Tiền Tâm Nhất nhịn hỏi đến nửa đường nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được, anh nhìn sang Trần Tây An, nhướng mày nói:
– Này, hay em không nói nữa. Em vừa mở miệng ra là quên hết luôn.
Trần Tây An xây dựng mô hình D trong đầu, thấy ý kiến này cũng có lý, mười ngón tay di chuyển như bay vẽ nên hình chiếu trục đo của cửa sổ, kéo vào Sketchup dựng mô hình. Cảm thấy cũng khá ổn, bèn nhường nửa ghế ra nhờ Tiền Tâm Nhất đưa ý kiến cho mình.
– Hôm nay anh lên giọng gọi em tan làm như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Hết chương
– Không phải, em thích hợp thực sự ấy, nhưng không thích hợp làm ông chủ lớn.
– Bốn năm trước, kiến trúc xung quanh phòng trưng bày nghệ thuật rất thưa thớt, cửa sổ vuông chất liệu gỗ rất nổi bật với khung cảnh xung quanh. Bây giờ kiến trúc xung quanh mọc lên như nấm, cửa hàng mặt kính mang cảm giác thuần hiện đại sẽ không hòa hợp với kiến trúc này, nó quá đơn giản, không có tính nổi bật. Anh muốn thay đổi một số chi tiết, nhưng những thay đổi nhỏ này lại làm khó anh.
Trần Tây An tới đây được nửa tháng, đã hiểu biết khá sâu về công ty, mặc dù quy định cứng không cho phép, song không phải không có vụ yêu nhau khác nhóm. Chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chính là tin vui ít ỏi của những nam thanh niên độc thân trong ngành kiens trúc. Thỉnh thoảng có một hai người bất cẩn thành đôi trong nội bộ, mọi người đều biết rõ trong lòng nhưng cũng làm như không thấy.
– Cửa sổ của anh có nét tương đồng với dãy nhà phụ của tòa nhà đội mũ xanh kia. Khi ấy bọn họ chê cửa sổ lớn quá, thoạt nhìn không có cảm giác an toàn, cộng thêm phân ô và các khung không đủ tinh tế. Em đã trưng cầu ý kiến của nhà xưởng, thêm các song mang tính chất trang trí vào giữa những lớp cửa kính, anh xem này.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là ở đây bạn phải ở một tầng lớp nhất định thì mới có người chú ý đến bạn. Dẫu bị giẫm đạp hay được nâng đỡ thì đều phải bộc lộ tài năng trước đã.
Trần Tây An đánh tay lái, cười nói:
Trần Tây An bước ra từ Cục công trình số , đương nhiên cũng thấu hiểu sâu sắc quy định này. Dẫu vậy, ở đây phức tạp hơn nhiều. Cục công trình số toàn con ông cháu cha, khôn khéo thì có thừa mà kỹ thuật thì không tới. JMP thì dựa vào thực lực, rắn mềm ăn cả, không có người nào dễ lừa hết.
Huống hồ nếu tình cảm có thể điều khiển theo ý muốn vậy thì trên đời này sẽ chẳng có nhiều cặp đôi phải chia tay như vậy.
Đây chính là ưu thế của Tiền Tâm Nhất, anh đã từng được nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều cách làm khác nhau. Giống như thiết kế thêm vật trang trí vào khe trống giữa các lớp kính thế này. Nếu anh không nhắc tới, có lẽ Trần Tây An cũng chẳng nghĩ được ra ý tưởng kia. Bởi vì trong ý thức, hắn không hề biết rằng thứ này có thể thực hiện.
Ít nhất thì Trần Tây An không dám coi ai là đồ ngu. Hắn sẽ bất giác chủ động tới gần người mà hắn thích, cho dù hắn có tạm thời giấu tình cảm sâu đến mấy, một ngày không nói chuyện với Tiền Tâm Nhất, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, có lẽ một hai ngày sẽ chẳng ai phát hiện ra, nhưng lâu dần bản thân hắn sẽ không chịu nổi trước, đây không phải chuyện con người có thể làm.
Huống hồ nếu tình cảm có thể điều khiển theo ý muốn vậy thì trên đời này sẽ chẳng có nhiều cặp đôi phải chia tay như vậy.
Hết chương
Nói thẳng ra thì hắn không sợ, mà còn trái ngược hoàn toàn, nếu như chỉ vì vấn đề tình cảm mà công ty bắt hai người họ lựa chọn một trong hai người phải thôi việc, vậy hắn sẽ suy nghĩ lại về tầm cao của công ty này.
Ba mươi tuổi hắn mới nhìn trúng một người, cảnh đẹp tới muộn gần mười năm mang tới cho hắn đủ kiên nhẫn và lý trí để giải quyết vấn đề. Sự nghiệp là một nửa cuộc sống của hắn, sinh hoạt là nửa còn lại, hắn phải quan tâm tới cả hai mặt, không thể được cái này mất cái kia.
Anh nói:
Quay về với điều cấm cưỡng chế kia, lý do vì sợ bị lộ ý tưởng thiết kế, vậy thì cấm yêu đương sẽ không bị lộ hay sao? Đáp án chắc chắn là phủ định. Kết quả bị lộ thiết kế kế chỉ có một, nhưng nguyên nhân tạo thành nó lại không phải duy nhất. Cấp trên cấp dưới bất hòa, hấp dẫn lợi ích, thậm chí có khi chỉ do máy tính nhiễm virus.
Ba mươi tuổi hắn mới nhìn trúng một người, cảnh đẹp tới muộn gần mười năm mang tới cho hắn đủ kiên nhẫn và lý trí để giải quyết vấn đề. Sự nghiệp là một nửa cuộc sống của hắn, sinh hoạt là nửa còn lại, hắn phải quan tâm tới cả hai mặt, không thể được cái này mất cái kia.
Trần Tây An cho rằng vẫn phải xem là ai đã, người có đạo đức nghề nghiệp sẽ không tiết lộ thành quả của tập thể, cũng chẳng thèm vào linh cảm trong đầu người khác.
Vốn dĩ Trần Tây An không nên nhận toàn bộ công lao, nhưng cứ nghĩ tới chuyện thanh niên này là chiếc đầu cắm đa năng, lỡ như lại nhìn trúng Tiền Tâm Nhất rồi thỉnh thoảng viết thơ hay dựa vào trí tưởng tượng để vẽ tranh khỏa thân của Tiền Tâm Nhất, hắn cảm thấy bản thân mình sẽ không chịu nổi mất. Vì thế hắn không cho Tiền Tâm Nhất đất diễn trong dự án cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật này.
Tiền Tâm Nhất cũng theo kịp tiết tấu ngày thường của JMP, trở thành một nhân viên kỹ thuật ngồi yên trong văn phòng không nhúc nhích. Làm người lãnh đạo dẫn dắt cả nhóm hướng tới phần thưởng cuối năm, một tuần thì có ba ngày Myles dẫn theo cấp dưới ra ngoài tìm dự án.
Còn phương án thiết kế mà bọn họ coi như bí mật thì trong mắt hắn cũng chỉ là một kiểu trong muôn vàn hình thức mỹ cảm khác mà thôi. Hắn mong rằng một ngày nào đó mình có thể sáng tạo ra một thứ mới mẻ hơn, chứ không phải suốt ngày nghĩ xem người khác có hay không.
Tiền Tâm Nhất híp mắt nhìn hắn:
Anh cũng thấy không ổn, song chẳng thể kiềm chế được tính cách của mình, chỉ đành về nhà hỏi thăm kinh nghiệm của Trần Tây An. Trước đây khi còn chung phòng, Trần Tây An làm mọi chuyện hoàn hảo tới mức chẳng thể soi mói, tuy nhiên trước giờ chưa từng khiến anh có cảm giác lấn át trưởng phòng.
Nói thẳng ra thì hắn không sợ, mà còn trái ngược hoàn toàn, nếu như chỉ vì vấn đề tình cảm mà công ty bắt hai người họ lựa chọn một trong hai người phải thôi việc, vậy hắn sẽ suy nghĩ lại về tầm cao của công ty này.
Trần Tây An nuốt xuống miếng bánh dở, dùng đầu bút chỉ chỉ vào chiếc cửa sổ chia ô dáng dài này:
Trần Tây An đánh tay lái, cười nói:
– Em cũng có làm gì đâu, có gì mà không đi được?
Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn hắn:
– Có vấn đề gì được chứ? Anh có làm gì đâu. Ngày mai anh sẽ còn làm quá hơn, trưa mai anh sẽ gọi em cùng ăn cơm ở nhà ăn trên tầng, em có đi không?
Vấn đề phương pháp đã được giải quyết, bây giờ hắn phải tính tới vấn đề tạo hình của chi tiết trang trí, phải làm thế nào vừa có thể hài hòa với xung quanh vừa hô ứng với những vị trí khác.
Tiền Tâm Nhất híp mắt nhìn hắn:
Nghe đến chỗ “mọc lên như nấm”, Tiền Tâm Nhất hiểu ngay ý hắn muốn nói rồi. Chẳng hiểu sao càng nhìn bản vẽ anh càng cảm thấy quen mắt, lập tức đắm chìm trong hồi tưởng của bản thân. Những lời Trần Tây An nói phía sau như gió thoảng bên tai.
Anh ngậm bánh bước ra, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn máy tính. Trần Tây An lập tức phát hiện anh còn nhét thêm một cái bánh vào túi, bởi vì đang bận cho nên không thể dạy dỗ anh được.
– Em cũng có làm gì đâu, có gì mà không đi được?
Trần Tây An nói rất nghiêm túc:
– Tôn chỉ của chúng ta là không nói thẳng, không giấu giếm, không show tình cảm, không yêu đương vụng trộm.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất muốn nói thêm gì đó, kết quả vừa mở miệng đã thành ha ha ha.
Hắn tiễn Tiền Tâm Nhất ra xem tivi, Tiền Tâm Nhất xem được một lát lại chạy về:
Anh vô cùng rầu rĩ, nghĩ mãi mà chẳng được chủ ý gì hay ho:
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất muốn nói thêm gì đó, kết quả vừa mở miệng đã thành ha ha ha.
– Anh thử sửa cửa sổ hơi nghiêng đi xem, để phào cửa sổ có thay đổi, cảm giác sẽ sinh động hơn chút.
Bản vẽ cải tạo dự án phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành đã tiến hành được hơn nửa, chỉ còn lại vấn đề thẩm mỹ mặt trước của các khối độc lập. Trần Tây An luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng mãi chẳng tìm được linh cảm, tiến độ mắc kẹt mất mấy ngày trời.
Bản vẽ cải tạo dự án phòng trưng bày nghệ thuật ở Cẩm Thành đã tiến hành được hơn nửa, chỉ còn lại vấn đề thẩm mỹ mặt trước của các khối độc lập. Trần Tây An luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng mãi chẳng tìm được linh cảm, tiến độ mắc kẹt mất mấy ngày trời.
Hắn vẽ linh tinh trên tờ giấy trắng, chống cằm nhìn chằm chằm bản vẽ, hi vọng có thể nhìn ra linh cảm.
Hắn vẽ linh tinh trên tờ giấy trắng, chống cằm nhìn chằm chằm bản vẽ, hi vọng có thể nhìn ra linh cảm.
Tiền Tâm Nhất rửa bát xong đi ra, còn chưa vẩy sạch nước trên tay đã bóc một gói bánh nhân ruốc. Trần Tây An mua bánh về để làm đồ ăn vặt trong văn phòng, đề phòng những lúc tăng ca ăn muộn có thể ăn tạm cho dạ dày đỡ kêu. Kết quả còn chưa kịp mang đến công ty đã bị Tiền Tâm Nhất về nước bóc ra ăn trước. Một ngày có thể ăn bảy tám cái, cơm cũng chẳng ăn đàng hoàng.
– Không cần. – Trần Tây An dở khóc dở cười – Kiến trúc sư Lý còn chưa tha thứ em, em đã nghẹn ngốc trước rồi. Em đang nghĩ nhiều rồi đấy, nếu như bản lĩnh cũng có thể coi là đắc tội người khác, vậy thì cứ đắc tội thôi. Nói đi cũng phải nói lại, cái tính này của em thực sự chỉ làm lãnh đạo được thôi.
– Tôn chỉ của chúng ta là không nói thẳng, không giấu giếm, không show tình cảm, không yêu đương vụng trộm.
Anh ngậm bánh bước ra, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn máy tính. Trần Tây An lập tức phát hiện anh còn nhét thêm một cái bánh vào túi, bởi vì đang bận cho nên không thể dạy dỗ anh được.
Tiền Tâm Nhất nhìn dáng vẻ suy tư mất hồn của Trần Tây An, nhét miếng bánh nham nhở chẳng còn mấy miếng ruốc cho hắn ăn. Không thèm lau tay đã câu lấy cổ hắn, cúi người xuống lăn chuột tới lui, hết phóng to lại thu nhỏ khối mặt chính.
Ít nhất thì Trần Tây An không dám coi ai là đồ ngu. Hắn sẽ bất giác chủ động tới gần người mà hắn thích, cho dù hắn có tạm thời giấu tình cảm sâu đến mấy, một ngày không nói chuyện với Tiền Tâm Nhất, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, có lẽ một hai ngày sẽ chẳng ai phát hiện ra, nhưng lâu dần bản thân hắn sẽ không chịu nổi trước, đây không phải chuyện con người có thể làm.
Anh nói:
– Thầy Trần, anh đã nghĩ sắp được nửa tiếng rồi, rốt cuộc muốn làm gì với mặt chính đáng thương này đây?
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là ở đây bạn phải ở một tầng lớp nhất định thì mới có người chú ý đến bạn. Dẫu bị giẫm đạp hay được nâng đỡ thì đều phải bộc lộ tài năng trước đã.
Trần Tây An nuốt xuống miếng bánh dở, dùng đầu bút chỉ chỉ vào chiếc cửa sổ chia ô dáng dài này:
Trần Tây An nói rất nghiêm túc:
– Anh muốn giúp mặt chính đáng thương này sinh động hơn một chút, tình huống là thế này.
– Bốn năm trước, kiến trúc xung quanh phòng trưng bày nghệ thuật rất thưa thớt, cửa sổ vuông chất liệu gỗ rất nổi bật với khung cảnh xung quanh. Bây giờ kiến trúc xung quanh mọc lên như nấm, cửa hàng mặt kính mang cảm giác thuần hiện đại sẽ không hòa hợp với kiến trúc này, nó quá đơn giản, không có tính nổi bật. Anh muốn thay đổi một số chi tiết, nhưng những thay đổi nhỏ này lại làm khó anh.
Trần Tây An cho rằng vẫn phải xem là ai đã, người có đạo đức nghề nghiệp sẽ không tiết lộ thành quả của tập thể, cũng chẳng thèm vào linh cảm trong đầu người khác.
Tiền Tâm Nhất rửa bát xong đi ra, còn chưa vẩy sạch nước trên tay đã bóc một gói bánh nhân ruốc. Trần Tây An mua bánh về để làm đồ ăn vặt trong văn phòng, đề phòng những lúc tăng ca ăn muộn có thể ăn tạm cho dạ dày đỡ kêu. Kết quả còn chưa kịp mang đến công ty đã bị Tiền Tâm Nhất về nước bóc ra ăn trước. Một ngày có thể ăn bảy tám cái, cơm cũng chẳng ăn đàng hoàng.
Nghe đến chỗ “mọc lên như nấm”, Tiền Tâm Nhất hiểu ngay ý hắn muốn nói rồi. Chẳng hiểu sao càng nhìn bản vẽ anh càng cảm thấy quen mắt, lập tức đắm chìm trong hồi tưởng của bản thân. Những lời Trần Tây An nói phía sau như gió thoảng bên tai.
Trần Tây An lắc đầu cười:
Trần Tây An nói xong mà không thấy anh trả lời, ngẩng đầu lên thì phát hiện anh đang cụp mi, bàn chân chống trên mặt đất khẽ rung rung, tập trung toàn bộ tinh thần suy nghĩ đến thứ gì đó. Hắn cũng ngồi im, chờ đợi anh chậm rãi nghĩ xong.
Qua hai phút, Tiền Tâm Nhất đè mạnh cổ hắn đứng dậy, nói câu “đợi em một chút” rồi chạy lạch bạch vào trong phòng ngủ, nhanh chóng mang chiếc máy tính đang mở của mình ra.
Anh dùng chân ngoắc chiếc ghế tới, mở file CAD với tiêu đề là một dãy số chẳng biết mang ý nghĩa gì từ ổ F ra, đẩy máy tính cho Trần Tây An xem:
– Cửa sổ của anh có nét tương đồng với dãy nhà phụ của tòa nhà đội mũ xanh kia. Khi ấy bọn họ chê cửa sổ lớn quá, thoạt nhìn không có cảm giác an toàn, cộng thêm phân ô và các khung không đủ tinh tế. Em đã trưng cầu ý kiến của nhà xưởng, thêm các song mang tính chất trang trí vào giữa những lớp cửa kính, anh xem này.
Mắt Trần Tây An sáng lên, hắn đã rối rắm vấn đề tỉ lệ khung định hình các ô cửa sổ quá lớn hơn hai ngày nay rồi, trường hợp Tiền Tâm Nhất từng gặp đã mang tới cho hắn điểm đột phá.
Qua hai phút, Tiền Tâm Nhất đè mạnh cổ hắn đứng dậy, nói câu “đợi em một chút” rồi chạy lạch bạch vào trong phòng ngủ, nhanh chóng mang chiếc máy tính đang mở của mình ra.
Đây chính là ưu thế của Tiền Tâm Nhất, anh đã từng được nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều cách làm khác nhau. Giống như thiết kế thêm vật trang trí vào khe trống giữa các lớp kính thế này. Nếu anh không nhắc tới, có lẽ Trần Tây An cũng chẳng nghĩ được ra ý tưởng kia. Bởi vì trong ý thức, hắn không hề biết rằng thứ này có thể thực hiện.
Hắn vươn tay ôm Tiền Tâm Nhất qua hôn một cái, khen anh thông minh, sau đó đăng nhập QQ anh, gửi bản vẽ sang máy tính của mình. Xem tỉ mỉ cách thiết kế xong, hắn lại hỏi Tiền Tâm Nhất số điện thoại của nhà cung cấp vật liệu để nếu như gặp vấn đề còn tiện xử lý.
Vấn đề phương pháp đã được giải quyết, bây giờ hắn phải tính tới vấn đề tạo hình của chi tiết trang trí, phải làm thế nào vừa có thể hài hòa với xung quanh vừa hô ứng với những vị trí khác.
Hắn tiễn Tiền Tâm Nhất ra xem tivi, Tiền Tâm Nhất xem được một lát lại chạy về:
Trần Tây An tới đây được nửa tháng, đã hiểu biết khá sâu về công ty, mặc dù quy định cứng không cho phép, song không phải không có vụ yêu nhau khác nhóm. Chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chính là tin vui ít ỏi của những nam thanh niên độc thân trong ngành kiens trúc. Thỉnh thoảng có một hai người bất cẩn thành đôi trong nội bộ, mọi người đều biết rõ trong lòng nhưng cũng làm như không thấy.
– Anh thử sửa cửa sổ hơi nghiêng đi xem, để phào cửa sổ có thay đổi, cảm giác sẽ sinh động hơn chút.
Trần Tây An xây dựng mô hình D trong đầu, thấy ý kiến này cũng có lý, mười ngón tay di chuyển như bay vẽ nên hình chiếu trục đo của cửa sổ, kéo vào Sketchup dựng mô hình. Cảm thấy cũng khá ổn, bèn nhường nửa ghế ra nhờ Tiền Tâm Nhất đưa ý kiến cho mình.
Tiền Tâm Nhất nhịn hỏi đến nửa đường nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được, anh nhìn sang Trần Tây An, nhướng mày nói:
Hai người chen chúc trên ghế thảo luận tới giờ hơn, tắm xong đi ngủ để ngày mai chiến đấu tiếp. Phải dùng thời gian rảnh rỗi buổi tối của gần một tuần để sửa đổi những chi tiết lặt vặt, Trần Tây An đã xây dựng mô hình của cả tòa nhà, gửi cho họa sĩ tóc dài kia.
Quay về với điều cấm cưỡng chế kia, lý do vì sợ bị lộ ý tưởng thiết kế, vậy thì cấm yêu đương sẽ không bị lộ hay sao? Đáp án chắc chắn là phủ định. Kết quả bị lộ thiết kế kế chỉ có một, nhưng nguyên nhân tạo thành nó lại không phải duy nhất. Cấp trên cấp dưới bất hòa, hấp dẫn lợi ích, thậm chí có khi chỉ do máy tính nhiễm virus.
Nhà nghệ thuật quả nhiên nhạy cảm với những chi tiết thay đổi nhỏ hơn người bình thường nhiều. Tóc dài xem xong thì khen không dứt lời, một phần là nịnh Trần Tây An, một phần cũng vì thực sự tốt hơn phiên bản trước nhiều.
Mắt Trần Tây An sáng lên, hắn đã rối rắm vấn đề tỉ lệ khung định hình các ô cửa sổ quá lớn hơn hai ngày nay rồi, trường hợp Tiền Tâm Nhất từng gặp đã mang tới cho hắn điểm đột phá.
– Thầy Trần, anh đã nghĩ sắp được nửa tiếng rồi, rốt cuộc muốn làm gì với mặt chính đáng thương này đây?
Vốn dĩ Trần Tây An không nên nhận toàn bộ công lao, nhưng cứ nghĩ tới chuyện thanh niên này là chiếc đầu cắm đa năng, lỡ như lại nhìn trúng Tiền Tâm Nhất rồi thỉnh thoảng viết thơ hay dựa vào trí tưởng tượng để vẽ tranh khỏa thân của Tiền Tâm Nhất, hắn cảm thấy bản thân mình sẽ không chịu nổi mất. Vì thế hắn không cho Tiền Tâm Nhất đất diễn trong dự án cải tạo phòng trưng bày nghệ thuật này.
Myles phụ trách các mối quan hệ bên ngoài, thành viên trong nhóm chỉ biết cắm mặt vào biển bản vẽ, bấy giờ năng lực lãnh đạo của Tiền Tâm Nhất lập tức có cơ hội thể hiện. Trong nhóm bọn họ, ngoại trừ ba thành viên phụ trách giá thành ra thì chín người còn lại đều là kiến trúc sư. Hai người phụ trách cấp hai một nhân viên lâu năm họ Hùng, anh ta dẫn theo năm người khác theo dự án bách hóa ở phía Đông thành phố, một người chạc tuổi Tiền Tâm Nhất, họ Lý, cộng thêm cả anh nữa thì có bốn người theo dự án văn phòng hành chính ở phía Tây thành phố.
Tiền Tâm Nhất cũng theo kịp tiết tấu ngày thường của JMP, trở thành một nhân viên kỹ thuật ngồi yên trong văn phòng không nhúc nhích. Làm người lãnh đạo dẫn dắt cả nhóm hướng tới phần thưởng cuối năm, một tuần thì có ba ngày Myles dẫn theo cấp dưới ra ngoài tìm dự án.
Thành quả nổi bật tuy nhiên cũng chưa đâu vào đâu, chị ta chỉ tìm được toàn dự án đấu thầu, giống như dự án tháp lưng ong của GAD, trúng được thầu thì tất cả những thứ bỏ ra đều xứng đáng, không trúng thầu thì chẳng khác nào đan giỏ múc nước. Nhưng dẫu kết quả ra sao đều đáng thử một lần. Cái ngành này không nuôi người rảnh rỗi, cho dù bận việc công cốc cũng còn hơn không làm gì.
– Có vấn đề gì được chứ? Anh có làm gì đâu. Ngày mai anh sẽ còn làm quá hơn, trưa mai anh sẽ gọi em cùng ăn cơm ở nhà ăn trên tầng, em có đi không?
Myles phụ trách các mối quan hệ bên ngoài, thành viên trong nhóm chỉ biết cắm mặt vào biển bản vẽ, bấy giờ năng lực lãnh đạo của Tiền Tâm Nhất lập tức có cơ hội thể hiện. Trong nhóm bọn họ, ngoại trừ ba thành viên phụ trách giá thành ra thì chín người còn lại đều là kiến trúc sư. Hai người phụ trách cấp hai một nhân viên lâu năm họ Hùng, anh ta dẫn theo năm người khác theo dự án bách hóa ở phía Đông thành phố, một người chạc tuổi Tiền Tâm Nhất, họ Lý, cộng thêm cả anh nữa thì có bốn người theo dự án văn phòng hành chính ở phía Tây thành phố.
Hai người chen chúc trên ghế thảo luận tới giờ hơn, tắm xong đi ngủ để ngày mai chiến đấu tiếp. Phải dùng thời gian rảnh rỗi buổi tối của gần một tuần để sửa đổi những chi tiết lặt vặt, Trần Tây An đã xây dựng mô hình của cả tòa nhà, gửi cho họa sĩ tóc dài kia.
Kiến trúc sư Lý tính tình hiền hòa, làm việc thì chậm rãi ung dung, căn bản chẳng thể chỉ huy nổi Tiền Tâm Nhất. Mỗi lần nghe anh ta dặn dò nội dung công việc thì Tiền Tâm Nhất lại sốt sắng hết cả lên. Hai người chưa tới ba mươi tuổi còn lại cũng trưng ra dáng vẻ lực bất tòng tâm.
Tiền Tâm Nhất không muốn cướp vị trí của anh ta, nhưng anh rất hăm hở làm việc, dẫn đến chuyện hai người còn lại luôn tới hỏi anh xem bước tiếp theo phải làm thế nào, ít nhiều cũng khiến cho kiến trúc sư Lý cảm thấy lúng túng.
Anh cũng thấy không ổn, song chẳng thể kiềm chế được tính cách của mình, chỉ đành về nhà hỏi thăm kinh nghiệm của Trần Tây An. Trước đây khi còn chung phòng, Trần Tây An làm mọi chuyện hoàn hảo tới mức chẳng thể soi mói, tuy nhiên trước giờ chưa từng khiến anh có cảm giác lấn át trưởng phòng.
Anh vô cùng rầu rĩ, nghĩ mãi mà chẳng được chủ ý gì hay ho:
– Này, hay em không nói nữa. Em vừa mở miệng ra là quên hết luôn.
– Không cần. – Trần Tây An dở khóc dở cười – Kiến trúc sư Lý còn chưa tha thứ em, em đã nghẹn ngốc trước rồi. Em đang nghĩ nhiều rồi đấy, nếu như bản lĩnh cũng có thể coi là đắc tội người khác, vậy thì cứ đắc tội thôi. Nói đi cũng phải nói lại, cái tính này của em thực sự chỉ làm lãnh đạo được thôi.
Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn hắn:
– Không phải anh đang châm chọc tính cách của em đấy chứ?
Trần Tây An lắc đầu cười:
– Không phải, em thích hợp thực sự ấy, nhưng không thích hợp làm ông chủ lớn.
Hắn vẽ linh tinh trên tờ giấy trắng, chống cằm nhìn chằm chằm bản vẽ, hi vọng có thể nhìn ra linh cảm.– Này, hay em không nói nữa. Em vừa mở miệng ra là quên hết luôn.Anh cũng thấy không ổn, song chẳng thể kiềm chế được tính cách của mình, chỉ đành về nhà hỏi thăm kinh nghiệm của Trần Tây An. Trước đây khi còn chung phòng, Trần Tây An làm mọi chuyện hoàn hảo tới mức chẳng thể soi mói, tuy nhiên trước giờ chưa từng khiến anh có cảm giác lấn át trưởng phòng.Hết chương