyền mới vừa rời bến tàu kia!
Triển Chiêu quay đầu lại, giật mình!
“Bạch gia gia đã nói qua, nếu ngươi có thể ra khỏi Thông Thiên Quật, Bạch gia gia liền theo ngươi đi Khai Phong!” Bạch y tung bay, tiếng nói trong trẻo vân đạm phong khinh.
Triển Chiêu hiểu rõ cười, không nói.
Nhưng bốn con lão thử trên bờ, lại vội vàng hô hoán.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, đề khí hô to: “Các vị ca ca xin đừng lo lắng, Ngọc Đường tự mình xông họa tự mình đi đối mặt!”
Lần này bốn con lão thử càng nóng nảy! Như con kiến trên chảo nóng mà nhảy dựng lên.
“Xin bốn vị đại hiệp yên tâm! Bạch huynh đi Khai Phong, Triển mỗ nguyện đem tính mạng đảm bảo sự an toàn của Bạch huynh!” Một tiếng nói ôn hòa từ xa xa truyền đến!
Bạch Ngọc Đường chuyển mắt nhìn chăm chú Triển Chiêu.
Triển Chiêu cho hắn một nụ cười điềm tĩnh.
Thuyền, dần dần đi xa!
“Cái gì? Triển Chiêu đã rời khỏi Hãm Không Đảo?”
Trong bóng tối, một người cuồng nộ lên.
“Đúng, đúng vậy! Bạch Ngọc Đường kia theo Triển Chiêu, đi hướng Khai Phong!”
Người nằm sấp trên mặt đất nhịn không được thân hình run rẩy.
“Thế nào sẽ? Hừ! Cái gì Ngũ Thử? Ngay cả một tên Triển Chiêu cũng bắt không được! Ba ngày… Truyền lệnh xuống, sai người dọc đường chặn giết! Cần phải kéo qua ba ngày! Dùng bồ câu đưa tin cho người ở lại Khai Phong, toàn lực ám sát Bao Chửng!”
“Vâmg!”
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa, trăm điều buồn chán, liếc mắt nhìn qua, Triển Chiêu mặt không chút thay đổi biểu tình bình thản, trong lòng không khỏi căm giận bất bình.
“Ta nói Miêu Nhi! Ngươi luôn lộ một tấm mặt không biểu tình, Bạch gia gia lại không nợ ngươi cái gì! Bày cho ai xem a?”
Triển Chiêu đang suy nghĩ đợi khi quay về Khai Phong nên làm sao giải vây cho Bạch Ngọc Đường, lại nghe hắn nói như thế, đành phải cười khổ một chút:
“Bạch huynh! Tinh thần của ngươi ngược lại rất dồi dào a!”
“Bạch gia gia đương nhiên tinh thần rạng rỡ rồi! Ai như ngươi a! Không có việc gì còn cau mày, cẩn thận mau già a! Ngươi như vậy a! Sẽ không có nữ nhân yêu thích!”
“Bạch huynh…”
Miệng của con lão thử này thật đúng là không có khóa ngăn a! Đương nhiên, chỉ là ngẫm nghĩ, Triển Chiêu cũng sẽ không ngốc mà nói ra.
“Ha! Ngũ gia nghĩ ra một biện pháp giải buồn! Miêu Nhi! Chúng ta so xem, xem ai tới khách phía trước trước! Ai thua phải mời rượu!”
Dứt lời, người đã phóng ngựa chạy đi. (=_= ăn gian a!)
Triển Chiêu bất đắc dĩ mà nhìn nhìn con chuột bạch chơi xấu, cam chịu mà đuổi theo phía sau!
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại cười ha ha: “Ta nói Miêu Nhi! Tửu lượng của Bạch gia gia chính là không cạn a! Nếu ngươi không nhanh lên một chút, cẩn thận chút bổng lộc của ngươi còn chưa đủ một lần tiền rượu của Bạch gia gia…”
Đang lúc cười to, biến dị đột sinh. (đột nhiên sinh ra)
Bạch Ngọc Đường vừa phóng ngựa qua, một dải thừng thép đột nhiên bay tới.
Triển Chiêu cả kinh, nhưng thế đi của ngựa quá nhanh, muốn ghìm lại, đã không kịp.
Triển Chiêu hít sâu, một chưởng vỗ nhẹ vào lưng ngựa, thân hình bay lên! Con ngựa đã đụng phải thừng thép! Một tiếng rống thê lương, ngã bay đi! Hai bên đường, ám khí đầy trời gào thét mà ra, con ngựa kia chưa rơi xuống đất, đã thành con nhím.
Một tiếng long ngâm, Cự Khuyết ra khỏi vỏ, cổ tay khẽ rung, giũ ra một mảnh kiếm hoa, chói như màn ánh sáng, nước hắt không vào! Đem ám khí bay tới trước người ào ào ngăn chặn rơi xuống.
Hơn mười hắc y nhân nhảy ra từ bên đường, sát khí sắc bén, thẳng hướng Triển Chiêu giữa không trung!
Bạch Ngọc Đường vội vàng ghìm ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, lao ra một trượng, mới dừng lại.
Một hắc y nhân bên đường bộ dáng như thủ lĩnh thấy thế, vội vàng quát: “Bạch Ngũ hiệp! Hôm nay chúng ta là tới vì Triển Chiêu, xin Bạch Ngũ hiệp không nên nhúng tay thì hơn! Để cho chúng ta giải quyết Triển Chiêu, cũng tránh khỏi Bạch Ngũ hiệp phiền não vì quấn thân vào quan trường!”
Bạch Ngọc Đường trông trông Triển Chiêu, thấy y bị hơn mười người vây công, lại vì ám khí mà đánh mất tiên cơ, mặc dù đang đánh chạy, nhưng tình hình cũng vẫn nguy hiểm.
Liền chỉ cười lạnh một tiếng: “Dựa vào lấy nhiều đánh ít, Bạch gia gia trông không vừa mắt!”
Rút ra Họa Ảnh, cùng thân lao tới.
Thủ lĩnh kia vừa thấy, lượng xuất kiếm lai (ánh sáng xuất ra thì kiếm tiến đến), đâm hướng sau lưng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không quan tâm đến, thân hình bay vút, trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người kia, Họa Ảnh chém ngang, chặn lại hai thanh trường kiếm đến trước mặt, tay khẽ dùng lực, đẩy ra! Phi lên một cước, đá bay hai người, Họa Ảnh vẽ ra một đóa kiếm hoa trên không trung, nghênh tiếp trường kiếm của thủ lĩnh phía sau, thủ lĩnh kia chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ xuyên qua trường kiếm trong tay bức thẳng đến ngực, trong tai chỉ nghe thấy Bạch Ngọc Đường cười to nói:
“Công phu mèo quào, cũng dám ngăn cản Bạch gia gia ngươi! Không sợ chết!”
Đảo mắt xông ra khỏi vòng vây của đám người, đi tới phía sau Triển Chiêu! Hai người lưng tựa lưng mà đứng! (Cảnh đẹp a!