Kiếm Vương Triều

quyển 2 chương 61: nghi ngờ từ thủy lao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Nghi áy náy và khó xử nhìn Tăng Đình An, không biết phải trả lời như thế nào, vì chiêu thức lĩnh ngộ được từ Tả Ý Tàn Quyển này hắn cũng chưa biết phải gọi nó là gì.

"Chiêu kiếm này gọi là 'Triêu Vũ Ấp Khinh Trần'." tiếng Đinh Ninh vang lên.

Tăng Đình An giật mình, ngẩng đầu lên nhìn những mái nhà trong ngõ, những cành khô, những khe hở trên đường, mọi bụi bặm đều đã bị rửa sạch, khắp nơi rực rỡ như mới.

Trương Nghi áy náy gật đầu với Tăng Đình An, rồi quay qua Đinh Ninh, giọng hồi hộp: "Đinh Ninh Sư Đệ, chiêu này ta thi triển thế nào?"

Đinh Ninh cảm khái: "Rất tốt."

Những hạt mưa từ không trung vô tận rơi xuống thành dòng, lấy sự ẩm ướt của hạt mưa làm kiếm ý, mang theo sức mạnh lôi đình vạn quân, sát ý mãnh liệt, nếu đổi thành Đinh Ninh tới thi triển, chắc chắn có nhiều thứ trong ngõ sẽ đều trở thành bột mịn.

Trương Nghi bản tính ôn hòa nhân hậu, nên chiêu kiếm trong tay hắn cũng đã thu liễm rất nhiều sát ý, những dòng mưa chảy xuống trở nên nhu hòa như những hạt mưa xuân tẩy trần không khí, nhưng sự thay đổi như vậy, mới làm cho mọi người không lường trước được sự biến hóa của chúng, vốn khi rơi xuống chúng không hề có sát ý, thế nhưng lại hoàn toàn thay đổi khi tiếp xúc với kiếm ý của đối phương, một kiếm này tuy vẫn vô cùng ôn nhu, Kiếm Ý không phát huy ra hết tác dụng, nhưng khi bao phủ Tăng Đình An, lại có tốc độ nhanh và năng lực xuyên thủng hơn bình thường.

Nên cùng là kiếm và kiếm thức giống nhau, nhưng được người khác thi triển, sẽ tạo nên kết quả khác biệt.

Được Đinh Ninh khích lệ, nét mặt Trương Nghi trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.

Tuy Đinh Ninh là sư đệ hắn, nhưng những này qua lại đặt ra những yêu cầu với hắn nghiêm khắc còn hơn cả Tiết Vong Hư, một chiêu Kiếm Ý này cũng là do Đinh Ninh nhắc nhở mới ngộ được, ít nhất trong chiêu kiếm này, Đinh Ninh chính là sư trưởng của hắn, ngay lần đầu tiên đối địch vận dụng nó, đương nhiên hắn muốn được sư trưởng công nhận.

Thẩm Dịch giữ dù lớn, che đầu cho Tiết Vong Hư, khẽ nghiêng dù để những hạt nước rơi trên dù rơi xuống.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao ngay từ đầu Đinh Ninh lại bảo hắn chuẩn bị dù che mưa, hắn không hề biết hơn phân nửa quần áo trên người đã bị ướt.

Nhìn đường phố, chung quanh không còn một hạt bụi, và vẻ mặt nhõm vui vẻ của Trương Nghi, nhìn Thẩm Dịch vì che mưa cho mình mà áo quần ướt át, Tiết Vong Hư nở nụ cười hài lòng: "Ừ, rất tốt."

Trương Nghi chỉ mong Tiết Vong Hư vui vẻ, nên nghe được Tiết Vong Hư khen ngợi, hắn rất sung sướng, mặt mũi sáng rực hẳn lên.

"Ngươi cũng tu kiếm thức này?" Tăng Đình An khó khăn từ dưới đất đứng lên, mặt mũi tái nhợt hỏi Đinh Ninh.

Tuy không biết quá trình Trương Nghi lĩnh ngộ một kiếm này, nhưng qua dáng vẻ Trương Nghi mới vừa hỏi Đinh Ninh, đã đủ để hắn lờ mờ đoán ra được nhiều thứ.

Đinh Ninh nhìn hắn: "Ta không tu kiếm thức này, kiếm thức ta tu uy lực lớn hơn nó nhiều."

Trương Nghi sợ Tăng Đình An còn chưa từ bỏ ý định, vội vàng xen vào: "Đinh Ninh Sư Đệ không nói dối đâu, nếu ngươi giao thủ với hắn, e rằng sẽ bị thương rất nặng."

"Thì ra không phải ngươi sợ, mà là biết trước mình tất thắng ta." nét mặt Tăng Đình An liên tục biến đổi, hắn quay người đi về xe ngựa, trước khi lên xe ngựa, hắn bỏ lại một câu: "Nhưng dù ngươi có tự tin thắng ta cũng vô ích, có người khác sẽ tìm tới ngươi. . . Ta biết có người không muốn cho ngươi có cơ hội tham gia Mân Sơn Kiếm Hội."

Trương Nghi biến sắc, vội hỏi: "Là ai?"

Tăng Đình An không trả lời, xe ngựa chở hắn và thiếu niên đồng hành chạy đi, bỏ lại tiếng vó ngựa quanh quẩn.

"Thua rồi thì không nói nhiều, Tăng Đình An không giống loại người nhàm chán." Trương Nghi lo lắng cau mày, quay sang nhìn Đinh Ninh : "Hắn nhất định đã nghe được hơi gió nào đó."

Đinh Ninh cũng nhíu mày.

Tên Tu Hành Giả của Vân Thủy cung xuất hiện, uy hiếp Vương Thái Hư, lại có khả năng đã đoán ra được Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Cửu U Minh Vương Kiếm, đã hơi vuột khỏi khả năng kiểm soát tình hình của hắn, bây giờ lại có thêm chuyện này trộn lẫn, làm hắn rất khó chịu.

"Sao hả, muốn ta bị phế đi trước khi tham gia Mân Sơn Kiếm Hội?"

Đinh Ninh cười nhạt: "Dù là Ly Lăng Quân, hay bất kỳ kẻ quý nhân nào khác, muốn làm được điều ấy, thì đều phải trả giá đắt."

Nụ cười nhạt của Đinh Ninh làm cả người Trương Nghi lạnh toát.

Tiết Vong Hư kỳ quái nhìn Đinh Ninh, ông đương nhiên không biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết là tử huyệt lớn nhất của Đinh Ninh, nên không biết Đinh Ninh chính là vì Trưởng Tôn Thiển Tuyết nên mới trở nên mất bình tĩnh như vậy, ông chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình của Đinh Ninh rất khác với ngày thường.

Ẩn nhẫn là thứ Tiết Vong Hư am hiểu nhất, nên ông chỉ ho nhẹ một tiếng, định giảng vài câu đạo lý với Đinh Ninh.

Nhưng ngay lúc này, có một thanh âm từ đầu ngõ hẻm bay tới.

"Cảnh giới cao, thủ đoạn cao, dù nhất định sẽ chiến thắng, thì cũng không có tác dụng, vì ở nhiều nơi, mạng sống căn bản không đáng một đồng tiền. Có người đã tìm được người, sẵn sàng dùng mạng mình để đổi mạng của ngươi."

Một nam tử trung niên mặc áo bào xám xuất hiện.

Mọi người quay sang, nhìn thấy nam tử kia mới vừa từ một chiếc xe ngựa cũng màu xám đi xuống.

Khuôn mặt của hắn rất bình thường, đầu cạo trọc, từ đỉnh đầu tới sau đầu có một hình xăm rất lớn, nhưng vì bị khuất, nên không nhìn ra được đó là hình gì.

Trên người hắn, có một khí tức lạnh lẽo còn lạnh hơn cả quan viên của Thần Đô Giám, mịt mù như đám nấm mốc đã lâu không thấy ánh mặt trời, hoặc là ngay cả ánh mặt trời cũng đều muốn tránh đi thứ hương vị này của hắn.

Nam tử này làm cho trái tim Trương Nghi lạnh cứng mà không hiểu vì sao, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Khí tức của hắn rất xa xôi, rất lạ lẫm, nhưng chỉ sau mấy tức, Đinh Ninh đã nhớ ra thứ khí tức này tới từ nơi nào.

Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng thì tận lực khống chế nhịp tim đang đập hơn nhanh hơn bình thường của mình để nó trở lại bình thường.

"Ta họ Huyết, Nhất, là quét ngang dựng lên chữ Nhất." nam tử trung niên áo bào xám không có ý tới gần, đôi mắt xám của hắn nhìn thẳng vào Đinh Ninh, lạnh lùng : "Đinh Ninh, ta tới đây, là theo ý chỉ của Thân đại nhân, dẫn ngươi tới Đại Thủy Lao hỗ trợ phá án."

Cùng lúc này, trong một gian phòng u ám không ánh sáng, sau lưng Mạc Thanh Cung cũng có một viên quan mặc áo bào xám giống hệt nam tử kia.

Viên quan áo bào xám này cao và gầy, so với Mạc Thanh Cung mập lùn, quả thực chẳng khác gì một tòa vọng lâu.

Trước người Mạc Thanh cung, là một cái giường kim loại bóng loáng như gương, trên giường đặt đầy dụng cụ lóe ra hàn quang.

Trên giường còn có cả những cái móc sắt và dây thừng.

Ai nhìn thấy cái giường này, cũng đều sẽ nghĩ phòng này là phòng đồ tể, hoặc là phòng mổ xẻ khám nghiệm tử thi.

Ở vách tường gần trong góc, có một cơ thể bị treo đang khẽ nhúc nhích, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt và đau đớn.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên vọng qua bức tường ngăn.

Đây là một phòng dụng hình.

Một gian phòng dụng hình bình thường của Đại Thủy Lao.

Cơ thể bị treo lên kia khẽ vặn vẹo, da thịt trên người đã bị lóc đi hơn phân nửa, dù đã tới Đại Thủy Lao rất nhiều lần, dù ở Thần Đô Giám bản thân cũng đã từng dùng cực hình thẩm vấn, nhưng Mạc Thanh Cung vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Bộ dạng đã tới mức này, Thân đại nhân ngươi cũng đã xuất ra không biết bao nhiêu công phu, còn có cái gì làm hắn không nôn ra khỏi miệng?"

Mạc Thanh Cung hơi nghiêng người, nhìn quan viên sau lưng, trầm giọng hỏi: "Sao lại bảo Huyết đại nhân đi tìm nhóc quán rượu kia tới đây làm gì?"

"Vì ta rảnh rỗi."

Viên quan áo bào xám quay người, mặt hắn cũng dài và gầy hơn người thường, hai hốc mắt hõm sâu, ở trong cái nơi âm u này, thực trông chẳng khác gì một cái khô lâu.

"Ngươi nên biết, cực ít có người được đưa tới đây, thánh thượng nếu đã cho ta bổng lộc, ta đương nhiên không thể chuyện gì cũng không làm. Mấy tháng rồi đâu có chuyện gì làm, nên đương nhiên ta dùng hắn để giải trí, miễn là đào ra được một tí thứ gì đó có ích." Hắn bình thản nhìn Mạc Thanh Cung.

Mạc Thanh Cung ho nhẹ một cái, vốn chỉ để khạc ra chút nghẹn khí khó chịu ở trong họng, nhưng cái người bị treo trên tường nghe thấy chữ "Mấy tháng" kia thì gào lên, âm thanh còn khó nghe hơn cả quỷ khóc.

Thì ra viên quan viên quan áo bào xám này là chưởng quản Đại Thủy Lao, Thân Huyền.

Hắn như không nghe thấy tiếng rên kia, nói tiếp với Mạc Thanh Cung: " Thần Đô Giám các ngươi nghĩ thiếu niên quán rượu kia không có chỗ nào đáng ngờ, nhưng trong mắt của ta, hắn chính là vấn đề lớn nhất."

Mặt Mạc Thanh Cung lạnh tanh: "Có ý gì?"

"Lúc Dạ Ti Thủ tru sát Triệu nghịch hắn cũng có mặt ở đây, trợ giúp Vương Thái Hư đứng vững gót chân, tiến vào Bạch Dương Động nửa ngày đã Thông Huyền, tu vi nhanh chóng một bước lên trời, ba Tu Hành Giả đi ám sát hắn, mà hắn vẫn không chết, lại còn giết được một kẻ. Những chuyện như vậy, người thường không thể nào làm được." Viên quan áo bào xám nhìn Mạc Thanh Cung, mặt không xúc cảm: "Quá nhiều sự trùng hợp, quá nhiều sự việc không có khả năng người thường làm được lại xảy ra đều ở trên cùng một người, nên đương nhiên hắn phải có vấn đề."

"Ta không nghĩ hắn bình thường như Thần Đô Giám ngươi và Phương Tú Mạc kết luận."

Hắn hạ mắt, cả người toát ra hàn ý làm cả Mạc Thanh Cung cũng phải cảm thấy run sợ, " Đại Thủy Lao chúng ta phá án, tất cả ti chức đều phải phối hợp, ngươi cũng biết, ta có rất nhiều thủ đoạn mà các ngươi không có, chỉ có ta cảm thấy không có vấn đề, thì ta mới xác nhận nó thực sự không có vấn đề."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio