CHƯƠNG
Đêm khuya yên tĩnh, một tiếng khóc rất nhỏ từ trong sương phòng truyền ra. Trong phòng, Lâm Nam Uyển Nhi hai mắt đỏ bừng nức nở, Lâm Nam Thượng lặng im không nói.
“Cha, nữ nhi vẫn luôn thích hắn. Nhưng hôm nay, hắn không chỉ không cùng nữ nhi nói qua một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái. Nữ nhi chẳng lẽ so ra kém cỏi hơn một tên ngốc tử sao? Tên ngốc tử kia ngoại trừ có diện mạo dễ nhìn một chút, còn lại chẳng có gì đáng giá để hắn phải đối đãi ưu ái như vậy. Cha, nữ nhi biết Uý Thiên vẫn luôn lạnh lùng, ít nói, nhưng hôm nay ngài cũng nhìn thấy, hắn cư nhiên lại tỏ ra quan tâm, chăm sóc tên ngốc tử ấy một cách thái quá như vậy. Tự mình uy cơm uy trà, che chở đầy đủ…… Cho dù tên đó là người thân của hắn, làm như thế cũng vô cùng quá đáng.” Lâm Nam Uyển Nhi càng nói càng thương tâm, anh anh bi thương, lê hoa mang lệ.
Lâm Nam Thượng nghe xong, đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, tiếp theo như cảm thấy có việc gì đó buồn cười nên bật cười rộ lên, Lâm Nam Uyển Nhi ngừng khóc, buồn bực không vui nhìn phụ thân.
“Uyển nhi à, ngươi làm gì phải so đo với một tên ngốc tử?” Lâm Nam Thượng thần sắc tự nhiên nói, “Tên ngốc tử kia mặc dù đáng yêu đến cực điểm, nhưng chung quy vẫn là một tên ngốc, chỉ giống như một tiểu oa nhi năm sáu tuổi. Uý Thiên cho dù thích hắn như thế nào đi nữa cũng không thể cưới hắn làm vợ, nhiều lắm là trở thành đệ đệ thôi. Uý Thiên mặc dù lạnh lùng, gặp phải một ngốc tử, hắn cũng không có thể đối đãi giống như người bình thường, theo cha thấy, Uý Thiên bất quá chỉ xem hắn là một đứa nhỏ thôi. Uyển nhi a, ngươi là nữ nhi của phủ chủ Lâm Nam phủ, là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một nữ tử uyển chuyển hàm xúc, chẳng lẽ lại chịu thất bại bởi một tên ngốc tử sao? Nếu ngươi biểu hiện khoan hồng độ lượng, không chút nào để ý, Uý Thiên nhất định sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa, ” ánh mắt Lâm Nam Thượng đột nhiên trở nên nghiêm khắc, “Bất quá chỉ là một tên Uý Thiên, nếu không phải hắn có cái Bán Nguyệt lâu, bằng thân phận của ngươi, cha căn bản sẽ không đồng ý gả ngươi cho hắn. Nữ nhi của Lâm Nam Thượng ta cũng không thể vì một nam nhân mà khóc sướt mướt như thế.”
Lâm Nam Uyển Nhi lập tức thu hồi lệ, g ngực sau vài cái phập phồng, lại trở thành một nữ tử ôn nhu, nhã nhặn, lịch sự như trước. Lâm Nam Thượng thấy thế vừa lòng, phấn chấn nói sang những chuyện khác.
“Tiểu Chiêu, ta hôm nay dường như cũng nghe được là từ ‘ Lưu ’.” Trâu Ngô bán tín bán nghi nhìn vị hôn thê của mình, hồi tưởng lại chuyện ban sáng.
Thu Chiêu không lấy gì làm khẩn trương, nàng chậm rãi đốt một ít trầm hương, một làn khói trắng mang theo hương khí chậm rãi tràn ra. Trâu Ngô cũng không thúc giục, hắn kiên nhẫn chờ đợi Thu Chiêu giải thích.
“Ngô ca, ta thích Lê muội muội, nếu nàng đã nói mình mang họ Ly, thì nàng chính là họ Ly. Uyển nhi cô nương thích Uý Thiên, nhưng Uý Thiên lại không thích nàng, ngươi là hảo bằng hữu của Uý Thiên, nên chuyện nàng cùng Uý Thiên chúng ta vẫn là kiệm lời một chút thì tốt hơn, ít nhất hiện tại xem ra, Uý Thiên càng thích tiểu thúc thúc của Ly Lê, đừng làm cho chính mình lạc vào cái vòng lẩn quẩn của người ngoài.”
Đem phiến hương khí về phía Trâu Ngô, trên mặt Thu Chiêu là một nụ cười bí hiểm. Trâu Ngô mắt mị lên, tinh quang lưu động, tiếp theo hắn cười nhẹ nói: “Vẫn là Tiểu Chiêu lợi hại, là vi phu không suy nghĩ chu toàn. Xem ra, vi phu ngày thường đã xem thường nương tử a.” Vừa nói tay Trâu Ngô vừa nắm lấy tay Thu Chiêu.
Thu Chiêu mặt đỏ tai hồng ngồi ở trong lòng Trâu Ngô, nói: “Lâm Nam Phủ cùng Bán Nguyệt lâu, ngươi là võ lâm minh chủ, cần phải hiểu rõ, tương lai, đứng về phía ai mới tốt.”
Trâu Ngô giở trò trêu đùa Thu Chiêu, cợt nhả nói: “Hai bên ta đều không thể trêu vào, nương tử liền cùng vi phu trốn ở một bên tránh đầu sóng ngọn gió đi thôi.” Trâu Ngô đem Thu Chiêu phóng tới trên giường, thổi tắt ánh nến, trong lòng còn có chút so đo. Không giống như mong muốn của Trâu Hoàn, hắn không hy vọng Uý Thiên cưới Lâm Nam Uyển Nhi.
Nửa đêm bừng tỉnh, Lưu Thiên Tứ sắc mặt trắng bệch từ trên giường ngồi dậy, nhu dụi mắt, nhìn quanh quất chỗ nằm bên cạnh, lại xốc lên màn xem xét bên ngoài, thần sắc bất an, “Thiên Thiên……” Mơ hồ kêu lên, Lưu Thiên Tứ lắc lắc bước xuống giường.
Ở trong phòng tìm một vòng, không tìm thấy bgười, Lưu Thiên Tứ hoang mang lo sợ mãnh liệt, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, “Thiên Thiên……” Kêu vài tiếng, Uý Thiên cũng chưa xuất hiện, Lưu Thiên Tứ ngồi xổm xuống đất, ôm chặt chính mình, khóc nức nở, “Thiên Thiên……”.
“Tiểu chủ tử?” Nghe được động tĩnh, Trương má má vội vàng bỏ áo khoác từ gian ngoài chạy vào, thấy Lưu Thiên Tứ đang khóc, kinh hoảng thất sắc mà đem Lưu Thiên Tứ nâng dậy, lo lắng hỏi, “Tiểu chủ tử, xảy ra chuyện gì?” Trương má má rất đỗi ngạc nhiên, tiểu chủ tử cho tới bây giờ đều là ngủ say cho đến hừng đông, sao hôm nay đột nhiên lại tỉnh dậy nửa đêm, ngồi xổm trên mặt đất khóc. Phát hiện Lưu Thiên Tứ chỉ phủ một lớp áo mỏng, hài cũng không có mặc, Trương má má vội vàng đem người mang về trên giường.
“Ma ma…… Thiên Thiên…… Đi……” Lưu Thiên Tứ hai mắt ngấn lệ, thanh âm rất thấp, bộ dáng nhẫn nhịn không phát ra tiếng nức nở, nhìn thấy mà ngực Trương má má đau như bị dao cắt.
“Tiểu chủ tử, đừng khóc……” Trương má má lau lệ cho hắn, trấn an, “Thiên Thiên không đi, ma ma đi gọi hắn, tiểu chủ tử, ngài ngàn vạn lần đừng khóc nữa, ma ma lập tức đi gọi hắn.” Đảo mắt nhìn vào một góc tối trong phòng, như ngầm bảo ám vệ xem trọng Lưu Thiên Tứ, Trương má má cũng không đi cửa chính, trực tiếp theo cửa sổ nhảy đi ra ngoài.
“Thiên Thiên……” Quyền ở trên giường, Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn tay chính mình, khắp người bắt đầu nóng lên.
Một bóng người thoắt vào phòng, Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, miệng run run, lại vẫn không khóc thành tiếng. Sau đó bị người kia dùng lực ôm lấy, hắn nắm chặt lấy tay áo người nọ, thân mình bắt đầu phát run.
“Dụ Đầu?” Uý Thiên tiếng nói thay đổi, không còn trầm tĩnh mà vô cùng lo lắng, bất an, “Dụ Đầu, nói cho Thiên Thiên biết, xảy ra chuyện gì?” Ngoại sam của Uý Thiên tùy tiện khoác vội ở trên người, lại phủ dép lê, tóc rối tung, chắc chắn là do vội vàng chạy tới.
“Thiên Thiên…… Không đi……” Lưu Thiên Tứ bắt đầu khóc nức nở nói, nghe được, đôi mày Uý Thiên nhíu lại một cách gay gắt. “Hàn tâm quyết” lúc này bị phá tan, Uý Thiên căn bản không thể khống chế tình cảm chính mình. Đem ngoại bào phủ thêm cho Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên ôm lấy Lưu Thiên Tứ rời đi.
Đem người mang về phòng mình, Uý Thiên đá tung cửa, ôm Lưu Thiên Tứ đặt lên giường. Lưu Thiên Tứ lui sâu vào trong ngực Úy Thiên, càng không ngừng gọi hắn.
“Dụ Đầu, ” Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ôm chặt lấy, khàn khàn hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” Loại cảm giác kinh hồn này làm cho Uý Thiên không khống chế được, hắn siết lấy Lưu Thiên Tứ mạnh đến nỗi có thể làm đau đối phương, nhưng Lưu Thiên Tứ cũng không giãy dụa, chỉ rụt rè giơ lên tay của mình, nao núng nhìn Uý Thiên, “Thiên Thiên……”
Nhìn thấy vẻ bất an của Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên gắt gao cầm tay Lưu Thiên Tứ, hỏi: “Dụ Đầu, gặp ác mộng?” Uý Thiên không có phát hiện, thanh âm của hắn tràn đầy kích động như thế nào.
“Thiên Thiên, không đi, ” Lưu Thiên Tứ uỷ khuất mở miệng, đem tay Uý Thiên kéo đến trước ngực mình, “Thiên Thiên, không đi, tay… tay.”
“Thiên Thiên không đi, Dụ Đầu, Thiên Thiên không đi.” Uý Thiên lại bắt đầu mặc niệm “Hàn tâm quyết”, hắn phải làm cho chính mình tỉnh táo lại, hắn muốn biết Lưu Thiên Tứ rốt cuộc mơ thấy cái gì.
“Thiên Thiên…… Không đi……” Lưu Thiên Tứ vẫn còn hàm lệ, trên mặt đỏ ửng một cách không bình thường, thanh âm như lạc hẳn đi, “Không đi, Thiên Thiên……Tay……Không để, không đi.” Hai mắt đẫm lệ, Lưu Thiên Tứ chống đỡ hết nổi ngã vào trong lòng ngực Uý Thiên, nắm lấy tay Uý Thiên, thật chặt, giống như đã dùng toàn thân khí lực.
“Dụ Đầu, Thiên Thiên không đi…… Thiên Thiên sẽ luôn ở bên cạnh Dụ Đầu.” Điều chỉnh lại tư thế, làm cho Lưu Thiên Tứ có thể dễ dàng dựa sát vào người hắn, Uý Thiên ám ách nói. Cơ thể ấm nóng cùng mùi hương thoang thoảng xông vào mũi làm cho Uý Thiên nhắm mắt, lại một lần nữa ngâm nga “Hàn tâm quyết”, tấm màn phía sau bị kiếm khí trên người Uý Thiên tản ra làm cho dập nát.
Khóc nhiều hơn nữa bị cảm lạnh, Lưu Thiên Tứ bị bệnh, ngủ dậy, hắn sốt cao vẫn không thuyên giảm. Nhưng Lưu Thiên Tứ cũng không tỏ vẻ mệt mỏi, mở to mắt nhìn thấy Uý Thiên, lại vội vàng nhìn xem tay chính mình, thấy tay vẫn bị Uý Thiên gắt gao nắm lấy, Lưu Thiên Tứ nhẹ giọng cười rộ lên, vội vàng đem tay Uý Thiên lâu vào trong lòng ngực, tay kia ép chặt phía trên, sợ Uý Thiên rút tay về chạy trốn.
“Tiểu thúc thúc……” Lưu Ly ánh mắt phiếm hồng, không ngừng lấy tay áo sát nước mắt trên mặt. Nàng sợ nhất là Tiểu Hoàng Thúc bị bệnh.
“Ly nhi, không khóc.” Lưu Thiên Tứ trái lại an ủi Lưu Ly, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng căn bản nhìn không ra một chút khổ sở nào vì sinh bệnh.
“Tiểu thúc thúc, có phải hắn khi dễ ngươi hay không? Ngươi nói cho Ly nhi biết, Ly nhi sẽ giáo huấn hắn.” Lưu Ly chỉ vào Uý Thiên, ánh mắt trợn lên, nếu Lưu Thiên Tứ gật đầu, ngay lập tức trên người Uý Thiên sẽ bị thủng nhiều lỗ.
Lưu Thiên Tứ lắc đầu, cũng nhìn về phía Uý Thiên, nhìn Uý Thiên một cách chăm chú, Lưu Thiên Tứ cười liền hơn vài phần thỏa mãn.”Ly nhi, không giận.” Chưa quên an ủi chất nữ (cháu gái) còn đang tức giận.
Lưu Ly thấy Lưu Thiên Tứ bao che Uý Thiên như thế, tức giận đến dậm mạnh hai chân, làm cho sàn nhà vang lên tiếng kêu “thùng thùng”. Lưu Thiên Tứ không cười, muốn bước xuống, bị người nhẹ nhàng kéo trở về. Lưu Thiên Tứ bị Uý Thiên giữ chặt không sao đứng dậy được, bắt đầu thổi khí, “Ly nhi, không giận, đau…… Vù vù……”
Lưu Ly càng không ngừng dậm chân, “Oa” một cái bật khóc. Thấy nàng càng dùng sức, Lưu Thiên Tứ sợ nàng đau, liền thổi thổi cho nàng, cho nên mới như thế “vù vù”. Điều này làm cho Lưu Ly rốt cuộc nhịn không được càng khóc lớn hơn, vừa đau lòng vừa lo lắng, rồi lại vô vàn cảm động. Lưu Ly cảm thấy hối hận vì lúc trước đã phái người truyền tin cho Lưu Thiên Tứ, nói cho hắn biết nàng đi bước chân vào giang hồ. Ly Thương cũng hơi mất bình tĩnh, đánh cái thủ thế liều mạng an ủi Lưu Ly, Lưu Ly nhào vào trong lòng ngực đại ca phát tiết.
“Đi ra ngoài.” Uý Thiên hờ hững mở miệng, ngữ khí mặc dù không chút biến hóa, nhưng hai mắt nhìn Lưu Ly như băng đàm tuyết vực. Ly Thương ôm lấy Lưu Ly, đôi mắt cũng lạnh như băng nhìn Uý Thiên. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng không thôi của Lưu Thiên Tứ, liền kéo Lưu Ly đi ra ngoài. Trương má má cái gì cũng chưa nói, nàng đem thuốc của Lưu Thiên Tứ đưa cho Uý Thiên xong, cũng rời phòng, không quên đóng cửa lại.
“Thiên Thiên…… Ly nhi……” Lưu Thiên Tứ nhìn về phía cửa, không biết Ly nhi tại sao lại khóc.
“Dụ Đầu, Ly nhi không có việc gì, nàng chính là lo lắng Dụ Đầu.” Hàn khí trên người bỗng chốc không còn, Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ôm vào trong lòng ngực chính mình, lấy chén thuốc, “Dụ Đầu, mau uống thuốc.”
“Đắng.” Lưu Thiên Tứ né tránh, dúi đầu vào trong lòng ngực Uý Thiên, mặt nhăn mày nhíu, cự tuyệt uống thuốc. Uý Thiên một tay bị Lưu Thiên Tứ nắm, một tay cầm chén thuốc, nên không còn tay nào để đem đầu Lưu Thiên Tứ chuyển ra ngoài. Lưu Thiên Tứ dán tại trên người Úy Thiên, kiên quyết không uống thuốc.
Uý Thiên uống thử một ngụm, quả thật là rất đắng, buông bát xuống. Đặt tay lên trán Lưu Thiên Tứ, mặc dù vẫn còn nóng, nhưng đã bớt rất nhiều, Uý Thiên cũng không khuyên Lưu Thiên Tứ uống thuốc nữa. Lấy tấm chăn bao lấy Lưu Thiên Tứ, hỏi: “Dụ Đầu, tối hôm qua mơ thấy cái gì?” Thấy phản ứng của Lưu Thiên Tứ, hắn khẳng định Lưu Thiên Tứ mơ thấy ác mộng, hơn nữa trong mộng, hắn chính là người làm Lưu Thiên Tứ thương tâm.
Lưu Thiên Tứ đột nhiên giật mình, rồi mới siết chặt lấy tay Uý Thiên, “Thiên Thiên, đi…… Không cần tay…… Dụ Đầu……” Trong thanh âm còn bao hàm vài phần kinh hoảng của đêm qua.
Uý Thiên cẩn thận nghiền ngẫm, ánh mắt dần dần mê ly.
“Dụ Đầu…… Mộng Thiên Thiên đi rồi?”
“Ân.”
“Mộng…… Thiên Thiên không cần tay Dụ Đầu nữa?”
“Ân.”
“Mộng…… Thiên Thiên…… Không thấy?”
“Ân.”
Uý Thiên hỏi một câu, Lưu Thiên Tứ càng rút sâu vào trong lòng ngực Úy Thiên, đôi tay vẫn nắm lấy tay Uý Thiên toát ra mồ hôi lạnh, Lưu Thiên Tứ đem cánh tay Uý Thiên giữ chặt trước ngực như một bảo bối. Ác mộng đêm qua làm cho hắn sợ hãi.
Uý Thiên vén lên mấy sợi tóc loà xoà của Lưu Thiên Tứ, cái cổ trắng nõn ánh vào mi mắt, bởi vì đang bị nóng mà hơi hơi phiếm hồng. Uý Thiên sờ lên, mềm mại giống trẻ mới sinh, Lưu Thiên Tứ lui lui cổ, lại không ngăn cản, chỉ lặng lẽ chôn ở trong lòng ngực Uý Thiên. Uý Thiên nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ, cúi đầu, nghe thấy hương thơm từ người Lưu Thiên Tứ thoảng ra: “Dụ Đầu…… Sau này ngươi tỉnh lại, không lo là nhìn không thấy Thiên Thiên.”
Sau ba tháng nữa, Lưu Thiên Tứ sẽ trở về. Uý Thiên không biết vào ngày đó, hắn có còn cơ hội gặp lại Lưu Thiên Tứ chăng. Mỗi một ngày qua đi, Uý Thiên lại càng luyến tiếc buông Lưu Thiên Tứ ra, hắn không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, tình cảm đối với Lưu Thiên Tứ làm cho Uý Thiên mờ mịt, đối Uý Thiên mà nói, Lưu Thiên Tứ chính là một đứa nhỏ, phi thường tín nhiệm hắn, cũng phi thường ỷ lại hắn.
“Thiên Thiên……” Trong lúc ngủ mơ, Lưu Thiên Tứ kêu nhỏ, một cái gì đó thô ráp khe khẽ chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của hắn, Lưu Thiên Tứ há mồm giữ lấy, thỏa mãn mút vào. Có một người, lại bị hành động đó của Lưu Thiên Tứ mà nảy lên một cảm giác khác lạ không ngờ.