Sáu năm đã qua lúc nào chẳng ai hay, Cao Viễn đã quen đến tận xương tủy, cho nên ông ta chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện Tiền Tâm Nhất sẽ nghỉ việc.
Trần Tây An thản nhiên nói:
Năm đó ông cho Tiền Tâm Nhất vay tiền là xuất phát từ nội tâm muốn giúp đỡ anh, cũng không mong nhận được báo đáp. Sau này Tiền Tâm Nhất xin nghỉ tới GAD giúp ông ta khởi nghiệp, ông ta cũng thật lòng biết ơn sự ủng hộ của anh. Khi nghèo túng khốn khó nhất, công ty chỉ có hai người bọn họ, bây giờ tiền đồ như gấm, vậy mà anh lại đưa ra yêu cầu nghỉ việc.
Vì lý do cá nhân, tôi đưa ra yêu cầu nghỉ việc, trong vòng hai ngày mà không có văn bản trả lời, mặc nhận là đồng ý, mời đóng dấu.
Câu “tạm biệt” khiến đầu óc Cao Viễn nháy mắt trống rỗng, ông ta há miệng, chẳng ngờ cũng có lúc nói năng lộn xộn:
Về nhà vào đúng giờ cơm, Tiền Tâm Nhất quăng áo khoác lên sofa, vào phòng thay áo hoodie nhưng mãi chẳng thấy ra. Trần Tây An vào trong nhìn, phát hiện anh đang dang rộng tay chân thành hình chữ “大” nằm ngơ ngác trên giường. Thấy Trần Tây An cầm theo tạp dề bước vào, anh lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ để trốn thoát nhiệm vụ bếp núc hằng ngày.
– Tiền Tâm Nhất, cậu phải chịu uất ức cho nên có tức giận cũng là điều đương nhiên, cậu… ừm, mũi cậu bị sao đấy, chảy nhiều máu thế này. Tiểu Trần, cậu đưa cậu ấy đi viện kiểm tra xem nhé, bây giờ tôi phải vội tới bữa cơm đãi khách, có việc gì thì ngày mai chúng ta tới văn phòng nói sau.
Tiền Tâm Nhất lập tức nhớ tới Triệu Đông Văn, chẳng qua nháy mắt lại bị cắn cho quên đi. Anh được ăn kẹo, tức thì dùng ý chí để áp chế tưởng tượng không đứng đắn này, thở phì phò đẩy Trần Tây An qua một bên, từ chối hắn.
Ông ta nói xong bèn cất bước đi, làm như có thứ gì đuổi theo không bằng.
Tiền Tâm Nhất đang gõ chữ cạch cạch liệt kê danh sách hạng mục:
Mỗi từng giây từng phút trôi qua anh đều không nhịn được đắn đo suy nghĩ. Rốt cuộc lương tâm Cao Viễn bị chó tha mất rồi, hay những năm qua anh làm chưa đủ tốt? Bình thường Triệu Đông Văn ngoan ngoãn xuất phát từ nội tâm hay là bị ép buộc dưới khí thế của anh?
Đi ngang qua hiệu thuốc, Trần Tây An bước vào hỏi, nhân viên nói rằng anh bị nóng trong người cộng thêm cảm xúc dao động lớn, đề nghị anh mua một số loại thuốc pha uống giảm nhiệt, cùng với thuốc bôi ngoài da.
Anh mập phải chịu liên tiếp hai cú sét, trưởng phòng bị giáng chức sau đó chủ động xin nghỉ việc. Anh ta ngây người, cầm máy tính đứng trước bảng giáo dục an toàn cạnh cổng vào công trường, dịch não cũng sôi thành hồ bết.
– Vốn dĩ đã ổn rồi, nhưng nghe thấy khoai tây lại muốn khóc.
Anh ta còn chưa hiểu được tại sao dầm sau khi gửi email đi lại biến thành dầm . Trong tiềm thức của anh ta, Triệu Đông Văn vẫn luôn là một thằng nhóc ngốc nghếch ngọt ngào, bởi vậy anh ta chưa từng nghĩ tới Triệu Đông Văn sẽ dối trá như vậy.
Trong cuộc đời, thời khắc có thể khiến người ta trải nghiệm cái cảm giác lòng người dễ thay đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng nỗi đau mà nó mang lại phải kéo dài cả đời. Không cam lòng, không công bằng, song anh biết phải làm gì?
Thấy ông chủ vội vã rời khỏi đây, người đang chảy máu mũi ngửa chiếc đầu cao quý của mình, được đỡ ra khỏi cửa như một vị chính cung nương nương. Bọn họ bước vội vàng, chẳng ai chú ý đến anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Triệu Đông Văn không nhận điện thoại của anh vì áy náy không dám nhận hay là cố ý không liên lạc với anh?
– Đi kiêu ngạo vậy hả?
Khung sắt màu đen tựa như một chiếc lưới cách ly, chẳng hiểu sao anh mập có cảm giác bọn họ sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại.
Với tính cách của anh, yêu cầu Cao Viễn ký bản chứng minh để mưu cầu chút đảm bảo cho bản thân, cũng đồng nghĩa với việc quyết định cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa. Cao Viễn đang áy náy với anh, nhất định sẽ không từ chối điều kiện nhỏ không ảnh hưởng nhiều này.
Người muốn đi là Tiền Tâm Nhất, anh ta cũng không biết tại sao mình nghĩ đến từ “bọn họ”, có lẽ bởi vì bọn họ đi đâu cũng có nhau.
– Tiền Tâm Nhất, cậu phải chịu uất ức cho nên có tức giận cũng là điều đương nhiên, cậu… ừm, mũi cậu bị sao đấy, chảy nhiều máu thế này. Tiểu Trần, cậu đưa cậu ấy đi viện kiểm tra xem nhé, bây giờ tôi phải vội tới bữa cơm đãi khách, có việc gì thì ngày mai chúng ta tới văn phòng nói sau.
Anh mập không nhịn được gọi bọn họ một tiếng cách khung cửa:
Người xin thôi việc: Tiền Tâm Nhất.
Người muốn đi là Tiền Tâm Nhất, anh ta cũng không biết tại sao mình nghĩ đến từ “bọn họ”, có lẽ bởi vì bọn họ đi đâu cũng có nhau.
Trần Tây An bước ra khỏi nhà tắm, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy trang word chỉ biết dở khóc dở cười.
– Trưởng phòng.
– Điên thì kệ, sau này cũng đâu liên quan đến em nữa.
Vẫn là câu mà tiến sĩ Conor đã nói, Tái ông mất ngựa, chẳng biết là họa hay phúc. Nhìn chuyện này từ một góc độ tốt thì nó chẳng khác nào một con dao bén, có hiệu quả cao trong việc chặt đứt dây dưa nhân tình.
Đã bao năm qua Tiền Tâm Nhất chưa từng chảy máu mũi, bây giờ máu chảy ồ ạt, đầu choáng váng sắp ngất đến nơi song máu vẫn không chịu dừng. Nghe vậy, Tiền Tâm Nhất quay người lại. Thân là “sứ giả hộ mũi”, Trần Tây An quay theo nửa vòng y hệt chiếc compa. Tiền Tâm Nhất vẫn chẳng nhìn thấy anh mập ở đâu, chỉ hoang mang “a” lên một tiếng, hỏi có chuyện gì.
Anh có thể hiểu được chuyện Cao Viễn muốn bảo vệ cháu ngoại mình, nhưng mà khi ông ta đẩy anh ra ngoài lại chẳng nhớ chút tình cảm nào hay sao. Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện nếu như anh lôi Triệu Đông Văn ra trước cuộc họp, ông ta sẽ kết thúc chuyện này thế nào?
Cảm giác nguy hiểm trong căn phòng áp lực nặng nề vẫn còn quanh quẩn đầu tim anh ta. Anh mập liếm đôi môi khô khốc, cảm giác khát như cào xé ruột gan:
Anh mập phải chịu liên tiếp hai cú sét, trưởng phòng bị giáng chức sau đó chủ động xin nghỉ việc. Anh ta ngây người, cầm máy tính đứng trước bảng giáo dục an toàn cạnh cổng vào công trường, dịch não cũng sôi thành hồ bết.
– … Sếp Cao nói những người kia chỉ đơn thuần cho người ngoài nghe thôi, ông ấy cũng biết bọn tôi chỉ phục cậu, cậu… cậu đừng để trong lòng.
Hắn đang nói đùa, tuy nhiên Tiền Tâm Nhất tưởng tưởng đến chuyện này, kỳ lạ thay, bên ngoài nổi nóng nhưng trong lòng vô cùng mềm mại:
Làm sao có thể không để trong lòng được đây? Dù không giận cũng phải chạnh lòng chứ. Tiền Tâm Nhất cho rằng mình tức ngu người rồi, bây giờ chỉ cảm thấy trống rỗng, tạm thời anh không muốn dây dưa, cũng không muốn nghe khuyên bảo, chỉ muốn về nhà mà thôi. Vì thế anh buông tay xuống, máu mũi chảy ròng ròng:
Trần Tây An cười nói:
– Mệt mỏi cả nửa ngày trời rồi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi thôi.
Đơn xin thôi việc.
Tắm xong, Tiền Tâm Nhất chiếm cứ máy tính, mở word ra bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc, gõ rồi xóa, gõ rồi xóa, tiến độ khiến người ta sốt ruột.
Khung sắt màu đen tựa như một chiếc lưới cách ly, chẳng hiểu sao anh mập có cảm giác bọn họ sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại.
Tiền Tâm Nhất không thích đến bệnh viện, đông người thủ tục phức tạp, chờ tới chờ lui phiền phức muốn chết. Cũng may mặc dù thể chất anh yếu ớt nhưng không hay sinh bệnh, chút máu mũi không đủ dày vò được anh, anh khăng khăng đòi về nhà.
– Đó chính là kết cục của việc năng lực tính toán kết cấu không đủ. Coi như em chịu thiệt đi, sau này không dám ỷ lại người khác nữa.
Đi ngang qua hiệu thuốc, Trần Tây An bước vào hỏi, nhân viên nói rằng anh bị nóng trong người cộng thêm cảm xúc dao động lớn, đề nghị anh mua một số loại thuốc pha uống giảm nhiệt, cùng với thuốc bôi ngoài da.
Tiền Tâm Nhất trở mình, treo trên người Trần Tây An y như con gấu túi, anh chua xót thầm nghĩ, cho nên GAD cũng sẽ trở thành quá khứ của mình.
Tiền Tâm Nhất không thích đến bệnh viện, đông người thủ tục phức tạp, chờ tới chờ lui phiền phức muốn chết. Cũng may mặc dù thể chất anh yếu ớt nhưng không hay sinh bệnh, chút máu mũi không đủ dày vò được anh, anh khăng khăng đòi về nhà.
Suốt quãng đường đi, Tiền Tâm Nhất đều nhìn chằm chằm điện thoại vạch tới vạch lui, Trần Tây An liếc nhìn màn hình, phát hiện anh chẳng làm gì hết, chỉ buồn chán di chuyển tờ thực đơn.
Bởi vì có quá nhiều thủ tục sửa chữa, mở rộng, xây dựng thêm. Dự án biệt thự là dự án nên xây dựng trong âm thầm mới đúng. Nếu như một vị kiến trúc sư họ Tiền nào đó trong thành phố này lên báo vì tội tắc trách, vậy thì Hách Kiếm Vân cũng không tránh khỏi kiếp bị mời đi uống trà dưới áp lực của dư luận xã hội. Cứ coi như tồn tại một phóng viên nào đó có lương tâm muốn vạch trần tấm màn đen của ngành kiến trúc, Hách Kiếm Vân cũng sẽ không cho phép.
Hắn tới cứu cánh giữa đường, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, dẫu vậy thì nhìn dáng vẻ rất phiền lòng của Tiền Tâm Nhất, hắn cũng chẳng hỏi gì hết.
Trần Tây An khẽ ôm lấy anh, qua rất lâu mới bật cười:
Về nhà vào đúng giờ cơm, Tiền Tâm Nhất quăng áo khoác lên sofa, vào phòng thay áo hoodie nhưng mãi chẳng thấy ra. Trần Tây An vào trong nhìn, phát hiện anh đang dang rộng tay chân thành hình chữ “大” nằm ngơ ngác trên giường. Thấy Trần Tây An cầm theo tạp dề bước vào, anh lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ để trốn thoát nhiệm vụ bếp núc hằng ngày.
Trần Tây An rất muốn cười, người bình thường phải chịu uất ức như vậy, người nhà của họ nhất định sẽ chiều theo. Tất nhiên là hắn cũng chú ý đến cảm xúc của anh, hắn bước vào chỉ để hỏi anh muốn ăn gì, kết quả con người kia lại tưởng rằng hắn vào giục làm việc.
– Anh đừng hại em, nếu như anh đi cùng em, Cao Viễn không phát điên mới lạ. Vốn dĩ đã có lỗi với em rồi, anh đi theo Boss, ông ta lại gây khó khăn cho em.
Trần Tây An treo tạp dề lên tay nắm cửa, đi tới bên giường, đổ người xuống đè mạnh lên cánh tay trái đang mở rộng của Tiền Tâm Nhất, nằm ngửa không nhúc nhích.
Trong phòng vô cùng im ắng, những tia nắng vàng chói mắt của trời chiều chiếu nghiêng vào trong phòng, đây vốn dĩ là thời khắc thả lỏng nhất trong ngày, nhưng dường như anh chẳng thể hưởng thụ nó.
– Trưởng phòng.
Trần Tây An vươn tay với anh, ra hiệu anh kéo mình lên:
Mỗi từng giây từng phút trôi qua anh đều không nhịn được đắn đo suy nghĩ. Rốt cuộc lương tâm Cao Viễn bị chó tha mất rồi, hay những năm qua anh làm chưa đủ tốt? Bình thường Triệu Đông Văn ngoan ngoãn xuất phát từ nội tâm hay là bị ép buộc dưới khí thế của anh?
Tiền Tâm Nhất bớt thời gian đánh hắn một cái:
Anh có thể hiểu được chuyện Cao Viễn muốn bảo vệ cháu ngoại mình, nhưng mà khi ông ta đẩy anh ra ngoài lại chẳng nhớ chút tình cảm nào hay sao. Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện nếu như anh lôi Triệu Đông Văn ra trước cuộc họp, ông ta sẽ kết thúc chuyện này thế nào?
– Đừng nói linh tinh, không có anh thì ông ta sẽ tìm một kỹ sư kết cấu khác, cùng lắm thì bỏ nhiều tiền hơn thuê anh, ông ta điên cái gì. Em hiểu ý anh, anh muốn trút giận thay em, nhưng chuyện này không cần thiết. Dù sao dự án tháp lưng ong này cũng rất được, anh phải hoàn thành nó, làm xong thì len lén cho em xem bản vẽ. Cao Viễn ngu lắm, trước đây em cũng thế, mà bây giờ em đã thức tỉnh, chuẩn bị làm con người mới rồi. Còn mấy chuyện khuất tất của biệt thự kia sớm muộn thì cũng phải trả giá trước pháp luật thôi, sau này ông đây sẽ giỏi tới mức đè bẹp ông ta cho xem.
Chuyện đưa danh sách cắt giảm khiến anh Ngô nảy sinh khúc mắc với anh, còn Lương Cầm và anh mập, giả sử như thực sự diễn ra đối chất, bọn họ có đứng về phía anh không?
– Mệt mỏi cả nửa ngày trời rồi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi thôi.
Triệu Đông Văn không nhận điện thoại của anh vì áy náy không dám nhận hay là cố ý không liên lạc với anh?
– Cần thiết phải vậy, không kiêu ngạo một chút sếp Cao của chúng… các anh sẽ áy náy trong lòng.
Sáu năm đã qua lúc nào chẳng ai hay, Cao Viễn đã quen đến tận xương tủy, cho nên ông ta chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện Tiền Tâm Nhất sẽ nghỉ việc.
Anh đã từng cảm thấy mỗi thành viên trong nhóm đều rất tốt, nhưng bây giờ đóng cửa nằm trong phòng suy đoán, anh phát hiện ra rằng mình không thể tin tưởng được ai, ai sẽ bất chấp làm tổn hại lập trường của bản thân để đứng ra nói đỡ cho anh đây?
Trong cuộc đời, thời khắc có thể khiến người ta trải nghiệm cái cảm giác lòng người dễ thay đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng nỗi đau mà nó mang lại phải kéo dài cả đời. Không cam lòng, không công bằng, song anh biết phải làm gì?
Anh rơi vào cục diện một thân một mình không có nơi dựa dẫm, cho tới khi cánh tay truyền tới cảm giác rắn chắc và ấm áp vô cùng chân thực, vành mắt anh nóng lên, bỗng dưng nhớ tới trên sân thượng đêm nọ, Trần Tây An đã khóc không thành tiếng. Hắn cũng từng trải qua chuyện không hay, nhưng hiện tại những chuyện đó đều qua đi rồi.
Câu “tạm biệt” khiến đầu óc Cao Viễn nháy mắt trống rỗng, ông ta há miệng, chẳng ngờ cũng có lúc nói năng lộn xộn:
Trần Tây An treo tạp dề lên tay nắm cửa, đi tới bên giường, đổ người xuống đè mạnh lên cánh tay trái đang mở rộng của Tiền Tâm Nhất, nằm ngửa không nhúc nhích.
Tiền Tâm Nhất trở mình, treo trên người Trần Tây An y như con gấu túi, anh chua xót thầm nghĩ, cho nên GAD cũng sẽ trở thành quá khứ của mình.
Anh mập không nhịn được gọi bọn họ một tiếng cách khung cửa:
Trần Tây An khẽ ôm lấy anh, qua rất lâu mới bật cười:
Do Cao Viễn không chịu nhả quyền ra cho nên công ty không có bộ phận nhân sự, chuyện tuyển người mới hay sa thải người cũ đều do ông ta tự mình hỏi đến. Chuyện này đối với Tiền Tâm Nhất mà nói thì thoải mái hơn nhiều, anh chẳng thèm thêm từ ngữ tôn kính, như thể bị sếp tổng ngang ngược ám lên người, nội dung chính của lá đơn tràn ngập hơi thở ông là cái thá gì, phản bác vô hiệu.
– Khóc xong chưa? Đứng dậy gọt khoai tây đi.
Tiền Tâm Nhất đè long nguc hắn trở mình, sáp đến gần nhìn thẳng vào mắt hắn:
Chuyện đưa danh sách cắt giảm khiến anh Ngô nảy sinh khúc mắc với anh, còn Lương Cầm và anh mập, giả sử như thực sự diễn ra đối chất, bọn họ có đứng về phía anh không?
– Vốn dĩ đã ổn rồi, nhưng nghe thấy khoai tây lại muốn khóc.
Trần Tây An vươn tay với anh, ra hiệu anh kéo mình lên:
Trước Tết anh đã quyết định sẽ đi, khi ấy anh cảm thấy mình muốn đi cũng khó, Cao Viễn sẽ giữ anh, thành viên trong nhóm sẽ không nỡ để anh đi, cuối cùng phải rề rà thêm một khoảng thời gian, nằm mơ cũng chẳng ngờ nhân sinh như một trò đùa.
Hết chương
– Không nói nhiều nữa, anh đói tới mức không đứng dậy được đây này.
Sau mấy đoạn Enter cách ra còn vài dòng nháp nữa, biểu đạt sự cố gãy dầm mái lấy ánh sáng của dự án biệt thự không phải trách nhiệm của anh, là lỗi của cấp dưới gửi nhầm email, không chỉ rõ cụ thể người nào, để anh sử dụng làm bằng chứng khi tìm việc mới, không lưu trữ cũng không công khai, yêu cầu Cao Viễn ký tên đồng thời đóng dấu công ty.
Tắm xong, Tiền Tâm Nhất chiếm cứ máy tính, mở word ra bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc, gõ rồi xóa, gõ rồi xóa, tiến độ khiến người ta sốt ruột.
Trước Tết anh đã quyết định sẽ đi, khi ấy anh cảm thấy mình muốn đi cũng khó, Cao Viễn sẽ giữ anh, thành viên trong nhóm sẽ không nỡ để anh đi, cuối cùng phải rề rà thêm một khoảng thời gian, nằm mơ cũng chẳng ngờ nhân sinh như một trò đùa.
Anh vô tội nhưng lại mang tiếng xấu, quả thực rất đáng buồn, âu cũng vì bản thân đã tự ảo tưởng mình quan trọng với người ta, cũng đáng đời anh thôi.
Ông ta nói xong bèn cất bước đi, làm như có thứ gì đuổi theo không bằng.
Do Cao Viễn không chịu nhả quyền ra cho nên công ty không có bộ phận nhân sự, chuyện tuyển người mới hay sa thải người cũ đều do ông ta tự mình hỏi đến. Chuyện này đối với Tiền Tâm Nhất mà nói thì thoải mái hơn nhiều, anh chẳng thèm thêm từ ngữ tôn kính, như thể bị sếp tổng ngang ngược ám lên người, nội dung chính của lá đơn tràn ngập hơi thở ông là cái thá gì, phản bác vô hiệu.
Thấy ông chủ vội vã rời khỏi đây, người đang chảy máu mũi ngửa chiếc đầu cao quý của mình, được đỡ ra khỏi cửa như một vị chính cung nương nương. Bọn họ bước vội vàng, chẳng ai chú ý đến anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Trần Tây An bước ra khỏi nhà tắm, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy trang word chỉ biết dở khóc dở cười.
Tiền Tâm Nhất đè long nguc hắn trở mình, sáp đến gần nhìn thẳng vào mắt hắn:
Đơn xin thôi việc.
Trong phòng vô cùng im ắng, những tia nắng vàng chói mắt của trời chiều chiếu nghiêng vào trong phòng, đây vốn dĩ là thời khắc thả lỏng nhất trong ngày, nhưng dường như anh chẳng thể hưởng thụ nó.
Vì lý do cá nhân, tôi đưa ra yêu cầu nghỉ việc, trong vòng hai ngày mà không có văn bản trả lời, mặc nhận là đồng ý, mời đóng dấu.
– Nghe có ý chí phết nhỉ – Trần Tây An nắm cằm anh xoay qua, tặng anh một nụ hôn – Thầy thưởng cho em này.
Sẽ hoàn thành bàn giao công việc trong vòng mười ngày, người nhận bàn giao là Trần Nghị Vi của GAD, tài liệu bàn giao như đính kèm. Sau khi bản thân nghỉ việc, nếu như còn gì nghi vấn xin liên lạc tới số điện thoại: xxxxxxxxxxx, email liên hệ: xxxxxxx.
Chú ý đặc biệt: Trong thời gian bàn giao công việc sẽ sắp xếp tỉ mỉ những bản vẽ công trình chưa lưu trữ, nếu như công ty không trả lời gì hết thì mặc nhận những bản vẽ thiết kế kiến trúc mà cá nhân phụ trách không có vấn đề gì. Tất cả những vấn đề phát sinh phía sau không liên quan gì đến cá nhân tôi.
Anh rơi vào cục diện một thân một mình không có nơi dựa dẫm, cho tới khi cánh tay truyền tới cảm giác rắn chắc và ấm áp vô cùng chân thực, vành mắt anh nóng lên, bỗng dưng nhớ tới trên sân thượng đêm nọ, Trần Tây An đã khóc không thành tiếng. Hắn cũng từng trải qua chuyện không hay, nhưng hiện tại những chuyện đó đều qua đi rồi.
Người xin thôi việc: Tiền Tâm Nhất.
Anh thở dài một hơi:
Thời gian: Ngày xx tháng xx năm xx.
Suốt quãng đường đi, Tiền Tâm Nhất đều nhìn chằm chằm điện thoại vạch tới vạch lui, Trần Tây An liếc nhìn màn hình, phát hiện anh chẳng làm gì hết, chỉ buồn chán di chuyển tờ thực đơn.
Anh viết đơn xin nghỉ việc với khí thế của “đơn buộc thôi việc”, người không biết còn tưởng rằng anh muốn chọc Cao Viễn tức chết.
Sẽ hoàn thành bàn giao công việc trong vòng mười ngày, người nhận bàn giao là Trần Nghị Vi của GAD, tài liệu bàn giao như đính kèm. Sau khi bản thân nghỉ việc, nếu như còn gì nghi vấn xin liên lạc tới số điện thoại: xxxxxxxxxxx, email liên hệ: xxxxxxx.
Sau mấy đoạn Enter cách ra còn vài dòng nháp nữa, biểu đạt sự cố gãy dầm mái lấy ánh sáng của dự án biệt thự không phải trách nhiệm của anh, là lỗi của cấp dưới gửi nhầm email, không chỉ rõ cụ thể người nào, để anh sử dụng làm bằng chứng khi tìm việc mới, không lưu trữ cũng không công khai, yêu cầu Cao Viễn ký tên đồng thời đóng dấu công ty.
Với tính cách của anh, yêu cầu Cao Viễn ký bản chứng minh để mưu cầu chút đảm bảo cho bản thân, cũng đồng nghĩa với việc quyết định cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa. Cao Viễn đang áy náy với anh, nhất định sẽ không từ chối điều kiện nhỏ không ảnh hưởng nhiều này.
Có lẽ đối với anh, chuyện này có khó khăn hơn với người khác, nhưng cuộc sống chính là quá trình không ngừng buông bỏ và góp nhặt. Có thể GAD là một cơ hội cho những người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, tuy nhiên đối với một Tiền Tâm Nhất đã quen thuộc với nó tới mức snh lý mệt mỏi, ở nơi đây anh chẳng còn đường để tiến bộ, nó đã trở thành một sự trói buộc.
Tiền Tâm Nhất từ bỏ giải thích, đối với anh mà nói sự cố này đã trở thành ảnh hưởng không thể tránh với công việc sau này của anh. Song bởi vì tính đặc thù của dự án biệt thự, mức độ ảnh hưởng sẽ giảm bớt nhiều.
Thời gian: Ngày xx tháng xx năm xx.
Bởi vì có quá nhiều thủ tục sửa chữa, mở rộng, xây dựng thêm. Dự án biệt thự là dự án nên xây dựng trong âm thầm mới đúng. Nếu như một vị kiến trúc sư họ Tiền nào đó trong thành phố này lên báo vì tội tắc trách, vậy thì Hách Kiếm Vân cũng không tránh khỏi kiếp bị mời đi uống trà dưới áp lực của dư luận xã hội. Cứ coi như tồn tại một phóng viên nào đó có lương tâm muốn vạch trần tấm màn đen của ngành kiến trúc, Hách Kiếm Vân cũng sẽ không cho phép.
Vẫn là câu mà tiến sĩ Conor đã nói, Tái ông mất ngựa, chẳng biết là họa hay phúc. Nhìn chuyện này từ một góc độ tốt thì nó chẳng khác nào một con dao bén, có hiệu quả cao trong việc chặt đứt dây dưa nhân tình.
Trần Tây An dựa cằm lên hõm vai Tiền Tâm Nhất, hôn lên cổ anh:
Anh đã từng cảm thấy mỗi thành viên trong nhóm đều rất tốt, nhưng bây giờ đóng cửa nằm trong phòng suy đoán, anh phát hiện ra rằng mình không thể tin tưởng được ai, ai sẽ bất chấp làm tổn hại lập trường của bản thân để đứng ra nói đỡ cho anh đây?
Anh viết đơn xin nghỉ việc với khí thế của “đơn buộc thôi việc”, người không biết còn tưởng rằng anh muốn chọc Cao Viễn tức chết.
– Đi kiêu ngạo vậy hả?
Làm sao có thể không để trong lòng được đây? Dù không giận cũng phải chạnh lòng chứ. Tiền Tâm Nhất cho rằng mình tức ngu người rồi, bây giờ chỉ cảm thấy trống rỗng, tạm thời anh không muốn dây dưa, cũng không muốn nghe khuyên bảo, chỉ muốn về nhà mà thôi. Vì thế anh buông tay xuống, máu mũi chảy ròng ròng:
Tiền Tâm Nhất đang gõ chữ cạch cạch liệt kê danh sách hạng mục:
– Cái gì mà các anh, em mới là Boss của anh. Em bảo anh đi anh sẽ đi, GAD chẳng giữ được anh.
– Cần thiết phải vậy, không kiêu ngạo một chút sếp Cao của chúng… các anh sẽ áy náy trong lòng.
Trần Tây An cười nói:
– Cái gì mà các anh, em mới là Boss của anh. Em bảo anh đi anh sẽ đi, GAD chẳng giữ được anh.
Hắn đang nói đùa, tuy nhiên Tiền Tâm Nhất tưởng tưởng đến chuyện này, kỳ lạ thay, bên ngoài nổi nóng nhưng trong lòng vô cùng mềm mại:
– Anh đừng hại em, nếu như anh đi cùng em, Cao Viễn không phát điên mới lạ. Vốn dĩ đã có lỗi với em rồi, anh đi theo Boss, ông ta lại gây khó khăn cho em.
Trần Tây An thản nhiên nói:
– Điên thì kệ, sau này cũng đâu liên quan đến em nữa.
Tiền Tâm Nhất bớt thời gian đánh hắn một cái:
– Đừng nói linh tinh, không có anh thì ông ta sẽ tìm một kỹ sư kết cấu khác, cùng lắm thì bỏ nhiều tiền hơn thuê anh, ông ta điên cái gì. Em hiểu ý anh, anh muốn trút giận thay em, nhưng chuyện này không cần thiết. Dù sao dự án tháp lưng ong này cũng rất được, anh phải hoàn thành nó, làm xong thì len lén cho em xem bản vẽ. Cao Viễn ngu lắm, trước đây em cũng thế, mà bây giờ em đã thức tỉnh, chuẩn bị làm con người mới rồi. Còn mấy chuyện khuất tất của biệt thự kia sớm muộn thì cũng phải trả giá trước pháp luật thôi, sau này ông đây sẽ giỏi tới mức đè bẹp ông ta cho xem.
Anh thở dài một hơi:
– Đó chính là kết cục của việc năng lực tính toán kết cấu không đủ. Coi như em chịu thiệt đi, sau này không dám ỷ lại người khác nữa.
– Nghe có ý chí phết nhỉ – Trần Tây An nắm cằm anh xoay qua, tặng anh một nụ hôn – Thầy thưởng cho em này.
Tiền Tâm Nhất lập tức nhớ tới Triệu Đông Văn, chẳng qua nháy mắt lại bị cắn cho quên đi. Anh được ăn kẹo, tức thì dùng ý chí để áp chế tưởng tượng không đứng đắn này, thở phì phò đẩy Trần Tây An qua một bên, từ chối hắn.
Tiền Tâm Nhất từ bỏ giải thích, đối với anh mà nói sự cố này đã trở thành ảnh hưởng không thể tránh với công việc sau này của anh. Song bởi vì tính đặc thù của dự án biệt thự, mức độ ảnh hưởng sẽ giảm bớt nhiều.
Tiền Tâm Nhất bớt thời gian đánh hắn một cái:Làm sao có thể không để trong lòng được đây? Dù không giận cũng phải chạnh lòng chứ. Tiền Tâm Nhất cho rằng mình tức ngu người rồi, bây giờ chỉ cảm thấy trống rỗng, tạm thời anh không muốn dây dưa, cũng không muốn nghe khuyên bảo, chỉ muốn về nhà mà thôi. Vì thế anh buông tay xuống, máu mũi chảy ròng ròng:Hết chương