Dịch giả: sweetzarbie
Một đôi giày da bò màu đen từ trên cây đáp xuống, đè bẹp con sâu nhỏ dưới đất. Dường như cảm thấy vừa dơ vừa khó chịu nên chủ nhân đôi giày giơ chân sau lên, cọ cọ mấy cái vào phiến đá ở trên đường.
Đôi giày này tuy trông rất tầm thường nhưng da rất mềm, mỏng, mang vào chắc chắn là rất thoải mái.
Cùng lúc đó, ở trong một ngõ hẻm vắng vẻ có một nam tử trung niên đang phóng mắt nhìn về phía Mặc Viên, hốt nhiên trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành, giống như đang ở trong bụi cỏ mai phục địch thì độc xà đột nhiên xuất hiện phía sau. Cảm giác này gã đã kinh qua một lần nên không dám cho là ngẫu nhiên.
Gã xoay người lại. Ở trên lầu hai của trà lâu này, sau lưng gã là một cái cầu thang tịnh không một bóng người.
Cũng ngay trong thời khắc này, sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Gã đột nhiên nhận ra sự nguy hiểm cảm thấy hồi nãy chính là xuất phát từ đằng sau cái ấm trà kia.
Gã há to miệng, tưởng chừng có thể rống lên một tiếng thật to. Nhưng chân nguyên của hắn phóng ra vẫn còn chậm hơn bình trà đặt trên cái khay bất động kia. Ấm trà khẽ động, từ vòi phun ra một vòng nước như một đường kiếm, dễ dàng xuyên thấu qua gáy của gã, cắm thẳng vào trong não.
Hai mắt của gã đột nhiên trợn ngược, đồng tử tràn ngập máu tươi, thân thể trở nên cứng đờ.
Trong tiệm trà, không ai phát hiện ra trên lầu hai xảy ra chuyện gì. Tại bàn trà ở lầu một cũng có thủ hạ của nam tử trung niên, nhưng bọn họ thậm chí cũng chẳng cảm thấy có gì khác thường.
Còn tại chân tường, mặt hậu của trà lâu, có một người đang đứng bán hoa thì một nữ tử cao gầy đi ngang qua, quần áo rất thanh lịch nhưng không biết vì lẽ gì mà người qua kẻ lại đều không trông thấy rõ ràng diện mục.
Tin người nam tử trung niên tử vong truyền đến trong đại trướng Liễu Hổ Lang Bắc quân.
Một nam tử trẻ tuổi vận thường phục, một chân quỳ trên đất, vừa cung kính hướng về Lương Liên đang ngồi xếp bằng ở giữa đại trướng vừa nghiêm túc thuật lại chi tiết và phỏng đoán cá nhân về cái chết của người kia cho hắn nghe. Lương Liên lạnh lùng nhìn người thanh niên, ánh mắt cũng thờ ơ không kém.
Hắn không thích thuộc hạ lúc bẩm báo tự phỏng đoán thêm thắt cảm tính cá nhân. Hơn nữa, hắn cũng biết, sau khi người quân sư đã đi theo mình lâu năm bị giết chết thì người trẻ tuổi này cũng quá nóng lòng biểu hiện, hòng mong muốn trở thành quân sư mới của hắn.
Tuy trong lòng không thích người này nhưng hắn cũng vẫn dễ dàng tha thứ vì y cũng khá trung thành.
- Người giết chết Tả tướng quân không thể nào là Bạch Sơn Thủy.
Hắn lắc đầu, nhìn khuôn mặt người nam tử trẻ tuổi đờ ra vì bị phản bác, chậm rãi nói:
- Cho dù ta lúc toàn thịnh cũng không thể vô thanh vô tức giết chết Tả tướng quân.
Nam tử trẻ tuổi vốn cho rằng Lương Liên non nớt nhưng phán đoán thật ra lại chính xác, lúc này nghe Lương Liên nói vậy, thì vẻ mặt hơi suy sụp, dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
- Tên thiếu niên ở cửa hàng rượu bây giờ là người của Mân Sơn Kiếm Tông. Mân Sơn Kiếm Tông nổi tiếng là bao che khuyết điểm. Cũng chỉ có họ mới có thực lực như vậy.
Lương Liên đứng dậy, chậm rãi vươn vai, ho khan vài tiếng. Hắn nhìn Trường Lăng mênh mông trước mặt, lạnh lùng nói tiếp:
- Có rất nhiều người muốn mau chóng bức ta rời khỏi Trường Lăng. Ta có thể không thèm đếm xỉa đến bọn họ nhưng lại không thể bỏ qua Mân Sơn Kiếm tông.
Tại vườn trà ở ngoại ô thành nam.
Hôm đó, sau khi Đinh Ninh bỏ đi, tuyệt đại đa số mọi người ở Trường Lăng đều muốn biết người trà sư trung niên sau khi quỳ hẳn một ngày cuối cùng có kết cục ra sao. Hơn nữa người ta cũng bắt đầu biết được người này và Dung cung nữ - kẻ bức tử Tiết Vong Hư - thật ra là một đôi tình nhân.
Tất cả chỉ là đoán già, đoán non. Đối với tuyệt đại đa số người ở Trường Lăng, chỉ riêng việc có liên quan đến Dung cung nữ thôi cũng đã không nên dây vào.
Vì vậy nên sau khi Đinh Ninh đi khỏi, chẳng có ai dám vào vườn trà nhìn ngó.
Hôm nay, có một người nông phu không hiểu chuyện đánh xe bò vào vườn trà. Gã là người quen cũ của Trương Lộ Dương, sống bằng nghề nuôi gà vịt ở ngoại thành Trường Lăng, hằng năm đều chở các loại phân bón đến, vì không sống trong nội thành nên không biết chuyện đã xảy ra nơi đây.
Sau khi vào trong vườn, gã thấy tro bếp nguội lạnh không chỉ cách đây một vài ngày, rõ ràng trúc lư của Trương Lộ Dương đã không còn người cư ngụ. Nghi hoặc nhìn quanh, đến khi lại chỗ Trương Lộ Dương thường tắm giặt, vo gạo, gã mới ngẩn ngơ, không kiềm được kinh nghi mà kêu lên.
Trên mặt đất có rất nhiều bạch cốt. Đây chỉ là xương vịt bình thường, đã bị kiến nhấm hết thịt, nhưng những mẩu xương nhỏ này lại được sắp xếp thành vài chữ. Tất cả hợp thành một mốc thời gian.
Người nông phu nghĩ ngợi, đó là ngày trước khi hoàng đế Nguyên Vũ đăng cơ ba năm. Gã còn nhớ rõ rằng ba ngày sau thì tiên hoàng băng hà.
Người nông phu không tìm thấy Trương Lộ Dương thì cảm thấy kỳ lạ, bèn rời vười đi hỏi thăm tin tức mới biết sự tình. Gã cảm thấy thật bất ngờ, sau đó tự nhiên thuận miệng nhắc đến chỗ bạch cốt tự khó hiểu kia.
Không ai có thể giải thích được cho gã.
Ai nghe chuyện cũng cảm thấy chỗ văn tự kia rất có thể là do Trương Lộ Dương lưu lại nhưng để nói lên điều gì, đại biểu cho cái gì thì không ai biết.
Tuy nhiên Dung cung nữ thì biết rõ. Hay nói cho đúng hơn, cả thành Trường Lăng này chỉ có thị và hoàng hậu biết rõ.
Lúc tin tức từ vườn trà truyền đến, thị đang ở trong khuôn viên hoàng cung. Thị không còn đứng dưới mái hiên nữa mà đờ đẫn ngồi cạnh cửa sổ, toàn thân lại không kìm được run rẩy.
Thị nhớ rất rõ ngày này. Bởi vì đó là ngày mà "người đó" trở về, ở cùng với hoàng hậu trong một đình viện tại Trường Lăng, cùng quấn quýt nhau cả đêm.
Hoàng hậu tuy xuất hành bí ẩn nhưng là do thị dàn xếp nên cũng chỉ có thị biết.
Mà khi đó hoàng hậu thật ra cũng đã muốn cùng hoàng đế Nguyên Vũ phát động binh biến để đối phó với "người đó" và Ba Sơn Kiếm Tràng.
Đêm hôm đó, hoàng hậu đối với "người đó" vẫn một mực ân cần, chiều chuộng.
Nhưng hoàng đế lại không biết việc này.
Vào ngày đó có thể còn có rất nhiều chuyện khác phát sinh nhưng tự nhiên thị lại liên tưởng đến đêm hôm đó. Bởi vì thị biết hoàng hậu chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
"Người đó" đã chết rồi.
Trương Lộ Dương làm sao biết được đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Dung cung nữ run rẩy, mồ hôi đầm người.
Thị biết bản thân tuyệt đối không nói mớ nhưng lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải hiện tại đã sinh tật hay không.
Nhưng thị có thể chắc chắn rằng hoàng hậu nhất định sẽ cảm thấy ngày tháng mà Trương Lộ Dương lưu lại có ý ám chỉ đêm đó.
- Hắn là có ý gì?
Dạ Sách Lãnh có chút mỏi mệt, tiêu sái trở về tiểu viện mình ở, ung dung ngồi trên ghế trúc Mại Hoa Nữ hỏi.
- Hình như là muốn cùng đối phó Lương Liên và Dung cung nữ.
Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh, cười khẩy đáp:
- Hình như mọi việc càng lúc càng trở nên thú vị.