Kiếm Vực Vô Địch

chương 78: 78: đệ tử của lâm đại sư 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Dương Diệp làm rất nhanh đã bị đầu lĩnh của đội hộ vệ thành An Nam trình lên chủ thành Kinh Châu, phó thành chủ Mã Vinh của chủ thành Kinh Châu đang rất tức giận.

Dương Diệp không chỉ gần như diệt sạch tộc người ta mà còn giết luôn thành chủ thành An Nam ở trên đường, đó là đang coi thường luật pháp của đế quốc Đại Tần, tất nhiên quan trọng nhất là thành chủ thành An Nam này còn là người của y nữa.

Thế nên y lập tức phái người đi thông tri cho phân hội của công hội Phù Văn Sư ở chủ thành Kinh Châu, mời công hội Phù Văn Sư phải nghiêm trị hung thủ.Chấp sự của phân hội Phù Văn Sư ở Kinh Châu xem xét tư liệu của Dương Diệp, khi phát hiện Dương Diệp là đệ tử của Lâm đại sư thì ý nghĩ vốn muốn truy nã Dương Diệp trong nháy mắt đã tan biến.

Đùa chắc? Gã đi xử lý đệ tử của Lâm đại sư? Đúng là gã có quyền xét xử Dương Diệp, nhưng bảo gã vì một Liễu gia chẳng chút quan hệ gì cùng một tiểu thành chủ mà đi đắc tội Lâm đại sư? Đầu gã cũng đâu có bị cửa kẹp.Thế nên gã chấp sự này này ba hoa bảo rằng Dương Diệp không thuộc phạm vi cai quản của gã nên bảo Mã Vinh hãy đi thành Triều Dương.Thấy chấp sự của công hội Phì Văn Sư từ chối thì Mã Vinh giận đến suýt nữa nổ cả phối, có điều y lại không dám nổi đóa với người của công hội Phù Văn Sư, nhưng bảo y nhắm mắt làm ngơ thì y không cam lòng, vì thế y đến thành Triều Dương tìm chấp sự Triều Dương.Có điều Lưu Vinh không ngờ khi y nói rõ ý định đến đây thì chấp sự thành Triều Dương cũng biến sắc đanh lại, hơn nữa còn hạ lệnh tiễn khách, bảo:- Xin lỗi, ta không có quyền xét xử Dương Diệp, hắn được tổng bộ đế đô trực tiếp quản lý, ngươi đến đế đô đi.Lần này thì Mã Vinh không tức nữa, có thể leo lên được chức phó thành chủ thì y tất nhiên không ngu ngốc, y biết, tên Phù Văn Sư tứ phẩm Dương Diệp này chắc hẳn lai lịch không nhỏ, cho nên sáp lại vào tên chấp sự thành Triều Dương này hỏi thăm lai lịch Dương Diệp.- Hắn là đệ tử của Lâm đại sư Lâm Sơn!Nói xong câu này thì tên chấp sự cũng xoay người đi vào phòng mình.Nghe được câu này thì Mã Vinh ngớ ra một lúc, sau đó mồ hôi lạnh lại chảy ra.

Trời ơi, mình thế mà lại đi tìm người xét xử đệ tử của Lâm đại sư, đây là mình muốn tự tìm đường chết sao?Đừng nói tới y chỉ là một phó thành của đại thành, ngay cả Hầu gia chưởng quản toàn bộ binh quyền của Kinh Châu cũng không dám tùy tiện đắc tội với Lâm Sơn.

Mà lúc trước y còn chạy khắp nơi đi tìm người xử Dương Diệp, chuyện này với tự tìm đường chết đúng là chẳng có gì khác nhau.Nhưng chuyện này cũng không thể cho qua như vậy, dù sao Dương Diệp cũng đã giết thành chủ thành An Nam trên đường cùng diệt tộc người ta, nếu y không truy cứu việc này thì đế quốc Đại Tần chắc chắn sẽ không tha cho y, mà nếu y truy cứu thì người của công hội Phù Văn Sư sẽ lợi dụng giao thiệp của bọn họ ở đế quốc Đại Tần mà chơi chết y.Mà y lại không thể giống như người cấp dưới giao chuyện cho cấp trên, bởi vì ở Kinh Châu y là người cấp trên kia.

Tuy Kinh Châu còn một người thống lĩnh trên danh nghĩa nữa nhưng y không dám tâu chuyện này lên cho gã, bởi vì sự tồn tại của y là để xử lý mấy chuyện như thế này, nếu mà y tâu lên thì cũng đại biểu cho việc y chẳng còn giá trị để tồn tại nữa.Truy cứu thì có chuyện, mà không truy cứu cũng có chuyện!Ra khỏi cửa công hội Phù Văn Sư thì Mã Vinh càng nghĩ càng rầu, càng nghĩ càng xoắn, cuối cùng nhịn không được mà bùng nổ mắng:- Mẹ kiếp, một tên thành chủ nho nhỏ cùng một gia tộc hết thời mà dám gây sự với đệ tử của Lâm đại sư, ngươi chết thì không sao, con mẹ nó đừng có kéo theo ta chứ! Ta làm phó thành chủ dễ dàng lắm à?Mắng thì mắng nhưng cuối cùng Mã Vinh vẫn đi tới công hội Phù Văn Sư ở Tần Đô để gặp Lâm Sơn, lần này y không còn muốn xét xử Dương Diệp nữa mà chỉ nói chuyện Dương Diệp đã làm ở thành An Nam mà thôi, tất nhiên y cũng chẳng dám thêm mắm dặm muối gì.

Nói xong chỉ im lặng chờ Lâm đại sư trước mắt trả lời.Mà qua một lúc lâu Lâm đại sư ở trước mắt cũng chẳng nói gì, y ngẩng đầu lén liếc thử thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, bởi vì Lâm đại sư Lâm Sơn trước mắt này vậy mà đã ngủ!Gắng nén giận, Mã Vinh khẽ cất tiếng:- Lâm đại sư, ngài xem việc này...- Hả...Lâm Sơn mở mắt nhìn xung quanh một lát sau đó lại dụi dụi hai mắt đang lim dim, nhìn Mã Vinh nghi hoặc hỏi:- Ngươi, ngươi là?Mí mắt Mã Vinh giật giật, trong lòng tựa như có vạn con ngựa đang lao qua, hít sau một hơi, y cố nén lửa giận trong lòng rồi lặp lại câu chuyện vừa rồi đã kể một lần nữa.Nghe Mã Vinh nói xong thì Lâm Sơn chau mày lại, nói:- Thằng nhóc này lại xông vào thành An Nam để gây đại họa, đúng là thằng vô liêm sỉ mà, ngươi yên tâm đi, ta tuyệt không bao che cho nó, ta sẽ đích thân xách nó về dạy dỗ lại một lần, đúng là không ra gì mà!Thế là xong? Mã Vinh sững sờ, sau đó lại nói:- Lâm đại sư, theo luật Đại Tần...Lâm Sơn bỗng đứng lên, có hơi tức giận bảo:- Không phải ta nói rồi sao, ta sẽ phạt nó, ngươi còn muốn gì nữa? Có phải ngươi muốn giết chết đệ tử của ta? Hả?Nói xong thì trên người lão tỏa ra một luồng huyền khí đỏ rực, tựa như núi lửa trực chờ phun trào.Mã Vinh liên tục lui về sau, nói:- Lâm đại sư bớt giận, ta không có ý đó, thật không có mà, chỉ là ta phải cho cấp trên một câu trả lời mà thôi.Lâm Sơn hừ một tiếng, nói:- Ngươi không cần khai báo đâu, ta sẽ tự đi tìm Lý thừa tướng của các ngươi mà xử lý chuyện này, ngươi đi đi.Nghe thế thì Mã Vinh thở hắt ra mộ hơi rồi nói:- Cáo lui!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio