Cô giáo đặt cặp xuống bàn đánh “phịch” một cái. Đám học sinh ở bên dưới nháo nhào tìm chỗ ngồi cho mình. Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.
An ngồi ghế bên phải Yên, cô huých cùi chỏ vào tay nó rồi cúi đầu thấp giọng nói.
- Cô này tên Vân, mới chuyển từ trường khác về hồi cuối năm ngoái, nghe bảo thép lắm đấy! – An thốt ra lời bình luận này với gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. - Này nhá, hồi trước có đứa...
Thằng Hòa rụt cổ nhìn gương mặt kinh hoàng của Ninh Yên vì mấy giai thoại được thốt ra từ miệng An, hắn dùng giọng thều thào, lẩm bẩm nêu ý kiến cá nhân.
- Tôi thì thấy lo cho cái bàn hơn. Có khi nó nứt luôn mấy đường rồi mà mình không biết đấy.
Yên nghe hai đứa nói xong khom khom lén lút quan sát.
Cô Vân đứng sau cái bàn giáo viên được kê giữa bục giảng, có vẻ cô đang khó khăn vì phải tìm thứ gì đó trong cặp nên hàng lông mày xoắn lại thành nút. Mặt cô tương đối tròn, chắc vì thế nên mới diện mái tóc ngắn xõa ngang vai để che bớt những nét ấy.
Bầu không khí ngột ngạt bao phủ cả phòng học, đám học sinh phía dưới bị hành động lúc bước vào lớp của cô dọa nên chẳng ai dám hí hoáy nửa lời. Một tiếng bốp thình lình vang dội vào giữa bầu không khí đang hết sức nặng nề, âm thanh ấy chẳng sai đâu được, chính xác nó phát ra từ chỗ cô Vân. Tiếp theo đó là tràng rì rầm bên dưới với âm hưởng khiếp đảm. Kể cũng tiện, nhờ vậy mà Yên biết được học sinh lớp này không đứa nào có thâm niên bị bệnh tim mạch.
Mỗi người mỗi vẻ nhưng họ đều có một điểm chung đấy là chán chường, An nằm gục xuống bàn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ cho khuây khỏa, Hòa quăng bỏ vẻ cợt nhả thường ngày và ngồi im thin thít, Yên bức bối tì cằm lên mặt bàn, chân không ngừng đá qua đá lại.
Cứ vậy tầm mười phút cho đến khi cô Vân giật mình ngẩng đầu khỏi xấp tài liệu được xếp thành một chồng xâm xấp ở bàn, cô cũng phát hiện ra sự yên tĩnh đến kỳ lạ của các em phía dưới nữa. Đoạn, người giáo viên trẻ gãi đầu, ngượng ngùng lẫn áy náy và cả bất lực nói.
- Xin lỗi mấy đứa, cô chẳng nhớ là để tờ danh sách lớp ở đâu rồi.
Yên ngạc nhiên chớp chớp mắt nhìn lên bục giảng, trong lòng âm thầm khó hiểu với thái độ trông cực kỳ vô hại của người được đồn là nguy hiểm này.
Nhưng có người đã không chịu được nữa, đột ngột đứng dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của các thành viên còn lại, thẳng thắn hỏi.
- Thưa cô, đây mới chỉ là buổi gặp mặt đầu tiên, nếu có gì chúng em làm chưa đúng thì mong cô nói ra. Chứ cô đừng giận cá chém lung tung như thế. Bọn em... sợ lắm ạ! - Bạn này ngập ngừng mấy giây rồi quyết định nói nốt ba chữ cuối.
Đứa không sợ chết này là một thằng con trai với quả tóc bổ luống "giản dị", vuốt bên trái, vuốt bên phải trông như mái nhà. Cặp mắt kính vuông vuông khiến khuôn mặt cậu ta càng bé choắt lại. Coi vậy chứ xét về độ can đảm thì rất đáng gờm.
Nhìn cậu ấy đi, tư thế hiên ngang này đâu phải ai cũng có được. Bộ mặt tự tin ngút trời, thần thái ấy đâu phải tập tành ngày một ngày hai mà ra. Chàng trai đứng đấy, Ninh Yên dụi mắt vì vừa thấy có ánh hào quang sáng chói tỏa ra, nó phấn khích quay sang thì thấy gương mặt ngưỡng mộ đã dại đi của Hòa, người còn lại cũng chẳng khá gì hơn, gió liu riu mắt thiu thiu, cô ấy ngủ rồi. Không chỉ nó, những thành viên khác hình như cũng đều đang sôi sục sự thán phục y như vậy.
Có lẽ họ khi ấy đều không ngờ đến, hắn sau này sẽ trở thành kẻ dưới một người trên vạn người, nắm giữ rất nhiều quyền lực và đặc biệt bị tầng tầng lớp lớp quần chúng “nhân dân” căm phẫn, ghét bỏ.
Cơn gió vô tình thổi một chiếc lá từ cây bằng lăng ngoài cửa sổ, bay ngang qua thân hình đã cứng đơ của cô Vân, lúc sau, cô bừng tỉnh nhưng vặn đi vặn lại, cơ miệng chỉ thốt lên được một lời thâu chứa hết sự hoang mang, ngơ ngác.
- Hả?:v
Mất thêm một khoảng thời gian kha khá nữa, cả tập thể D hai mươi tám mạng mới ồ òa vỡ hết cả lẽ.
Chuyện là sân trường mình rộng, quy mô lớn thì đứa nào cũng biết. Lần đầu được chính thức chủ nhiệm một lớp, cô Vân hồi hộp đến nỗi ngủ quá giờ cho phép nên đến trễ. Lúc nhận tờ danh sách học sinh từ tay thầy hiệu trưởng, cô xoắn hết cả lên cất vội nó rồi phi nước đại từ dãy A sang tít dãy E, sau đó lại hì hục leo hết bốn tầng lầu để lên lớp cho kịp nên đã tắt thở, lộn, đứt hơi không nói nổi thêm gì nữa.
Vả lại hôm nay cặp của cô Vân hơi nặng, lúc đặt lên bàn thì lỡ đập hơi kêu (một chút). Sau đó còn phát hiện một tờ danh sách đi đâu mất, % có thể là lẫn vào đống giấy trong cặp nên cô hí hoáy lục mãi. Thà chụp sợi tơ hi vọng cuối cùng tìm được nó còn hơn là phải leo bốn tầng lầu và chạy năm trăm mét thêm một lần.
Thành thật xin lỗi mấy đứa!
Nhưng cô ơi, hình như đằng nào cô cũng phải đi thêm một chuyến nữa đến dãy hành chính rồi. Phòng hiệu trưởng với cả giấy tờ quan trọng thì học sinh không được vào lấy đâu.
Đang gật gù tội nghiệp cho số phận cô, nhưng như nhớ ra gì đó Ninh Yên chầm chậm dùng đôi mắt lên án nhìn sang An.
Cô nàng chưng hửng, khuôn mặt thì tỉnh bơ nhưng ánh mắt rõ ràng đang né tránh. Việt An tặc lưỡi lắc đầu.
- Mấy đứa học sinh bây giờ hay tung tin đồn nhảm quá!
Chương đã hết. Hãy tưởng tượng "Kiên cường lên cọng bún" lúc hoàn thành là một chén canh. Như vậy thì An Teo đang ở bước rửa nồi. =))