Trần Tây An chi hai khoản tiền tip nhỏ để giải cứu mình và Vương Nguy, thấy Vic đang bung xõa trên sàn nhảy chẳng biết trời trăng là gì, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ai về phòng nấy, thầm nghĩ không đi được thì ngủ một giấc.
Trần Tây An chi hai khoản tiền tip nhỏ để giải cứu mình và Vương Nguy, thấy Vic đang bung xõa trên sàn nhảy chẳng biết trời trăng là gì, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ai về phòng nấy, thầm nghĩ không đi được thì ngủ một giấc.
Nhưng mà chẳng ai ngủ nổi, phần vì cách âm ở đây không tốt, phần vì dù sao nơi đây cũng là nơi tiêu khiển, bản chất hai người cũng không phải thuộc dạng chơi bời, nằm thế nào cũng không thấy yên tâm.
Hai người ra khỏi hộp đêm, hàng cây ngô đồng trồng dọc theo dãy phố này, lá rơi khô giòn, vừa chạm đã vỡ, tiếng xào xạc khiến Trần Tây An bất giác nhớ tới con đường bên dưới GAD. Khi ấy hắn còn chưa theo đuổi được Tiền Tâm Nhất, mỗi lần ăn cơm xong luôn kéo anh xuống đó đi dạo.
Trần Tây An có ý muốn Tiền Tâm Nhất giúp mình qua đêm dài đằng đẵng này, vậy mà đầu dây bên kia cứ báo máy bận suốt, hơn nửa đêm rồi, không biết anh đang làm gì.
– Không phải! – Ôn Hiểu Như khóc nức nở – Thầy đã nghỉ việc gần năm tháng, năm tháng rồi mà anh ấy còn chưa thích ứng được sao? Lâu lắm em cũng không thấy anh ấy gọi điện thoại cho thầy, em hỏi thì anh ấy bực dọc, nhất định anh ấy đang giấu em chuyện gì…
Hắn chơi game một lát, nhưng tiếng xập xình, xập xình bên ngoài đại sảnh ồn tới mức đầu hắn như muốn nứt ra, đúng lúc đang buồn vệ sinh, bèn đứng dậy tới WC một lát. Hắn định bụng về sẽ tìm Vương Nguy nói chuyện, có lẽ anh ta cũng đang chán muốn chết.
Cô cãi nhau với Triệu Đông Văn nên mới tức quá bỏ nhà đi. Chỉ mang theo mỗi chiếc điện thoại, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nhưng người bạn trai trước nay luôn che chở cô lại không thèm đuổi theo, cô tới nhà bạn thân khóc nức nở, không hiểu tại sao Triệu Đông Văn trở nên xa lạ đến thế.
Tiền Tâm Nhất tắt đèn “tách” một tiếng, khi anh ngủ không thích có ánh sáng:
Lần này Trần Tây An mới chắc chắn mình không nghe nhầm, là xóa, chứ không phải gửi sai… một câu hỏi nghi ngờ thật lớn dâng lên trong lòng hắn. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy mình đang chạm tới một góc của bức màn bí mật.
Trên đường từ WC về phòng, ngang qua điểm gần quầy bar nhất, hắn chợt nhìn thấy trong đám đông có một người hắn chẳng ngờ sẽ nhìn thấy ở đây – Ôn Hiểu Như.
Trần Tây An ừ một tiếng, sau đó vẫn không nhúc nhích. Tiền Tâm Nhất nhận thấy hắn có gì đó không ổn, bảo hắn đi tắm đi, Trần Tây An lại “ừ” một tiếng. Tiền Tâm Nhất quan tâm bật đèn lên, dựa bên giường, híp đôi mắt nhập nhèm ngáp một cái:
Thù cũ lại càng thêm sâu, không cần phải nói tới chuyện khác, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên cái tát Tiền Tâm Nhất đã dành cho mình trong vụ thép góc rơi ở Greenland, sẽ không bao giờ quên người công nhân quấn băng vải toàn thân như một xác ướp với cơ thể sưng tấy, gương mặt biến dạng.
Lần đầu tiên hắn gặp cô nàng là vào buổi liên hoan chúc mừng sinh nhật Tiền Tâm Nhất. Khi ấy cô nàng bê chiếc bánh sinh nhật đã châm nến, hát bài chúc mừng sinh nhật, từ từ bước vào khiến Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên đứng hình.
– Thực sự do anh ấy xóa email nên mới hại thầy phải nghỉ việc sao? Em… em còn tưởng rằng đó chỉ là lời anh ấy nói khi tức giận mà thôi.
Cô bạn gái của Triệu Đông Văn hoạt bát thoải mái, một cô gái khiến bạn liên tưởng tới ngày mưa và quán cà phê. Cô nàng rất cung kính với Tiền Tâm Nhất, một câu thầy, hai câu thầy, từ góc độ của đàn anh thì Trần Tây An cũng khá quý cô nàng, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cô.
Trần Tây An có ý muốn Tiền Tâm Nhất giúp mình qua đêm dài đằng đẵng này, vậy mà đầu dây bên kia cứ báo máy bận suốt, hơn nửa đêm rồi, không biết anh đang làm gì.
Thoạt nhìn cô không được ổn lắm, dáng vẻ tiều tụy, trước mặt bày một hàng chén rượu nhỏ. Trần Tây An không nhìn ra đó là những loại rượu gì, chẳng qua trực giác nói với hắn rằng cô đến đây uống rượu mua vui.
Thoạt nhìn cô không được ổn lắm, dáng vẻ tiều tụy, trước mặt bày một hàng chén rượu nhỏ. Trần Tây An không nhìn ra đó là những loại rượu gì, chẳng qua trực giác nói với hắn rằng cô đến đây uống rượu mua vui.
Ôn Hiểu Như tức giận đuổi một người đàn ông có ý đồ đến gần, trong lòng vô cùng khó chịu, cạn một hơi hết bốn chén, đương lúc vươn tay cầm chén thứ năm lên thì một bàn tay vươn tới khiến cô chạm vào khoảng không.
Tiền Tâm Nhất nghe thấy tiếng mở cửa mà không chịu đứng dậy, chỉ trở mình một cái trên giường. Thực ra lúc quay mặt về phía cửa anh cũng chưa mở mắt, có lẽ ánh mắt của Trần Tây An mang theo sức nặng khiến Tiền Tâm Nhất thức giấc. Anh he hé mắt nhìn bóng người đứng bên cửa kim lặng hệt như một pho tượng, miệng lẩm bẩm châm chọc hắn:
Hôm nay vì phần mái bị dư thừa một đoạn tường mà nghiến răng nghiến lợi, ngày mai lại vì sườn mái nhà mà nổi nóng, mang theo cảm xúc tiêu cực về nhà, còn làm mặt hằm hằm với cô, chỉ cần một câu nói không hợp nhau thôi cũng dẫn tới chiến tranh lạnh, bầu không khí ở chung vô cùng tệ.
Cô tức giận quay đầu nhìn, thì thấy đàn anh họ Trần nghe đồn đã xin nghỉ việc vì bất bình thay Tiền Tâm Nhất. Cô sững sờ định thần lại, vội vàng thả lỏng vẻ mặt không dễ chọc ấy, xin lỗi đồng thời cũng miễn cưỡng cười một tiếng:
– Là anh à, xin lỗi nhé.
Hôm nay cậu ta phát bệnh càng nặng hơn, từ hiện trường trở về thì như người mất hồn, nấu cơm xong thì hồ đồ tới mức quên khóa van gas. Ôn Hiểu Như quan tâm cậu ta nên mới lải nhải mấy câu, kết quả cậu ta chẳng nói chẳng rằng đập vỡ ngay bát cơm.
Trần Tây An cười cười tỏ ý không sao, không hỏi thăm trạng thái bất thường của cô lúc này mà nói:
Lần đầu tiên hắn gặp cô nàng là vào buổi liên hoan chúc mừng sinh nhật Tiền Tâm Nhất. Khi ấy cô nàng bê chiếc bánh sinh nhật đã châm nến, hát bài chúc mừng sinh nhật, từ từ bước vào khiến Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên đứng hình.
Trần Tây An cười cười tỏ ý không sao, không hỏi thăm trạng thái bất thường của cô lúc này mà nói:
– Muộn thế này rồi em không về nhà à?
Trần Tây An thấy thực sự rất khó khuyên, Tiền Tâm Nhất không nhắc tới GAD, hắn cũng không rõ anh đã tha thứ cho Triệu Đông Văn hay chưa. Hắn là người đứng trên cùng một chiến tuyến với Tiền Tâm Nhất, cũng chỉ đành hồ đồ vậy thôi.
Dường như từ “nhà” đã đâm trúng điểm kích động của cô. Tức thì ánh nước dâng lên nơi đáy mắt, nỗi uất ức dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhưng mà chẳng ai ngủ nổi, phần vì cách âm ở đây không tốt, phần vì dù sao nơi đây cũng là nơi tiêu khiển, bản chất hai người cũng không phải thuộc dạng chơi bời, nằm thế nào cũng không thấy yên tâm.
– Chưa xõa đủ hả, không muốn ngủ chứ gì?
Cô cãi nhau với Triệu Đông Văn nên mới tức quá bỏ nhà đi. Chỉ mang theo mỗi chiếc điện thoại, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nhưng người bạn trai trước nay luôn che chở cô lại không thèm đuổi theo, cô tới nhà bạn thân khóc nức nở, không hiểu tại sao Triệu Đông Văn trở nên xa lạ đến thế.
– Muộn thế này rồi em không về nhà à?
Hết chương
Chẳng có công việc của ai dễ dàng hết, Triệu Đông Văn vừa mới tốt nghiệp còn hi hi ha ha cả năm trời mới bắt đầu nhập tâm vào công việc. Vốn dĩ đây phải là chuyện tốt mới đúng, vấn đề ở đây chỉ do cậu ta nhập tâm thái quá, suốt ngày đều chui đầu vào cái dự án biệt thự kia.
Hôm nay vì phần mái bị dư thừa một đoạn tường mà nghiến răng nghiến lợi, ngày mai lại vì sườn mái nhà mà nổi nóng, mang theo cảm xúc tiêu cực về nhà, còn làm mặt hằm hằm với cô, chỉ cần một câu nói không hợp nhau thôi cũng dẫn tới chiến tranh lạnh, bầu không khí ở chung vô cùng tệ.
– Phải làm thế nào đây anh, em không muốn chia tay Tiểu Triệu, nhưng bây giờ cứ nhìn thấy anh ấy là em lại muốn nổi cáu. Anh ấy cũng không quan tâm em nữa, rốt cuộc anh ấy bị làm sao?
– Không có em thì không xõa được, chỉ vì một ngày không gặp nên muốn nhìn em thôi.
Hôm nay cậu ta phát bệnh càng nặng hơn, từ hiện trường trở về thì như người mất hồn, nấu cơm xong thì hồ đồ tới mức quên khóa van gas. Ôn Hiểu Như quan tâm cậu ta nên mới lải nhải mấy câu, kết quả cậu ta chẳng nói chẳng rằng đập vỡ ngay bát cơm.
Cô tức giận quay đầu nhìn, thì thấy đàn anh họ Trần nghe đồn đã xin nghỉ việc vì bất bình thay Tiền Tâm Nhất. Cô sững sờ định thần lại, vội vàng thả lỏng vẻ mặt không dễ chọc ấy, xin lỗi đồng thời cũng miễn cưỡng cười một tiếng:
Ôn Hiểu Như tức giận đuổi một người đàn ông có ý đồ đến gần, trong lòng vô cùng khó chịu, cạn một hơi hết bốn chén, đương lúc vươn tay cầm chén thứ năm lên thì một bàn tay vươn tới khiến cô chạm vào khoảng không.
Hai người tranh cãi gay gắt, trong cơn bực tức ngay cả lời chia tay cũng nói được ra. Ôn Hiểu Như tát cậu ta một cái, bật khóc chạy ra khỏi nhà. Bạn thân thấy cô khóc nức nở bèn đề nghị tìm chỗ đông người pht tit.
Hắn chơi game một lát, nhưng tiếng xập xình, xập xình bên ngoài đại sảnh ồn tới mức đầu hắn như muốn nứt ra, đúng lúc đang buồn vệ sinh, bèn đứng dậy tới WC một lát. Hắn định bụng về sẽ tìm Vương Nguy nói chuyện, có lẽ anh ta cũng đang chán muốn chết.
Còn về Triệu Đông Văn, ngã một lần khôn hơn một chút, Trần Tây An hi vọng cậu ta sẽ nhớ bài học lần này, có thể làm thì làm, không làm được thì nhân lúc còn sớm chuyển sang ngành khác.
Triệu Đông Văn sùng bái Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An từ tận đáy lòng, mỗi ngày đều khen thầy và đàn anh của mình. Ôn Hiểu Như nghe tới mức lỗ tai đóng kén. Nhưng từ sau lúc thầy cậu ta nghỉ việc, cậu ta chẳng nhắc lấy một câu nào, cũng dần dần trở nên im lặng, giống như biến thành một người khác.
Ôn Hiểu Như đang buồn thối ruột, nhìn thấy một người đáng tin cậy bèn bất chấp ôm đùi hắn.
Triệu Đông Văn sùng bái Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An từ tận đáy lòng, mỗi ngày đều khen thầy và đàn anh của mình. Ôn Hiểu Như nghe tới mức lỗ tai đóng kén. Nhưng từ sau lúc thầy cậu ta nghỉ việc, cậu ta chẳng nhắc lấy một câu nào, cũng dần dần trở nên im lặng, giống như biến thành một người khác.
Cô vẫn còn nhớ có một buổi tối cậu ta về nhà, nói rằng muốn uống chút rượu, kết quả mới qua mười phút, một chai Ngưu Lan Sơn đã cạn chỉ còn đáy. Cậu ta ôm đầu khóc nức nở, nói rằng đàn anh cũng nghỉ rồi.
– Tiểu Ôn, cậu ấy đã nói chuyện xóa email cho em, chứng tỏ rằng cậu ấy rất tin tưởng em, em nghĩ nhiều rồi.
Đó là chuyện của cuối tháng tám, khi ấy tính cách của cậu ta đã nóng nảy hơn rất nhiều, cho nên Ôn Hiểu Như thầm nghĩ, chắc đàn anh biết chuyện gì đó.
Dường như chỉ vừa mới đây bọn họ còn nói về chuyện Cao Viễn muốn đào góc tường nhà người ta, vậy mà ngoảnh mặt lại đã bắt đầu một vòng tuần hoàn bốn mùa mới. Mặc dù trong đầu hắn suốt ngày chỉ có mặt trước, mặt bằng tòa nhà, nhưng cũng có đôi lúc nhắc nhở vận mệnh chẳng hề bạc đãi mình.
Chẳng qua hắn tự nhận mình là người có ánh mắt độc đáo, Tiền Tâm Nhất làm việc ở JMP cũng rất tốt. Nói thật thì Tiền Tâm Nhất có thể được tranh giành như miếng bánh ngon và cuối cùng về nhóm F cũng có một phần nguyên nhân rất lớn vì Cao Viễn và Hách Kiếm Vân đã tích cực ôm hết khoản bồi thường. Chẳng ai biết sự thật ẩn giấu bên trong, song đến cuối cùng anh vẫn vượt qua mà không gặp nguy hiểm gì.
Trần Tây An thấy cô cúi đầu luống cuống rút ra một tờ khăn giấy chấm chấm mắt, sau đó thuận tay vò thành một cục, nói giọng thấp thỏm:
Trên đường từ WC về phòng, ngang qua điểm gần quầy bar nhất, hắn chợt nhìn thấy trong đám đông có một người hắn chẳng ngờ sẽ nhìn thấy ở đây – Ôn Hiểu Như.
– Anh, em có chuyện muốn hỏi anh, bây giờ anh có rảnh không?
Trần Tây An ừ một tiếng, cô nhảy xuống chiếc ghế chân cao, bước đến nói mấy câu với một cô gái, sau đó quay về cùng Trần Tây An ra ngoài. Trong này ồn quá, cô lại chực khóc tới nơi.
Trần Tây An ừ một tiếng, cô nhảy xuống chiếc ghế chân cao, bước đến nói mấy câu với một cô gái, sau đó quay về cùng Trần Tây An ra ngoài. Trong này ồn quá, cô lại chực khóc tới nơi.
Cô vẫn còn nhớ có một buổi tối cậu ta về nhà, nói rằng muốn uống chút rượu, kết quả mới qua mười phút, một chai Ngưu Lan Sơn đã cạn chỉ còn đáy. Cậu ta ôm đầu khóc nức nở, nói rằng đàn anh cũng nghỉ rồi.
Hai người ra khỏi hộp đêm, hàng cây ngô đồng trồng dọc theo dãy phố này, lá rơi khô giòn, vừa chạm đã vỡ, tiếng xào xạc khiến Trần Tây An bất giác nhớ tới con đường bên dưới GAD. Khi ấy hắn còn chưa theo đuổi được Tiền Tâm Nhất, mỗi lần ăn cơm xong luôn kéo anh xuống đó đi dạo.
Dường như chỉ vừa mới đây bọn họ còn nói về chuyện Cao Viễn muốn đào góc tường nhà người ta, vậy mà ngoảnh mặt lại đã bắt đầu một vòng tuần hoàn bốn mùa mới. Mặc dù trong đầu hắn suốt ngày chỉ có mặt trước, mặt bằng tòa nhà, nhưng cũng có đôi lúc nhắc nhở vận mệnh chẳng hề bạc đãi mình.
Kỳ thực Trần Tây An cũng nhìn ra chuyện Triệu Đông Văn chịu sự dày vò của lương tâm, có lương tâm là chuyện tốt, tuy nhiên cậu ta luôn chìm đắm trong tự trách mà không thể thoát ra cũng chẳng phải là cục diện hắn muốn thấy. Ví dụ như nếu Tiền Tâm Nhất hoàn toàn gục ngã vì chuyện ấy, Trần Tây An sẽ cảm thấy anh nghĩ quẩn trong lòng, phải tiến hành giáo dục tư tưởng với anh.
Chẳng qua hắn tự nhận mình là người có ánh mắt độc đáo, Tiền Tâm Nhất làm việc ở JMP cũng rất tốt. Nói thật thì Tiền Tâm Nhất có thể được tranh giành như miếng bánh ngon và cuối cùng về nhóm F cũng có một phần nguyên nhân rất lớn vì Cao Viễn và Hách Kiếm Vân đã tích cực ôm hết khoản bồi thường. Chẳng ai biết sự thật ẩn giấu bên trong, song đến cuối cùng anh vẫn vượt qua mà không gặp nguy hiểm gì.
Tiền Tâm Nhất không muốn truy cứu, tự nhận do mình không biết dạy học trò, Trần Tây An cũng sẽ không vạch vết thương của anh mãi không chịu buông. JMP là đài cao, bọn họ sẽ không quay đầu lại.
Tiền Tâm Nhất không muốn truy cứu, tự nhận do mình không biết dạy học trò, Trần Tây An cũng sẽ không vạch vết thương của anh mãi không chịu buông. JMP là đài cao, bọn họ sẽ không quay đầu lại.
Còn về Triệu Đông Văn, ngã một lần khôn hơn một chút, Trần Tây An hi vọng cậu ta sẽ nhớ bài học lần này, có thể làm thì làm, không làm được thì nhân lúc còn sớm chuyển sang ngành khác.
Trong lòng Trần Tây An đã nhận định sự thực là “xóa”, vậy thì mấu chốt cuối cùng gây nên sự cố này cũng xuất hiện: Người nào bên tổng thầu đã tải xuống và in bản vẽ thiết kế phiên bản dầm kích thước kia? Tại sao bản email dầm kích thước lại không cánh mà bay?
Nhưng bây giờ Ôn Hiểu Như nói với hắn, Triệu Đông Văn rúc vào sừng trâu áy náy, cậu ta coi tất cả các bên tham gia dự án biệt thự như kẻ thù, tự biến cuộc sống của mình trở thành một mớ hỗn độn.
Hai người tranh cãi gay gắt, trong cơn bực tức ngay cả lời chia tay cũng nói được ra. Ôn Hiểu Như tát cậu ta một cái, bật khóc chạy ra khỏi nhà. Bạn thân thấy cô khóc nức nở bèn đề nghị tìm chỗ đông người pht tit.
Ôn Hiểu Như cứ nói cứ nói rồi chợt bật khóc, cô ngồi thụp xuống đất, vùi đầu vào cánh tay khóc dữ dội:
– Phải làm thế nào đây anh, em không muốn chia tay Tiểu Triệu, nhưng bây giờ cứ nhìn thấy anh ấy là em lại muốn nổi cáu. Anh ấy cũng không quan tâm em nữa, rốt cuộc anh ấy bị làm sao?
Trần Tây An thấy thực sự rất khó khuyên, Tiền Tâm Nhất không nhắc tới GAD, hắn cũng không rõ anh đã tha thứ cho Triệu Đông Văn hay chưa. Hắn là người đứng trên cùng một chiến tuyến với Tiền Tâm Nhất, cũng chỉ đành hồ đồ vậy thôi.
Chẳng có công việc của ai dễ dàng hết, Triệu Đông Văn vừa mới tốt nghiệp còn hi hi ha ha cả năm trời mới bắt đầu nhập tâm vào công việc. Vốn dĩ đây phải là chuyện tốt mới đúng, vấn đề ở đây chỉ do cậu ta nhập tâm thái quá, suốt ngày đều chui đầu vào cái dự án biệt thự kia.
– Có lẽ cậu ấy đang bước vào giai đoạn điều chỉnh nghề nghiệp, trước đây vẫn luôn có Tâm Nhất bảo ban, giờ Tâm Nhất đi rồi chắc cậu ấy chưa quen, một thời gian nữa sẽ đỡ hơn thôi.
– Không phải! – Ôn Hiểu Như khóc nức nở – Thầy đã nghỉ việc gần năm tháng, năm tháng rồi mà anh ấy còn chưa thích ứng được sao? Lâu lắm em cũng không thấy anh ấy gọi điện thoại cho thầy, em hỏi thì anh ấy bực dọc, nhất định anh ấy đang giấu em chuyện gì…
Cô bạn gái của Triệu Đông Văn hoạt bát thoải mái, một cô gái khiến bạn liên tưởng tới ngày mưa và quán cà phê. Cô nàng rất cung kính với Tiền Tâm Nhất, một câu thầy, hai câu thầy, từ góc độ của đàn anh thì Trần Tây An cũng khá quý cô nàng, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cô.
Ôn Hiểu Như không chấp nhận nổi cái kiểu tin tưởng chó má mà cô không hiểu, chẳng qua cô thấy vô cùng ngạc nhiên:
– À đúng, em nhớ ra rồi! – Cô ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem – Lúc anh ấy ném bát đã quát em, trách em không hiểu anh ấy. Anh ấy nói nếu như anh ấy không xóa email thì thầy cũng sẽ không xin nghỉ, dự án biệt thự sẽ không bơ vơ chẳng ai quan tâm như bây giờ, theo sát những đội thi công kia là trách nhiệm của anh ấy, anh bảo em đừng có phiền nhiễu nữa.
Trần Tây An kinh ngạc, suýt nữa đã buột miệng hỏi “email gì”, cũng may lời đến bên miệng hắn lại nuốt xuống. Hắn bất giác hắng giọng, đổi sang giọng điệu như thể dụ dỗ bắt cóc trẻ con:
Hắn vẫn còn nhớ cái hôm đến công trường cứu viện Tiền Tâm Nhất, Cao Viễn đã gọi điện thoại bảo hắn quay lại, ông ta cũng muốn đi cùng. Tốc độ phản ứng nhanh như vậy, hóa ra người thông báo cho ông ta biết… chính là Triệu Đông Văn.
– Tiểu Ôn, cậu ấy đã nói chuyện xóa email cho em, chứng tỏ rằng cậu ấy rất tin tưởng em, em nghĩ nhiều rồi.
Ôn Hiểu Như không chấp nhận nổi cái kiểu tin tưởng chó má mà cô không hiểu, chẳng qua cô thấy vô cùng ngạc nhiên:
– Thực sự do anh ấy xóa email nên mới hại thầy phải nghỉ việc sao? Em… em còn tưởng rằng đó chỉ là lời anh ấy nói khi tức giận mà thôi.
– Là anh à, xin lỗi nhé.
Nếu thật là vậy, cô cũng có một chút lý do để tha thứ cho Triệu Đông Văn.
– Tối lửa tắt đèn rồi anh nhìn cái khỉ.
Lần này Trần Tây An mới chắc chắn mình không nghe nhầm, là xóa, chứ không phải gửi sai… một câu hỏi nghi ngờ thật lớn dâng lên trong lòng hắn. Nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy mình đang chạm tới một góc của bức màn bí mật.
Dường như từ “nhà” đã đâm trúng điểm kích động của cô. Tức thì ánh nước dâng lên nơi đáy mắt, nỗi uất ức dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn vẫn còn nhớ cái hôm đến công trường cứu viện Tiền Tâm Nhất, Cao Viễn đã gọi điện thoại bảo hắn quay lại, ông ta cũng muốn đi cùng. Tốc độ phản ứng nhanh như vậy, hóa ra người thông báo cho ông ta biết… chính là Triệu Đông Văn.
Cậu ta phát hiện ra vấn đề còn sớm hơn cả Tiền Tâm Nhất, nhưng lại từ chối cuộc gọi hỏi thăm tình hình của anh. Cho tới tận bây giờ Tiền Tâm Nhất vẫn còn nghĩ rằng bởi vì mình quá hổ báo cho nên Triệu Đông Văn nghe phong thanh được chuyện mới đi kiểm tra bản đồ, phát hiện lỗi sai và sợ không dám nói với mình.
Với tính cách của Triệu Đông Văn, nếu như ngay từ đầu phát hiện ra bản vẽ kết cấu mình nén gửi đi không đúng, ắt hẳn không thể nào yên tâm trong một khoảng thời gian dài như vậy.
“Xóa” là cách giải thích vô cùng hợp lý. Cậu ta đã gửi đi bản có kích thước , cũng chính là bản cậu ta gửi trong nhóm thảo luận, sau đó cậu ta lại xóa nó đi. Một là đối phương có thể nhận được bản đúng, hai là để tránh việc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy hai email cùng tên nhưng không cùng thời gian được gửi trong mục “Đã gửi” sẽ mắng cậu ta hơn hai mươi tuổi đầu mà gửi cái email cũng không xong.
Trong lòng Trần Tây An đã nhận định sự thực là “xóa”, vậy thì mấu chốt cuối cùng gây nên sự cố này cũng xuất hiện: Người nào bên tổng thầu đã tải xuống và in bản vẽ thiết kế phiên bản dầm kích thước kia? Tại sao bản email dầm kích thước lại không cánh mà bay?
Ôn Hiểu Như cứ nói cứ nói rồi chợt bật khóc, cô ngồi thụp xuống đất, vùi đầu vào cánh tay khóc dữ dội:
Còn cả Tiền Tâm Nhất của hắn phải gánh vách tất cả chỉ trích và uất ức mà chẳng hề hay biết sự thật tai nạn đó không sai ở anh mà có người cố ý mưu đồ.
Trương Hàng, người đã đẩy Tiền Tâm Nhất rạn xương chính là người đầu tiên xuất hiện trong đầu Trần Tây An. Hắn còn nhớ người bạn học cũ này rất hận Tiền Tâm Nhất.
Bởi vì không ai biết chuyện phía sau, cho nên mặc nhận do viện thiết kế gửi sai bản vẽ, không kiểm tra đối chiếu với hòm thư cá nhân của Trần Thụy Hà. Mặc dù mối quan hệ giữa Trần Thụy Hà và Tiền Tâm Nhất rất tốt, trong cuộc họp quy trách nhiệm hôm ấy cũng cho bọn họ nhiều cơ hội, song anh ta làm việc cho Hách Kiếm Vân, Trần Tây An cũng không hy vọng gì nhiều vào anh ta.
Trần Tây An đút tay vào túi, ánh mắt tức thì trở nên lạnh lùng.
Trần Tây An đút tay vào túi, ánh mắt tức thì trở nên lạnh lùng.
Trước nay Hách Kiếm Vân chỉ hận không thể dùng ánh mắt lóc xương hắn, thứ xảy ra chuyện vừa hay lại là kết cấu, ngày hôm đó ông ta cũng vội vàng tới hiện trường, có lẽ là tới để định tội hắn. Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng hắn đã được Cao Viễn kéo vào dự án tháp lưng ong, chắc hẳn khi ấy ông ta đã thất vọng lắm.
– Ồ, về sớm quá nhỉ.
Bởi vì không ai biết chuyện phía sau, cho nên mặc nhận do viện thiết kế gửi sai bản vẽ, không kiểm tra đối chiếu với hòm thư cá nhân của Trần Thụy Hà. Mặc dù mối quan hệ giữa Trần Thụy Hà và Tiền Tâm Nhất rất tốt, trong cuộc họp quy trách nhiệm hôm ấy cũng cho bọn họ nhiều cơ hội, song anh ta làm việc cho Hách Kiếm Vân, Trần Tây An cũng không hy vọng gì nhiều vào anh ta.
“Em ấy khoan dung hơn mình nhiều”. Trần Tây An thầm nghĩ, sau đó bật cười:
Hắn tự đánh giá mình cũng thuộc dạng người lý trí, nhưng giờ phút này chỉ mới lắp ghép nên hình dáng sự thật trong đầu thôi, cơn lửa giận đã bừng bừng trong tim, nó bốc cháy khiến hắn chỉ muốn gọi ngay báo cảnh sát.
Đó là chuyện của cuối tháng tám, khi ấy tính cách của cậu ta đã nóng nảy hơn rất nhiều, cho nên Ôn Hiểu Như thầm nghĩ, chắc đàn anh biết chuyện gì đó.
Thù cũ lại càng thêm sâu, không cần phải nói tới chuyện khác, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên cái tát Tiền Tâm Nhất đã dành cho mình trong vụ thép góc rơi ở Greenland, sẽ không bao giờ quên người công nhân quấn băng vải toàn thân như một xác ướp với cơ thể sưng tấy, gương mặt biến dạng.
Còn cả Tiền Tâm Nhất của hắn phải gánh vách tất cả chỉ trích và uất ức mà chẳng hề hay biết sự thật tai nạn đó không sai ở anh mà có người cố ý mưu đồ.
Hắn an ủi Ôn Tiểu Như qua loa, trở về hộp đêm cũng không còn lòng dạ nào tìm Vương Nguy nói chuyện nữa. Hắn co mình trong căn phòng tối tăm, sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện dầm mái lấy ánh sáng của căn biệt thự số bị gãy.
Về đến nhà đã là hai giờ đêm, hắn đứng ngây ngẩn trước cửa phòng nhìn bóng đen nằm trên giường, hắn rất rất muốn Tiền Tâm Nhất bước tới ôm lấy hắn. Trái tim hắn đã vật lộn trong câu đố của biệt thự, bây giờ hắn có chút hận đời.
Tiền Tâm Nhất nghe thấy tiếng mở cửa mà không chịu đứng dậy, chỉ trở mình một cái trên giường. Thực ra lúc quay mặt về phía cửa anh cũng chưa mở mắt, có lẽ ánh mắt của Trần Tây An mang theo sức nặng khiến Tiền Tâm Nhất thức giấc. Anh he hé mắt nhìn bóng người đứng bên cửa kim lặng hệt như một pho tượng, miệng lẩm bẩm châm chọc hắn:
– Ồ, về sớm quá nhỉ.
Với tính cách của Triệu Đông Văn, nếu như ngay từ đầu phát hiện ra bản vẽ kết cấu mình nén gửi đi không đúng, ắt hẳn không thể nào yên tâm trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Trần Tây An ừ một tiếng, sau đó vẫn không nhúc nhích. Tiền Tâm Nhất nhận thấy hắn có gì đó không ổn, bảo hắn đi tắm đi, Trần Tây An lại “ừ” một tiếng. Tiền Tâm Nhất quan tâm bật đèn lên, dựa bên giường, híp đôi mắt nhập nhèm ngáp một cái:
– Chưa xõa đủ hả, không muốn ngủ chứ gì?
“Em ấy khoan dung hơn mình nhiều”. Trần Tây An thầm nghĩ, sau đó bật cười:
– Không có em thì không xõa được, chỉ vì một ngày không gặp nên muốn nhìn em thôi.
Tiền Tâm Nhất tắt đèn “tách” một tiếng, khi anh ngủ không thích có ánh sáng:
Kỳ thực Trần Tây An cũng nhìn ra chuyện Triệu Đông Văn chịu sự dày vò của lương tâm, có lương tâm là chuyện tốt, tuy nhiên cậu ta luôn chìm đắm trong tự trách mà không thể thoát ra cũng chẳng phải là cục diện hắn muốn thấy. Ví dụ như nếu Tiền Tâm Nhất hoàn toàn gục ngã vì chuyện ấy, Trần Tây An sẽ cảm thấy anh nghĩ quẩn trong lòng, phải tiến hành giáo dục tư tưởng với anh.
– Tối lửa tắt đèn rồi anh nhìn cái khỉ.
– Là anh à, xin lỗi nhé.– Thực sự do anh ấy xóa email nên mới hại thầy phải nghỉ việc sao? Em… em còn tưởng rằng đó chỉ là lời anh ấy nói khi tức giận mà thôi.Cô tức giận quay đầu nhìn, thì thấy đàn anh họ Trần nghe đồn đã xin nghỉ việc vì bất bình thay Tiền Tâm Nhất. Cô sững sờ định thần lại, vội vàng thả lỏng vẻ mặt không dễ chọc ấy, xin lỗi đồng thời cũng miễn cưỡng cười một tiếng:Hết chương