Dịch: †Ares†
Nhân vật như Đàm Thai Quan Kiếm tự nhiên mang theo khí thế đủ làm mưa gió một phương, tuy rằng trên người không thúc giục nửa phần chân nguyên, một cái xoay người cũng có thể khiến cho không gian quanh đó phải vặn vẹo theo ánh mắt y.
Đinh Ninh tức thì cảm thấy dị thường từ Đàm Thai Quan Kiếm, nhìn theo ánh mắt của Đàm Thai Quan Kiếm, hắn thấy trên sơn đạo ngang vách núi không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu niên mặc bào phục màu xanh ngọc.
Bào phục xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông, tự nhiên người đến là đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, hơn nữa thiếu niên kia khuôn mặt non nớt, nhìn qua tối đa cùng tuổi với đám Đinh Ninh, trong môn nhất định là hậu bối của Đàm Thai Quan Kiếm.
Nhưng mà Đinh Ninh lại hết sức rõ ràng, chỉ có khi tâm tình chấn động, hành động của Đàm Thai Quan Kiếm mới có thể bị đại đa số người cảm ứng được.
Tiếp theo hắn chú ý tới Tịnh Lưu Ly cũng nhíu mày thật sâu.
Toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông một đời tu hành giả mới, không người nào có tu vi có thể khiến Tịnh Lưu Ly cảm thấy phiền toái, cho nên cái nhăn mày kia chỉ có thể là vì thân phận của gã thiếu niên này, hơn nữa thiếu niên này xuất hiện, có lẽ cũng không trong sắp xếp của nàng.
- Là ai?
Đinh Ninh xoay người sang bên cạnh, nhìn thoáng qua Lệ Tây Tinh, hỏi.
Bình thường người chung quanh có gì không hiểu đều hỏi hắn, mà lần này lại trở thành hắn hỏi Lệ Tây Tinh.
Bởi vì hắn cũng cảm thấy Lệ Tây Tinh có một chút chấn động khác thường.
Trong mười thứ hạng đầu, Lệ Tây Tinh thuộc về một trong những người tiến vào nhẹ nhàng nhất.
Bởi vì gã xuất thủ hết sức lãnh khốc.
Loại lãnh khốc này là từ bản chất mà ra, tựa như thiên tính của một con hung thú hoang dã nào đó, loại lãnh khốc này không chỉ có là coi thường sinh tử của người khác, thậm chí coi thường sinh tử của chính mình, để cho người ta có cảm giác chỉ cần có khả năng giết chết đối thủ thì gã sẽ tuyệt đối không lưu tình.
Thậm chí loại lãnh khốc này để cho hai gã đối thủ mà gã gặp phải trực tiếp mất đi dũng khí chiến đấu mà nhận thua.
Người giống như Lệ Tây Tinh tuyệt đối sẽ không sợ hãi cường giả, chỉ có thể là gã nhận thức thiếu niên mặc bào phục xanh ngọc này.
Lệ Tây Tinh trầm mặc một lát mới nói:
- Ta sớm đã từng nói qua ta và các ngươi đứng cùng một phía chưa chắc là chuyện tốt.
Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Đinh Ninh đã bình tĩnh nói:
- Hắn chính là Đoan Mộc Tịnh Tông sao?
- Đoan Mộc Tịnh Tông?
Trương Nghi kịp phản ứng, cả kinh nói:
- Hắn tới làm cái gì?
Độc Cô Bạch ngước nhìn thiếu niên kia, lông mày cũng nhíu thật sâu.
Đoan Mộc Tịnh Tông tuy rằng cũng là đệ tử nhập môn chính thức của Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng địa vị ở trong Mân Sơn Kiếm Tông thua xa Tịnh Lưu Ly, hắn nghĩ mãi mà không rõ Đoan Mộc Tịnh Tông xuất hiện lúc này là định làm gì.
Chuyện huyên náo cũ tại Trường Lăng bởi vì quan hệ với hai Hầu phủ cho nên hầu như mọi người đều biết, vì thế tên thiếu niên non nớt mặc bào phục xanh ngọc kia chỉ vừa đi vào sơn cốc này là tất cả tu hành sư trưởng đã minh bạch thân phận của hắn, sắc mặt đều trở nên cổ quái.
Đoan Mộc Tịnh Tông đi hết sức vững vàng cùng an tĩnh.
Theo hắn càng ngày càng tới gần, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng được khuôn mặt thanh tú kia.
Mặt hắn còn non nớt hơn cả đám Đinh Ninh, tựa như một tiểu hài tử còn chưa lớn.
Chẳng qua là trong lúc cất bước lại thể hiện ra loại phong phạm vượt xa thí sinh thông thường.
Ánh mắt trong suốt của hắn cũng chỉ chăm chú nhìn con đường dưới chân, không hề nhìn loạn xung quanh, đi thẳng tới hướng Lâm Tùy Tâm.
Trong đôi mắt của Lâm Tùy Tâm xuất hiện thần sắc hào hứng.
Tới khi còn cách hắn chừng năm trượng, Đoan Mộc Tịnh Tông đứng lại, sau đó khom người thi lễ một cái, cất lời:
- Tham kiến Lâm sư bá, tông chủ đã ân chuẩn đệ tử tới tham gia vòng thí kiếm cuối cùng, làm phiền sư bá an bài.
- Cái gì?
Trong sơn cốc ồn ào hẳn lên, tiếng nghị luận ông ông liên tục, nhưng ở kế tiếp một hơi sau đó, tiếng ồn ào lại bỗng nhiên biến mất.
Bởi vì Tịnh Lưu Ly đã xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Tịnh Tông.
- Ngươi muốn tham gia kiếm hội vòng mười thứ hạng đầu này?
Giọng nói lạnh băng của Tịnh Lưu Ly vang lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Đoan Mộc Tịnh Tông gật đầu, giống như xấu hổ nói:
- Thân là đệ tử nội môn còn tới tham gia kiếm hội này tự nhiên là không có đạo lý, cho nên đệ đã cầu kiến tông chủ, xin tông chủ cho phép đệ rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông, dùng thân phận thí sinh bình thường tham gia kiếm thí này. Tuy rằng quả thực là có chút hồ đồ, nhưng tông chủ vẫn cho phép. Nghĩ đệ thông qua cửa ải phía trước không có bất cứ vấn đề gì, tông chủ cũng chỉ để đệ dùng dược tán đồng dạng, sau đó lại cho đệ ăn một viên Hải Liễu Đan.
Trong sơn cốc lại lần nữa ồn ào.
Thời điểm tất cả mọi người biết được thân phận của hắn, cũng có thể đoán ra sự xuất hiện của hắn là vì mối thù ngày xưa, nhưng không ai nghĩ đến hắn lại dùng phương thức như vậy trả thù, cũng không có ai nghĩ đến Bách Lý Tố Tuyết vậy mà lại đồng ý.
- Muốn cho cường độ thân thể ngươi trở về bằng những người này thập phần đơn giản.
Tịnh Lưu Ly nhíu hai mắt lại mà nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, nói tiếp:
- Chẳng qua là sư tôn không có khả năng đồng ý.
- Có tiền lệ từ Hà sư thúc, đệ sao dám mượn danh nghĩa sư tôn.
Nét mặt Đoan Mộc Tịnh Tông không thay đổi nói:
- Chẳng qua là tông chủ cho phép đệ rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông, dùng thân phận thí sinh bình thường tới tham gia kiếm thí này, cũng có một điều kiện. Ngài nhớ đệ đã tu hành mấy năm tại Mân Sơn Kiếm Tông, liền nói với đệ, nếu đệ bại trong tay những người này, đệ sẽ bị tính là chưa từng thông qua kiếm hội, không còn là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông.
Lời vừa nói ra, trong sơn cốc tất cả tu hành sư trưởng đang đợi quan chiến không khỏi khiếp sợ trong lòng, nhưng sắc mặt Tịnh Lưu Ly lại không hề thay đổi, chỉ có ngữ khí lạnh hơn:
- Nếu như sư tôn đã đồng ý, ta không có khả năng ngăn trở, chẳng qua là ngươi nhất định phải làm như vậy sao?
Đoan Mộc Tịnh Tông như xấu hổ cười cười, khom mình hành lễ với nàng, nói:
- Làm phiền sư tỷ, nhưng mong sư tỷ thành toàn.
Tịnh Lưu Ly không nói gì nữa, cũng không tiếp tục nhìn hắn, quay người đi trở về cạnh Đàm Thai Quan Kiếm trong khu nghỉ ngơi.
Mọi người cảm thấy khiếp sợ trong lòng, việc này như một cơn bão đè nén đã lâu, giờ triệt để thổi quét ra.
- Tại sao có thể như vậy!
Mặt Tạ Nhu trở nên trắng bệch, bởi vì tâm tình chấn động quá mức kịch liệt, tiếng nàng cũng run lên.
Mục tiêu của tuyệt đại đa số thí sinh chẳng qua là tiến vào mười thứ hạng đầu, đạt được cơ hội tu hành tại Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng Đinh Ninh là muốn đoạt được vị trí đầu bảng.
Đoan Mộc Tịnh Tông vào lúc này gia nhập tỷ thí, không thể nghi ngờ sẽ là đối thủ cường đại của Đinh Ninh, hơn nữa hắn đã tu hành tại Mân Sơn Kiếm Tông tu mấy năm, khả năng còn cường đại hơn với tất cả những người bài danh trước Đinh Ninh trên Tuấn Tài Sách!
Trương Nghi cũng tái mặt, bờ môi run rẩy, nhưng mà y lại không có cách nào phát ra dị nghị.
Bởi vì đây là quyết định đến từ chính tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông, mà kiếm hội này vốn chính là nghi thức để Bách Lý Tố Tuyết chọn lựa đệ tử nội môn.
- Thật là một nước cờ lợi hại.
Độc Cô Bạch nhìn vẻ mặt tựa hồ rất ngây thơ vô hại của Đoan Mộc Tịnh Tông, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng:
- Chúng ta đều cho rằng nàng mai phục một quân cờ ẩn, nhưng ai cũng không nghĩ tới, hóa ra nàng lại ngay mặt hạ cờ.
Dịch Tâm nghĩ thông suốt ý trong lời của Độc Cô Bạch, ngơ ngác nói không ra lời, nhưng trong lòng đang không ngừng phát ra hàn ý.
Lệ Tây Tinh một mực bị lưu đày tại quan ngoại, thẳng đến mùa đông năm trước mới được cho phép trở về, chính là để tham gia kiếm hội lần này.
Mà nghĩ lại những lời Lệ Tây Tinh nói khi bắt đầu đứng cùng một chỗ, bọn hắn liền mơ hồ cảm giác được, Lệ Tây Tinh vốn nhận mệnh phải cùng Đinh Ninh là địch trong kiếm hội này, chẳng qua Lệ Tây Tinh lựa chọn phản nghịch.
Mà lúc này, Đoan Mộc Tịnh Tông dùng đại giới “trục xuất khỏi Mân Sơn Kiếm Tông” làm tiền cược tới tham gia tỷ thí, không có khả năng chỉ vì chút cừu hận lúc nhỏ.
Sau lưng Lệ Tây Tinh cùng Đoan Mộc Tịnh lúc này tựa hồ có dấu tích của nữ chủ nhân Trường Lăng trong hoàng cung kia, không chuyện gì là không thể hiện năng lực lật tay làm mây, trở tay làm mưa của người đó.
- Ngươi quả nhiên không thay đổi. Thậm chí vẫn cẩn thận như vậy, cẩn thận đến làm người khác phiền lòng.
Trong thời khắc tất cả đều tâm loạn, sắc mặt Đinh Ninh không có bao nhiêu thay đổi, chỉ có khóe miệng hiện thêm một tia trào phúng không ai thấy được.