Ngọn núi càng cao, gió càng lạnh giá.
Vu Sơn vốn có nhiều mưa, nhưng những cơn mưa lại chỉ thường đổ xuống tới phần eo của ngọn núi cao nhất.
Ngọn cao nhất ấy được gọi là Thần Nữ Phong.
Vì ngọn núi quá dốc đứng, lại có nhiều loại mãnh thú không biết tên, nên ngay cả những người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú nhất cũng đều đa số một đi không trở lại, khiến ngọn núi càng thêm phần thần bí.
Trên một mỏm đá nhô ra giữa sườn Thần Nữ Phong, xuất hiện ba bóng người.
Hai người trong số đó là hai thiếu niên gần như kiệt sức, người còn lại là một ông lão già nua, ngồi im trên mỏm đá.
Ba người này đương nhiên là Đinh Ninh, Phù Tô và Chu gia lão tổ.
Mưa ở Vu Sơn khác với mưa ở những dãy núi bình thường. Ở Vu Sơn, có nhiều chỗ mây mù lượn quanh, có nhiều chỗ lại có mưa rơi, lại có những chỗ vô cùng khô ráo. Trước mặt ba người hiện giờ, Vu Sơn không phải là biển mây liên miên mà là những sơn cốc nối tiếp nhau chứa đầy hơi nước, như những chiếc bát trắng mịt mù giữa vùng rừng núi.
Vất vả khổ cực leo lên nơi cao như thế này, đương nhiên không phải chỉ để ngắm phong cảnh.
Đinh Ninh quay sang nhìn Chu gia lão tổ, đợi lão lên tiếng.
"Mặt trời lên cao rồi, nhật thượng trung thiên kim lạc trụ, cửa trận sơ khai vân vũ nguyên." Chu gia lão tổ nhìn sắc trời, mặt mũi bình thản: "Còn nửa canh giờ nữa."
"Phải chờ tới lúc giữa trưa mới có dị tượng, mới nhìn ra được chỗ có cửa trận?"
Phù Tô nghe ra được chút ẩn ý, nhưng như thế lại càng thêm không hiểu: "Ngươi dẫn chúng ta tới đây, chẳng lẽ chỉ là muốn Đinh Ninh giúp ngươi nhìn ra chỗ có trận pháp? Nếu vậy, có nghĩa là ngươi chưa từng đi vào được bên trong trận pháp đó, làm sao ngươi biết trong đó có thứ ngươi cần?"
Chu gia lão tổ liếc Phù Tô, lạnh lùng: "Vị trí của trận pháp luôn thay đổi, nhưng dù không nhìn thấy, cũng có thể tìm thử, chỉ là bây giờ ta không thể dùng cơ thể và sức mạnh của bản thân để đi thử được."
"Nhìn thấy chỗ nào có cửa trận, sẽ chạy xuống để thử, thấy không đúng sẽ chạy trở về chỗ này xem lại, sau đó lại xuống dưới thử. Nhưng nếu vào không đúng cửa, lỡ bên trong trận có ẩn giấu sát thế, nhẹ thì bị thương còn đỡ, lỡ nặng không chừng mất mạng luôn." Phù Tô đã hiểu ý của Chu gia lão tổ: "Cách này thực là ngu xuẩn."
Chu gia lão tổ cười khẩy một tiếng, không buồn trả lời.
Đinh Ninh chăm chú nhìn lão: "Nhờ cách ngu như vậy, mà năm đó ngươi cũng vào trong trận được, nhưng chắc trong đó có thứ ngươi không đối phó nổi nên dù phát hiện ra có thứ mình cần, nhưng ngươi không thể mang ra được đúng không?"
Chu gia lão tổ im lặng không đáp, Đinh Ninh tiếp tục nói: "Chắc chắn là ngươi vào đây trước hồi bị thương vì chống lại biến pháp. Từ lúc đó đến nay đã qua rất nhiều năm nhưng ngươi vẫn ở lại Trường Lăng, không hề có ý quay lại đây, có lẽ là vì món đồ trong kia chưa đủ thành thục, đến bây giờ mới trưởng thành, có đúng không?"
Chu gia lão tổ không hề phủ nhận, gật đầu: "Ba mươi năm trước, lúc đó ta mới vừa vào Thất cảnh, dọc đường đi tới Vu Sơn, phát hiện ra được nơi này. Bây giờ vừa đúng lúc ta cần đến nó, vật bên trong cũng vừa đúng thời gian dùng được. Lại đúng lúc tên quái vật có khả năng lĩnh ngộ phi phàm nhà ngươi cũng xuất hiện, ta nghĩ đây chính là ý trời."
Đinh Ninh lắc đầu: "Không thể nào những chuyện tốt lại cùng lúc xuất hiện trên người ngươi được."
"Nhưng bây giờ chính là tất cả những chuyện tốt đều cùng lúc xuất hiện ở trên người ta." Chu gia lão tổ thản nhiên.
Trên đời chưa bao giờ có chuyện nhiều chuyện tốt đều trùng hợp xuất hiện.
Nhưng chờ đợi lại là thói quen của bình thường của con người.
Ngay lúc này, trên một mỏm đá khác ở giữa sườn Ngọc Nữ Phong, có một ông lão cũng già tương đương với Chu gia lão tổ cũng đang đợi.
Lão mặc một chiếc cẩm bào bằng tơ mềm màu vàng nhạt, đầu đội ngọc quan trắng ngần rất đẹp, bên trên có những hoa văn màu đỏ nhạt, rực rỡ như những đóa hoa đào.
Da mặt lão lốm đốm những đốm màu đen và nâu, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất đẹp, ai nhìn vào cũng nhìn ra được hồi còn trẻ lão nhất định là cực kỳ tuấn mỹ.
Lão cũng đang im lặng chờ đến lúc giữa trưa.
Chỉ khác với Chu gia lão tổ một điểm là lão đã chờ không phải chỉ có ba mươi năm, mà còn lâu hơn một chút.
Lão còn biết, Lộc Sơn hội minh và món đồ bên trong trận pháp này xuất hiện cùng vào thời điểm hiện nay, không phải là trùng hợp, mà là đã được sắp xếp trước.
Vì thời gian tổ chức Lộc Sơn hội minh là do lão định ra.
Lão chính là Sở Đế mà mọi người đồn là tham luyến sắc đẹp của chốn hậu cung.
Cũng chính là vị đế vương có thời gian tại vị dài nhất trong lịch sử của Vương triều Đại Sở.
Trong mắt lão hiện giờ, ngoài chờ mong, còn có cảm khái và những xúc cảm khi nhớ lại hào quang quá khứ.
Hắn nhớ lại hồi mình còn trẻ, phong thái tươi sáng, khí thế bừng bừng, hồi đó lão mới thật sự là yêu thích sắc đẹp, thường xông vào những chỗ nghe nói có mỹ nhân nổi danh, dù nơi đó có xa cả ngàn dặm, để lại không biết bao nhiêu mối nợ nhân duyên. Bây giờ ở trên Thần Nữ Phong, cái tên Thần Nữ này cũng chính là do lão đặt.
Năm tháng yên tĩnh đi qua, qua rồi là không bao giờ trở lại, những mỹ nhân thanh tao thoát tục kia sớm đã biến thành một chén đất vàng, chỉ còn Thần Nữ Phong vẫn mây mù đến eo, vĩnh viễn không già, tuyệt không thể tả.
Đinh Ninh chau mày, chăm chú nhìn trời đất trước mắt.
Pháp trận tông môn cổ còn sót lại, dù qua bao nhiêu thời gian và thời đại, cũng vẫn làm cho hắn phải kính sợ.
Mặt trời đã lên cao giữa đỉnh đầu.
Đôi mắt đang híp lại của Chu gia lão tổ trợn to, không đợi lão lên tiếng, mắt Đinh Ninh đã hiện lên dị sắc.
Khi ánh mặt trời rơi xuống rừng cái sơn cốc như những chiếc bát trắng, hơi nước mịt mù trong những sơn cốc ấy chiết xạ ánh sáng mặt trời, không phải tạo nên cầu vồng, mà tạo thành một chùm tia sáng vàng dài và hẹp.
Phù Tô như ngừng thở, nhớ lại hai câu nói trước đó của Chu gia lão tổ, cảm nhận ra được chùm tia sáng vàng rực như làm bằng vàng ròng kia có chỗ khác thường.
Đinh Ninh đã nhận ra đây là loại pháp trận gì.
Hắn dồn ánh nhìn vào một cái sơn cốc.
Ánh sáng mặt trời mang theo Chân hỏa nguyên khí bị sơn cốc kia hấp thu, trong chùm tia sáng ấy, có lẫn rất nhiều hơi nước bị bốc hơi bay lên.
Làm cho chùm tia sáng như đang biến thành một thông đạo đặc biệt cho hơi nước lưu thông.
Trong mắt hắn, mọi hình ảnh đang diễn ra đều trở thành nhưng đường cong thuần túy.
Vô số Chân hỏa rơi xuống, vô số hơi nước lại hòa vào trong Chân hỏa, bay vút lên.
Hắn vốn không nhìn thấy được tình hình cụ thể ở dưới đáy cốc nhưng hắn lại tựa hồ như thấy rõ tất cả những tuyến đường có ở dưới đáy sơn cốc đó.
"Đi thôi."
Hắn quay sang nói với Chu gia lão tổ: "Nhưng lần này ngươi phải dẫn ta và Phù Tô xuống dưới. Nếu còn đủ sức ta mới nghĩ ra được cách vào trong trận."
Phù Tô mở to mắt khiếp sợ.
Hắn không thể tin nổi nhìn Đinh Ninh: "Ngươi thật sự đã tìm ra được chỗ có trận pháp?"
Đinh Ninh nhìn hắn: "Là cùng loại với trận pháp thủy hỏa giao hòa ngày xưa của Tam Hoàng Tông, nhưng vì mục đích là để che giấu nơi bị phong cấm nên đương nhiên phải thiết lập những thông đạo cho gió ra vào điều hòa, có thể tiến vào trong trận, đương nhiên không chỉ có một chỗ."
"Tìm đường vào trong trận không khó, khó là ở chỗ làm sao phá giải được sát thế bên trong trận."
Chu gia lão tổ không thể nào tin nổi Đinh Ninh nhanh như vậy đã nhìn ra manh mối, nhưng nghe thấy Đinh Ninh nói vậy thì vô cùng phấn khích, trái tim đập thình thịch.
"Ngươi hiểu biết thực là không ít."
Lợi dụng gió lạnh từ bên dưới thổi lên, lão, Đinh Ninh và Phù Tô rời khỏi mỏm đá, lơ lửng xuyên qua sương mù bên dưới, bay về phía sơn cốc kia.
Thần Nữ Phong có lẽ chính là nét bút hỏng duy nhất của người bố trí trận pháp này ngày xưa, trong lúc rời khỏi Thần Nữ Phong hạ xuống khu vực núi rừng bên dưới, Đinh Ninh không cảm thấy những cột sáng vàng kia có gì dị thường, người bày trận năm đó có lẽ đang đứng ngay trong núi, không để ý tới Thần Nữ Phong, cho nên vào một vài thời điểm đặc biệt, mới làm cho pháp trận bị lộ ra khiến người ta mò được dấu vết.
Địa thế sơn cốc chứa pháp trận rất bằng phẳng, cây cối xanh mướt mênh mông chìm trong hơi nước.
Lúc bay xuống tới gần, ngay cả Phù Tô cũng cảm nhận được rất rõ phía trước có một luồng khí tức tang thương cổ xưa, từ bên trong luồng ánh sáng sáng ngời, không ngừng khuếch tán hướng ra ngoài sơn cốc. Ngoài ra còn có một loại khí tức phong thủy giao hòa, như dòng suối phun thẳng lên không trung, muốn đục một lỗ lên bầu trời.
Mặt Chu gia lão tổ đỏ ửng.
Lão đã từng dùng một cách thức đần độn để kiểm tra một cửa vào của pháp trận, khí tức này quả thực là giống hệt. Giúp lão hiểu, Đinh Ninh đã phán đoán cực kỳ chính xác.
Đinh Ninh cau mặt, ánh mắt quét qua từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh.
Có thể bố trí ra một pháp trận như vậy, người bố trí phải có thực lực vượt xa Tu hành giả Thất cảnh bình thường. Bên trong chắc chắn sẽ sắp đặt rất nhiều nơi tạo nên uy hiếp trí mạng cho Chu gia lão tổ nên hắn chẳng buồn để ý tới suy nghĩ của lão mà toàn tâm toàn ý nghiên cứu và cảm nhận cái pháp trận hắn mới chỉ được đọc một ít trong sách cổ chưa bao giờ thấy qua này.
Hơi nước cực kỳ nồng đậm, chung quanh rõ ràng có gió lưu động, nhưng thổi đến ngay phía trước hắn thì đột nhiên biến mất, hơi nước bên trong như đông lại. Hơi nước trong những cọng cây ngọn cỏ cũng hoàn toàn bất động như bị đóng băng.
Chỉ trong chớp mắt, Đinh Ninh đã cảm thấy vô cùng thống khổ.
Những cây cỏ trong sương mù biến thành vô số đường cong, những đường cong này đều mang theo sát ý, như những cái gai tràn ngập trong người, làm hắn vô cùng đau đớn, khó chịu.
Phù một tiếng.
Một ngụm máu phun ra khỏi miệng hắn.