Kiến Long

chương 116: từ nơi sâu xa tự có định số

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghi Nhị sợ Chung Mị Sơ bởi vì lời của Thanh Triết thật sự muốn để mình lại, nắm tay Chung Mị Sơ thật chặt.

Cố Phù Du hoảng hốt nhớ lại lúc trước đi nhầm vào rừng Lạc Đường, Thanh Mạn mang Chung Mị Sơ đi, chữa thương cho nàng, bây giờ nghĩ lại, tổn thương mà Thanh Mạn chỉ ngày đó là một đôi sừng rồng bị gãy của Chung Mị Sơ, Thanh Mạn không thích phàm nhân, nàng bị giữ ở bên ngoài nhà, bị hăm dọa không được bước vào hàng rào một bước.

Cố Phù Du nói: "Để Nghi Nhi chờ ở bên ngoài là được rồi."

Chung Mị Sơ nhìn ánh mắt khát khao của Nghi Nhi, một lúc sau, cho phép nói: "Ừm."

Nghi Nhi nhảy nhót, vì Cố Phù Du nói hộ nàng mà vui mừng, muốn nhào vào trong lòng nàng mà làm nũng, cuối cùng cũng chỉ ngoan ngoãn cười với nàng, vẫn cứ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du làm mặt quỷ: "Ta cầu tình cho con, cũng không cảm ơn ta?"

Cố Phù Du phát hiện Nghi Nhi sợ nàng, không thể nhớ rõ lúc bị Thanh Quân chiếm lấy cơ thể, lạnh nhạt Nghi Nhi, chỉ nhớ khi cãi vã với Chung Mị Sơ, bị tức đến váng đầu, gầm lên với mấy người Nghi Nhi.

Cho rằng là lúc đó làm nàng sợ.

Ý định muốn bù đắp quan hệ, cho nên thả thái độ đến mềm mại.

Nghi Nhi còn nhỏ tuổi, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, lại rất hoạt bát, Cố Phù Du mềm nhũn, nàng liền vứt nỗi sợ kia ra sau đầu, nhào vào trong lòng Cố Phù Du.

Cố Phù Du bế nàng lên, cùng Chung Mị Sơ sóng vai mà đi. A Phúc yên lặng đi theo bên cạnh Chung Mị Sơ.

Ánh mắt Thanh Triết thỉnh thoảng rơi xuống trên người Nghi Nhi, lông mày nhíu lại. Hắn thật sự không hiểu, tại sao Kim Long vương tộc còn lưu lại di mạch.

Ánh mắt của Thanh Triết khó có thể bỏ qua. Nghi Nhi vùi đầu vào vai Cố Phù Du, không nhìn hắn.

Cố Phù Du dùng ánh mắt dò hỏi Chung Mị Sơ, Thanh Loan kia lại xảy ra chuyện gì, nàng không biết xích mích giữa Long tộc và Thanh Loan tộc, nhưng nàng biết, ánh mắt giống như đại bàng của Thanh Loan này dọa Nghi Nhi.

Chung Mị Sơ hơi tiến lên phía trước một bước, chặn lại ánh mắt của Thanh Triết.

Chuyện Long tộc và Thanh Loan tộc kết thù, nàng cũng không biết quá tường tận, nhưng đoán được đại khái là trận chiến lúc trước quá mức khốc liệt, phần lớn tộc nhân trải qua trận chiến đó đều có oán hận, Thanh Triết là kinh ngạc khi Long tộc còn bảo tồn Kim Long vương tộc.

Đừng nói Thanh Triết, ngày đó Nghi Nhi phá xác cũng chấn kinh toàn tộc.

Lúc trước Chung Mị Sơ mua khối nguyên thạch này, chỉ là cảm nhận được có một quả trứng rồng được bao bọc trong đó, cách một vỏ trứng, không có cách nào xác định ấu long bên trong có phải là vương tộc hay không, nàng thân là nửa người cùng tộc, thấy ngủ say, lại không có khả năng tỉnh lại, chỉ là muốn tìm cho nàng một nơi để an giấc ngàn thu.

Chưa từng nghĩ tới Cố Phù Du là Kỳ Lân Tủy, máu tươi dính lên trứng rồng, một lần nữa đánh thức sinh cơ của nó.

Ngày đó phá xác, kim quang rực rỡ, Long tộc đối với vương nhận biết nhạy bén nhất, nó vừa xuất thế, Cửu Trảo Kim Long đã nhận ra được Long Vương ra đời.

Tất cả người nhóm Kim Long tâm huyết quay cuồng, chút nhiệt huyết này gần như trào ra khỏi lồng , bọn họ còn có vương tộc tồn tại trên đời, mừng như điên không thôi, hóa trở về long thân, không ngừng gầm lên, tìm đến hơi thở, lúc đó mới phát hiện là quả trứng rồng mà Thần Long điện hạ mang về.

Kim Long vương tộc vạn năm trước tuyệt diệt, về sau vẫn luôn là Thần Long vương tộc đảm nhiệm Tứ Hải Long Vương, Kim Long tuy thần phục nhưng ý chí sa sút.

Vương tộc trong Long tộc không chỉ là lãnh tụ, mà còn là tín ngưỡng, là đầu não sinh mệnh. Kim Long vương tộc biến mất, Kim Long dần dần suy yếu, diệt vong là điều khó tránh khỏi.

Ngày ấy thấy vẫn còn lưu lại một ngọn lửa, làm sao không vui mừng. Từ đó trở đi, một nhánh Kim Long phảng phất như đã thức tỉnh từ trong giấc ngủ say.

Nghi Nhi nhận Chung Mị Sơ làm nương thân. Kim Long bởi vậy càng bái phục, ủng hộ Chung Mị Sơ, hai nhánh Long tộc càng gắn kết hơn bao giờ hết.

Đây là một trong những nguyên nhân mà Chung Mị Sơ đảm nhiệm Tứ Hải Long Vương, trong tộc không hề có tiếng phản đối.

Có lẽ đúng như lời lão bản bán nguyên thạch ở Du Tẩu Thị Môn nói "Quả trứng rồng này chìm vào trong Đông Hải mấy vạn năm, chín mươi tám năm trước ở Đông Hải có sóng thần cuốn nó trôi lên".

Thanh Quân dẫn dắt Thanh Loan tộc đại chiến với Long tộc, trứng rồng của Kim Long vương tộc chưa phá xác gặp phải ngọn lửa chiến tranh, trôi dạt khắp nơi, chôn sâu dưới đáy biển, mất đi sinh cơ, thời khắc Chung Mị Sơ ra đời, Vân Nhiễm thiết kế giết ngược lại Đế Vô Cương, Đế Tuấn phát hiện ái tử đã chết, trong cơn tức giận, Đông Hải nổi lên sóng lớn, cuốn quả trứng rồng này lên bờ, Cố Phù Du và Chung Mị Sơ ngàn khó đoạt được trứng rồng, Cố Phù Du trong lúc vô tình bôi Kỳ Lân Tủy lên trứng rồng vừa đoạt được, mở ra sinh cơ cho huyết mạch cuối cùng của Kim Long vương tộc, Chung Mị Sơ ấp trứng rồng, đặt tên là Nghi Nhi, Tứ Hải Kim Long hoàn toàn thần phục, thành tựu của nàng uy nghiêm vô thượng, Cố Phù Du mượn thân thể Thanh Quân hoàn hồn.

Phảng phất như vận mệnh chú định, tất cả đều có định số.

Lại vào Tiên Lạc, sống lâu như Thanh Triết, thời gian qua đi mấy vạn năm, ngắn như Cố Phù Du, cũng có ba, bốn năm, nhưng mà thời gian bên trong rừng Lạc Đường kia giống như bị đông lại, vẫn là dáng dấp y như trong ký ức.

Những cây lạ thấp thoáng, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống, lá cây xanh lục giống như phát sáng.

Khi đi đến bên ngoài địa giới của Thanh Mạn, Cố Phù Du bảo Nghi Nhi chờ ở đó, không được bước vào một bước, Đế Tuấn và A Phúc cũng ở lại.

Bước tới hàng rào trước nhà, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tu bổ linh thực trong sân.

Cố Phù Du cười nói: "Thanh Mạn tiền bối."

Thanh Mạn không xoay người lại: "Mang theo nhiều người như vậy đến đây, coi chỗ này của ta là cái chợ à?" Khi đám người Cố Phù Du đến đây, nàng cũng đã nhận ra được.

Thanh Triết đẩy cửa hàng rào đi vào, đi đến phía sau Thanh Mạn, nhìn bóng lưng của nàng, hồi lâu, gọi một tiếng: "A tỷ." Chỉ là sinh muộn hơn nàng mấy ngày, thuở nhỏ một mực không phục, không gọi nàng là đường tỷ, nhưng mà thời gian thấm thoát trôi đi, vạn năm không gặp, ngay cả mặt mũi cũng đã không còn nhớ rõ, gặp lại nàng, không cầm lòng được gọi ra.

Thanh Mạn xoay người lại, nhàn nhạt nói: "Thanh Triết. Ngươi xuống núi?"

Ánh mắt Thanh Mạn chạm tới Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, lại nhìn nhìn Thanh Triết, lập tức hiểu những người này tới đây làm gì, rất là ghét bỏ. "Quấy nhiễu người khác thanh tịnh."

Thanh Triết muốn nói lại thôi. Cố Phù Du nói: "Tiền bối, cũng không mời chúng ta vào ngồi một chút, uống chén trà nóng."

Thanh Mạn cầm pháp trượng đuổi người: "Đi đi đi, ra ngoài, ngươi là ai, cũng đáng giá ta mời ngươi uống trà."

Cố Phù Du không cảm thấy kinh ngạc, lén nói với Chung Mị Sơ: "Tiền bối vẫn là tính nết này, không thấy thay đổi."

Thanh Triết nắm chặt cổ tay Thanh Mạn: "Ngươi đã sớm biết chuyện người này chiếm cứ thân thể Thanh Đế?" Tuy là câu hỏi, nhưng là giọng điệu chắc chắn. "Tại sao không ngăn cản? Ngươi thoái ẩn ở trong rừng Lạc Đường, không phải là muốn bảo vệ phong ấn và cơ thể của nàng sao."

Thanh Mạn nói: "Khi ta biết, nha đầu này đã khống chế thân thể, đi từ trên núi xuống, không kịp ngăn cản."

Thanh Triết lập tức nói: "Ngươi cũng nên kiềm chế nàng, nghĩ cách để loại bỏ, cho dù là không còn cách nào, cũng nên nghĩ cách báo cho ta." Trong giọng nói là bất mãn với việc Thanh Mạn ngồi yên không để ý.

Thanh Mạn mệt mỏi, như thể đã nhiều năm không nói chuyện với ai, mất hứng trò chuyện, lời ít mà ý nhiều: "Thanh Quân tự mình cho phép, ta cần gì phải làm điều thừa."

Thanh Triết ngẩn ra, Cố Phù Du và Chung Mị Sơ nói hắn không tin, Thanh Mạn nói, hắn không thể không tin.

Ánh mắt Cố Phù Du trầm xuống. Quả nhiên, ý thức của nguyên chủ cơ thể này vẫn còn ở đây, nếu không làm sao Thanh Mạn biết được Thanh Quân cho phép.

Chẳng trách, chẳng trách luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.

Nhớ lại lần đó không hiểu sao đã đến Huyền Diệu Môn, Cố Phù Du không tự chủ được bóp lông mày, cũng không biết khi Thanh Quân lấy lại thân thể, đã làm cái gì.

Cố Phù Du đưa mắt sang phải, không chút biến sắc liếc Chung Mị Sơ.

Thanh Triết nói: "Đây là thân thể của nàng, tại sao nàng phải để người khác..."

"Nàng là Thanh Đế, là tộc trưởng của chúng ta, trên thế gian này không có ai có thể cao quý hơn nàng, nàng vốn nên đắc đạo thành tiên, hưởng hết tôn vinh của thế gian, nhưng nàng bỏ đạo, chúng ta theo nàng, nàng để lại vị trí tộc trưởng, chúng ta cũng theo nàng, thậm chí nàng còn muốn dùng cơ thể để áp Thập Phương Ngũ Nhạc Trận, tính tình nàng như vậy, chúng ta không ngăn được, chính là không có cách nào, nhưng bây giờ nàng còn muốn từ bỏ cơ thể, sao ngươi có thể theo nàng!"

Thanh Mạn hờ hững như cũ: "Đây là sự lựa chọn của chính nàng, cho dù ngăn, có thể ngăn sao?"

Cố Phù Du nghĩ thầm, Thanh Mạn đây là chấp nhận rồi, nhớ lại khi nàng đi từ trên núi xuống, bước vào rừng Lạc Đường, xém xíu nữa đã bị pháp trượng đó đánh trở về Địa Phủ.

Lồng Thanh Triết phập phồng. Thanh Mạn nói: "Thanh Quân đem nửa quyển《 Kỳ Môn 》khác cho nàng."

Cố Phù Du hơi ngạc nhiên, hóa ra nửa quyển《 Kỳ Môn 》 kia là của Thanh Quân, nàng vẫn luôn nghĩ là của Thanh Mạn.

Vẻ mặt Thanh Triết đông cứng lại. Thanh Mạn nhìn hắn nói: "Ngươi hẳn là biết có ý nghĩa gì, xem như thu nàng làm đồ đệ."

"Nếu là người ngoài, cũng không hẳn vậy."

Thanh Triết vẫn khó có thể tiếp thu, đối với hắn mà nói, Cố Phù Du chính là người ngoài, thân thể của người mình yêu quý, kính trọng bị một người ngoài chiếm đoạt, ngay cả tránh cũng khó khăn, chứ đừng nói đến tiếp thu: "Thân thể của nàng đi ra khỏi Hàn Cung, phong ấn làm sao bây giờ? Chấn động đó, ngươi cũng cảm nhận được rồi." Nếu không phải chấn động mạnh ngày đó, hắn cũng sẽ không dễ dàng xuống núi như vậy.

Thanh Mạn không nhanh không chậm nói: "Nàng tự có tính toán."

Thanh Triết một lúc lâu không nói gì, nắm chặt tay, nhìn thoáng qua Cố Phù Du, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Cố Phù Du nói: "Hắn đây là thỏa hiệp, chấp nhận rồi, không đuổi theo bổ ta?"

Thanh Mạn cười như không cười: "Hắn có một bộ quy tắc hành sự của mình, ta chỉ có thể chỉ điểm đến đây, còn lại cần hắn tự mình nghĩ thấu."

Cố Phù Du xụ mặt, dằn vặt một hồi, nhưng hóa ra có muốn đến đuổi giết hay không còn phải xem tâm trạng.

Cố Phù Du hỏi: "Tiền bối, lúc nãy ngươi nói《 Kỳ Môn 》 và sư đồ là có ý gì?"

Thanh Mạn vốn đang quan sát Chung Mị Sơ, thời gian qua đi bảy trăm năm, nàng đã không còn nhớ gương mặt của Chung Mị Sơ, nhưng bởi vì Cố Phù Du, nhớ ra đã từng giúp một con ấu long mọc ra sừng rồng, nhận ra ấu long đó chính là Chung Mị Sơ. Nghe thấy vấn đề của Cố Phù Du, trả lời: "《 Kỳ Môn 》 là Thanh Quân thu nhận quy tắc, sửa đổi, cải tiến, là tâm huyết của nàng, nàng đem nửa quyển《 Kỳ Môn 》 khác cho ngươi, ngươi nhận lấy, coi như nửa sư đồ."

Cố Phù Du còn muốn hỏi tiếp. Thanh Mạn liếc nhìn nàng: "Sao lệ khí trên người ngươi trở nên nặng như vậy?" So với lúc hoàn hồn còn nặng hơn.

Cố Phù Du chuẩn bị mở miệng nói chuyện. Thanh Mạn lại nói: "Mùi máu tanh khắp người, ngộp chết ta, đi, đi, đi!"

"Tiền bối..."

Thanh Mạn đã cầm pháp trượng đuổi người, đẩy hai người ra khỏi sân.

Cố Phù Du, Chung Mị Sơ: "..."

Hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải thi lễ với nàng, lúc ngẩng đầu, nhìn đối phương, khi ánh mắt chạm nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến tình cảnh hai người bị đuổi ra khỏi sân năm đó, cũng đều hiểu suy nghĩ của đối phương, nhìn nhau nở nụ cười.

Hai người trở lại biên giới, cùng Đế Tuấn và Nghi Nhi một đường ra khỏi rừng Lạc Đường.

Tuy không thể để Thanh Triết tiêu tan, tốt xấu gì cũng ổn định hắn, có thể thanh tịnh một khoảng thời gian.

Cố Phù Du cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi Chung Mị Sơ có gặp Thanh Quân hay không.

Chung Mị Sơ ngầm thừa nhận. Cố Phù Du bất mãn nói: "Tại sao không nói với ta."

Chung Mị Sơ im lặng hồi lâu, lâu đến mức Cố Phù Du cảm thấy nàng đang kiếm cớ. Chung Mị Sơ nói: "Lúc đó ta mới gặp ngươi, ngươi lại một lòng nghĩ đến việc đối phó Tả gia, không biết nói như thế nào với ngươi."

"Thôi, biết hay không biết, cũng không khác biệt."

"Chỉ là không nghĩ tới thân thể này chính là Thanh Đế, quyển《 Kỳ Môn 》 kia còn là do nàng viết." Cố Phù Du rất là cảm thán. Trước kia nàng cực kỳ sùng kính Thanh Đế. Sau khi chiếm cơ thể này, một lòng nghĩ đến báo thù, đạt được thân thể gì, nàng không thèm để ý, cho dù rơi vào người một tên ăn mày, nàng cũng muốn đem Tả gia khuấy đến long trời lở đất, sau khi thấy cơ thể này tu vi cực cao, lại là Thanh Loan, ngoại trừ việc cảm thấy hành sự thuận tiện, nhặt được của hời ra cũng không có tâm tư đi chú ý đến cái khác.

Bây giờ biết được thân phận của cơ thể này, ngũ vị tạp trần.

Chung Mị Sơ biết rõ còn hỏi: "Ngươi khó chịu trong lòng?"

Cố Phù Du lắc đầu, ôm lấy mình, cười với Chung Mị Sơ: "Quá thích." Thanh Đế à, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày có thể đến gần Thanh Đế như vậy. Thật đúng là ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, khó bỏ khó phân.

Chung Mị Sơ nhìn nàng, khẽ cười, ý cười ấm áp chạm đến đáy mắt.

Bầu không khí ôn hòa này không kéo dài được bao lâu, đất trời rung chuyển giống như lần chấn động thứ hai ập đến, cảm giác mãnh liệt hơn nhiều so với hai lần trước.

Một nhóm bốn người một thú ra rừng Lạc Đường, trước mặt chính là tòa hắc sơn lúc trước. Trung tâm của Tiên Lạc.

Mặc dù đứng xa xa, tu vi đã tới Phân Thần, cảm giác lạnh lẽo phản kháng cùng sợ hãi áp bức trái tim vẫn lan tràn khắp người như trước.

Chỉ là bây giờ không giống như lúc trước, run chân đến chạy trối chết.

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ nhíu mày nhìn về nơi xa, cảm thấy chấn động kia đến từ tòa hắc sơn trước mặt, xem được một lúc, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, giống như tiếng đất đá nổ tung.

Tầm nhìn của Chung Mị Sơ rất xa, thấy một tượng đá hình thú màu đen nổ tung, trong tượng đá có một dây xích xuyên qua, dây xích chưa đứt, chỉ là không ngừng rung chuyển, những pho tượng đá nối tiếp nhau ở phía sau cũng rung chuyển không ngừng.

Cố Phù Du từng nói những pho tượng đá kia dùng để áp trận Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà trận pháp, sau đó nàng cũng từng lật qua xem, cho nên nhớ rõ.

Chung Mị Sơ muốn đi qua nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Cố Phù Du ban đầu cũng muốn đi qua, nhưng bước chân không tự chủ được dừng lại, kéo tay Chung Mị Sơ, lắc lắc đầu với nàng.

Cũng vào lúc này, Nghi Nhi không chịu nổi áp bức của nơi đây, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, được Đế Tuấn ôm vào trong lòng.

Hai người trong lòng căng thẳng, lúc này mới không có đến gần hắc sơn, mà là đi đến xem Nghi Nhi, thấy chỉ là ngất đi, cũng không thể yên tâm, mang theo Nghi Nhi rời khỏi nơi này, ra Tiên Lạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio