Trần Tây An dừng xe dưới hầm đỗ xe khu chung cư Cao Viễn đang ở, hắn xuống xe, chào ông chủ rồi lên đường bắt taxi tới thẳng công trường khu biệt thự.
Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại:
– Anh có chắc không?
Kết quả hắn vừa gọi được xe thì nhận được điện thoại của Cao Viễn hỏi hắn có biết dự án biệt thự xảy ra chuyện rồi không? Trần Tây An nói đã biết và đang trên đường đến đó. Cao Viễn bảo ông ta cũng muốn tới nên bảo Trần Tây An quay lại lái xe đưa ông ta cùng đi.
Dùng IQ của một người bại não để giả thiết mà xem, cho dù trong quá trình gửi và tải xuống có tồn tại bug gây loạn mã cũng không thể thay đổi một bộ phận chú thích của bản vẽ CAD thành một số liệu khác được. Bây giờ Tiền Tâm Nhất có thể chắc chắn, vấn đề ở chỗ Triệu Đông Văn.
Bình thường ông ta sẽ chẳng quan tâm tới tiến độ dự án, phản ứng nhanh nhẹn và tích cực như vậy rất khác thường. Nhưng Trần Tây An không biết chuyện gửi sai email, cũng không biết Triệu Đông Văn vừa gọi điện thoại cho cậu của mình vì lo lắng. Nếu ông chủ đã yêu cầu, hắn chỉ đành vòng lại.
Trần Tây An dừng xe dưới hầm đỗ xe khu chung cư Cao Viễn đang ở, hắn xuống xe, chào ông chủ rồi lên đường bắt taxi tới thẳng công trường khu biệt thự.
Chỉ có mình Trần Thụy Hà là thực sự có lòng muốn giải quyết vấn đề, tất cả mọi người đều nhìn anh và anh mập với ánh mắt như xem tấu hài. Tiền Tâm Nhất giả vờ không nhìn thấy, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh mập:
Sắc mặt Cao Viễn vô cùng khó coi, Trần Tây An còn tưởng rằng ông ta đang tức Tiền Tâm Nhất, thực ra là đang tức thằng cháu ngoại của mình.
Giây phút “Thầy” gọi điện thoại tới, Triệu Đông Văn suýt nữa đã nhảy dựng lên, cậu ta không có dũng khí để nhận cuộc gọi này.
Cao Viễn không cho cậu ta nghe, ông ta nói vẫn còn chưa rõ tình huống hiện tại nên khó mà chắc chắn một trợ lý kiến trúc sư vừa mới ra trường có thể gánh được trách nhiệm này hay không. Nếu như không gánh được vậy thì coi như đi tong cả tương lai. Ông ta sẽ đi thăm dò trước, bảo cậu ta chờ điện thoại.
Triệu Đông Văn rất sợ hãi, song cậu ta không giấu giếm gì. Cậu ta thẳng thắn do mình sơ ý, cùng với mánh khóe nhỏ mình đã làm vì sợ bị mắng. Cao Viễn tức giận mắng cậu ta một trận, dẫu vậy cũng cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn.
Đáng tiếc bọn họ chẳng ngờ rằng, có rất nhiều chuyện bản thân không thể khống chế trong lòng bàn tay.
Anh mập:
Bọn họ đã xóa email bên phía mình nhưng bản vẽ chính xác thực sự đã được gửi thành công tới hòm thư của đối phương. Bên kia đã nhận được vậy thì viện thiết kế vẫn có lý, bởi vì bên dưới mỗi khung bản vẽ đều viết một câu: Nếu như không có ghi chú đặc thù thì dùng bản vẽ thời gian gần nhất làm chuẩn.
Mở cuộn bản in ra, chữ chú thích đen trên nền xanh vô cùng rõ ràng ×, mũi dao lập tức chuyển hướng viện thiết kế.
Bên kia lười không xem thì là vấn đề của bọn họ.
Cố vấn không chịu nổi nữa, che miệng nhỏ giọng xin sự trợ giúp từ xa, dặn kỹ sư kết cấu của công ty lập tức tính toán kích thước giới hạn của dầm.
Không ai bắt máy, lúc nghi ngờ Tiền Tâm Nhất cũng không suy nghĩ gì nhiều, song khi gọi một lần nữa vẫn không ai bắt máy, anh chợt cảm thấy vô cùng thất vọng như thể nghi ngờ đã được chứng thực.
Phòng họp im lìm như cõi chết, chỉ có hiệu quả âm thanh mềm mại phát ra từ bàn phím máy tính xách tay. Anh mập chưa bao giờ được quan tâm nhiều như lúc này, bị nhìn một lúc lâu, anh ta gãi đầu, quên mất tham số phải điền bao nhiêu.
Hết chương
Cố vấn không chịu nổi nữa, che miệng nhỏ giọng xin sự trợ giúp từ xa, dặn kỹ sư kết cấu của công ty lập tức tính toán kích thước giới hạn của dầm.
– Bản vẽ này anh copy ở đâu đấy?
Cố vấn bùng nổ:
– Của nhóc Triệu gửi trong nhóm thảo luận.
Kết quả phản hồi có gần như cùng lúc với anh mập và phía quản lý, mọi người đều thống nhất rằng theo giá trị tính toán từ lý thuyết, dầm cao thực sự không đủ.
Anh mập lập tức hiểu ra, dầm với kích thước thì đúng là không đủ chịu lực. Nhưng nếu bố trí thép gấp khúc, còn xử lý kết nối bằng cách hàn chết, vậy thì dầm biên sẽ phải chịu phản lực cực lớn, ngoại lực có thể nháy mắt tăng lên gấp năm lần, thậm chí còn hơn thế nữa, vậy thì dầm cũng không đủ.
Trần Thụy Hà bắt đầu chất vấn tổng thầu, bắt bọn họ mang bản vẽ kỹ thuật ra làm chứng cứ, sếp Nhiếp lại phái người đi tìm Trương Hàng, chẳng mấy chốc hai người cùng nhau trở về, ôm theo năm bản vẽ kỹ thuật cỡ A.
Anh rất ngang ngược, nhìn bộ dạng có dấu hiệu chó cùng dứt dậu.
– Chào anh, tôi muốn biết ống thép chính trên dầm là thẳng hay gấp theo hình chữ bát?
Chẳng cần biết hắn có đang gõ bừa hay không, nhưng với tốc độ và tư thái này thoạt nhìn còn chuyên nghiệp hơn hai người phía trước gấp bội.
Mở cuộn bản in ra, chữ chú thích đen trên nền xanh vô cùng rõ ràng ×, mũi dao lập tức chuyển hướng viện thiết kế.
Bởi vì tự dưng bị hắt nước bẩn, sếp Nhiếp đầu trọc càng gắng sức phát huy bản tính khẩu Phật tâm xà của mình. Tiền Tâm Nhất không thích cái kiểu đâm chọc của ông ta, nói vậy thì kiểm tra email.
Bởi vì tự dưng bị hắt nước bẩn, sếp Nhiếp đầu trọc càng gắng sức phát huy bản tính khẩu Phật tâm xà của mình. Tiền Tâm Nhất không thích cái kiểu đâm chọc của ông ta, nói vậy thì kiểm tra email.
– Hai mươi phút nữa.
Trương Hàng ra ngoài lấy máy tính vào đây, hai bên đứng trước mặt Trần Thụy Hà, cùng đăng nhập hòm thư chung của mình, đối chiếu thời gian và tiêu đề, ấy vậy mà cả hai cùng nhất trí.
– Là gấp… có vấn đề gì ư?
Trương Hàng rùng mình, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống. Dù sao làm chuyện xấu xa thì lòng cũng chột dạ, gã chuẩn bị thà chết chứ không chịu thừa nhận đã thu được bản vẽ sửa đổi. Ai ngờ email của viện thiết kế cũng không có bản ấy, quả đúng là một cú xoay ngược tình thế.
Cũng như Triệu Đông Văn xóa mất bản gửi lại, chỉ có gã biết được tình hình email gửi đến và đi. Gã xin chỉ thị từ Hách Kiếm Vân, nhận được sự cho phép ngầm của ông ta bèn xóa đi bản chính xác.
Phòng họp im lìm như cõi chết, chỉ có hiệu quả âm thanh mềm mại phát ra từ bàn phím máy tính xách tay. Anh mập chưa bao giờ được quan tâm nhiều như lúc này, bị nhìn một lúc lâu, anh ta gãi đầu, quên mất tham số phải điền bao nhiêu.
Anh mập bị nhìn chằm chằm tới mức mất tự nhiên, bây giờ mới ý thức được mỗi lần trưởng phòng đi họp không phải ra ngoài hóng gió mà đi chịu cực hình:
Gã muốn đạp đổ Tiền Tâm Nhất, còn Hách Kiếm Vân cho rằng kết cấu do Trần Tây An toàn quyền phụ trách, ông ta đồng ý giở trò với kết cấu trong chính căn biệt thự của mình thực ra là muốn nhằm vào Trần Tây An. Nỗi đau đớn khi mất đi đứa con trai duy nhất vẫn chẳng thể phai nhặt dù đã qua bao năm. Chỉ khi tin rằng đó là lỗi của Trần Tây An thì ông ta mới cảm thấy đỡ hơn. Tiểu Bân đã chết rồi, chính người bạn học đã ăn cắp ý tưởng độc quyền của nó.
– Sếp Trần, trưởng phòng Tiền, hai người nhìn xem, chúng tôi đã nghiêm túc thi công theo bản vẽ. Trưởng phòng Tiền chóng quên thật, bản vẽ của mình còn không nhớ.
Email bên anh gửi đi chính là bằng chứng thép, bọn họ tới đây vội vã nên không mang theo bản vẽ quá trình của bên mình, huống hồ bản vẽ cũng đã gửi cách đó mấy tháng, hầu như đã quên đi những chi tiết cụ thể.
Dẫu vậy, khi ấy Hách Kiếm Vân gật đầu đồng ý vì Trương Hàng đảm bảo với ông ta sẽ không gây ra chuyện lớn. Gã đã nhờ một người bạn của mình tính toán qua, dầm cao thừa sức gánh trọng trọng lượng của các bản dầm, và gã sẽ đưa vấn đề này ra trước khi lợp mái.
Đáng tiếc bọn họ chẳng ngờ rằng, có rất nhiều chuyện bản thân không thể khống chế trong lòng bàn tay.
Cố vấn và anh ta hai miệng hai lời:
Mặc dù Trương Hàng áy náy, song gã đã bước đi trên con đường không thể quay đầu. Gã chỉ là một quân cờ của ông chủ lớn, mặc dù hai bên đều có nhu cầu riêng, nhưng sau khi sự thật bại lộ, Hách Kiếm Vân vứt bỏ gã là điều chẳng thể nghi ngờ.
– Vậy cậu cần bao nhiêu thời gian mới làm rõ được chuyện này, cho tôi một thời gian chính xác đi.
Là người được CC, Trần Thụy Hà nhận được cả hai bản, tuy nhiên khi làm việc anh ta đều dùng email cá nhân, huống hồ mặc dù anh ta phụ trách kỹ thuật của bên A, nhưng anh ta không phụ trách kỹ thuật mà phụ trách trù tính chung các vấn đề chuyên ngành kỹ thuật. Anh ta sẽ không xem từng bản vẽ một, cũng không quan tâm đến những thông tin này. Cho nên khi Tiền Tâm Nhất và sếp Nhiếp so email với nhau, anh ta chẳng có chút ấn tượng gì.
Trần Tây An nói:
Tiền Tâm Nhất nhanh tay, hơn nữa cũng quen thuộc với bản vẽ kết cấu. Nhân viên kỹ thuật bên sếp Nhiếp vừa mới giải nén, anh đã ấn chuột nhoay nhoáy mở bản vẽ kết cấu căn số , lăn chuột lên xuống, động tác kéo thả chuột lập tức dừng lại.
– Kết nối thế nào, dùng đinh vít hay hàn chết luôn?
Chính tại nơi đây, anh đã kiên trì cho rằng dầm trong bản vẽ của bên mình có giá trị gần hai tiếng đồng hồ, song kết quả lại giáng cho anh một đòn nặng nề. Bản vẽ chứng minh rằng tổng thầu đã thi công theo bản vẽ, anh đã vả vào mặt bản thân và GAD suốt hai tiếng đồng hồ!
– Vậy hả?
Đánh sưng mặt cũng không đáng ngại, vấn đề quan trọng ở đây, nếu như thiết kế ban đầu là , vậy giá trị trong file với cái tên tương đồng của anh mập lấy từ đâu ra?
Tiền Tâm Nhất chỉ có thể kiểm tra thời gian sửa đổi của bản vẽ vừa tải xuống từ email, bản vẽ này từ tháng năm ngoái khi vừa mới gửi phê duyệt. Sau đó anh kiểm tra file cùng tên mà anh mập copy trên máy, phát hiện thời gian sửa đổi của nó là vào cuối tháng năm ngoái.
Bởi vì không nhìn thấy bản vẽ ở nơi xảy ra sự cố gãy dầm, cho nên anh không nhớ ra. Sau khi bước vào phòng họp, anh mới sực nhớ chắc chắn có thay đổi biến sân thành khép kín, tiết diện dầm đã được tính toán lại. Hơn nữa khi ấy khung thép và phản lực của mái lấy ánh sáng đều do cố vấn cung cấp.
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất cũng phản ứng lại, anh cảm thấy cho dù có dùng dầm kích thước nhỏ hơn cũng không tới mức nát thành bộ dạng ma quỷ thế kia. Hóa ra nguyên nhân chủ yếu ở đây.
Cho dù anh mập không đáng tin thì cũng có Trần Tây An kiểm tra qua một lần, vậy thì khả năng bọn họ không nhận thấy vấn đề ở đây là bao nhiêu? Tiền Tâm Nhất cho rằng khả năng ấy bằng .
Nhìn thấy hai số liệu khác nhau, anh mập cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Anh ta vùi mặt xuống bàn, che tai gọi điện thoại cho Lương Cầm, bảo cô xem file gốc lưu trong máy tính. Lương Cầm nói tìm được sẽ gọi điện thoại cho anh ta, anh ta lại ngồi dậy như thường.
Trong thời gian bọn họ ngây người, bởi vì vấn đề máy tính, bấy giờ nhân viên kỹ thuật bên sếp Nhiếp mới chọn xong font chữ để mở bản vẽ. Nhìn thấy con số trên bản vẽ bên mình, đầu trọc thở phào một hơi. Thể hiện % tự tin ra mặt:
Tiền Tâm Nhất nhanh tay, hơn nữa cũng quen thuộc với bản vẽ kết cấu. Nhân viên kỹ thuật bên sếp Nhiếp vừa mới giải nén, anh đã ấn chuột nhoay nhoáy mở bản vẽ kết cấu căn số , lăn chuột lên xuống, động tác kéo thả chuột lập tức dừng lại.
– Sếp Trần, trưởng phòng Tiền, hai người nhìn xem, chúng tôi đã nghiêm túc thi công theo bản vẽ. Trưởng phòng Tiền chóng quên thật, bản vẽ của mình còn không nhớ.
Trương Hàng ra ngoài lấy máy tính vào đây, hai bên đứng trước mặt Trần Thụy Hà, cùng đăng nhập hòm thư chung của mình, đối chiếu thời gian và tiêu đề, ấy vậy mà cả hai cùng nhất trí.
– Là chúng tôi.
Hai câu phía sau rất dễ đắc tội người khác, nhưng sếp Nhiếp nhất định phải nhắc tới. Bên ông ta là bên thi công kết cấu duy nhất, nếu như viện thiết kế thoát thân, trách nhiệm chỉ có thể đổ lên đầu ông ta. Cho nên ông ta nhất định phải cắn chặt viện thiết kế, cho dù có đắc tội ai chăng nữa.
Các đơn vị bôi đen lẫn nhau bấy lâu, cuối cùng phát hiện ra kẻ tình nghi lại là viện thiết kế ngay từ đầu đã chẳng ai quan tâm tới. Bởi vì lúc trước đều bị trút giận vô cớ cùng với trái tim thấp thỏm không yên, bây giờ bọn họ đều thống nhất ý kiến. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười không rõ dụng ý, lạnh lùng quan sát kịch hay.
Bọn họ không có năng lực thiết kế, trước đây cũng không đi theo con đường chính quy, bây giờ cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm trong quá trình làm việc, đều mò mẫm làm bừa mà thôi. Bọn họ còn không chắc chắn có phải vì mình làm sai chỗ nào mới dẫn tới hậu quả bây giờ không, cho nên viện thiết kế xảy ra vấn đề, bọn họ quả thực vui mừng khôn xiết – Chuyện không liên quan gì đến mình!
Là người được CC, Trần Thụy Hà nhận được cả hai bản, tuy nhiên khi làm việc anh ta đều dùng email cá nhân, huống hồ mặc dù anh ta phụ trách kỹ thuật của bên A, nhưng anh ta không phụ trách kỹ thuật mà phụ trách trù tính chung các vấn đề chuyên ngành kỹ thuật. Anh ta sẽ không xem từng bản vẽ một, cũng không quan tâm đến những thông tin này. Cho nên khi Tiền Tâm Nhất và sếp Nhiếp so email với nhau, anh ta chẳng có chút ấn tượng gì.
Trần Thụy Hà rất am hiểu nhìn sắc mặt người khác, nhìn vào hành động của Tiền Tâm Nhất và kỹ sư anh mang tới thì biết ngay chuyện xuất phát từ viện thiết kế rồi, chẳng qua anh ta vẫn cho Tiền Tâm Nhất một cơ hội để giải thích, thậm chí thái độ còn nhẹ nhàng hơn lúc bắt đầu cuộc họp:
Tiền Tâm Nhất gọi tận mấy cuộc điện thoại, nhưng máy cậu học trò vẫn báo bận. Anh đã quá mệt mỏi, Trần Tây An bước tới mang lại cho anh cảm giác mình không cần phải chiến đấu một mình nữa.
– Tâm Nhất, tại sao lại có hai tiết diện dầm, cậu giải thích thế nào đây?
– Tôi cần chút thời gian để làm rõ chuyện này.
Bấy giờ cậu ta mới nhận ra mình đã đào một cái hố lớn chôn sư phụ mình, lương tâm tựa hồ bị áy náy đè chết. Cậu ta không dám đối mặt với Tiền Tâm Nhất, cũng sợ phải gánh trách nhiệm trước pháp luật, chỉ đành úp điện thoại xuống bàn, day day huyệt thái dương, gần như suy sụp đến nơi.
Tiền Tâm Nhất không nói được ra, đầu óc anh xoắn hết cả lên, nhưng bao nhiêu năm trong nghề đã giúp anh bình tĩnh không hoảng hốt. Anh ngừng một lát, nói với Trần Thụy Hà:
– Xin lỗi sếp Trần, cho tôi chút thời gian.
Tiền Tâm Nhất ra ngoài gọi điện thoại, mấy người trong phòng họp lại đưa mắt nhìn nhau, anh mập như ngồi trên đống lửa, cảm thấy lần này công ty gặp rắc rối lớn rồi.
Email bên anh gửi đi chính là bằng chứng thép, bọn họ tới đây vội vã nên không mang theo bản vẽ quá trình của bên mình, huống hồ bản vẽ cũng đã gửi cách đó mấy tháng, hầu như đã quên đi những chi tiết cụ thể.
Tiền Tâm Nhất chỉ có thể kiểm tra thời gian sửa đổi của bản vẽ vừa tải xuống từ email, bản vẽ này từ tháng năm ngoái khi vừa mới gửi phê duyệt. Sau đó anh kiểm tra file cùng tên mà anh mập copy trên máy, phát hiện thời gian sửa đổi của nó là vào cuối tháng năm ngoái.
– Đơn vị nào phụ trách bố trí khung thép trên dầm, tôi có vấn đề muốn hỏi bên anh ạ?
– Mẹ kiếp, anh thi công mà không nhìn bản vẽ à!
Chỉ có mình Trần Thụy Hà là thực sự có lòng muốn giải quyết vấn đề, tất cả mọi người đều nhìn anh và anh mập với ánh mắt như xem tấu hài. Tiền Tâm Nhất giả vờ không nhìn thấy, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh mập:
– Mấy người muốn tìm kẻ chết thay cũng không biết xem ông đây có quan hệ với nhà ai!
– Bản vẽ này anh copy ở đâu đấy?
Tiền Tâm Nhất không nói được ra, đầu óc anh xoắn hết cả lên, nhưng bao nhiêu năm trong nghề đã giúp anh bình tĩnh không hoảng hốt. Anh ngừng một lát, nói với Trần Thụy Hà:
Một người đàn ông trung niên đội mũ an toàn bước ra:
Anh mập bị nhìn chằm chằm tới mức mất tự nhiên, bây giờ mới ý thức được mỗi lần trưởng phòng đi họp không phải ra ngoài hóng gió mà đi chịu cực hình:
Mười phút sau, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ.
– Của nhóc Triệu gửi trong nhóm thảo luận.
Trốn bên ngoài mãi cũng chẳng ích gì, anh không thể tránh được cửa ải này.
Nhưng bản vừa rồi cũng do Triệu Đông Văn gửi tới, Tiền Tâm Nhất cau mày:
– Anh có chắc không?
Anh mập đứng dậy nhường ghế cho Cao Viễn, Trần Thụy Hà bảo công nhân mang tới cho Trần Tây An một chiếc ghế gấp. Trần Tây An ghé sát đến gần Tiền Tâm Nhất, nghe anh miêu tả sơ qua tình huống hiện tại, anh chắc chắn bản mình kiểm tra là dầm cao .
Anh mập:
Đây là thái độ nhận thua, chẳng khác nào lời thừa nhận biến tướng rằng trách nhiệm hiện tại thuộc về viện thiết kế.
– Ở đây có mạng mà, bây giờ kiểm tra thì biết ngay thôi.
Tiền Tâm Nhất đăng nhập QQ, ấn vào nhóm thảo luận, quả nhiên nhìn thấy file nén cuối tháng năm ngoái, anh tải xuống mở ra, chứng minh anh mập không nhớ nhầm.
Tiền Tâm Nhất đăng nhập QQ, ấn vào nhóm thảo luận, quả nhiên nhìn thấy file nén cuối tháng năm ngoái, anh tải xuống mở ra, chứng minh anh mập không nhớ nhầm.
Lương Cầm cũng gọi điện thoại tới, cô nói đã cắt ảnh màn hình, có thông tin tường tận về các phiên bản sửa đổi. Anh mập cúp điện thoại, xem xong thì đưa cho Tiền Tâm Nhất, nói rằng bắt đầu từ tháng bọn họ đã sửa hết chiều cao của dầm thành , các phiên bản sau này đều có độ cao ấy.
Kết quả hắn vừa gọi được xe thì nhận được điện thoại của Cao Viễn hỏi hắn có biết dự án biệt thự xảy ra chuyện rồi không? Trần Tây An nói đã biết và đang trên đường đến đó. Cao Viễn bảo ông ta cũng muốn tới nên bảo Trần Tây An quay lại lái xe đưa ông ta cùng đi.
Dùng IQ của một người bại não để giả thiết mà xem, cho dù trong quá trình gửi và tải xuống có tồn tại bug gây loạn mã cũng không thể thay đổi một bộ phận chú thích của bản vẽ CAD thành một số liệu khác được. Bây giờ Tiền Tâm Nhất có thể chắc chắn, vấn đề ở chỗ Triệu Đông Văn.
Anh không thể chất vấn Triệu Đông Văn trước bao nhiêu con người đứng hóng hớt, làm vậy không chỉ thể hiện rằng anh đang đùn đẩy trách nhiệm, chẳng có tí đạo đức nào hết. Hơn nữa anh mới chỉ nghi ngờ thôi, cho dù là thật thì anh cũng nhất định phải nghe chính miệng Triệu Đông Văn thừa nhận.
Trương Hàng rùng mình, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống. Dù sao làm chuyện xấu xa thì lòng cũng chột dạ, gã chuẩn bị thà chết chứ không chịu thừa nhận đã thu được bản vẽ sửa đổi. Ai ngờ email của viện thiết kế cũng không có bản ấy, quả đúng là một cú xoay ngược tình thế.
Tiền Tâm Nhất ra ngoài gọi điện thoại, mấy người trong phòng họp lại đưa mắt nhìn nhau, anh mập như ngồi trên đống lửa, cảm thấy lần này công ty gặp rắc rối lớn rồi.
Giây phút “Thầy” gọi điện thoại tới, Triệu Đông Văn suýt nữa đã nhảy dựng lên, cậu ta không có dũng khí để nhận cuộc gọi này.
Tiền Tâm Nhất không quen với cái nết bằng mặt không bằng lòng của gã, anh nhìn gã nói:
Cao Viễn không cho cậu ta nghe, ông ta nói vẫn còn chưa rõ tình huống hiện tại nên khó mà chắc chắn một trợ lý kiến trúc sư vừa mới ra trường có thể gánh được trách nhiệm này hay không. Nếu như không gánh được vậy thì coi như đi tong cả tương lai. Ông ta sẽ đi thăm dò trước, bảo cậu ta chờ điện thoại.
Bấy giờ cậu ta mới nhận ra mình đã đào một cái hố lớn chôn sư phụ mình, lương tâm tựa hồ bị áy náy đè chết. Cậu ta không dám đối mặt với Tiền Tâm Nhất, cũng sợ phải gánh trách nhiệm trước pháp luật, chỉ đành úp điện thoại xuống bàn, day day huyệt thái dương, gần như suy sụp đến nơi.
Mặc dù Trương Hàng áy náy, song gã đã bước đi trên con đường không thể quay đầu. Gã chỉ là một quân cờ của ông chủ lớn, mặc dù hai bên đều có nhu cầu riêng, nhưng sau khi sự thật bại lộ, Hách Kiếm Vân vứt bỏ gã là điều chẳng thể nghi ngờ.
Các đơn vị bôi đen lẫn nhau bấy lâu, cuối cùng phát hiện ra kẻ tình nghi lại là viện thiết kế ngay từ đầu đã chẳng ai quan tâm tới. Bởi vì lúc trước đều bị trút giận vô cớ cùng với trái tim thấp thỏm không yên, bây giờ bọn họ đều thống nhất ý kiến. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười không rõ dụng ý, lạnh lùng quan sát kịch hay.
Không ai bắt máy, lúc nghi ngờ Tiền Tâm Nhất cũng không suy nghĩ gì nhiều, song khi gọi một lần nữa vẫn không ai bắt máy, anh chợt cảm thấy vô cùng thất vọng như thể nghi ngờ đã được chứng thực.
Bởi vì không nhìn thấy bản vẽ ở nơi xảy ra sự cố gãy dầm, cho nên anh không nhớ ra. Sau khi bước vào phòng họp, anh mới sực nhớ chắc chắn có thay đổi biến sân thành khép kín, tiết diện dầm đã được tính toán lại. Hơn nữa khi ấy khung thép và phản lực của mái lấy ánh sáng đều do cố vấn cung cấp.
Trốn bên ngoài mãi cũng chẳng ích gì, anh không thể tránh được cửa ải này.
Trần Thụy Hà đang định tỏ thái độ bất mãn với anh, nhưng bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ kiên trì an toàn phòng cháy của anh trước mặt Hách Kiếm Vân cho nên cũng đành nể mặt:
Không có vạn người, tất cả mọi người nhìn thì nhìn vậy. Tiền Tâm Nhất chống chọi lại ánh mắt “mau mau tới nhận tội” của mọi người, lần đầu tiên anh chẳng thể ăn nói dõng dạc như cây ngay không sợ chết đứng:
– Tôi cần chút thời gian để làm rõ chuyện này.
Đây là thái độ nhận thua, chẳng khác nào lời thừa nhận biến tướng rằng trách nhiệm hiện tại thuộc về viện thiết kế.
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Trương Hàng không thể cho Tiền Tâm Nhất cơ hội về kiểm tra chuyện gã đã xóa đi một bản. Sắc mặt Trần Thụy Hà phức tạp, anh ta còn chưa mở miệng, Trương Hàng đã xen vào:
Hai câu phía sau rất dễ đắc tội người khác, nhưng sếp Nhiếp nhất định phải nhắc tới. Bên ông ta là bên thi công kết cấu duy nhất, nếu như viện thiết kế thoát thân, trách nhiệm chỉ có thể đổ lên đầu ông ta. Cho nên ông ta nhất định phải cắn chặt viện thiết kế, cho dù có đắc tội ai chăng nữa.
– Trưởng phòng Tiền, nguyên nhân cụ thể là chuyện nội bộ của công ty nhà anh, hiện tại chúng ta đang ở trong cuộc họp quy trách nhiệm, mục đích chủ yếu của cuộc họp là xác định đơn vị đã không làm tròn trách nhiệm.
Tiền Tâm Nhất không quen với cái nết bằng mặt không bằng lòng của gã, anh nhìn gã nói:
Cho dù anh mập không đáng tin thì cũng có Trần Tây An kiểm tra qua một lần, vậy thì khả năng bọn họ không nhận thấy vấn đề ở đây là bao nhiêu? Tiền Tâm Nhất cho rằng khả năng ấy bằng .
– Tôi bắt anh phải đợi đến ngày mai à?
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Trương Hàng không thể cho Tiền Tâm Nhất cơ hội về kiểm tra chuyện gã đã xóa đi một bản. Sắc mặt Trần Thụy Hà phức tạp, anh ta còn chưa mở miệng, Trương Hàng đã xen vào:
Anh rất ngang ngược, nhìn bộ dạng có dấu hiệu chó cùng dứt dậu.
Trần Thụy Hà đang định tỏ thái độ bất mãn với anh, nhưng bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ kiên trì an toàn phòng cháy của anh trước mặt Hách Kiếm Vân cho nên cũng đành nể mặt:
– Vậy cậu cần bao nhiêu thời gian mới làm rõ được chuyện này, cho tôi một thời gian chính xác đi.
Tiền Tâm Nhất xem giờ, cho Trần Tây An thêm mười lăm phút:
Anh không thể chất vấn Triệu Đông Văn trước bao nhiêu con người đứng hóng hớt, làm vậy không chỉ thể hiện rằng anh đang đùn đẩy trách nhiệm, chẳng có tí đạo đức nào hết. Hơn nữa anh mới chỉ nghi ngờ thôi, cho dù là thật thì anh cũng nhất định phải nghe chính miệng Triệu Đông Văn thừa nhận.
– Hai mươi phút nữa.
Không có vạn người, tất cả mọi người nhìn thì nhìn vậy. Tiền Tâm Nhất chống chọi lại ánh mắt “mau mau tới nhận tội” của mọi người, lần đầu tiên anh chẳng thể ăn nói dõng dạc như cây ngay không sợ chết đứng:
Đánh sưng mặt cũng không đáng ngại, vấn đề quan trọng ở đây, nếu như thiết kế ban đầu là , vậy giá trị trong file với cái tên tương đồng của anh mập lấy từ đâu ra?
Mười phút sau, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ.
Trần Tây An nghe được tiếng người bên trong gọi vào bèn mở cửa ra, phát hiện bầu không trong phòng gần như đông cứng.
Sắc mặt Tiền Tâm Nhất không vui, vẫy tay với hắn, vẫy được một nửa mới nhìn thấy Cao Viễn đi phía sau, anh lập tức buông tay xuống, thầm nghĩ không biết ngọn gió độc nào đã thổi ông chủ cao nhân ngoại thế của bọn họ tới đây?
Tiền Tâm Nhất gọi tận mấy cuộc điện thoại, nhưng máy cậu học trò vẫn báo bận. Anh đã quá mệt mỏi, Trần Tây An bước tới mang lại cho anh cảm giác mình không cần phải chiến đấu một mình nữa.
Anh mập đứng dậy nhường ghế cho Cao Viễn, Trần Thụy Hà bảo công nhân mang tới cho Trần Tây An một chiếc ghế gấp. Trần Tây An ghé sát đến gần Tiền Tâm Nhất, nghe anh miêu tả sơ qua tình huống hiện tại, anh chắc chắn bản mình kiểm tra là dầm cao .
Cũng như Triệu Đông Văn xóa mất bản gửi lại, chỉ có gã biết được tình hình email gửi đến và đi. Gã xin chỉ thị từ Hách Kiếm Vân, nhận được sự cho phép ngầm của ông ta bèn xóa đi bản chính xác.
Sau khi biết được vấn đề do bên mình gửi sai bản vẽ dẫn tới dầm không đủ sức chịu tải, hắn lại dựa theo mức độ che phủ của mái lấy ánh sáng thủy tinh khi dầm bị gãy để tính toán, xây dựng mô hình, tiếng chuột và tiếng gõ bàn phím không dừng một phút.
Chẳng cần biết hắn có đang gõ bừa hay không, nhưng với tốc độ và tư thái này thoạt nhìn còn chuyên nghiệp hơn hai người phía trước gấp bội.
Cao Viễn thấy hắn đang tính, đoán rằng có lẽ hắn đã nghĩ ra được gì rồi, ông ta bèn gánh vác trách nhiệm kéo dài thời gian, đích thân tới giao lưu cùng Trần Thụy Hà, bày tỏ tiếc thương cho người gặp tai nạn cùng với sự kiêng dè với sự cố. Vì e ngại địa vị của đối phương, hai người bắt đầu nói chuyện về vấn đề giám sát và quản lý trong ngành, càng nói càng đi xa.
Đại khái qua chừng hai mươi phút, Trần Tây An dừng lại, nhắc tới một vấn đề:
– Trưởng phòng Tiền, nguyên nhân cụ thể là chuyện nội bộ của công ty nhà anh, hiện tại chúng ta đang ở trong cuộc họp quy trách nhiệm, mục đích chủ yếu của cuộc họp là xác định đơn vị đã không làm tròn trách nhiệm.
– Đơn vị nào phụ trách bố trí khung thép trên dầm, tôi có vấn đề muốn hỏi bên anh ạ?
Một người đàn ông trung niên đội mũ an toàn bước ra:
– Là chúng tôi.
Trần Tây An nói:
– Chào anh, tôi muốn biết ống thép chính trên dầm là thẳng hay gấp theo hình chữ bát?
Người đàn ông trung niên không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề không đầu không đuôi này, chần chừ một lát mới nói:
Cao Viễn thấy hắn đang tính, đoán rằng có lẽ hắn đã nghĩ ra được gì rồi, ông ta bèn gánh vác trách nhiệm kéo dài thời gian, đích thân tới giao lưu cùng Trần Thụy Hà, bày tỏ tiếc thương cho người gặp tai nạn cùng với sự kiêng dè với sự cố. Vì e ngại địa vị của đối phương, hai người bắt đầu nói chuyện về vấn đề giám sát và quản lý trong ngành, càng nói càng đi xa.
– Là gấp… có vấn đề gì ư?
Nhìn thấy hai số liệu khác nhau, anh mập cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Anh ta vùi mặt xuống bàn, che tai gọi điện thoại cho Lương Cầm, bảo cô xem file gốc lưu trong máy tính. Lương Cầm nói tìm được sẽ gọi điện thoại cho anh ta, anh ta lại ngồi dậy như thường.
Bọn họ không có năng lực thiết kế, trước đây cũng không đi theo con đường chính quy, bây giờ cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm trong quá trình làm việc, đều mò mẫm làm bừa mà thôi. Bọn họ còn không chắc chắn có phải vì mình làm sai chỗ nào mới dẫn tới hậu quả bây giờ không, cho nên viện thiết kế xảy ra vấn đề, bọn họ quả thực vui mừng khôn xiết – Chuyện không liên quan gì đến mình!
Cố vấn và anh ta hai miệng hai lời:
– Chắc chắn là thẳng rồi, trong bản vẽ là thẳng mà.
Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại:
Sau khi biết được vấn đề do bên mình gửi sai bản vẽ dẫn tới dầm không đủ sức chịu tải, hắn lại dựa theo mức độ che phủ của mái lấy ánh sáng thủy tinh khi dầm bị gãy để tính toán, xây dựng mô hình, tiếng chuột và tiếng gõ bàn phím không dừng một phút.
– Vậy hả?
Cố vấn tức giận:
– Mẹ kiếp, anh thi công mà không nhìn bản vẽ à!
Thấy hai người sắp cãi nhau, Trần Tây An lại hỏi:
– Hả? Hình như… hàn chết.
Bên kia lười không xem thì là vấn đề của bọn họ.
– Kết nối thế nào, dùng đinh vít hay hàn chết luôn?
Người đàn ông trung niên không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề không đầu không đuôi này, chần chừ một lát mới nói:
Trần Thụy Hà bắt đầu chất vấn tổng thầu, bắt bọn họ mang bản in xanh ra làm chứng cứ, sếp Nhiếp lại phái người đi tìm Trương Hàng, chẳng mấy chốc hai người cùng nhau trở về, ôm theo năm bản in xanh cỡ A.
Anh mập lập tức hiểu ra, dầm với kích thước thì đúng là không đủ chịu lực. Nhưng nếu bố trí thép gấp khúc, còn xử lý kết nối bằng cách hàn chết, vậy thì dầm biên sẽ phải chịu phản lực cực lớn, ngoại lực có thể nháy mắt tăng lên gấp năm lần, thậm chí còn hơn thế nữa, vậy thì dầm cũng không đủ.
Người đàn ông trung niên hoang mang:
– Hả? Hình như… hàn chết.
Cố vấn bùng nổ:
– Ai bảo anh hàn chết vào?
Tàn tích vẫn còn ở hiện trường, đây toàn là những chứng cứ trực quan có thể kiểm chứng.
– Tôi bắt anh phải đợi đến ngày mai à?
Bấy giờ Tiền Tâm Nhất cũng phản ứng lại, anh cảm thấy cho dù có dùng dầm kích thước nhỏ hơn cũng không tới mức nát thành bộ dạng ma quỷ thế kia. Hóa ra nguyên nhân chủ yếu ở đây.
Bọn họ đã xóa email bên phía mình nhưng bản vẽ chính xác thực sự đã được gửi thành công tới hòm thư của đối phương. Bên kia đã nhận được vậy thì viện thiết kế vẫn có lý, bởi vì bên dưới mỗi khung bản vẽ đều viết một câu: Nếu như không có ghi chú đặc thù thì dùng bản vẽ thời gian gần nhất làm chuẩn.
Khi Trần Tây An nói ra nguyên nhân chính dẫn tới việc dầm bị nứt đó chính là do xử lý kết nối, nhân viên phụ trách bị cố vấn phủ nhận hai lần liên tiếp không chịu nhận lỗi, đứng phắt dậy đập bàn:
– Mấy người muốn tìm kẻ chết thay cũng không biết xem ông đây có quan hệ với nhà ai!
– Ở đây có mạng mà, bây giờ kiểm tra thì biết ngay thôi.
Tàn tích vẫn còn ở hiện trường, đây toàn là những chứng cứ trực quan có thể kiểm chứng.
Trần Tây An nói:Cố vấn không chịu nổi nữa, che miệng nhỏ giọng xin sự trợ giúp từ xa, dặn kỹ sư kết cấu của công ty lập tức tính toán kích thước giới hạn của dầm.– Tôi bắt anh phải đợi đến ngày mai à?Hết chương