Kiếp Duyên

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Tin Lưu Thiên Tứ không khoẻ một khắc truyền ra, trong hoàng cung nhân mã đã tức tốc chạy đến. Bạch Tang Vận tiến nội thất, sau khi nghe thấy thanh âm khổ sở của Lưu Thiên Tứ, bước nhanh đến bên giường, cởi giày thượng giường.

“Phụ thân…” Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng kêu, trong thanh âm mang theo cố nén khó chịu. Hắn thật ngoan, không khóc.

“Dụ Đầu, ngoan, không sợ, có phải rất đau hay không?” Ngồi ở một bên giường, Bạch Tang Vận sờ sờ trán đứa con đổ mồ hôi hỏi.

“Không đau không đau.” Lưu Thiên Tứ lắc đầu, nhưng nắm lấy tay UÝ Thiên siết càng chặt, “Ngoan, Dụ Đầu ngoan.”

“Dụ Đầu, không cần nhịn, đau liền khóc, Thiên Thiên sẽ bồi ngươi.” Thanh âm Uý Thiên bắt đầu phát run, bộ dáng Lưu Thiên Tứ nhẫn không khóc, lại làm cho y khó chịu muốn khóc.

“Dụ Đầu tối ngoan, Dụ Đầu tối dũng cảm, Dụ Đầu cứ khóc đi, không sợ. Cục cưng muốn đi ra, Dụ Đầu phải làm phụ thân.” Cùng Bạch Tang Vận một trước một sau đi vào, Lưu Tích Tứ đau lòng không thôi ngồi ở bên giường nói, Bạch Hãn Triệt lại đau lòng hốc mắt ướt át, chuẩn bị giúp Ngũ Mặc đỡ đẻ.

“Cục cưng…” Vừa nghe cục cưng phải đi ra, Lưu Thiên Tứ khẽ cười cười, lập tức lại dậy lên cơn đau, nhưng vẫn cố chấp không khóc, “Cục cưng, cục cưng, Thiên Thiên.”

“Dụ Đầu… Dụ Đầu…” Uý Thiên cố gắng làm cho chính mình nhịn xuống, bằng không sẽ ảnh hưởng đến Lưu Thiên Tứ, nhưng Dụ Đầu của y đang chịu khổ, y lại không cách nào thay thế, loại khổ sở này làm cho y không thở nổi.

Lưu Thiên Tứ hiện tại chính là đau bụng trước khi sinh, hậu huyệt vẫn như cũ nhắm chặt không có dấu hiệu mở ra, chỉ có đợi cho thời điểm hậu huyệt bắt đầu phồng lên mới có thể hạ đao, lúc này chỉ là nhau thai vỡ tan, nước ối đi ra mà thôi, đến lúc sinh sản ít nhất phải lâu một ngày, nghĩ đến tiểu Dụ Đầu bọn họ nâng niu trên tay phải trải qua đau đớn như vậy, từ trong sóng to gió lớn đi tới Bạch Tang Vận đều nhịn không được trong lòng chua xót, huống chi là Uý Thiên yêu Lưu Thiên Tứ hơn cả sinh mạng mình.

“Không vội, không vội.” Lưu Thiên Tứ trát trát nhãn tình, liếm liếm miệng, nắm chặt tay Uý Thiên, “Ngoan, cục cưng ngoan, không đau, không đau.” Cục cưng cùng chính mình giống nhau đều ngoan, sẽ không đau. Tuy rằng hiện tại có chút đau, nhưng cục cưng sẽ lập tức ngoan.

Gian ngoài mọi người chờ đợi, nghe thấy Lưu Thiên Tứ nói chuyện trong nội gian, đôi mắt ai nấy đều ẩm ướt, cũng không quản thích hợp hay không thích hợp, ngoại trừ mấy đứa nhỏ tiểu bối ra, thái thượng hoàng Lưu Hoài Diệp, Khuyết Vương Lam Khuyết Dương, Hoàng Thượng Lưu Vận Tranh cùng Vanh thân vương Lam Vận Vanh tất cả đều vào nội thất, muốn bồi ở bên cạnh Lưu Thiên Tứ, không cho hắn sợ hãi.

“Dụ Đầu, phụ hoàng ở đây, Dụ Đầu không sợ. Rất nhanh sẽ không đau, Dụ Đầu khóc đi ra, không xấu hổ.” Không đành lòng thấy Lưu Thiên Tứ nhẫn nhịn, Lưu Hoài Diệp hống đứa con, tiểu nhi tử nhẫn nại làm cho hắn thấy lo lắng.

“Không đau không đau.” Lưu Thiên Tứ lại cố chấp lắc đầu, chính là ngẫu nhiên rơi vài giọt lệ, vẫn nhẫn không khóc, “Thiên Thiên, phụ thân… Phụ hoàng… Phụ vương…” Lưu Thiên Tứ đem người trong phòng có thể kêu toàn bộ kêu một lần, cuối cùng nói, “Ngoan, Dụ Đầu ngoan.”

“Dụ Đầu, ngươi cùng cục cưng tối ngoan…” Uý Thiên còn muốn nói gì đó phía sau, lại nói không được nữa, hôn tay Lưu Thiên Tứ, y ở trong lòng khẩn cầu ông trời, không cần tra tấn bảo bối của y.

Lưu Thiên Tứ khụt khịt cái mũi, ngẫu nhiên hừ hai tiếng, không hảm cũng không kêu, thẳng nói: “Ngoan, cục cưng, ngoan, Dụ Đầu, ngoan.” Nghe thế mọi người càng vạn phần đau lòng cùng khó chịu. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng liên tục hống hắn, lệ trong mắt hai người cũng là nhịn không được phải rơi xuống. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Vận Vanh vừa khẩn trương lại vừa đau lòng, dặn Ngũ Mặc giúp Lưu Thiên Tứ dùng dược, bọn họ thật sự không thể chịu đựng được đứa con bộ dáng khổ sở.

“Không khóc không khóc…” Trong đau đớn Lưu Thiên Tứ thấy ca ca cùng các phụ thân thương tâm, không quên thổi khí, hai tay nắm chặt Uý Thiên, mang theo khóc nức nở nói, “Thiên Thiên, thổi thổi.”

Uý Thiên đối bụng Lưu Thiên Tứ thổi khí, muốn đem đau thổi đi: “Dụ Đầu, nói cho Thiên Thiên biết, có phải rất đau hay không?”

“Không đau, không đau, ngoan.” Hai mắt Lưu Thiên Tứ mở thật to, bên trong tất cả đều là nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận trở nên trắng bệch, mồ hôi lộng thấp cái trán cùng quần áo của hắn, hắn chờ cục cưng biến ngoan, mặt chôn ở trong ngực Uý Thiên, tìm kiếm sủng ái cùng an ủi.

Lúc này, dưới hạ thân Lưu Thiên Tứ bắt đầu xuất hiện máu loãng, so với mong muốn còn nhanh hơn, Ngũ Mặc xem xét hậu huyệt hắn, phát hiện đã muốn bắt đầu phồng lên, lập tức nói: “Mau, đứa nhỏ sắp đi ra. Hãn triệt, bả đao cho ta; đại ca, ngươi che ánh mắt Dụ Đầu lại; Uý Thiên, ngươi ôm chặt Dụ Đầu, đừng cho hắn giãy dụa.” Ngũ Mặc cũng là vạn phần khẩn trương, Lưu Thiên Tứ dù sao bất đồng với người bên ngoài, đau đớn khi bị dùng đao có thể khiến cho hắn kinh hoảng, đến lúc đó không chỉ có đứa nhỏ, ngay cả Lưu Thiên Tứ đều có nguy hiểm. Ngũ Mặc dùng một lượng nhỏ thuốc tê làm giảm bớt đau đớn ở hạ thân cho Lưu Thiên Tứ, từ trong tay Bạch Hãn Triệt tiếp nhận đao, chờ thời điểm nơi đó của hắn phồng lên nhiều hơn mới xuống tay.

Qua ước chừng một khắc, hậu huyệt Lưu Thiên Tứ càng ngày càng trướng, máu loãng cũng càng ngày càng nhiều, Ngũ Mặc biết là lúc. Hít sâu mấy hơi, sau khi làm cho Bạch Hãn Triệt cột chắc Lưu Thiên Tứ, hắn lấy lưỡi dao, đối hậu huyệt Lưu Thiên Tứ, nhưng làm sao cũng không hạ thủ được.

Uý Thiên thấy hốc mắt như muốn nứt ra, y ôm chặt Lưu Thiên Tứ, cả người phát run, môi trở nên xanh tím.

Bị phụ thân che lấy hai mắt, Lưu Thiên Tứ nhìn không thấy bộ dáng Uý Thiên, nhưng lại cảm giác được y đang bất an, nức nở nói: “Thiên Thiên… Không vội không vội… Ngoan, Dụ Đầu ngoan.” Hắn rất ngoan, không có khóc giống như Ly nhi. Chính là cục cưng hôm nay rất không ngoan, làm cho hắn đau quá.

“Thiên Thiên không vội, Dụ Đầu, không nói lời nào, đau liền cắn Thiên Thiên.” Thanh âm Uý Thiên cũng có chút nghẹn ngào, y lấy ngón tay vói vào miệng Lưu Thiên Tứ, sợ hắn đau quá mà cắn phải lưỡi chính mình, thề sau này tuyệt không làm cho Dụ Đầu của y lại chịu loại thống khổ này.

Lưu Thiên Tứ nhịn không được hừ lên, Ngũ Mặc khẽ cắn môi, nhắm ngay hậu huyệt Lưu Thiên Tứ.

“Ngũ Mặc!” Thấy Ngũ Mặc sắp hạ đao, Bạch Tang Vận vội vàng mở miệng, ngực hắn bắt đầu đau đớn, “Cấp Dụ Đầu dùng dược đi, ta sợ nó chịu không nổi.” Tuy nói dùng dược sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nhưng Dụ Đầu sẽ bớt đau. Nhìn Dụ Đầu cố nén đau đớn, hắn chịu không nổi.

” Ngũ Mặc, hãy cho Dụ Đầu dùng dược.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nói thẳng.

“Nhị thúc, cấp Dụ Đầu dùng dược đi, bằng không Dụ Đầu sẽ đau, sẽ sợ.” Bạch Hãn Triệt mềm nhẹ xoa xoa bụng Lưu Thiên Tứ, khẩn cầu nói, Lưu Thiên Tứ không chỉ là đệ đệ của hắn, cũng giống như là đứa nhỏ của hắn. Nhìn Lưu Thiên Tứ nhu thuận mà dũng cảm như thế, Bạch Hãn Triệt nghe tim đau nhói.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chuyển qua thân, Lưu Tích Tứ che hai mắt không dám nhìn, miệng nói: “Nhị thúc, ngươi liền cấp Dụ Đầu dùng dược đi, sẽ không thương đến Dụ Đầu cùng đứa nhỏ đâu.”

“Nhị thúc công, đừng cho Tiểu Hoàng Thúc chịu khổ, cho hắn dùng dược đi.” Lưu Ly ở bên cửa phòng trong khóc kêu lên, Lưu Thao âm lãnh đứng ở bên cạnh nàng, xuyên thấu qua bình phong nhìn hết thảy diễn biến phòng trong, hai đấm nắm chặt.

Ngũ Mặc gật gật đầu, hắn làm sao đành lòng thấy đứa cháu hắn thích nhất chịu khổ, làm cho Bạch Hãn Triệt lấy đến mê dược, Ngũ Mặc rất nhanh xứng hảo, đứa cháu này của hắn cùng những người khác bất đồng, cho nên càng làm cho hắn lo lắng.

Lưu Thiên Tứ nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì, hắn ở trong ngực Uý Thiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chớ sợ chớ sợ, ngoan, ngoan.” Kịch liệt đau đớn làm cho huyết sắc trên mặt Lưu Thiên Tứ hoàn toàn biến mất, hắn lại tin tưởng vững chắc cục cưng của hắn sẽ lập tức ngoan. Cảm thấy cái gì đó theo hậu huyệt chính mình đi ra, Lưu Thiên Tứ dùng sức dùng sức.

“Thiên Thiên!”

Kịch liệt đau đớn làm cho Lưu Thiên Tứ quát to một tiếng, rồi khi mọi người đang khiếp vía, hắn khó hiểu trừng mắt nhìn, khóc vài tiếng, hôn mê bất tỉnh.

“Dụ Đầu!” Uý Thiên cũng gào lên, phun ra một bụm huyết, cũng hôn mê bất tỉnh theo.

“Oa…!” Không để cho mọi người có nhiều cơ hội phản ứng, giữa hai chân Lưu Thiên Tứ đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Ngũ Mặc trên tay cầm đao, nhìn đứa nhỏ tự hành theo hậu huyệt Lưu Thiên Tứ đi ra, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.”Đại ca… Đứa nhỏ… Chính mình đi ra.”

“Oa oa…” Tiểu oa nhi cả người là huyết múa may hai cánh tay nhỏ thịt thịt nói cho mọi người biết nó tự đi ra. Mọi người bừng tỉnh vội vàng ba chân bốn cẳng đem nó ôm lấy, rửa sạch cho nó, giống như là lần đầu tiên mới gặp trẻ sơ sinh, ai nấy đều có vẻ dị thường bối rối.

Bạch Tang Vận yêu thương ôm lấy đứa nhỏ tẩy thân cho nó, cao hứng nói: “Thật sự là một búp bê ngoan, thật giống như Dụ Đầu.” Từ lúc Lưu Thiên Tứ bắt đầu đau bụng đến khi đứa nhỏ sinh ra không đến nửa canh giờ, đây là điều mà Bạch Tang Vận tới nay chưa từng nhìn thấy qua trong cung, cục cưng do Lưu Thiên Tứ sinh ra nhất định sẽ giống như phụ thân của nó, vừa ngoan vừa nộn nộn.

Trên giường, Lưu Thiên Tứ đã được thay đổi sạch sẽ, nằm trong ngực Uý Thiên hôn mê bất tỉnh nhưng vẻ mặt lại tràn ngập ý cười. Mà Uý Thiên ngược lại, chau mày, mồ hôi lạnh ứa ra, hai tay siết chặt Lưu Thiên Tứ trong vô ý thức đều là dùng hết toàn lực. Y nghe không được tiếng khóc trẻ con, trong mộng y chỉ nhớ rõ trước khi Lưu Thiên Tứ ngất đã thét lên một tiếng “Thiên Thiên” dị thường đau đớn.

Tối vui vẻ chính là Ngũ Mặc, không cần cấp tiểu cháu động đao làm cho hắn thật nhẹ nhàng thở ra. Kiểm tra qua hậu huyệt Lưu Thiên Tứ, mặc dù có nứt ra thương, nhưng so với động đao nhẹ hơn nhiều lắm, càng nhiều chính là kinh ngạc: “Xem ra ngay cả ông trời cũng đau lòng Tiểu Tứ Nhi, không đành lòng thấy hắn chịu tội. Thật sự là một cục cưng ngoan, khó trách Dụ Đầu ngày ngày đều nói cục cưng rất ngoan.”

“Chạy nhanh phái người gọi Hoài Uyên lại đây, hắn sợ nhìn thấy Tiểu Tứ Nhi chịu khổ đã tránh ở Cảnh Dương Cung.” Lưu Hoài Diệp kích động nhìn tiểu tôn tử của hắn, Bạch Tang Vận ôm tôn tử không muốn buông, cùng Dụ Đầu giống nhau khi sinh ra rất đỗi đáng yêu. Tất cả mọi người vây quanh bên cạnh đứa trẻ mới sinh, đã quên bên ngoài có người đang lo lắng chờ đợi.

Khi tiếng khóc của đứa bé truyền ra, Lưu Thao liền nhịn không được. Xuyên thấu qua bình phong mơ hồ nhìn thấy Hoàng gia gia đang mặc quần áo vào cho đứa bé, thấy người ở bên trong đã quên bọn họ, hắn không chờ thông báo, trực tiếp đi vào.

“Hoàng gia gia, Tiểu Hoàng Thúc như thế nào rồi? Đứa nhỏ là nam hay là nữ?” Lưu Thao lo âu không thể so với người khác ít hơn, mà khi hắn đi đến trước mặt Hoàng gia gia Bạch Tang Vận, nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực Hoàng gia gia, hắn sửng sốt, tiểu oa nhi nho nhỏ, không lớn lại thịt hồ hồ, là tiểu biểu đệ ( muội ) mới sinh của hắn đây sao?

Bạch Hãn Triệt khó có dịp nhìn thấy biểu tình ngốc lăng của đứa con, cười nói: “Thao nhi, Tiểu Hoàng Thúc sinh cho con một đệ đệ, con không phải nói sẽ đặt tên cho đứa bé sao? Đã nghĩ ra được chưa?”

“Bảo nhi.” Lưu Thao nghĩ ra hay chưa nghĩ ra cũng không tự giác mở miệng, hắn từng suy nghĩ ra mười mấy cái tên, nhưng giờ phút này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến mỗi cái tên này, thân thủ từ trong tay Hoàng gia gia ôm qua đứa bé non mềm, nho nhỏ, Lưu Thao không nhịn được thản nhiên cười rộ lên, “Đã kêu Bảo nhi, vô luận là họ Lưu hay là họ Uý.”

“Hoàng gia gia, ta cũng tiến vào.” Thấy Lưu Thao đi vào không có việc gì, Lưu Ly chạy vội tiến vào, khẩn cấp đến bên cạnh Lưu Thao, khi nàng nhìn thấy tiểu búp bê trong ngực Lưu Thao, liền kêu lên, “A a! Tiểu Hoàng Thúc thật là đáng ganh tỵ a!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của búp bê trong ngực mới vừa ngủ đột nhiên cau lại, hiển nhiên bị tỷ tỷ của nó làm phiền, mở to mắt chớp chớp, cùng phụ thân tương tự chính là màu đen lộc trong mắt phiếm ra nước mắt, hàm thượng ngón tay Lưu Thao mới vừa đụng đến miệng nó, mút vào vài cái, sau khi hư hử nho nhỏ vài tiếng, lại nhắm mắt, trong mũi thầm thì vang lên tiếng ngáy ngủ.

Lưu Ly che miệng lại, nhìn không chuyển mắt tiểu búp bê, tại chỗ nhảy dựng lên, Tiểu Hoàng Thúc sao có thể sinh ra một búp bê đáng yêu như thế, nàng muốn cùng với Tiểu Hoàng Thúc đổi cục cưng. Cắn miệng sợ chính mình nhịn không được lại kêu lên sảo đến cục cưng, Lưu Ly thân thủ chém giết.

Lưu Thao tay mắt lanh lẹ quay người lại, tránh thoát tay của Lưu Ly, ôm đứa nhỏ ngồi vào ghế, một bộ tuyệt không đem đứa nhỏ giao cho người khác.

“Hoàng gia gia! Ngươi xem Thao ca ca kìa.” Lưu Ly bất mãn hô, nàng cũng muốn ôm mà.

Bạch Hãn Triệt đau đầu nhìn con trai: “Thao nhi, đem Bảo nhi buông, nó mới sinh ra không thể ôm mãi như vậy.”

“Bảo nhi ngủ, chờ nó tỉnh lại ta sẽ đặt nó xuống.” Lưu Thao nhìn chăm chú tiểu oa nhi đang ngậm ngón trỏ của hắn, đầu không nâng lên trả lời, ngay cả thói quen thích ăn ngón tay đều giống như Tiểu Hoàng Thúc. Từ ngày Tiểu hoàng thúc có thai hắn liền một mực chờ mong đứa nhỏ, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy, đứa bé liền bắt được tâm hắn rồi. Đứa bé này không chỉ là con của Tiểu hoàng thúc, cũng là con của hắn.

Lưu Thao đối đứa nhỏ yêu thích đều được Bạch Tang Vận xem ở trong mắt, làm cho hắn có mặt khác ý tưởng, hắn kéo cháu gái đang bất mãn hướng ra phía ngoài, trấn an nói: “Ly nhi, chắc Doanh nhi đã tỉnh, Hoàng gia gia cùng ngươi đến đó đem nó ôm lại đây, làm cho nó nhìn nhìn Tiểu Hoàng Thúc của nó.”

“Hoàng gia gia, người ta cũng muốn ôm mà.” Lưu Ly oán hận dậm chân, Tiểu Hoàng Thúc hơi quá đáng, sao có thể sinh ra búp bê đáng yêu như thế. Không nói đến khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt nộn nộn kia, liền ngay cả cặp mắt kia so với Tiểu Hoàng Thúc càng hoàn hảo, lông mi thật dài gấp khúc, cái mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, ngoại trừ lông mi là giống với Uý Thiên ra, quả thực là giống Tiểu Hoàng Thúc như in, nàng thích nhất Tiểu Hoàng Thúc, hiện giờ có một búp bê cùng Tiểu Hoàng Thúc giống nhau, nàng thật muốn đem nó đoạt lấy, càng muốn tiểu búp bê kia, Lưu Ly càng không ngừng ở trong lòng nén giận Tiểu Hoàng Thúc.

“Ha hả, Ly nhi là tỷ tỷ của Bảo nhi, sau này còn nhiều cơ hội ôm nó.” Bạch Tang Vận giờ phút này trong lòng tràn đầy phiền não ngọt ngào, tiểu oa nhi này giống như phụ thân trở thành bảo bối của hoàng thất, bị người đoạt đến cướp đi, nghĩ đến đứa con mới trước đây luôn bị Vận Tranh bọn họ đoạt lấy mà ôm đi, Bạch Tang Vận bắt đầu lo lắng tôn tử này của hắn, “Ly nhi, Doanh nhi cùng Bảo nhi đều là bảo bối của Hoàng gia gia, cũng không thể làm cho Doanh nhi trưởng thành nói ngươi bất công.”

Bị Hoàng gia gia nhéo nhéo cái mũi, Lưu Ly tâm tình tốt hơn nhiều lắm. Túm qua đại ca ở phía sau nàng, Lưu Ly trộm cười rộ lên: “Đại ca, ngươi nói chúng ta và Doanh nhi cùng Thao ca ca tranh đoạt Bảo nhi được không. Thao ca ca xấu xa, khi dễ Ly nhi.” Trong nội tâm, Lưu Ly đối biểu hiện của Lưu Thao vừa khiếp sợ cũng vừa cao hứng. Sau khi Tiểu Hoàng Thúc cùng Uý Thiên một chỗ, Lưu Thao rõ ràng so với trước đây lạnh nhạt hơn, hiện tại có một người có thể làm cho hắn vướng bận, làm cho hắn lộ ra một chút tình tự chân chính, Lưu Ly so với bất luận kẻ nào càng cao hứng. Bất quá, cao hứng thì cao hứng, nhưng vẫn muốn đoạt tiểu oa nhi kia, nếu không, sẽ không thú vị.

“Ngươi a, đã là nương rồi đó.” Bạch Tang Vận cười. Hắn có một chắt gái bảo bối còn không nói, hiện tại lại có một tôn tử làm cho hắn không bỏ xuống được, hắn hy vọng chính mình có thể sống lâu vài năm, chờ xem tiểu Dụ Đầu này lớn lên. Bạch Tang Vận trong lòng ẩn ẩn lo lắng, đứa con là si nhân, không biết tôn tử có thể chịu ảnh hưởng hay không, nhưng lập tức, hắn lại phóng khoáng tâm, vô luận có ảnh hưởng hay không, nó cũng sẽ là đứa bé “Thất tinh tích hồng” giống như phụ thân, sẽ có hạnh phúc mỉm cười với nó.

Trong “Hồng phòng tử”, Lưu Thao ôm tiểu búp bê không buông tay, mặc kệ Hoàng gia gia, phụ thân muốn hắn giao đứa bé ra hắn cũng không chịu. Bọn cung nữ thái giám tất cả đều che miệng ở một bên cười trộm, thái tử gia như vậy là bọn họ chưa bao giờ gặp qua. Chỉ thấy một đám người vây quanh ở bên cạnh Lưu Thao cùng hắn nựng nịu giành ẵm đứa nhỏ, Lưu Thao thì sao, chỉ một câu nhất quán nói: “Chờ Bảo nhi tỉnh ngủ.” Mà phụ thân chính quy của đứa nhỏ ── Lưu Thiên Tứ cùng Uý Thiên, một người đang ngọt ngào ngủ, một người sầu sầu hôn mê, không biết sau khi bọn họ tỉnh lại, cuộc đoạt tử chi tranh này sẽ trình diễn đến độ cao như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio