Dịch giả: DacNhan
Biên: kethattinhthu
- Phi kiếm của ngươi rất mạnh.
Bạch Sơn Thủy nói với người trong sân:
- Chỉ là rất có thể ngươi sẽ phải chết.
- Ta sớm đã là một người chết.
Tu hành giả trong sân nhìn Bạch Sơn Thủy lắc đầu, khẽ nói:
- Ngươi cũng không nên hiểu lầm, ta chỉ là muốn đảm bảo ngươi không bị bọn chúng bắt sống, nếu thời khắc đó thật sự đến, ta sẽ giết ngươi trước. Cũng mong ngươi làm như vậy với ta, đừng để ta còn sống mà rơi vào tay bọn chúng.
Bạch Sơn Thủy nghe đối phương không khách khí nói như vậy, miệng cười tỏ ý hài lòng, ngẩng đầu đáp:
- Được lắm.
Cuồng phong nổi lên, cảnh đêm chợt loạn, trên bầu trời xuất hiện hơn mười đạo bạch tuyến cùng lúc bay về hướng sân nhỏ, những bạch tuyến này không biết là gì mà nhìn có chút giống kiếm trận của tu hành giả kiếm viện nào đó liên thủ thi triển, hoặc có thể là do thuật khí cường đại tạo ra. Cho dù chúng còn cách khá xa những vẫn có thể cảm giác được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong đó.
Nhưng tu hành giả bên cạnh Bạch Sơn Thủy lại không để ý tới những bạch tuyến này, mặc dù đang nói chuyện với Bạch Sơn Thủy song tinh thần của hắn luôn duy trì trên thanh phi kiếm khinh bạc kia.
Phi kiếm của hắn rất ngắn, từ trong nước đục bay ra có màu giống màu của nước đục. Nhưng khi hắn dùng một kiếm chém bay đầu cường giả thuộc hạ của Lương Liên thì thanh phi kiếm này biến thành màu tím sậm.
Trong khi hắn đang nói chuyện với Bạch Sơn Thủ, thanh phi kiếm của hắn đã thoát khỏi sự dây dưa với phi kiếm màu trắng, phá ngói nhập phòng, đâm xuyên qua thân thể lão giả áo xám.
Huyết vụ từ sau lưng lão giả áo xám lập tức tuôn ra. Lúc trước, thanh tiểu kiếm tựa như chiếc lá khô trôi trong khe nước thì giờ đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Lão giả áo xám giờ đây giống như bị ngọn núi nhỏ đổ sụp vào một chỗ có không gian nhỏ hẹp, lão nhìn miệng vết chương nơi ngực, không cam lòng nói:
- Phiền Trác đã chết, người này từ đâu ra?
Trong bóng đêm lờ mờ, có thể nhìn thấy khuôn mặt của tu hành giả trẻ tuổi đứng cạnh Bạch Sơn Thủy, trong lòng tất cả những người tham gia vây giết nàng cũng đồng thời đều dâng lên một cảm giác khiếp sợ và khó hiểu như vậy.
Không ai biết người trẻ tuổi này đến từ đất Sở.
Không ai biết tên của hắn là Lý Vân Duệ.
Người trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện này là một tu hành giả vô danh, trước đó hắn ở Trường Lăng giống như là không khí, không hề tồn tại.
Bạch Sơn Thủy không để ý đến phi kiếm Lý Vân Duệ, nàng ngẩng đầu, nhìn lên trời.
Trên bầu trời có mấy bạch tuyến mang theo ý vị thánh khiết, là hơn mười đạo thiên hỏa do thiên địa nguyên khí ngưng kết mà thành.
Cảm nhận được khí tức hoàn mỹ lãnh khốc sâu bên trong, Bạch Sơn Thủy có thể khẳng định những thiên hỏa này là của Trịnh Tụ. Chỉ là nàng có chút hơi khó hiểu, tuy rằng lực lượng những thiên hỏa rơi xuống này rất cường đại, nhưng nếu so với khí tức nàng cảm nhận được lúc trước ở trên sông thì hình như có thêm vài phần gắng sức, gượng gạo, không được tự nhiên.
Tất nhiên không có khả năng tu vi của Trịnh Tụ bị giảm xuống.
Đối với nàng, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ về tu vi của Trịnh Tụ.
Nàng rất khó chống lại lực lượng của những thiên hỏa này, nhưng nàng vẫn phải ngăn cản.
Bạch Sơn Thủy ngưng mắt nhìn đám thiên hỏa lãnh khốc, kiêu ngạo vung kiếm lên.
Một dòng sóng xanh từ kiếm của nàng dâng lên, sau đó hóa thành thác nước phẫn nộ, cuốn ngược lên bầu trời.
Hơn mười đạo thiên hỏa nhất tề rơi cùng một lúc xuống chỗ nàng và Lý Vân Duệ. Đây là lực lượng nàng không cách nào chống lại được, nhưng theo thác nước cuốn ngược lên trời, hơn mười đạo thiên hỏa lao vào trong thác nước cuồn cuộn, phá sóng xuyên qua thác nước rồi tách ra từng đạo thiên hỏa rõ ràng theo thứ tự trước sau.
Tiếp đó, bản mệnh kiếm màu xanh đậm trong tay nàng biến mất.
Trong không khí, mười ngón tay nàng yên lặng ngưng kết ra hơn mười giọt dịch thể óng ánh, theo thứ tự nghênh tiếp hơn mười đạo thiên hỏa kia.
Mỗi một lần va chạm giống như là mỗi lần chống đỡ với cự sơn, thiên địa nguyên khí hỗn loạn như có pháo hoa nổ.
Xung quanh tiểu viện này có hơn mười nhà dân vững chãi nhưng lúc này chúng dường như được làm bằng giấy đổ sụp xuống.
Sắc mặt Bạch Sơn Thủy cực kỳ tái nhợt. Nàng miễn cưỡng chặn những thiên hỏa này của Trịnh Tụ, trong lòng có chút kiêu ngạo, nhưng đúng lúc này nàng lại thấy bất an.
Một phi kiếm màu đen từ trong đống gạch ngói vụn bay ra. Thanh phi kiếm màu đen này rất bình thường, không có bất cứ khí tức nào đặt biệt, bình thường như miếng ngói vỡ, trước đó không có bất cứ biểu hiện nào khiến nàng chú ý, thậm chí nàng còn không cảm giác được.
Không chỉ bình thường giản dị, khí tức nội liễm mà thanh phi kiếm màu đen này còn nắm chắc thời cơ ra tay tinh chuẩn đến cực điểm, có phần giống như thời điểm Đinh Ninh giành được thắng lợi ở Mân Sơn kiếm hội.
Quan trọng nhất chính là sát ý của thanh phi kiếm này không hướng đến nàng, mà nhằm vào Lý Vân Duệ ở bên cạnh.
Nàng không còn kịp xuất kiếm để ngăn cản.
Nàng cảm thấy rất lạnh.
Trong không khí, vang lên một tiếng “phập”.
Đó là tiếng động của kiếm khi xuyên qua huyết nhục.
Có điều thanh phi kiếm này không đâm vào thân thể Lý Vân Duệ.
Cánh tay trái Bạch Sơn Thủy đưa ra, chắn trước người Lý Vân Duệ.
Thanh phi kiếm màu đen đâm xuyên qua cánh tay trái Bạch Sơn Thủy, chủ nhân của nó đã lập tức nhận ra, mục đích kéo dài thời gian của nàng đã đạt được. Bởi vậy, thanh phi kiếm không tiếp tục bay về phía Lý Vân Duệ nữa, mà đột nhiên phát ra tiếng rít chói tai, bay thẳng lên trời, giống như muốn vượt ra khỏi tầm khống chế.
Lý Vân Duệ nhìn thoáng qua cánh tay trái Bạch Sơn Thủy đang giơ ngang trước người mình, nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, sắc mặt hắn không có bao nhiêu biến đổi.
Hắn cũng không nhìn thanh phi kiếm mà chỉ cần chậm một chút hắn đã bị giết chết, Lý Vân Duệ rất bình thản khẽ gật đầu với Bạch Sơn Thủy, nói:
- Chúng ta đi.
Theo những thiên hỏa màu trắng rơi xuống, sát ý tồn tại khắp các ngõ hẻm bất chợt biến mất như thủy triều rút, phi kiếm ẩn nấp trong đêm tối như độc xà cũng lui về sau một chút.
Bạch Sơn Thủy hiểu rõ chuyện này là vì sự xuất hiện của Lý Vân Duệ.
Trong thành Trường Lăng, vốn một tu hành giả tuyệt đối vô danh như Lý Vân Duệ không thể xuất hiện ở đây, không ai đoán được bên cạnh nàng sẽ xuất hiện một tu hành giả mạnh mẽ như hắn.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Lý Vân Duệ nằm ngoài kế hoạch, khiến Lương Liên hoàn toàn không có cách nào nhanh chóng dẫn quân giết hoặc bắt giữ nàng trong đường phố này.
Thời gian chiến đấu trong đường phố càng dài đồng nghĩa dân chúng Trường Lăng tử thương càng nhiều.
Bất luận là người nào sống lâu năm ở Trường Lăng, kể cả là địch nhân của Trịnh Tụ là Bạch Sơn Thủy, cũng đều biết rõ người ngồi ở ngai vị Hoàng hậu kia là một nữ nhân rất lãnh khốc.
Thị sẽ không để ý đến cái giá phải trả lớn cỡ nào.
Có điều, Lương Liên lại không thể nào chấp nhận tổn thất lớn như vậy.
Bởi vì sau này, những người tử thương, những đại tổn thất đó sẽ không tính trên đầu thị mà là rơi xuống đầu y.
Cho nên, lúc này tấm lưới vây quanh Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ hơi buông lỏng, lộ ra một lỗ hổng nhỏ.
Đây chỉ là cố ý tạo ra lỗ hổng nhỏ, sau khi lao ra, không biết sau đó sẽ có điều gì đang chờ nàng và Lý Vân Duệ ở bên ngoài.
Có điều nàng vốn là đại nghịch, đương nhiên không có khả năng ngay cả dũng khí đi thử cũng không có.
- Đi.
Nàng thản nhiên gật đầu đồng ý. Còn Lý Vân Duệ giống như một tùy tùng tâm phúc lâu năm, như bóng với hình theo sát ở phía sau.
Máu tươi từ cánh tay của nàng không ngừng nhỏ xuống, tiếp đó huyết sắc càng lúc càng mờ nhạt một cách kỳ dị, từ trên cánh tay nàng nhỏ xuống không còn là máu tươi mà là từng giọt bọt nước óng ánh.
Từng giọt bọt nước óng ánh rơi xuống đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào, men theo khe hở giữa đường đá xanh trong đường phố Trường Lăng, trực tiếp thẩm thấu xuống lớp đất bùn kiên cố bên dưới.
Dưới mặt đất vang lên âm thanh như tiếng trống, ầm ầm vang vọng đến.
Âm thanh này càng ngày càng lớn, càng ngày càng kịch liệt.
Toàn bộ mặt đất Trường Lăng bắt đầu chấn động.
Rất nhiều tu hành giả Đại Tần ẩn núp trong bóng đêm hoảng sợ nhìn những chấn động liên tục trên mặt đất, không thể hiểu được tại sao với tu vi của Bạch Sơn Thủy có thể làm được như vậy.
- Tại sao làm được như vậy?
Lý Vân Duệ cũng không hiểu, lông mày hắn cau lại, nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Bạch Sơn Thủy kiêu ngạo nói:
- Ngươi luôn đi theo ta, ngươi nên biết những thứ ta đã xem qua nhiều nhất chính là thủy mạch Trường Lăng.
- Sông ngầm dưới mặt đất.
Nghe tới đây, Lý Vân Duệ hỏi lại, nhìn hắn dường như có chút xuất thần nhưng thật ra tinh thần vẫn luôn tập trung lên thanh phi kiếm đang bay lượn trên không trung.
- Chỉ để làm cho sông ngầm dưới mặt đất chấn động, thật là một việc quá lãng phí chân nguyên.
Bụi đất đọng trên mái nhà nhiều năm rơi xuống, ở nơi xa trên đường phố vang lên vô số thanh âm kinh hoảng, xen kẽ trong đó có rất nhiều tiếng ho khan.
Ánh lửa chiếu ra từ những chiếc đèn chụp.
Toàn bộ Trường Lăng như từ trong cơn mê bừng tỉnh.
- Loại người như ta, lúc chết cũng tất nhiên cũng phải oanh oanh liệt liệt, muốn yên lặng không một tiếng động giết ta, sao mà được chứ.
Nghe Lý Vân duệ hỏi, khóe miệng Bạch Sơn Thủy lại một lần nữa lộ ra vẻ tự ngạo:
- Dùng nhiều chân nguyên hơn một chút để đánh thức Trường Lăng thì thế nào?
Lý Vân Duệ nhìn nàng, im lặng không nói.
Bạch Sơn Thủy biết rõ lúc này hắn cảm thấy mình quá mức tự phụ, đây cũng không phải lá lúc cuồng vọng, nhưng nụ cười của nàng lại thêm một lần tự ngạo:
- Từ nay về sau hãy đi theo ta.
- Nếu hai người kia không xuất hiện, nếu chúng ta có thể ngăn cản kiếm của Trịnh Tụ, có lẽ chúng ta có thể còn sống ra khỏi tòa thành này.
Chân mày Lý Vân Duệ hơi nhíu lại.
Hắn vừa định nói, 'đối với mình, vấn đề có thể còn sống rời khỏi cái thành này chẳng có nghĩa lý gì', thì chợt cảm thấy mặt đất liên tục chấn động. Hơn nữa, hắn bỗng lờ mờ cảm nhận được hàm ý ẩn dấu bên trong câu nói của Bạch Sơn Thủy.
Hoặc nói cách khác là cảm thấy một tia sinh cơ.
Tia sinh cơ này, ít nhất đối với nàng là trọng yếu.