Dịch giả: Joker.
Cùng là phá cảnh, vả lại lại Đinh Ninh chẳng qua là từ Tam cảnh lên Tứ cảnh, vậy mà sự chấn động hắn mang đến cho tất cả mọi người lại còn mãnh liệt hơn.
Bởi vì Đinh Ninh vừa mới đến Bạch Dương Động để tu hành từ mùa thu năm trước, mặc dù sau đó toàn bộ Trường Lăng đều biết Tiết Vong Hư cho phép Đinh Ninh sử dụng linh mạch của Bạch Dương Động để tu hành, nhưng đến giờ đã đột phá từ Tam cảnh lên Tứ cảnh, tốc độ tu hành như vậy dùng chữ quá nhanh cũng không đủ để hình dung, chỉ có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Thực tế thì từ khi Đinh Ninh bắt đầu nửa ngày Thông Huyền, tốc độ tiến giai trong tu hành của hắn luôn luôn làm người ta chú ý, luôn luôn có dấu vết để lần theo. Phần lớn các chốn tu hành cũng biết khi trận kiếm hội này bắt đầu, hắn chỉ miễn cưỡng tiếp cận Tam cảnh đỉnh phong.
Vậy nên mới nói Diệp Hạo Nhiên có thể đã tính trước, cảnh giới tu vi kỳ thực đã sớm tới hạn rồi, chỉ là hắn che giấu mà tu vi nên mới một mực dừng chân ngay trước cánh cửa kia, đợi đến thời điểm này mới vượt qua. Đinh Ninh lại không như vậy, trước đó hắn không thể nào tới được cánh cửa này.
Vừa mới tới trước cánh cửa đã trực tiếp vượt qua luôn, loại người hoàn toàn không có chướng ngại tồn tại trong lúc phá cảnh này chưa hề được ghi chép trong sử sách, nếu không tận mắt thấy thì căn bản không thể nào tin nổi.
Toàn bộ sơn cốc tràn ngập những tâm tình rung động đến không thể tưởng tượng, nhưng lúc này Tinh Lưu Ly lại nở một nụ cười.
Lúc trước nụ cười của nàng luôn rất lạnh lẽo, luôn tràn đầy nhuệ khí ganh đua, nhưng giờ đây nụ cười của nàng lại rất ấm áp, rất rạng rỡ.
Đàm Thai Quan Kiếm không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng.
Hắn lo lắng tâm cảnh của Tịnh Lưu Ly đã xảy ra vấn đề, ảnh hưởng đến việc tu hành sau này.
“Ai dám tin chứ? Tuy rằng vào tuổi của hắn thì tu vi đó không phải là cao nhất, nhưng hắn chỉ mất một năm tu hành đã vượt qua phần lớn đám bạn cùng lứa tuổi, còn ai dám nghi ngờ hắn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn?”
Tịnh Lưu Ly không nhìn Đàm Thai Quan Kiếm, nàng vẫn cười rạng rỡ như trước, nói tiếp: “Từ giờ trở đi, Mân Sơn Kiếm Tông đã có hai, trong khi Linh Hư Kiếm Tông chỉ có một. Mân Sơn Kiếm Tông của ta cuối cùng đã trở thành đệ nhất kiếm tông của Đại Tần.”
Đàm Thai Quan Kiếm giật mình.
Hắn lập tức nhận ra lo lắng của chính mình là sai lầm.
Mân Sơn Kiếm Tông có hai trong lời nói của Tịnh Lưu Ly, một tất nhiên là để chỉ nàng, còn lại thì chính là Đinh Ninh, mà Linh Hư Kiếm Môn có một hiển nhiên là nói An Bảo Thạch.
Cho nên Tịnh Lưu Ly có thể nói ra điều đó thì tầm cao của nàng đã hoàn toàn khác.
Nàng nhìn rất xa, hơn nữa còn là nhìn vào tương lai.
Lông mi của Diệp Hạo Nhiên khẽ run, sau đó đôi mắt của hắn mở ra, sáng như sao.
Quần áo trắng tinh trên người hắn mở rộng ra bốn phía xung quanh, trong sơn cốc có một đám Thiên Địa Nguyên Khí dao động mãnh liệt, bên trong xen lẫn một Kiếm Ý khiến người ta kinh hãi.
Khí tức trên thân hắn trầm lặng mà ổn định, Chân Nguyên và Thiên Địa nguyên khí trong người gấp rút vận chuyển, không hề có chút cảm giác trì trệ nào.
Đúng như phỏng đoán của mọi người trong sơn cốc, hắn đã sớm có thể bước vảo Ngũ cảnh, chỉ cần bước thêm một bước đó.
Cảm thấy khí tức đồng dạng và mới mẻ ở phía đối diện, đôi mắt của hắn cũng chẳng có bao nhiêu khiếp sợ. Hắn không nhịn được mà mỉm cười thêm một lần nữa, lẩm bẩm nói: “Thú vị.”
Đối với hắn, loại không tồn tại chướng ngại phá cảnh chưa từng được ghi chép trong sử sách này tất nhiên cũng là một sự tình không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua trong mắt hắn thì Đinh Ninh là kẻ sắp chết rồi, cho nên Đinh Ninh có phá cảnh như vậy chẳng qua cũng chỉ khiến hắn cảm thấy thú vị chứ không gây ra được chút khiếp sợ nào.
Một tiếng “Vù” nhẹ vang lên từ giữa ống tay áo của hắn.
Một thanh tiểu kiếm màu trắng không có chuôi bay ra, giống như là có sinh mạng vậy.
Đồng tử của rất nhiều thí sinh và sư trưởng các chốn tu hành đang ở trong sơn cốc hơi co lại, bọn họ đều hiểu ra, giống như Đan Hống Kiếm là thanh kiếm chính thức của Cố Tích Xuân, thanh phi kiếm luôn được giấu kín trong ống tay áo này mới là thanh kiếm thực sự của Diệp Hạo Nhiên.
Sau tiếng vù nhỏ là một tiếng “véo” rít lên.
Thanh tiểu kiếm không chuôi màu trắng hóa thành một tia sáng, trong khoảnh khắc đã đến sau lưng Đinh Ninh, đâm chéo vào động mạch trên cổ hắn.
Đinh Ninh liền trợn mắt lên, tay của hắn cũng không kịp nâng lên, nhưng theo chân nguyên đang được rót vào kịch liệt, những vết rạn phía trước Mạt Hoa Tàn Kiếm liền tỏa sáng lấp lánh, những sợi tơ kiếm bay phấp phới, một vài sợi tơ màu xanh như kiếm khí được phân ra ngạnh kháng lấy thanh tiểu kiếm màu trắng.
Vừa va chạm với kiếm quang màu trắng, những sợi tơ này liền nhẹ nhàng bị thổi bay ra ngoài, những sợi tơ giống như kiếm khí màu xanh bị đứt gãy rồi lập tức biến mất, cổ của Đinh Ninh cũng xuất hiện vết máu, bắt đầu rỉ ra máu tươi.
Diệp Hạo Nhiên bình thản nhìn Đinh Ninh, hai tay buông lỏng tự nhiên, không thấy có động tác gì đặc biệt nhưng hào quang trên thanh tiểu kiếm đang bay lại ẩn đi, thanh kiếm biến mất vào trong màn đêm.
Phi kiếm biến mất không tung tích khiến cho những thí sinh đang đứng ngoài quan sát cảm thấy vô cùng sợ hãi trong lòng.
Tu hành giả dưới ngũ cảnh căn bản không có mấy khả năng chống cự với phi kiến quỷ thần khó lường như vậy, loại sợ hãi này giống như một vài động vật nhìn thấy thiên địch tự nhiên. Phi kiếm quỷ thần khó lường của Diệp Hạo Nhiên hiện tại cũng khiến bọn họ ý thức được rằng Diệp Hạo Nhiên đã sớm luyện tập phương pháp sử dụng phi kiếm bằng một cách thức nào đó, nếu đổi lại là những người này vào đối địch thì chỉ sợ đến phản ứng cũng không kịp, đã bị một kiếm giết chết rồi.
Chuôi phi kiếm màu trắng bay đi đâu?
Trong một bụi cỏ trước người Đinh Ninh vang lên một tiếng kêu rất nhỏ, một vài mảnh cây bay lên, nhưng hắn vẫn chỉ lẳng lặng chờ đợi như trước, không xuất kiếm ngay lập tức.
Một đạo kiếm ảnh mỏng manh bay sát đất, lặng yên không một tiếng động vượt qua đám cây cỏ đang bay loạn rồi sau đó nảy mạnh lên, bỗng nhiên hóa thành một tia chớp lao xuống từ trên không, hung ác đâm vào gáy của Đinh Ninh!
Ngay thời khắc đó, Đinh Ninh không hề liếc về phía sau lưng, eo của hắn mạnh mẽ phát lực, cả người vặn lại giống như xoay tròn, thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay vung lên về hướng thanh phi kiếm ẩm hiểm kia đang bổ tới.
Dường như hắn có mắt đằng sau gáy, Mạt Hoa Tàn Kiếm va chính xác vào thanh tiểu kiếm màu trắng kia.
Một tiếng “Đang” bạo phát.
Thanh tiểu kiếm màu trắng lại văng về phía sau như trước, nhưng kiếm quang màu trắng trên thân kiếm lại sinh ra những rung động như gợn sóng.
Không dừng lại chút nào, Đinh Ninh không thèm quan tâm đến Diệp Hạo Nhiên ở phía sau cách đó không xa, thân thể vừa mới quay lại của hắn nhảy lên giống như một con báo, thanh kiếm trong tay còn chưa hoàn toàn thu lại đã hung mãnh chém xuống thêm một lần nữa.
Trong không khí lại phát ra một tiếng nổ đùng.
Thanh phi kiếm màu trắng lại văng ra.
Đinh Ninh lại tiến lên, thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay tạo ra một hàng kiếm ảnh, một lần nữa chém chuẩn xác vào thanh tiểu kiếm không chuôi!
Âm thanh bùng nổ lại vang lên.
Hiện giờ trong tay Đinh Ninh chỉ là một thanh tàn kiếm ngắn ngủi, vậy mà sự mạnh mẽ đã làm cho tất cả mọi người có cảm giác hắn đang nắm một thanh đại chùy.
Đinh Ninh truy đuổi theo thanh kiếm.
Sắc mặt của rất nhiều thí sinh trong sơn cốc càng ngày càng trắng bệch, nếu bọn họ gặp phải thanh phi kiếm như vậy thì chỉ có thể mặc cho thanh kiếm này chém giết trong tuyệt vọng, vậy mà hiện giờ Đinh Ninh ngược lại lại truy đuổi theo thanh kiếm này, không ngừng trảm sát.
Điệu bộ hung bạo như vậy trái lại lại khiến cho Đinh Ninh không bị trở nên bị động, nhưng chứng kiến hình ảnh đó, Diệp Hạo Nhiên chỉ cười nhạt, ánh mắt tỏa ra thần sắc chế giễu.
Năm ngón tay phải của hắn bắt đầu hơi động đậy, giống như đang gẩy vào một vài dây đàn vô hình. Đúng lúc đó, tốc độ lưu chuyển Chân Nguyên trong cơ thể hắn bỗng nhiên nhanh hơn.
Quanh thân thanh phi kiếm màu trắng đang không ngừng bị đánh bay trên không trung đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
Oành một tiếng, trong không khí dường như có hai thanh đại chùy hung bạo đập vào nhau.
Một luồng sóng khí mắt thường cũng có thể quan sát được trong màn đêm tỏa ra từ Đinh Ninh và chuôi tiểu kiếm.
Thân thể của Đinh Ninh mạnh mẽ dừng lại.
Thanh tiểu kiếm đơn giản không chuôi chỉ bay ra phía sau vài thước rồi mạnh mẽ vòng một đường, phá vỡ sóng khí vẫn còn đang khuếch tán ra bên ngoài, nhanh như chớp đâm vào mi tâm của Đinh Ninh!
Đinh Ninh lui về phía sau.
Hai mũi chân trên mặt đất làm dấy lên vài đóa hoa bụi, thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay từ từ mượn lực, cuốn bay thanh tiểu kiếm màu trắng.
Thanh tiểu kiếm màu trắng nhìn như không hề tiếp xúc với thân thể hắn chút nào, nhưng trên ngực áo hắn bỗng nhiên xuất hiện một vết rách, xuất hiện một vết thương mới.
Vù một tiếng, thanh tiểu kiếm màu trắng lại quay trở về một lần nữa, lướt sát mặt đất, cuốn lên một làn sóng bụi.
Hô hấp của hầu hết những sư trưởng các chốn tu hành đều trở nên trầm trọng hơn.
Biểu hiện của Đinh Ninh khi đối mặt với phi kiếm đã có thể nói là hoàn mỹ, nhất là biểu hiện tỉnh táo của hắn… Khi đối mặt với phi kiếm, có thể cố gắng giữ được tỉnh táo hay không là điều quan trọng nhất, sự tỉnh táo mà hắn biểu hiện đã không thua gì một vài Kiếm Sư tùy tùng.
Nếu như tu vi chân nguyên của Đinh Ninh lúc này gần bằng Diệp Hạo Nhiên thì dù Đinh Ninh có không biết cách ngự sử phi kiếm đi chăng nữa, trong mắt tất cả mọi người Đinh Ninh vẫn có khả năng lớn chiến thắng được Diệp Hạo Nhiên.
Nhưng hiện tại lực lượng chênh lệch nhau về bản chất, đó chính là vấn đề lớn nhất.
Những tiếng nổ nặng nề không ngừng vang lên.
Thanh tiểu kiếm không chuôi màu trắng không ngừng va chạm với Mạt Hoa Tàn Kiếm trên không trung.
Thân thể của Đinh Ninh không ngừng lắc lư, rung động kịch liệt, hắn nắm chắc quỹ tích vận hành của phi kiếm một cách chuẩn xác, nhưng mỗi lần phi kiếm bay tới đều lưu lại trên người hắn một vài vết thương.
Vẻ kích động đến đỏ bừng trên khuôn mặt của Trương Nghi đã biến mất, thay vào đó là một màu trắng bệch.
Hắn nhìn thấy trên người Đinh Ninh ngày càng có nhiều vết thương, cảm thấy được dụng ý ác độc của Diệp Hạo Nhiên.
Diệp Hạo Nhiên muốn giết chết Đinh Ninh.
Nhưng có những người như Đàm Thai Quan Kiếm và Lâm Tùy Tâm ở đây, hắn không thể nào giết chết Đinh Ninh trong một kiếm.
Nhưng hắn lại có thể không ngừng tạo thêm những vết thương trên người Đinh Ninh, máu tươi không ngừng chảy ra, thân thể của Đinh Ninh cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt máu mà tử vong… Trừ phi Đinh Ninh nhận thua.
Chẳng qua là Trương Nghi biết rõ chắc chắn Đinh Ninh không bao giờ có thể nhận thua.
Cho nên phương thức giết chết Đinh Ninh một cách từ từ của Diệp Hạo Nhiên này cũng giống như lăng trì vậy.