Cảnh Yến cười đưa mắt nhìn ta, sau đó lại chuyển sang nhìn tên thị vệ kia.
"Con sói nhỏ này giỏi nhất là ghi thù đấy." Ngài chỉ vào ta, cười nói: "Nghiêm Phong, ngươi phải coi chừng, nàng ấy đã ghi nhớ ngươi rồi đấy."
Người thị vệ tên Nghiêm Phong ấy dáng vẻ như hung thần, hắn nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ rồi khoanh tay ngoảnh mặt đi.
Ta cũng không buồn để ý đến hắn. Dọn đồ ăn ra cho Cảnh Yến xong ta cũng rời đi luôn.
Quả nhiên Cảnh Yến gọi ta lại, tựa vào ghế cười tủm tỉm: "Nguyên Nguyên, nàng vội đi đâu vậy?"
Ta không quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười, nói: "Nô tì có người hẹn, vội đi đến gặp."
Nghiêm Phong hét lớn một tiếng: “Hỗn xược!"
Ta quay qua liếc xéo hắn, khẽ cười lạnh: "Hẹn cũng không phải là hẹn ngươi, ngươi nhanh nhảu làm gì?"
"Ấy ấy, Nguyên Nguyên..." Cảnh Yến vui vẻ đứng xem kịch, giống như muốn để yên cho ta diễn: "Bổn vương không trêu chọc nàng nha!"
"...Để tên ngốc kia hầu ngài ăn đi." Ta hướng về phía Nghiêm Phong: "Sau này hắn hầu ngài ăn, hầu ngài ngủ, Nguyên Nguyên càng bớt việc."
Nghiêm Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn ta đầy khinh thường: "Ta phụng mệnh bảo vệ vương gia, bảo vệ chu toàn vương phủ, một nha hoàn như ngươi lấy gì mà bỉ được chứ!"
"Vương phủ có ngài bảo vệ chu toàn, hờ, vậy sao lại để người ta xông vào?! một người bị đánh chết, một người bị thương, hai người bị lôi đi cho chó ăn?" Miệng lưỡi ta không yên, không chịu tha cho hắn, cáu kỉnh nói: "Làm ăn không ra thần hồn gì, có cái rắm cũng không xong”.
"Nguyên Nguyên, bổn vương còn đang ăn cơm mà." Cảnh Yến đứng dậy, làm bộ làm tịch vuốt tóc ta: "Nể mặt bổn vương bỏ qua cho hắn."
"..." Nghiêm Phong tức đen mặt, đến lúc cuối vẫn còn chửi ta thêm một câu: "Ty chức còn tưởng cô ta ghê gớm lắm, đúng là đánh giá cao cô ta rồi!"
Đúng rồi, cứ cảm thấy ta ngu xuẩn mới tốt!
Ta vừa mới chọc cho Nghiêm Phong giận quá bỏ đi, Cảnh Yến chỉ chỉ vào ta, cười trách móc: “Sao lại không chừa cho hắn đường lui thế!”
Nghiêm Phong là con nhà võ, đầu óc không được sáng láng cho lắm. Nhưng Cảnh Yến thì khác, ngài lọc lõi thói đời, tất nhiên ngài sẽ không nghĩ ta chỉ đơn thuần trút giận lên Nghiêm Phong.
Ngài đi về phía ta, cau mày, ra vẻ hít hà mấy cái: "Nguyên Nguyên thơm thật, sao lại thơm thế này?"
Ta cũng phối hợp đẩy ngài một cái: "Trên cổ vẫn còn vết hằn đấy, làm người ta thấy ngại, chỉ đành thoa phấn lên để che đi vậy."
Tay ngài luồn qua eo ta vô cùng thân mật, nhưng ánh mắt không hề thay đổi, hai con ngươi đen láy âm trầm quan sát kĩ mọi biểu cảm của ta.
"Đừng nhìn nô tỳ như vậy, vương gia." Ta nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp giảo hoạt: "Có lúc, nô tỳ thực sự cảm thấy, ngài cũng là người vô lý lắm. Khi không có được thì dọa cho người ta sợ hãi, hận không thể đem người ta ra trêu đùa. Đến nay có được rồi sao còn cần tính toán gì nữa?”
Lời ta nói rất rõ ràng, ta cũng không ngại nói thẳng: “Ngài là vương gia, Nguyên Nguyên là nha hoàn thông phòng của người, thân phận đã rõ ràng như vậy, chẳng nhẽ nô tỳ còn làm bộ thà chết không thuận theo sao? Vương gia là người nguyện bỏ giai nhân chỉ sủng một người sao? Vương gia, trong hai ta rốt cuộc là ai đang nằm mơ?”
Cảnh Yến nheo mắt. Ta phát hiện lúc suy tư điều gì ngài đều có thói quen làm vậy. Nhìn ta một lúc ngài ấy đột nhiên bật cười: “Nguyên Nguyên, tất cả đều là nàng tự nói, ta chưa nói một chữ nào cả.”
“Vương gia không cần nói, Nguyên Nguyên sẽ đoán. Nguyên Nguyên nói, vương gia không cần đoán.” Ta dựa sát vào người ngài ấy hơn, nhỏ giọng thì thầm: “Vương gia, nếu Nguyên Nguyên không diễn vở kịch thâm tình cho ngài, ngài cũng đừng gán cho thiếp cái tấm bảng vàng liệt nữ, nguyện chết bảo vệ trinh tiết, có được không?”
Ta không đòi hỏi ngài ấy thật lòng thật dạ, ngài ấy cũng đừng cố dò xét sự chân thân thành của ta. Tình yêu là gì chứ, đấy là thứ tình cảm nam nữ của thiếu niên vô ưu. Còn hai ta là những người sống trong nguy hiểm rình rập, tình yêu chỉ là gánh nặng, chỉ là sự trói buộc.
Cảnh Yến vuốt ve mái tóc ta, ngón tay trượt dần qua tai xuống cổ, sau đó dừng lại trên gương mặt ta. Ánh mắt ngài ấy nhìn ta có chút thương hại, còn có chút ấm áp, thật không giống ngài ấy chút nào.
“Những gì nàng nói đều đúng, Nguyên Nguyên nàng vẫn còn nhỏ…” Ngài ấy dừng lại một lúc, ôm lấy ta, ta vùi vào lồng ngực ngài. Ngài nói khẽ: “Nàng còn nhỏ, nàng vẫn chưa biết hết, có những chuyện sẽ không thể tùy theo ý mình được.”
Vương gia nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngài ấy còn có thể lỡ yêu ta sao? Ta không buồn bận tâm, trong lòng thầm oán trách.
Vương gia vẫn như cũ, dường như chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể nhìn thấu tâm can ta, có thể nắm rõ như trong lòng bàn tay. Ngài từ tốn nói thêm một câu: “Nguyên Nguyên, đừng hiểu lầm. Ta nói không thể tùy theo ý mình được, là chỉ không theo ý nàng, cũng không thể theo ý ta.”
Nói cả nửa ngày, hóa ra ngài ấy sợ ta động tâm với ngài ấy.
Ta không nói gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vương gia. Da ngài ấy rất trắng, còn trắng hơn da nữ nhân. Chẳng qua nhờ đôi mắt sắc như lang sói kia cùng với chiếc mũi cao thẳng mới khiến ngài ấy trông không yếu ớt. Môi ngài ấy rất mỏng, màu môi cũng nhạt, khóe miệng thường nhếch lên nhưng cũng không giống đang cười.
Khí chất của vương gia tuyệt nhiên không bao giờ chịu khom lưng. Gương mặt lại càng tuyệt vời nhưng đôi mắt không để lộ hỉ nộ ái ố bao giờ, cũng không biết cái miệng kia nói lời nào là thật lòng. Ta tự vấn, là một người cẩn trọng chắc hẳn ta sẽ không đem trái tim mình giao cho một người không thể nhìn thấu tâm tư đâu.
“Nguyên Nguyên, muốn nhìn thấu tâm tư ta.” Ngài ấy cất tiếng cắt đứt suy nghĩ của ta. Cúi thấp đầu, chóp mũi cọ vào mặt ta thân mật, giọng nói trầm thấp đầy mờ ám: “Bổn vương không chỉ có khuôn mặt đẹp, Nguyên Nguyên, nàng biết rõ mà.”
Thời gian trôi qua ước chừng đã được hai tháng, Cảnh Yến có khi đến, có khi không. Những lúc ngài ấy không đến chỗ ta, ngài đi đâu ta cũng không nghe ngóng.
Công bằng mà nói, trừ lúc ban đầu đẩy ta vào nguy hiểm ra, trước giờ Cảnh Yến luôn đối với ta rất tốt. Nói trắng ra thì hai bọn ta đều là người cẩn thận, thích yên ổn, địch bất động ta cũng bất động.