Kiếm Vương Triều

quyển 1 chương 57: việc đáng lưu tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lá vàng rơi lả tả, sắc vàng trong ánh mặt trời trở nên chói mắt trên con đường bằng đá trong hậu cung Trường Lăng.

Một nam tử mặc quan bào màu vàng thêu hoa văn mãng xà bước đi trên con đường ấy, hướng về phía thư phòng ở cuối đường.

Người này nhìn hơn tuổi, da thịt trơn láng, trán rất rộng, bờ môi rất dày, tạo cảm giác nhìn hết sức kiên nghị.

Thân hình của hắn rất bình thường, nhưng lại mang tới cảm giác bên trong đang ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ, hai tay hai chân hắn nhìn giống như bằng sắt thép đã qua bách luyện.

Hai bên đường đặt nhiều bức tượng đồng với nhiều tư thế khác nhau, gian thư phòng ở cuối đường là thư phòng của hoàng hậu Đại Tần vương triều, người phụ nữ xinh đẹp nhất và quyền thế nhất.

Ai gặp bà ta, cũng đều hồi hộp và sợ hãi.

Nhưng người nam tử kia lại dường như không hề có loại cảm giác đó, ánh mắt của hắn vẫn bình thản nhìn thẳng về phía trước, bước chân cực kỳ vững vàng.

Hoàng hậu ngồi trên Phượng ỷ, trong thư phòng.

Trước mặt bà ta có một dòng linh mạch đang chảy, không ngừng tỏa ra linh khí màu trắng, quấn vào những bông hoa sen tuyệt đẹp bên trên nó.

Người đàn ông đi vào, bà ta ngẩng đầu lên.

Trong đêm, sắc đẹp của bà ta càng trở nên chói mắt, ánh mắt của bà ta càng trở nên uy nghiêm.

Viên quan đi tới cách bà ta chừng bước mới dừng lại, hơi khom người hành lễ.

Có thể đi vào thư phòng của bà ta, lại còn tới gần chỉ cách bước, đây là một vinh hạnh đặc biệt đối với bất kỳ quan viên nào của Đại Tần vương triều.

Người đàn ông này được vinh hạnh đặc biệt ấy, vì ông ta là một trong những tướng lãnh nắm quân quyền lớn nhất của Đại Tần Vương triều, là người đang được coi là có khả năng sắp tới được phong Hầu nhất, Long Hổ Bắc Quân Đại tướng quân, Lương Liên.

"Ta đã cảnh báo ngươi, dù đó chỉ là một kẻ thô kệch nơi phố phường, cũng tuyệt đối không thể dùng cách đơn giản mà thô bạo như vậy, mà phải khéo léo và cẩn thận hơn."

Hoàng hậu nhìn Lương Liên, không một lời nói nhảm: "Ngươi đã làm cho ta quá thất vọng."

Lương Liên áy náy nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn."

Nét mặt hoàng hậu lạnh lùng: "Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là do sự lựa chọn của ngươi. Nếu ngươi không phải muốn giết cả tên nhóc quán rượu có chút xíu liên quan tới Vương Thái Hư, thì đâu có chuyện kinh động tới Tiết Vong Hư. Dù cái kẻ giang hồ kia không bị các ngươi giết chết, thì sau này cũng không thể nào sống được."

"Nếu Tiết Vong Hư và Đỗ Thanh Giác yếu ớt, bọn chúng đã sớm biến mất khỏi Trường Lăng, còn cần bắt Bạch Dương Động sáp nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện hay sao?"

Giọng nói của Hoàng hậu trở nên trào phúng: "Là do ngươi quá muốn trảm thảo trừ căn, nên mới làm cho mình thất bại."

Lương Liên cau mày: "Làm việc thì phải làm tận gốc."

"Đó cũng chính là mấu chốt vấn đề của ngươi."

Hoàng hậu lãnh đạm: "Ngươi chỉ thấy những chuyện trước mắt, đâu có biết mỗi Tu Hành Giả đều là một kho báu của triều đình ta, ta nghe nói tên thiếu niên kia nửa ngày Thông Huyền, và có khả năng một tháng tiến nhập Luyện Khí. . . một kẻ như vậy, trong tương lai rất có thể trở thành kho châu báu của quốc gia."

"Người ta chẳng thèm để ý ngươi đoạt khối thịt kia đâu, dù sao muốn phong Hầu, thì cũng phải tích lũy tài nguyên cho nó, chuyện này ai cũng hiểu được."

"Nhưng ngươi lại xử lý chuyện này quá thô bạo, không có chuyện gì là không lọt gió, dù bọn Chu Kiếm Lâm đã chết, dù không có manh mối nào cho thấy chuyện này là ngươi làm, nhưng người ta vẫn hoàn toàn đoán ra được. Trong mắt những đại nhân vật có ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi, bọn Chu Kiếm Lâm và tên thiếu niên kia có một vị trí nhất định, bọn chúng đều là Tu Hành Giả của triều đình, dù chúng có phải chết, thì cũng phải chiến tử trên chiến trường, chứ không phải chết trong kiểu âm mưu như vậy."

Hoàng hậu lắc đầu, giọng điệu trở nên hơi thô tục: "Trường Lăng lớn như vậy. . . lãnh thổ Đại Tần vương triều ta lớn như vậy, sợ gì bị ai cướp đi một miếng thịt, nhiều thịt như vậy, dù có thêm mấy người nữa đoạt, làm sao đoạt được hết, chỉ sợ người trong nhà giết chóc lẫn nhau mà thôi. Chuyện ngươi làm lần này sẽ làm cho nhiều người cảnh giác với ngươi, cố kỵ ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng biết, có rất nhiều người cố kị ngươi rất sâu đấy."

"Có lẽ ta sai thật rồi, nhưng ta thực lòng chỉ muốn giải quyết việc cho người mà thôi." Lương Liên không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn bà ta, hỏi khẽ: "Sau này ta có còn cơ hội không?"

Hoàng hậu nhìn linh liên thánh khiết trong linh tuyền, gật đầu: "Cơ hội đương nhiên là có, ví dụ như cô sơn kiếm tàng, hay là Cửu Tử Tằm."

Lương Liên không nói gì nữa, kính cẩn hành lễ rời khỏi.

"Mẫu hậu."

Lương Liên hoàn toàn biến mất, tấm rèm sau lưng hoàng hậu chui ra một người, tuổi cỡ bằng Đinh Trữ.

Mặt mũi của hắn khá giống hoàng hậu, rất xinh đẹp, thậm chí nét đẹp ấy còn có vẻ mềm mại của nữ giới.

Đôi mắt của hắn rất linh động, đối với chuyện gì cũng rất hiếu kỳ.

"Tên thiếu niên quán rượu kia trước kia chưa từng tu hành, vậy mà nửa ngày đã Thông Huyền, hơn nữa lại còn có khả năng vượt cảnh giới giết chết Tu Hành Giả trong quân. . . Lai lịch của hắn liệu có vấn đề gì hay không?" hoàng tử hào hứng hỏi.

Hoàng hậu rất cưng chiều hắn, nên nở nụ cười hiếm hoi, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi, "Nếu có vấn đề, Phương Tú Mạc và Thần Đô Giám đã sớm túm ra rồi. Mà mặc kệ có vấn đề hay không, một người như vậy, ngươi không cần phải để ý tới."

"Vì ngươi, Phù Tô, ngươi là con của ta, là thái tử của Đại Tần vương triều trong tương lai. Ngươi không cần phải để ý tới những người nhỏ bé đi. Dù hắn có thật một tháng tiến vào Luyện Khí, thì đối với Trường Lăng và đối với ngươi cũng nhỏ bé như một con kiến mà thôi. Ngươi chỉ cần để ý những việc lớn, chú ý quan sát những người đã đứng được đủ cao mà thôi, hiểu được cách ở chung với họ, thì ngươi mới đứng vững được."

"Ví dụ như Ly Lăng Quân kia." Hoàng hậu hơi nhếch mép, "Hắn cũng là nhân kiệt, cũng đứng được rất cao, nhưng nhược điểm của hắn là ở chỗ cái gì cũng phải tự làm, đương nhiên với khả năng của hắn, muốn làm những việc nhỏ không khó, nhưng tinh lực con người có hạn, nếu cái gì cũng ôm đồm thì sẽ rất mệt mỏi, không thể trở thành thành thạo."

"Đa tạ mẫu hậu điểm tỉnh, nhi thần trở về nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Hoàng tử nũng nịu: "Nhưng nếu người kia thật sự chỉ trong một tháng đột phá đến Luyện Khí Cảnh, hơn nữa lại là ở một nơi như Bạch Dương Động, nhi thần cũng không thể không phục được."

"Có những lúc, chịu phục mới tốt."

Hoàng hậu thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Đừng như Lương Liên, thua không chịu phục, sẽ làm trong lòng sinh ra chấp niệm."

Hoàng tử gật đầu: "Lương Tướng quân là một nhân tài, mẫu hậu rỗi rảnh hãy điểm tỉnh hắn vài lần, hi vọng hắn sẽ không làm mình lầm lạc."

Hoàng hậu nhìn đôi mắt linh động của con, mỉm cười.

Trong số các hoàng tử, chỉ có người có tính tình khoan hậu như Phù Tô mới nói những lời như vậy.

Tính tình hiền hậu khoan dung, đối với nhiều người đó là một nhược điểm lớn, nhưng đối với người thống trị Trường Lăng, và Đại Tần vương triều trong tương lai, đó lại là ưu điểm lớn nhất.

Chỉ là nếu khoan hậu quá mức, đó lại là lòng dạ đàn bà.

Nên bà ta nghiêm mặt: "Ngày thường ngươi nên tới Nghiêm Tướng khóa nghe nhiều một chút, hắn sẽ dạy cho ngươi… nguyên tắc ở chung với người khác."

"Xuyyyyyy. . . . ."

Trên con đường dẫn tới Thanh Đằng Kiếm Viện vang lên tiếng giục xe ngựa.

Mấy cỗ xe ngựa từ nhiều tuyến đường khác nhau cùng đổ tới, nếu không phân trước sau, thế nào cũng có chiế vì tông nhau mà rớt xuống núi.

Đằng sau mấy chiếc xe ngựa ấy, lại còn tiếp tục xuất hiện mấy chiếc nữa.

Chắc cảm thấy né nhau quá phiền toái, nên cách hành khách bỏ xe, quyết định đi bộ tới Thanh Đằng Kiếm Viện.

Những... hành khách này, đều là đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện.

Họ trở về, để xem lễ khai mạc tế kiếm thí luyện mỗi năm một lần.

Nói là xem lễ, nhưng kỳ thực là quan sát học tập lẫn nhau, bởi vì những đệ tử ưu tú mới có tư cách tham gia.

Vì thế, mấy ngày nay, Thanh Đằng Kiếm Viện trở nên khá là náo nhiệt.

Trong số đó, có cả đám người Từ Hạc Sơn, Bạch Vân Quan Tạ Trường Sinh.

Nhưng người nổi bật nhất trong đám lại là Cố Tích Xuân đến từ Ảnh Sơn Kiếm Quật.

Bản thân Ảnh Sơn Kiếm Quật có lẽ còn mạnh hơn Thanh Đằng Kiếm Viện một ít, Cố Tích Xuân lại còn là người có tiến cảnh tu hành nhanh nhất mấy chục năm nay của Ảnh Sơn Kiếm Quật, hắn tu hành một tháng đã Thông Huyền, ba tháng đột phá đệ Nhất Cảnh, trở thành đệ Nhị Cảnh Luyện Khí Cảnh.

Tốc độ ấy, phóng nhãn ra khắp Trường Lăng, đủ làm người ta sợ hãi.

Y mặc một bộ bào gấm màu xanh biếc, dung nhan tuấn lãng, hai hàng lông mày như kiếm, môi mỏng mũi thẳng, đứng trong đám người, chuyện trò vui vẻ, không hề triển lộ cảnh giới, nhưng vẫn vô cùng nổi bật, như hạc giữa bầy gà.

Người trẻ tuổi mà càng ưu tú, thì càng tự tin, càng kiêu ngạo.

Nghe bằng hữu nói do Bạch Dương Động và Thanh Đằng Kiếm Viện hợp nhất, nên tế kiếm thí luyện lần này Bạch Dương Động cũng tham gia, cũng có nhắc tới một kẻ nửa ngày Thông Huyền, và có khả năng một tháng Luyện Khí, hắn mỉm cười, lắc đầu: "Nửa ngày Thông Huyền, có lẽ do cơ duyên xảo hợp mà thôi, hơi cảm nhận được sự tồn tại của Khí Hải, nhưng từ đệ Nhất cảnh lên đệ Nhị cảnh, muốn lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Luyện Khí, lại không thể nhờ vào hoa xảo được. Không thể nói Thông Huyền nhanh, thì đương nhiên cũng sẽ đột phá đến đệ Nhị Cảnh nhanh, nói là có khả năng một tháng phá cảnh, nhưng tới bây giờ có nghe thấy gì đâu, cho thấy rõ ràng hắn không có khả năng đó, chỉ là một sự hy vọng đẹp đẽ của Bạch Dương Động mà thôi."

Một người nửa thật nửa đùa: "Cố Tích Xuân, ngươi vì bản thân mình làm không được, nên mới cho là người khác cũng không làm được đấy chứ?"

"Ý ngươi là ta ghen tị?" nụ cười của Cố Tích Xuân lập tức biến mất, hắn nghiêm mặt nói: "Ta căn bản chẳng thèm để ý đến chuyện đó, ta chỉ để ý tới Mân Sơn Kiếm Tông đại thí mà thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio