Tới thật chẳng đúng lúc chút nào, lại ngay lúc “con dâu” xấu nhất!
Trần Hải Lâu là một người đàn ông trung niên nho nhã, có lẽ Trần Tây An mà mập lên trông cũng giống thế này. Khóe mắt ông chồng chất nếp nhăn do cười, ông buông cốc nước xuống nhìn quanh phòng khách, cười nói:
Trần Tây An đã nói năm nay hai người phải trực ban ở trụ sở vào dịp năm mới, vậy mà bây giờ đột ngột xuất hiện khiến Tiền Tâm Nhất luống cuống tay chân mất mười mấy giây.
[Bà Tập]: Không thể nào, lát nữa ông hỏi nó đi.
Vậy mà mỗi lần nhắc tới bố mẹ, Trần Tây An suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra một lời bình phẩm “phạm thượng”: EQ thấp.
Bọn họ mới yêu nhau hơn ba tháng, trừ khoảng thời gian đôi ba bữa công tác cộng tăng ca trước tháng mười hai, quanh đi quẩn lại cũng chỉ được một tháng. Tổng cộng chưa được bao lâu, hơn nữa hai người không thường xuyên liên lạc với gia đình nên tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề qua cửa phụ huynh.
Trần Tây An mỉm cười an ủi anh:
Con người có sở trường sở đoản, tình thân và tình bạn chính là điểm yếu của anh, anh không biết cách phải nói yêu hay hận, nhưng những người xứng đáng được trân trọng và đối xử tử tế anh đều ghi tạc trong lòng, thân thiết và tôn trọng những người đó hơn.
Vậy mà mỗi lần nhắc tới bố mẹ, Trần Tây An suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra một lời bình phẩm “phạm thượng”: EQ thấp.
– Cháu và con trai chú là đồng nghiệp ạ.
Giây phút Tiền Tâm Nhất mở cửa ra, bà cô trung niên này đang giơ hai tay tạo hình cánh hoa đong đưa, phối hợp với tiếng chuông bất ngờ mà mình tự chế tạo, mang một vẻ ngây thơ chẳng liên quan gì đến lứa tuổi, còn người đàn ông bên cạnh thì cười hớn hở, biểu cảm còn lố hơn người vợ giả vờ nghiêm túc của mình gấp mười lần, thoạt nhìn có vẻ… rất dễ lừa.
Tập Quyên hừ một tiếng:
Tiền Tâm Nhất không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù lời Trần Tây An nói là thật thì IQ của người ta cũng không thấp tẹo nào, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói dối, về sau nhìn mặt nhau cũng khó. Anh nói “vâng” rồi cung kính mời hai người vào trong phòng. Anh viện cớ đi rót nước để chạy vào bếp, gọi cuộc điện thoại khẩn cấp tám trăm dặm với Trần Tây An, bảo hắn nhanh chóng về đây.
Tiền Tâm Nhất cũng đang sầu não chuyện này, nghe vậy thì vui liền:
Anh quan tâm Trần Tây An, cho nên đối với mỗi câu hỏi anh đều trả lời rất cẩn thận. Đầu tiên anh không hiểu bố mẹ Trần Tây An, thứ hai anh không biết Trần Tây An dự tính thế nào, nếu không suy nghĩ kỹ càng làm tổn thương tới hai ông bà, lương tâm anh sẽ cắn rứt.
Người cô đơn Dương Giang đang phát sốt, còn tưởng rằng sẽ được hầu hạ bữa trưa. Vậy mà nhìn Trần Tây An dở khóc dở cười vơ vội áo khoác, anh ta lập tức gọi:
– Làm cái gì, làm cái gì đấy? Mãn Hán toàn tịch đã hứa đâu rồi?
… Bạn trai.
Trần Tây An cài hai hàng khuy áo, không thèm nhìn anh ta thêm cái nào. Đang yên đang lành trắng trẻo đẹp trai, du lịch xuyên Tây Tạng xong lại được trét lên một lớp xì dầu. Dẫu vậy, hắn thực sự không ngờ Dương Giang có thể đi tới cả núi tuyết Mai Lý. Chê thì chê là vậy nhưng hắn phát hiện ra trong ánh mắt của Dương Giang có gì đó khác trước đây, hắn lờ mờ cảm nhận được sức mạnh chính kiến trong đó:
– Làm cái gì, làm cái gì đấy? Mãn Hán toàn tịch đã hứa đâu rồi?
– Có không khí đồng ý với ông thôi, ông bảo không khí nấu cho đi, bố mẹ tôi về rồi đây này.
Tiền Tâm Nhất không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù lời Trần Tây An nói là thật thì IQ của người ta cũng không thấp tẹo nào, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói dối, về sau nhìn mặt nhau cũng khó. Anh nói “vâng” rồi cung kính mời hai người vào trong phòng. Anh viện cớ đi rót nước để chạy vào bếp, gọi cuộc điện thoại khẩn cấp tám trăm dặm với Trần Tây An, bảo hắn nhanh chóng về đây.
Tiếng cười của Dương Giang lập tức kẹt trong tiếng ho, vừa đau vừa mừng bò dậy:
Sau đó hai người bắt đầu đổ tới đổ lui, người này nói tôi chẳng thèm để ý ông, người kia nói tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà. Tiền Tâm Nhất không hiểu rốt cuộc hai người này EQ thấp thật hay đã nhìn ra gì đó, song vì trí thông minh của bọn họ quá cao cho nên cách biểu đạt mờ mịt khiến anh không thể nào hiểu nổi.
– Ôi mẹ ơi, vở kịch tiêu biểu trong năm đây rồi, mẹ chồng IQ cao đụng độ con dâu nam độc miệng, ai sẽ trên cơ đây? Đứa con trai âm hiểm xảo trá sẽ có màn diễn xuất đặc sắc nào… tôi phải tới đó xem mới được!
– Bố mẹ anh mang theo hành lý, có lẽ tối nay sẽ ở lại, em phê chuẩn sổ nợ của anh, lát nữa em sẽ tìm cơ hội để về trước.
Tập Quyên chỉ tập trung vào nghiên cứu cho nên chăm sóc sắc đẹp không hẳn là tốt, trạng thái làn da của người trên bốn, năm mươi tuổi, diện mạo thanh tú bình thường, chẳng qua tính cách rất đáng yêu, bà uống một ngụm nước chanh rồi nói:
Chương
– Ở nhà uống thuốc đi, ăn nhiều một chút. – Trần Tây An quăng cả đống thuốc cảm về phía sofa, nhắc nhở với tình cảm bạn bè – Còn nữa, đừng đùa trước mặt Tâm Nhất như vậy, nếu không lần sau ông tới nhà chơi cũng chỉ còn nước ăn ngải cứu thôi, phải nói là mẹ vợ.
Không ai ghét hành hơn Tiền Tâm Nhất, còn Dương Giang thì là người hận mấy món họ nhà cúc nhất trên thế giới này. Một khi hai món này tề tựu chung một bàn, bọn họ phải cằn nhằn nửa tiếng.
– Đáng thương chứ gì. – Trần Tây An quay sang nhìn anh – Vậy tối nay em rửa bát nhé.
Tiền Tâm Nhất sấn đến gần liếc một cái, lập tức quỳ xuống:
Để lấy lòng Tiền Tâm Nhất mà hắn đã hèn hạ đến cỡ này, Dương Giang chỉ đành xấu hổ thay cho hắn:
[Bà Tập]: Ông hỏi thì có làm sao! Tôi nói với ông vì ghét cái thái độ phủi tay của ông mới bảo ông đi hỏi đấy!
– Trần Tây An, tôi xem thường ông.
Tiếng cười của Dương Giang lập tức kẹt trong tiếng ho, vừa đau vừa mừng bò dậy:
Câu nói này như muỗi đốt inox, Trần Tây An bước về phía cửa:
– Tùy ông.
– Tùy ông.
Bọn họ gọi Trần Tây An là Tiểu Trần, mặc dù Tiền Tâm Nhất cảm thấy hắn đã chẳng còn nhỏ nữa rồi, nhưng ngoài miệng lại nói:
Dương Giang rúc vào chăn, thầm thở dài trong bóng tối. Đến cả Trần Tây An cũng tìm được một nửa của mình, tại sao anh ta vẫn cô đơn thế này.
Tiền Tâm Nhất bị truy hỏi tới mức sắp tè ra quần đến nơi.
Đúng là vất vả thật. Có hắn ở đây, Tiền Tâm Nhất cảm thấy vấn đề không còn lớn nữa, cũng từ từ thả lỏng:
Tiền Tâm Nhất bị truy hỏi tới mức sắp tè ra quần đến nơi.
[Chồng]: Đồ đôi thì tốt chứ sao?
Có lẽ Trần Tây An được nhặt về nuôi, tính cách của hắn và bố mẹ chẳng giống nhau chút nào. Mẹ hắn tên Tập Quyên, rất thích nói chuyện. Bố hắn tên Trần Hải Lâu, rất thích cười. Hai người bọn họ tiến hành màn hỏi đáp liên tục với anh, anh vừa thấp thỏm trả lời, vừa không ngừng xem giờ.
Người cô đơn Dương Giang đang phát sốt, còn tưởng rằng sẽ được hầu hạ bữa trưa. Vậy mà nhìn Trần Tây An dở khóc dở cười vơ vội áo khoác, anh ta lập tức gọi:
– Không dám. Em vừa mở cửa ra mẹ anh đã nhảy “Ngôi sao nhỏ” bên ngoài cửa, sau đó lại vào nhà vệ sinh mãi không ra, em tưởng rằng bà phát hiện ra rồi, đệt.
Con người có sở trường sở đoản, tình thân và tình bạn chính là điểm yếu của anh, anh không biết cách phải nói yêu hay hận, nhưng những người xứng đáng được trân trọng và đối xử tử tế anh đều ghi tạc trong lòng, thân thiết và tôn trọng những người đó hơn.
[Chồng]: Bà càng ghét tôi tôi càng không hỏi.
Câu nói này như muỗi đốt inox, Trần Tây An bước về phía cửa:
– Phát hiện thì phát hiện, căng thẳng gì chứ, bố mẹ anh cũng không làm tới mức lấy tên lửa bắn em đâu.
Anh quan tâm Trần Tây An, cho nên đối với mỗi câu hỏi anh đều trả lời rất cẩn thận. Đầu tiên anh không hiểu bố mẹ Trần Tây An, thứ hai anh không biết Trần Tây An dự tính thế nào, nếu không suy nghĩ kỹ càng làm tổn thương tới hai ông bà, lương tâm anh sẽ cắn rứt.
Đối phương đang nhập…
Khắp căn phòng đều mang dấu vết ở chung của hai người, giày ở huyền quan, quần áo phơi ngoài ban công và gối đầu trong phòng ngủ. Nhưng bởi vì có người lạ ở nhà cho nên bố mẹ Trần Tây An chỉ ngồi ở sofa không đi đâu hết, cho nên bọn họ không nhìn được ra nhiều đến thế. Cũng có thể do bọn họ chính trực không nghĩ sai lệch theo chiều hướng ấy. Chắc hẳn bọn họ chỉ cho rằng con trai mình có việc ra ngoài đột xuất nên mới bỏ lại người bạn Tiền Tâm Nhất ở nhà mà thôi.
Trần Tây An cài hai hàng khuy áo, không thèm nhìn anh ta thêm cái nào. Đang yên đang lành trắng trẻo đẹp trai, du lịch xuyên Tây Tạng xong lại được trét lên một lớp xì dầu. Dẫu vậy, hắn thực sự không ngờ Dương Giang có thể đi tới cả núi tuyết Mai Lý. Chê thì chê là vậy nhưng hắn phát hiện ra trong ánh mắt của Dương Giang có gì đó khác trước đây, hắn lờ mờ cảm nhận được sức mạnh chính kiến trong đó:
Tập Quyên chỉ tập trung vào nghiên cứu cho nên chăm sóc sắc đẹp không hẳn là tốt, trạng thái làn da của người trên bốn, năm mươi tuổi, diện mạo thanh tú bình thường, chẳng qua tính cách rất đáng yêu, bà uống một ngụm nước chanh rồi nói:
– Tiểu Tiền có cái tên đẹp thật đấy, cháu là bạn của Tiểu Trần nhà cô à?
Chương
– Cảm ơn! Trước lúc họ đi anh sẽ đưa ra câu trả lời rõ ràng với em, ăn cơm tối đã rồi hẵng về.
Bọn họ gọi Trần Tây An là Tiểu Trần, mặc dù Tiền Tâm Nhất cảm thấy hắn đã chẳng còn nhỏ nữa rồi, nhưng ngoài miệng lại nói:
Hiển nhiên Trần Tây An đã quen sụp đổ vậy rồi, hắn trả điện thoại cho bố mình, cởi áo khoác ra treo lên. Tiền Tâm Nhất theo sau hắn thì thầm chuyện riêng tư. Trần Tây An cười nói:
– Vâng ạ.
… Bạn trai.
Giây phút Tiền Tâm Nhất mở cửa ra, bà cô trung niên này đang giơ hai tay tạo hình cánh hoa đong đưa, phối hợp với tiếng chuông bất ngờ mà mình tự chế tạo, mang một vẻ ngây thơ chẳng liên quan gì đến lứa tuổi, còn người đàn ông bên cạnh thì cười hớn hở, biểu cảm còn lố hơn người vợ giả vờ nghiêm túc của mình gấp mười lần, thoạt nhìn có vẻ… rất dễ lừa.
Trần Hải Lâu là một người đàn ông trung niên nho nhã, có lẽ Trần Tây An mà mập lên trông cũng giống thế này. Khóe mắt ông chồng chất nếp nhăn do cười, ông buông cốc nước xuống nhìn quanh phòng khách, cười nói:
Hết chương
– Ồ, phong cách trang hoàng nhà cửa thay đổi nhiều quá, Tiểu Tiền làm nghề gì vậy?
Có lẽ do tác dụng tâm lý, Tiền Tâm Nhất cảm thấy không khí trong nhà vô cùng bức bối, cũng may chẳng bao lâu sau Trần Tây An đã về đến nhà. Tiền Tâm Nhất thở phào một hơi, đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo mẹ hắn đã vào nhà vệ sinh gần mười năm đến nơi rồi.
– Ồ, phong cách trang hoàng nhà cửa thay đổi nhiều quá, Tiểu Tiền làm nghề gì vậy?
Một lát sau Tập Quyên đứng lên, nói muốn đi vệ sinh, nơi đó không thể vào được, nhưng anh cũng không thể ngăn không cho mẹ người ta đi vệ sinh. Anh dỏng tai lắng nghe tiếng nước rút trong bồn cầu, sợ rằng sẽ nghe thấy tiếng khóc của mẹ Trần Tây An lẫn trong đó.
Chương
Tiền Tâm Nhất giật mình, luống cuống uống một ngụm nước:
– Bây giờ em cũng đã hiểu bóng ma tâm lý khiến anh phải vắt óc suy nghĩ ép em phân chia công việc là từ đâu ra rồi, đáng thương quá.
– Cháu và con trai chú là đồng nghiệp ạ.
– Đừng căng thẳng, tình huống của nhà anh khác, anh mới là người có quyền quyết định. Em cũng thấy rồi đấy, hai người bọn họ làm nghiên cứu, cả đời chỉ biết chìm trong khoa học, vì nghiên cứu khoa học mà mấy năm không gặp con trai một lần, tính cách cũng vậy, coi giận dỗi vô cớ là tình thú. Phải vất vả lắm anh mới tìm được một người bầu bạn, bọn họ sẽ không làm khó em đâu.
– Cũng là kiến trúc sư hả, công việc có mệt không? – Tập Quyên cười híp mắt, cằn nhằn con trai mình – Người gì đâu không biết! Ai lại để khách ở nhà một mình thế này.
– Không sao đâu ạ. – Tiền Tâm Nhất chẳng biết phải trả lời câu tiếp theo thế nào, chỉ đành mỉm cười đổ lỗi cho Trần Tây An – Cháu nghe Trần Tây An nói năm nay cô chú trực ban ở đơn vị, sao bây giờ lại đột ngột về đây ạ?
Trần Hải Lâu trưng ra vẻ mặt không còn lời nào để nói:
Hắn nói rất có lý, Tiền Tâm Nhất chẳng thể phản bác. Nhưng anh lại nghĩ tới tình huống của mình, mẹ của anh chỉ là một người phụ nữ bình thường, chẳng biết sau khi nghe được chuyện này có tức phát điên hay không.
Quả thực Tiền Tâm Nhất đang có suy tính “chạy là thượng sách”, anh nhìn sang bố Trần Tây An vẫn còn đang cúi đầu gõ chữ:
– Cô chú đi khảo sát ngoài tỉnh, tuyến đường có ngang qua đây, thực ra đã dự định trước là sẽ về thăm Tiểu Trần, tại bà ấy cứ nằng nặng đòi tạo niềm vui bất ngờ, kết quả khiến người ta chết kiếp. Xin lỗi Tiểu Tiền nhé, bà ấy thích làm mấy chuyện này lắm.
Tập Quyên hừ một tiếng:
– Trước lúc trưởng thành anh sống vất vả lắm đấy, nhớ đối xử tốt với anh nhé.
– Lại muốn đổ tội cho tôi rồi đấy, khi ấy ông không phản đối, vậy tức là đồng ý rồi. Đàn ông mà dám làm không dám nhận, ông có phải đàn ông không!
– Lại muốn đổ tội cho tôi rồi đấy, khi ấy ông không phản đối, vậy tức là đồng ý rồi. Đàn ông mà dám làm không dám nhận, ông có phải đàn ông không!
Bố của Trần Tây An rất bình tĩnh, dựa lưng về phía sau:
– Trần Tây An, tôi xem thường ông.
– Vậy thì anh xong đời rồi, trong nhà em em không có quyền quyết định đâu, có lẽ anh phải trả gấp đôi đấy.
– Tôi không phải, bà mới phải được chưa!
Tiền Tâm Nhất: …
– Ở nhà uống thuốc đi, ăn nhiều một chút. – Trần Tây An quăng cả đống thuốc cảm về phía sofa, nhắc nhở với tình cảm bạn bè – Còn nữa, đừng đùa trước mặt Tâm Nhất như vậy, nếu không lần sau ông tới nhà chơi cũng chỉ còn nước ăn ngải cứu thôi, phải nói là mẹ vợ.
[Chồng]: Bà cảm thấy có khả năng đấy hả?
Sau đó hai người bắt đầu đổ tới đổ lui, người này nói tôi chẳng thèm để ý ông, người kia nói tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà. Tiền Tâm Nhất không hiểu rốt cuộc hai người này EQ thấp thật hay đã nhìn ra gì đó, song vì trí thông minh của bọn họ quá cao cho nên cách biểu đạt mờ mịt khiến anh không thể nào hiểu nổi.
Dương Giang rúc vào chăn, thầm thở dài trong bóng tối. Đến cả Trần Tây An cũng tìm được một nửa của mình, tại sao anh ta vẫn cô đơn thế này.
Một lát sau Tập Quyên đứng lên, nói muốn đi vệ sinh, nơi đó không thể vào được, nhưng anh cũng không thể ngăn không cho mẹ người ta đi vệ sinh. Anh dỏng tai lắng nghe tiếng nước rút trong bồn cầu, sợ rằng sẽ nghe thấy tiếng khóc của mẹ Trần Tây An lẫn trong đó.
Không thấy tiếng khóc, tuy nhiên bà đi rất lâu mà không ra. Tiền Tâm Nhất bắt đầu lo lắng, anh nói bóng nói gió hỏi Trần Hải Lâu có muốn đi vệ sinh không. Vậy mà đối phương chỉ cúi đầu gõ điện thoại, dường như đang trò chuyện với ai đó, nghe anh hỏi thì trả lời ông tạm thời chưa có ý định đi vệ sinh.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, Tiền Tâm Nhất cảm thấy không khí trong nhà vô cùng bức bối, cũng may chẳng bao lâu sau Trần Tây An đã về đến nhà. Tiền Tâm Nhất thở phào một hơi, đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo mẹ hắn đã vào nhà vệ sinh gần mười năm đến nơi rồi.
Không ai ghét hành hơn Tiền Tâm Nhất, còn Dương Giang thì là người hận mấy món họ nhà cúc nhất trên thế giới này. Một khi hai món này tề tựu chung một bàn, bọn họ phải cằn nhằn nửa tiếng.
Tiền Tâm Nhất điên cuồng vẩy bàn tay dính tí ti nước của mình về phía hắn:
Chắc chắn Tiền Tâm Nhất phải căng thẳng lắm, trên cương vị của một Top dịu dàng, đáng lẽ Trần Tây An nên xoa đầu anh, an ủi anh bằng ánh mắt nặng tình, nhưng Trần Tây An cảm thấy dáng vẻ này của anh rất buồn cười, ngay cả cặp đôi bố mẹ EQ thấp của hắn mà cũng có thể giương nanh múa vuốt dọa Tiền Tâm Nhất thế kia, coi như vật khắc vật vậy.
Tiền Tâm Nhất khó hiểu, đưa mắt nhìn Trần Tây An mỉm cười tới cạnh bố mình, sau đó bất ngờ giật lấy điện thoại của ông, cầm lên xem nhật ký trò chuyện.
– Tôi không phải, bà mới phải được chưa!
– Anh cút đi, – Tiền Tâm Nhất lo lắng hỏi – Em chỉ sợ bọn họ lớn tuổi rồi không chịu được.
Trần Tây An bóp bóp ngón tay anh:
[Bà Tập]: Lão Trần, tôi phát hiện trong nhà vệ sinh của con trai mình toàn là đồ đôi thôi!!!
[Chồng]: Đồ đôi thì tốt chứ sao?
[Bà Tập]: Nó có người yêu từ khi nào vậy nhỉ, nó có nói với ông không?
[Chồng]: Bà cảm thấy có khả năng đấy hả?
[Bà Tập]: Không thể nào, lát nữa ông hỏi nó đi.
[Chồng]: Tại sao bà lại không hỏi?
[Bà Tập]: Ông hỏi thì có làm sao! Tôi nói với ông vì ghét cái thái độ phủi tay của ông mới bảo ông đi hỏi đấy!
[Chồng]: Bà càng ghét tôi tôi càng không hỏi.
Đối phương đang nhập…
Tiền Tâm Nhất sấn đến gần liếc một cái, lập tức quỳ xuống:
– … Bố mẹ anh dễ thương quá.
Hiển nhiên Trần Tây An đã quen sụp đổ vậy rồi, hắn trả điện thoại cho bố mình, cởi áo khoác ra treo lên. Tiền Tâm Nhất theo sau hắn thì thầm chuyện riêng tư. Trần Tây An cười nói:
– Không trả được thì chỉ còn cách chạy trốn thôi.
Tiền Tâm Nhất: …
– Trước lúc trưởng thành anh sống vất vả lắm đấy, nhớ đối xử tốt với anh nhé.
– Không sao đâu ạ. – Tiền Tâm Nhất chẳng biết phải trả lời câu tiếp theo thế nào, chỉ đành mỉm cười đổ lỗi cho Trần Tây An – Cháu nghe Trần Tây An nói năm nay cô chú trực ban ở đơn vị, sao bây giờ lại đột ngột về đây ạ?
Đúng là vất vả thật. Có hắn ở đây, Tiền Tâm Nhất cảm thấy vấn đề không còn lớn nữa, cũng từ từ thả lỏng:
Trần Tây An nhún vai:
– Không dám. Em vừa mở cửa ra mẹ anh đã nhảy “Ngôi sao nhỏ” bên ngoài cửa, sau đó lại vào nhà vệ sinh mãi không ra, em tưởng rằng bà phát hiện ra rồi, đệt.
– Hôm nay ông đây là khách, ăn xong cơm sẽ đi luôn, anh nói gì em nghe chẳng hiểu gì sất.
Trần Tây An công khai xoa mái đầu đinh của anh:
Tới thật chẳng đúng lúc chút nào, lại ngay lúc “con dâu” xấu nhất!
– Phát hiện thì phát hiện, căng thẳng gì chứ, bố mẹ anh cũng không làm tới mức lấy tên lửa bắn em đâu.
– Anh cút đi, – Tiền Tâm Nhất lo lắng hỏi – Em chỉ sợ bọn họ lớn tuổi rồi không chịu được.
Trần Tây An mỉm cười an ủi anh:
– Tiểu Tiền có cái tên đẹp thật đấy, cháu là bạn của Tiểu Trần nhà cô à?
[Bà Tập]: Nó có người yêu từ khi nào vậy nhỉ, nó có nói với ông không?
– Đừng căng thẳng, tình huống của nhà anh khác, anh mới là người có quyền quyết định. Em cũng thấy rồi đấy, hai người bọn họ làm nghiên cứu, cả đời chỉ biết chìm trong khoa học, vì nghiên cứu khoa học mà mấy năm không gặp con trai một lần, tính cách cũng vậy, coi giận dỗi vô cớ là tình thú. Phải vất vả lắm anh mới tìm được một người bầu bạn, bọn họ sẽ không làm khó em đâu.
Hắn nói rất có lý, Tiền Tâm Nhất chẳng thể phản bác. Nhưng anh lại nghĩ tới tình huống của mình, mẹ của anh chỉ là một người phụ nữ bình thường, chẳng biết sau khi nghe được chuyện này có tức phát điên hay không.
– Dẫu sao chắc chắn bọn họ không thể chấp nhận nhanh đến vậy được, ban đầu em cũng phải mất một tháng để suy nghĩ đó thôi. – Trần Tây An đổi giọng – Anh làm sổ nợ cho em trước, nếu bố mẹ anh có làm gì khiến em giận thì em cứ ghi vào, đợi khi nào anh tới chỗ mẹ em thì trả lại cho em, được không?
Tiền Tâm Nhất giật mình, luống cuống uống một ngụm nước:
Tiền Tâm Nhất cũng đang sầu não chuyện này, nghe vậy thì vui liền:
Trần Hải Lâu trưng ra vẻ mặt không còn lời nào để nói:
– Vậy thì anh xong đời rồi, trong nhà em em không có quyền quyết định đâu, có lẽ anh phải trả gấp đôi đấy.
Trần Tây An nhún vai:
– Không trả được thì chỉ còn cách chạy trốn thôi.
Quả thực Tiền Tâm Nhất đang có suy tính “chạy là thượng sách”, anh nhìn sang bố Trần Tây An vẫn còn đang cúi đầu gõ chữ:
– Bố mẹ anh mang theo hành lý, có lẽ tối nay sẽ ở lại, em phê chuẩn sổ nợ của anh, lát nữa em sẽ tìm cơ hội để về trước.
Bọn họ mới yêu nhau hơn ba tháng, trừ khoảng thời gian đôi ba bữa công tác cộng tăng ca trước tháng mười hai, quanh đi quẩn lại cũng chỉ được một tháng. Tổng cộng chưa được bao lâu, hơn nữa hai người không thường xuyên liên lạc với gia đình nên tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề qua cửa phụ huynh.
Quá trình nấu bữa tối khiến Tiền Tâm Nhất hiểu biết thêm rằng Trần Tây An quả thực không dễ dàng. Hai vị phụ huynh nhà khoa học của hắn ngửi được mùi hương, cứ năm phút lại lượn vào bếp một chuyến, nhìn xem cơm đã nấu xong chưa.
Trần Tây An bóp bóp ngón tay anh:
– Cảm ơn! Trước lúc họ đi anh sẽ đưa ra câu trả lời rõ ràng với em, ăn cơm tối đã rồi hẵng về.
Không thấy tiếng khóc, tuy nhiên bà đi rất lâu mà không ra. Tiền Tâm Nhất bắt đầu lo lắng, anh nói bóng nói gió hỏi Trần Hải Lâu có muốn đi vệ sinh không. Vậy mà đối phương chỉ cúi đầu gõ điện thoại, dường như đang trò chuyện với ai đó, nghe anh hỏi thì trả lời ông tạm thời chưa có ý định đi vệ sinh.
Quá trình nấu bữa tối khiến Tiền Tâm Nhất hiểu biết thêm rằng Trần Tây An quả thực không dễ dàng. Hai vị phụ huynh nhà khoa học của hắn ngửi được mùi hương, cứ năm phút lại lượn vào bếp một chuyến, nhìn xem cơm đã nấu xong chưa.
– … Bố mẹ anh dễ thương quá.
Tiền Tâm Nhất cam chịu ngồi xổm dưới đất bào củ từ:
– Bây giờ em cũng đã hiểu bóng ma tâm lý khiến anh phải vắt óc suy nghĩ ép em phân chia công việc là từ đâu ra rồi, đáng thương quá.
– Đáng thương chứ gì. – Trần Tây An quay sang nhìn anh – Vậy tối nay em rửa bát nhé.
Khắp căn phòng đều mang dấu vết ở chung của hai người, giày ở huyền quan, quần áo phơi ngoài ban công và gối đầu trong phòng ngủ. Nhưng bởi vì có người lạ ở nhà cho nên bố mẹ Trần Tây An chỉ ngồi ở sofa không đi đâu hết, cho nên bọn họ không nhìn được ra nhiều đến thế. Cũng có thể do bọn họ chính trực không nghĩ sai lệch theo chiều hướng ấy. Chắc hẳn bọn họ chỉ cho rằng con trai mình có việc ra ngoài đột xuất nên mới bỏ lại người bạn Tiền Tâm Nhất ở nhà mà thôi.
Tiền Tâm Nhất điên cuồng vẩy bàn tay dính tí ti nước của mình về phía hắn:
– Hôm nay ông đây là khách, ăn xong cơm sẽ đi luôn, anh nói gì em nghe chẳng hiểu gì sất.
[Chồng]: Đồ đôi thì tốt chứ sao?Hết chương