Kiếm Vương Triều

quyển 1 chương 19: chân ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyên khí trời đất ngừng phun trào, gió đã lặng, bàn ghế cũng thôi dịch chuyển.

Trên người Trần Mặc Ly vẫn không mang đến chút cảm giác đáng sợ nào, y như lúc vừa bước vào quán rượu này vậy.

Dẫu thế, lời nói bình tĩnh của y lại như cơn lốc tiếp tục quét qua người nhóm đệ tử này.

Lông mày Đinh Trữ cau lại, nó định mở miệng.

"Đi ra ngoài thôi, để tránh gây lộn xộn lại phải phí công đi dọn." Có điều, nó còn chưa kịp nói gì thì Trần Mặc Ly đã lạnh lùng nói một câu này rồi y quay thẳng người đi ra ngoài quán rượu.

Sắc mặt Từ Hạc Sơn dần trở nên khó coi hơn. Dù là thế, khi Trần Mặc Ly xoay người đi, cậu không vội đuổi theo ngay mà quay đầu nhìn Tạ Trường Sinh và Nam Cung Thải Thục, nhỏ giọng nói: "Áp chế cảnh giới sẽ không liên quan tu vi nữa."

Nhóm đệ tử ở đây đều rất thông minh, bọn họ hiểu rõ ý của Từ Hạc Sơn.

Trong tình huống bỏ qua tu vi thì yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại thường là kinh nghiệm đối địch và kỹ thuật chiến đấu.

"Ta hiểu."

Tạ Trường Sinh nhìn vào bóng lưng Trần Mặc Ly, lạnh nhạt nói: "Nói gì thì cũng liên quan đến thể diện nên dĩ nhiên phải để người biết chiến đấu nhất trong số chúng ta xuất chiến."

Cậu mới nói một câu này thì ánh mắt của cả nhóm đệ tử đều dừng lại trên người Nam Cung Thải Thục.

Trong nhóm này, bỏ qua yếu tố tu vi thì hiểu chiến đấu hơn cả lại là cô bé nhìn có vẻ nhu mì nhất này.

Dường như bản thân Nam Cung Thải Thục cũng hiểu rất rõ điều này.

Nét mặt cô bé dần trở nên nghiêm túc, cô không nói bất cứ lời nào mà chỉ cất bước đi ra trước nhất.

Trần Mặc Ly đang đứng ở giữa đường, cúi đầu xuống quan sát mấy cây cỏ dại mọc trong kẽ đá bên mép giày.

Y chợt nghĩ Ly Lăng Quân mà mình đi theo ở nước Tần này cũng như cỏ dại ngoan cường sống trong kẽ đá vậy.

Thế nhưng qua hôm nay rồi, tình huống này có thể đạt được chuyển biến gì sao?

Nét mặt y cũng dần trở nên nghiêm nghị.

Y quay người lại nhìn Nam Cung Thải Thục bước tới đứng đối diện mình, chắp tay làm lễ và nói: "Mời!"

Nam Cung Thải Thục híp mắt lại, cô bé cũng giơ tay làm lễ: "Mời!"

Tiếng nói vang vọng khắp con ngõ nhỏ này, chim sẻ trên các cây ngô đồng xung quanh chợt hoảng sợ bay vụt lên, vô số lá vàng bay lượn vòng xung quanh người Nam Cung Thải Thục.

Gió chợt thốc lên. Nam Cung Thải Thục đâm về giữa Trần Mặc Ly theo hướng thẳng đứng, để lại sau lưng một đường tàn ảnh.

Một thanh kiếm sắt vân cá trong tay phải cô bé được vung ra cũng theo góc thẳng đứng, nhằm về đầu Trần Mặc Ly chém xuống.

Kiếm vừa mới ra, lực cũ liền tiêu, lực mới lại sinh.

Một luồng chân khí liên tục bùng lên trên thân kiếm, cứ thế biến mất lại bùng lên...

Trong bầu không khí trong lành không ngừng cuộn lên từng đợt sóng khí.

Chỉ một kiếm thẳng đứng đến lạ nhưng khiến lòng người thấy như có vô số kiếm.

Đây chính là Liên Thành Kiếm Quyết của đại tướng trấn thủ Ly Thạch Quận Nam Cung Phá Thành.

Trong nhiều điển tích ghi lại cuộc chiến với nước Triệu có ghi lại việc Nam Cung Phá Thành đã rất nhiều lần một kiếm chém bay mấy chiếc chiến xa hạng nặng.

Đây là một thế kiếm cực kỳ cương mãnh, thông qua khống chế chân khí để liên tiếp phát lực.

Trong mắt Trần Mặc Ly ánh lên vẻ khác thường. Y chẳng thể ngờ được một thiếu nữ nhu mì như vậy mà vừa ra tay đã cứng rắn, mạnh mẽ, có thể nói là oai phong như thế!

Có điều, đối mặt với một kiếm cứng rắn, mạnh mẽ đó, phản ứng của y cũng chỉ là ánh mắt hiện lên vẻ khác thường thôi.

Y không hề di chuyển. Trong không gian như vang lên một tiếng hạc hót.

Kiếm của y xuất vỏ.

Kiếm y có chuôi là bạch ngọc trắng nõn, thân kiếm ở trong cũng là màu trắng lấp lánh, mỏng và khá trong, có vân hình mây thanh thoát, nhìn qua rất tinh mỹ nhưng cũng rất yếu ớt.

Thế nhưng thanh kiếm này chỉ vô cùng đơn giản xẹt ra rồi va thẳng vào thanh kiếm sắt vân cá đang chém từ trên xuống.

Một tiếng nổ "Ầm" vang lên.

Một vòng sóng khí bùng nổ xung quanh hai người. Ngay cả mấy cọng cỏ trong kẽ đá dưới chân Trần Mặc Ly cũng bị kiếm khí sắc bén chém đứt.

Nhóm Tạ Trường Sinh bất giác nheo mắt lại.

Ai cũng không thể ngờ được thanh kiếm trắng nhìn yếu ớt trong tay Trần Mặc Ly này lại có thể tỏa ra sức mạnh cỡ đó, hơn nữa còn là trong không gian hẹp này mà vẫn có thể tạo ra luồng lực lớn như thế.

Mấu chốt chính là lúc này đây thanh kiếm trắng trong tay y không hề có vết sứt mẻ nào mà chỉ đang không ngừng lắc lư rung động. Trái lại, thanh kiếm thép vân vảy cá dày rộng trong tay Nam Cung Thải Thục hơi bị gập lại.

Vài sợi tơ máu đang từ kẽ ngón tay cô bé chảy xuôi đến trên chuôi thanh kiếm thép vân vảy cá.

Đã có không ít người khách từ các con hẻm trong ngõ Ngô Đồng đi ra nhìn ngó nghiêng. Bọn họ chưa chắc nhìn ra được sự tinh túy của loại chiến đấu này, nhưng điều khiến họ khiếp sợ chính là không ngờ trong thân thể nhỏ bé ấy có thể phát ra sức mạnh như vậy.

Từ trên môi Nam Cung Thải Thục phát ra một tiếng rít khò khè tức giận khiến tai người ta như muốn bung ra.

Dưới đế giày của cô bé vang lên âm thanh như tiếng nổ nhưng mà cô bé vẫn không lùi dù chỉ một bước.

Cô bé cắn răng, cố nén đau đớn, vươn tay trái đâm về bụng dưới Trần Mặc Ly.

Trong khoảnh khắc đó, trong tay trái cô bé đã có thêm một thanh kiếm nhỏ màu xanh.

Mặt ngoài thanh kiếm nhỏ này trong quá trình chế tạo đã hình thành rất nhiều vân hình sợi mây. Lúc cô bé đâm lên phía trên thì chân khí tràn ra trên chuôi kiếm này làm cho trong không khí như có rất nhiều dây mây li ti đang mọc lên, khiến cho không có ai có thể dễ dàng thấy rõ rốt cuộc mũi kiếm chỉ về hướng nào.

Đây là Thanh Đằng Chân Khí và Thanh Đằng Kiếm Quyết của Thanh Đằng Kiếm Viện.

Sắc mặt Đinh Trữ cũng trở nên nặng nề hơn.

Chả trách kiêu ngạo như Tạ Trường Sinh cũng nhường lại cho Nam Cung Thải Thục chiến đấu. Thanh Đằng Chân Khí và Thanh Đằng Kiếm Quyết rất khó phối hợp, Nam Cung Thải Thục mới ở cảnh giới thứ hai mà đã có thể khiến chúng phát ra uy lực như vậy thì quả thật là kỳ tài hiếm thấy.

Kiếm ý nhắm vào bụng. Không ngờ rằng dưới một kiếm cực cương mãnh vừa qua lại ẩn dấu một kiếm âm nhu đến vậy, ngay cả Trần Mặc Ly cũng phải tái mặt đi.

Hắn có cảm giảm kích động muốn giải phóng chân nguyên của mình.

Nhưng mà hắn vẫn cố gắng khống chế được cảm xúc của mình. Ngay trong tích tắc chớp nhoáng đó, tay trái của y cũng di chuyển.

Trong tay trái y không có kiếm nhưng có một cái vỏ kiếm - một cái vỏ kiếm da cá mập xanh quý giá.

Chiếc vỏ kiếm này chợt hóa thành một trận mưa xuân chụp xuống cơ man mây xanh đang lớn lên.

Tất cả mọi người chỉ nghe thấy được một tiếng "Coong!" nhỏ.

Đó là tiếng kiếm tra vào vỏ.

Tất cả kiếm khí như dây mây xanh đã biến mất. Sắc mặt Nam Cung Thải Thục trắng bệch ra như tuyết.

Nhóm đệ tử đằng sau cô bé cùng hít một hơi lạnh.

Kiếm của cô bé đã lọt vào vỏ của Trần Mặc Ly.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà Trần Mặc Ly lại có thể xác định được bóng kiếm chân thật của cô bé giưa vô số bóng dây mây xanh, rồi dùng vỏ kiếm chụp lấy một cách chính xác.

Ở trong nháy mắt kế tiếp, động tác của Trần Mặc Ly vẫn không ngừng lại.

Mưa xuân tiếp tục vung vẩy.

Nam Cung Thải Thục rốt cuộc không gắng gượng được nữa, cơ thể cô bé tựa như một tảng đá bị nạy lên, chân sau rời khỏi mặt đất. Trong khoảng khắc tiếp theo, tay trái cô bé bị chấn động, năm ngón phải buông ra. Thanh kiếm nhỏ màu xanh rời khỏi tay cô bé, bị giữ trong vỏ kiếm xanh biếc của Trần Mặc Ly như chim sẻ bị giam trong lồng.

Tạ Trường Sinh cúi gằm đầu xuống, trong lòng cậu giờ lạnh giá như băng, đầy phẫn nộ nhưng biết rằng lúc này có nói gì cũng là nói nhảm.

Phần lớn nhóm đệ tử Từ Hạc Sơn mặt cũng đều trắng bệch.

Từ lúc Trần Mặc Ly bắt đầu để lộ ra cảnh giới, bọn họ đã biết người kiếm khách vương triều Đại Sở này rất mạnh, nhưng mà họ thật không ngờ lại mạnh đến mức ấy. Ngay cả Nam Cung Thải Thục được các giáo viên Thanh Đằng Kiếm Viện nhận định là người am hiểu chiến đấu nhất trong số đệ tử Thanh Đằng Học Viên mấy chục năm qua mà cũng bị thua triệt để như thế, thậm chí Thanh Đằng Tụ Kiếm cũng bị người ta dùng một cái vỏ kiếm bắt mất.

Hà... Hà

Hai tiếng động khẽ vang lên. Đôi chân Nam Cung Thải Thục rơi xuống đất. Hai luồng bụi mù phun ra từ dưới hai chân cô bé.

Cô bé dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ rất nhỏ tuổi, nghĩ tới những chỉ dạy hàng ngày của các thầy cô ở kiếm viện, lại chứng kiến Thanh Đằng Tụ Kiếm mà mình coi như tính mạng đã bị đối phương đoạt mất, cô bé xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, thậm chí muốn khóc.

Trần Mặc Ly nhìn cô bé một cái.

Thanh Đằng Tụ Kiếm từ trong vỏ kiếm của y bay ra, cắm thẳng lại trước người Nam Cung Thải Thục, cùng lúc đó, thanh trường kiếm bạch ngọ trên tay phải hắn đã trở lại trong vỏ.

Tư thế đó mang vẻ phóng khoáng nhã nhặn khó nói thành lời.

"Có thể ở mức tu vi này đã tu luyện Thanh Đằng Chân Quyết và Thanh Đằng Kiếm Quyết đến trình độ này thì quả thật hoàn toàn có thể tự ngạo, tương lai có thể thắng ta."

Y chăm chú nhìn Nam Cung Thải Thục, thành tâm khen ngợi không hề có vẻ gì làm bộ.

Nam Cung Thải Thục không nhìn y.

Cô bé nhìn vào Thanh Đằng Tụ Kiếm đang cắm vào trong kẽ đá rung rung, cảm thấy được sự bất lực và vô lực của nó, chiếc mũi của cô bé có chút cay cay, cảm thấy thật có lỗi với nó.

Cô bé hít sâu một hơi và khẽ vuốt mũi mình.

Sau đó cô bé rút lên thanh kiếm nhỏ màu xanh này, sắc mặt lại trở nên cực kỳ nghiêm túc và trang trọng.

Một ánh xanh lờ mờ xẹt qua, như thể trong không khí xuất hiện một đám lá mây.

Trong lòng bàn tay phải của cô bé xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, từ đó thấm ra vài giọt máu tươi.

"Mong Trần tiên sinh nhất định phải sống thật khỏe, tôi nhất đính sẽ đánh bại ông."

Nàng giơ tay phải đang chảy máu lên, đồng thời giờ thanh kiếm nhỏ màu xanh ra ngang trước ngực, nói với vẻ rất nghiêm túc.

Đây là kiếm thề của người Tần

Trong nhìn nhận của cô bé, thua thì thua, thắng thì thắng, quá trình thắng thua có đạt được kiêu ngạo hay vinh dựu hau không cũng chẳng hề quan trọng.

Mấu chốt là ở chỗ chỉ cần có mạng thì có thua cũng sẽ lấy lại được.

Trần Mặc Ly trầm mặc trong mấy hơi thở.

Không phải vì sợ hãi mà vì kính trọng và lo lắng.

Người Tần có tâm hổ lang, ngay cả thiếu nữ Trường Lăng cũng như vậy. Toàn bộ biểu hiện hôm nay đã đủ để khiến bất cứ người Sở nào phải cảnh giác.

.....

Ánh mắt y đảo qua bàn tay trắng như tuyết của Nam Cung Thải Thục, đảo qua gương mặt tất cả bọn Tạ Trường Sinh, Từ Hạc Sơn, sau đó từ tốn nói: "Năm nay ta mới hai bảy."

Vào lúc này lại đột nhiên trịnh trọng đề cập vấn đề tuổi tác của mình, đối với người thường mà nói thật khó hiểu.

Thế nhưng nhóm đệ tử này đều là người tu hành.

Thường thì trước khi bắt đầu chính thức tu hành, bọn họ đã xem qua rất nhiều sách vở liên quan đến chuyện tu hành, đã được gnhe rất nhiều lời dạy bảo.

Nên bọn họ đều hiểu được ý nghĩa bao hàm trong những lời này của Trần Mặc Ly.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio