Kiến Tạo Thế Gia Hệ Thống

chương 6: lại bán hành cho boss

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau màn kết liễu Lâm Hồng, giờ đây mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng nhất là các trưởng lão vữa nãy phản đối Lâm Thần.Lâm Khang chợt tỉnh mộng gào lên:

- không, không..... ngươi ngươi Lâm Thần dám giết cha ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ta dựa vào, chẳng lẽ ta phải đứng yên cho hắn đánh chết, còn ngươi Lâm Khang cha con ngươi mấy năm vừa qua vơ vét tài nguyên của gia tộc làm của riêng làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí, ngươi sắp chết đến nơi rồi dựa vào cái gì đe dọa ta.

- ta... ta nhưng là nửa cái đồ đệ của Phúc trưởng lão, ngươi phế ta còn giết cha chờ xem cả Lâm gia phải nhận lửa giận của Kiền Khôn phái. Ha.. hah..ha........- Lâm Khang ngẩng mặt lên cười như điên vẻ như đắc thắng.

- Ta phi ngươi cái thứ phế vật, còn dám đe dọa Lâm gia ta, ngươi chết đi được rồi.

Lâm Thần giương lục lên ra thế cướp cò thì từ bên ngoài chợt vang lên giọng nói.

- Dừng tay tiểu tử, Lâm Khang là đệ tử ta sắp thu nhận, ngươi giết hắn cả Lâm gia sẽ diệt tộc.

Nhưng Lâm Thần thần sắc hững hờ dường như toàn bộ bỏ ngoài tai liền nổ súng - ĐOÀNG!!!!- âm thanh của tử thần vang đến bên tai Lâm Khang, chợt vòng sáng bảo hộ hiện hữu che chắn hắn. Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa, nội tại thuấn sát / khởi động tuyệt đối bỏ qua mọi loại phòng thủ hay trốn chạy tuyệt đối diệt sát bất luận cảnh giới, ngay cả LÂm Thần cũng dại ra ( mẹ nó không ngờ mới phát thứ đã tuyệt sát).

LÂm Khang như con chó chết đến không thể chết hơn.

- ding, kí chủ lần đầu giết võ giả luyện hồn, mở ra kĩ năng [ hồn thể kiêm tu]: kĩ năng của kí chủ có thêm phụ gia tinh thần lực, thêm mô hình luyện hồn ( hiện Nhập thần tinh). - ta ôi chao ôi kiêm tu này, hệ thống ơi ca iu mày quá chụt chụt, Lâm Thần nghe thông báo mà mừng rỡ như điên, phải biết trên Vĩnh Tuyền đại lục này tuyệt đối không có hồn thể kiêm tu tồn tại ấy chẳng qua chỉ trong viễn cổ.

LÂm Thần đang chưa hết cao hứng thì bóng người từ ngoài cửa bay vào. Lão giả mặc tử sam trường y, có thêu hoa văn Bát quái đây là biểu tượng của Kiền Khôn phái, lão chính là Phúc trưởng lão trong lời cha con LÂm Hồng. Lão vẽ đạo mạo khinh rẻ những thứ trước mắt, ánh mắt chú mục vào pháp khí LÂm Thần vừa sử dụng, ánh mắt rõ vẻ tham lam nồng đậm, phải biết khi nãy lão vừa xuất ra ít nhất thành lực lượng để bảo hộ LÂm Khang mặc dù tinh thần lực không có toàn lực thi triển nhưng thân là cao thủ Ngưng thần đỉnh thực lực tuyệt đối không theo lẽ thường.- tuyệt đối là do cái pháp khí lạ mắt đó, có thể dễ dàng xuyên qua tường tinh thần lực của ta tuyệt đối có chỗ bất phàm, phải quyết cướp cho bằng được- lão ầm thầm nghĩ vậy.

Tiểu tử, ngươi không đem lời lão phu nói để vào trong mắt sao, Lâm gia các người muốn nhận phải lửa giận của Kiền Khôn phái ta sao?- lão ta quát lớn, vận chuyển tinh thần lực ép tới LÂm Thần.

Chợt đạo hào quang thanh sắc cản ở trước Lâm Thần đánh tan áp lực ép tới, đạo thân ảnh chắn trước Lâm Thần, ấy là Lâm Phi, lúc này bản nội tâm Lâm Thần xúc động dõi theo tấm lưng kia.

Hừ, Phúc Ngô ngươi dám động con của lão tử xem lão tử có đánh chết ngươi không!!! - Lâm Phi phẫn nộ quát, khi trước hắn đã không có cơ hội cứu Lâm Thần trước độc thủ của Lâm Hồng cũng may con trai hắn có thủ đoạn tự vệ, bây giờ lại có người tiếp tục khiêu khích làm hại con trai hắn, hắn không động há chăng không xứng với tiếng “ phụ thân”.

- Lâm Phi, ngươi có gan sao? Con trai ngươi đánh chết người ta muốn thu nhận, ngươi làm sao quản cái công sự này? - lão già này thần sắc kiêng kị, đã từng có lần nghe tin Lâm Phi thân tu vi cao thâm đánh chết cả yêu thú cấp tương đương võ giả Kết Tâm, nhưng lão vẫn chủ trương không sợ vì môn chủ Kiền Khôn phái nguyên cũng là cao thủ Hóa Đạo khí sơ kì.

- Giết thì đã sao? Cha con Lâm Khang hắn mưu hại con trai ta, mưu hại Lâm gia! Chuyện của Lâm gia ta không đến người ngoài như ngươi xen vào!

- Ngươi...- lão Phúc Ngô nghẹn họng, quả thật lão đang thua ở lí lẽ nhưng trước pháp khí mạnh mẽ như vậy sao lão nở bỏ qua.

- Được lắm Lâm Phi, ở phân lượng của ngươi ta không tính toán chuyện này, nhưng người con ngươi giết cũng là nửa cái đồ đệ của ta chỉ cần Lâm gia ngươi chịu bồi thường coi như xong.

Lâm Thần dĩ nhiên không ngốc, nhìn dáng vẻ như hổ đói của lão cứ chằm chằm vào Colt Python của mình, hắn đoán ra ngay lão muốn lấy nó. Không đợi lão lên tiếng đòi, Lâm Thần tấn công trước. Hăn giơ khẩu Colt Python lên làm vẻ lo lắng.

- Phúc trưởng lão, chẳng lẽ ngài muốn pháp khí của ta!

- Ồ, không ngờ ngươi biết điều đến thế, ta nhưng là trưởng bối cũng không để ngươi chịu thiệt, chỉ cần ngươi cho ta cái pháp khí đó ta liền không tính toán với Lâm gia ngươi, chẳng những thế ta còn có thể giúp ngươi tiến cử vào làm đệ tử Kiền Khôn phái ta.- ánh mắt lão ngày càng nồng đậm, lão không ngờ đối phương lại chủ động trước.

Nhưng ngờ đâu chưa kịp hưng phấn thì.

- Ta phi, lão ẩu nhà ngươi, cậy giả lên mặt, muốn lấy pháp khí của ta? Ta cho ngươi Lăn cái đồ cẩu!!!! - LÂm Thần giơ ngón giữa lên, mặt đầy ý trào phúng.

- Hỗn đản, ngươi dám trêu lão phu, liền tìm chết! - lão bật ra ngoan thoại, khí thịnh xung thiên ra tay đánh về Lâm Thần - giao pháp khí ra đây!!

Phúc Ngô vừa động Lâm Phi cũng không chậm trễ bao nhiêu, chân khí vừa ra tịnh thế thanh long lại xuất hiện bổ nhào vào Phúc Ngô. Hai bên va chạm nhau như là băng sơn địa liệt mặt sàn đại đường như là không chịu nỗi cái cường giả xung kích trực tiếp nứt toác.Lâm Phi nhưng là vẫn chiếm thượng phong, lùi ra sau bước, lão Phúc bị chấn lùi đến cả chục mét sắc mặt tái nhợt.

- A.. grừ.... được lắm Lâm Phi, lâm Gia ngươi coi như xong rồi, chờ đón lấy lửa giận của Kiền Khôn phái đi.

- Lão tử nhưng là không sợ cái Kiền Khôn phái chó má gì của ngươi, có giỏi tính hết lên mình lão tử.

- Được lắm Lâm Phi, lão phu không đánh lại ngươi nhưng người không thể giữ ta lại.. - dứt lời Phúc trưởng lão hắn toan rời đi.

- Chậm.- Lâm Thần nhảy ra cản trước mặt hắn.

- Ngươi nghĩ cứ đến Lâm gia quấy hồi, muốn đi liền đi sao. Có tin hay không ca liền bắn người. Không bỏ ra lượng đại giới đền bù đừng mong chạy thoát!!!

- Hít, ngưu a...

- Lâm Thần thiếu gia thế nhưng cái thanh niên bá đạo.....

- Không xong Lâm gia ta liền tạo ngộ đại kiếp....

Toàn trường bùng nổ sau lời lẽ bá đạo của LÂm Thần, thật không nghĩ thiếu niên bị người cho là phế vật lại có thể ngông cuông đến thế.

- Ha ha, không hổ là con trai Lâm Phi ta, đúng đàn ông Lâm gia không có kẻ nhu nhược, há lại để có thể để người khác đánh tời đầu.- Lâm Phi cười vang, mười phần đắc ý, quả thật con trai lão tử thay đổi rồi.

- Ngươi các ngươi dám càn rỡ, các ngươi liền nghĩ có thể kẽo chân ta lại sao?- sắc mặt tía tái, lão bị chọc tức đến nổ phổi, đường đường là trưởng lão nội môn Kiền Khôn phái lại để cái tiểu oa nhi này mắng lên đầu.

Lâm Thần giơ Colt Python lên xoay xoay cách rất cao bồi, miệng không ngừng trào phúng.

- Này lão ẩu, ngươi không phải thèm muốn pháp khí của ta sao, ta cho ngươi cơ hội đến đánh với ta trận, ngươi thắng nó là của ngươi thế nào??

- Thât...?

- Ta không nói hai lời.

- Thần nhi đừng vọng động! - Lâm Phi như mộng bức trước sự càn quấy của con trai hắn, nhưng khi thấy ánh mặt kiên định rõ vẻ tự tin phần của Lâm Thần thì mới chút tin tưởng.

- Phụ thân không cần phải xen vào, cái lão ẩu còn chưa làm khó được ta.

- Được, được, được - lão gầm tiếng như thê lương ai oán, lão bị xem thường bởi oa nhi mất mặt tới cực điểm.- Để ta xem tên ngông cuông nhà ngươi phải hối hận vì dám xem thường ta.

- Lão ẩu, đến, chẳng lẽ già rồi không dung được sao, ta phi ngươi vẫn là nên về hưu đi thôi.

tiếng “ lão ẩu”, tiếng “ lão ẩu”, sắc mặt Phúc Ngô giờ đây đỏ đến phát hỏa. Vung tay tinh thần lực trực tiếp ngưng xuống hóa thành thanh kiếm tỏa ra uy lực mười phần cảnh giới Ngưng thần đỉnh.

- Tru Hồn kiếm xuất, trảm ma trừ yêu.

Âm thanh - ong ong- liên hồi phát ra từ thanh kiếm của lão, đây là pháp khí của lão, lão đến mức phải gọi ra pháp khí để đối phó với tiểu bối thì phải tức giận đến mức nào.

Lâm Thần mỉn cười, hắn thật không chút nào lo lắng, có hệ thống nơi tay sợ quái gì lão ẩu. Hắn gọi ra hệ thống kích hoạt ra [ Quyền lực lãnh thổ]. Ngay lập tức lão ta sắc mặt đại biến, lực lượng trực tiếp bị cướp đoạt tiêu thất trong thiên địa, cảnh giới trong nháy mắt rơi xuống cảnh giới đến Tinh thần đỉnh.

- Ngươi, ngươi vừa làm gì.... tu vi của ta....

- Lão ẩu như ngươi đứng trong địa bàn Lâm gia ta còn muốn làm càn. Chết đi cho ta.

Lập tức nổ súng, phát còn lại của khẩu lục bị bắn hết ra, mỗi viên đạn tương tự như kích toàn lực cảnh giới của Lâm Thần lúc này đã là Tinh khí tinh cộng thêm % sức mạnh. Từng viên đạn bay cao với tốc độ xé gió, Phúc Ngô bị bất ngờ nhưng với tinh thần lực ở mức Tinh Thần đỉnh, lão vẫn kịp vung kiếm chắn trước mặt. Đạn kiếm chạm nhau, khỏi cần nói cũng rõ ràng thanh kiếm sau khi tiếp được viên liền vỡ nát còn viên trực tiếp cắm vào ngực lão.

- Phụt - lão phun ngụm huyết tay ôm ngực, gấp rút vận lực chữa thương, nhưng lão phát hiện không có tác dụng mảy may.

- Không, ngươi không thể giết ta, ta là trưởng lão Kiền Khôn phái, họ sẽ không tha cho ngươi.

- Không tha cho ta sao? Có giỏi thì liền đến đây tìm, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. - Lâm Thần lộ ra nồng nặc sát ý tâm thoáng động nhưng lại lập tức trân tĩnh. Hắn quay người lại bỏ qua Phúc Ngô.

Lúc nãy lão đắc ý như điên, tưởng rằng Lâm Thần sợ lai lịch của mình liền không dám hạ sát thủ. Nhưng nào ngờ, Lâm Thần ngoảnh mặt mở nụ cười âm lãnh, búng tay, ám kình trong viên đạn bộc phát, lão lập tức tê liệt miệng cuồng phun, ngã xuống triệt để chết mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio