CHƯƠNG
“Ân……” Đô đô miệng, Lưu Thiên Tứ vẻ mặt phiền não ôm lấy đầu chính mình. Đi ra như thế nhiều ngày, hắn còn không có tìm được giang hồ, “Giang hồ…… Ly nhi……” Ly nhi có thể tìm được giang hồ, vì sao hắn tìm không đến.
“Tiểu tổ tông, nói cho ma ma, xảy ra chuyện gì?” Thấy Lưu Thiên Tứ lại bắt đầu không ăn cơm, Trương má má gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Giang hồ……” Lưu Thiên Tứ trong lòng thấy buồn bực…, nên cự tuyệt ăn cơm, hắn nhất định phải tìm được giang hồ!
“Tiểu tổ tông của ta a, ngài hiện tại đã muốn ở giang hồ rồi.” Trương má má đúng là nan giải, nàng võ công mặc dù cao, nhưng dù sao đều một mực trong cung, nào biết đâu giang hồ chính là bộ dáng ra sao, nàng cứ nghĩ rằng, bồi tiểu tổ tông đi ra bất quá chính là giải sầu, không nghĩ tới tiểu tổ tông lại thật sự muốn tìm cái gì đó “giang hồ” a.
“Không có!” Lưu Thiên Tứ dị thường khẳng định nói, cái miệng anh đào nhỏ nhắn dẫu lên, làm cho người bên cạnh hận không thể cắn một ngụm.
“Nghe nói đại hội võ lâm lần này Úy Thiên lại không tham dự……”
“Úy Thiên là người ra sao còn phải nói, trên giang hồ ai không sợ ‘ hàn kiếm ’ của hắn, nghe nói lúc trước Trâu Ngô còn chưa đương võ lâm minh chủ đã từng tìm Úy Thiên luận võ, nếu hắn không phải là hảo bằng hữu của Úy Thiên, chỉ sợ sớm đã thấy diêm vương rồi, ngươi nói nếu Úy Thiên ra mặt, hiện giờ võ lâm minh chủ còn chưa biết chừng là ai đâu.”
“Nói đến ‘ hàn kiếm ’ của Úy Thiên, thật sự là lợi hại, ‘ khí như kiếm, kiếm nhập khí ’, kia chính là kiếm của Úy Thiên. Nói gì thì nói, y hiện giờ là lâu chủ của Bán Nguyệt lâu địa vị lừng lẫy trên giang hồ, Úy Thiên chướng mắt đại hội võ lâm nho nhỏ này, cũng không có gì đáng kinh ngạc a.”
“Lai lịch của Úy Thiên từ trước đến nay đều quá mức thần bí, mười năm trước đột nhiên xuất hiện, cũng không biết hắn với ai học được võ công phi thường lợi hại…… Ai, nếu ta có thể có được trong tay ‘ hàn kiếm ’, nhất định phải ở trên giang hồ hảo hảo uy phong một phen.”
“Thôi đi ngươi, ngươi nói ngốc nghếch gì đấy, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Dưới lầu mọi người tán gẫu về “Hàn kiếm”, tán gẫu về Úy Thiên, tán gẫu về giang hồ, tán gẫu về võ lâm…… Không nhìn thấy trên lầu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu, ánh mắt từ tròn tròn thái dương biến thành loan loan ánh trăng, lỗ tai nãy giờ đã nghe hết mọi chuuyện giờ thu trở về.
“Giang hồ…… Hàn kiếm……” Lưu Thiên Tứ hiểu được, đã hiểu, nếu muốn tiến vào giang hồ, phải có kiếm, có “Hàn kiếm”, hắn sẽ vào được giang hồ.
“Ma ma, hàn kiếm.” Bụng lập tức cảm thấy đói khát, Lưu Thiên Tứ mồm to đem cơm ăn hết, kéo ma ma bỏ chạy, “Hàn kiếm!” Trương má má trong lòng lo lắng buông xuống một nửa. Tiểu tổ tông đã chịu ăn cơm, đây là chuyện tốt, nhưng…… Đao kiếm không có mắt, nếu bị thương tiểu tổ tông thì lại không tốt, còn có, kiếm có hình dạng như thế nào mới là “Hàn kiếm”? Trương má má khi đi ngang qua một cái bàn ngồi mấy người, vung tay lên, làm cho bọn họ đang ngửa đầu uống rượu liền ngừng lại động tác, rượu đang cầm trên tay bọn họ lập tức lưu vào trong vạt áo.
Dọc theo đường vừa đi vừa nhìn kỹ hai bên, Lưu Thiên Tứ phải tìm cái vừa rồi nghe được “hàn” kiếm ── hàn kiếm, tên như ý nghĩa, là thanh kiếm thật lạnh, nhưng mà, cái gì mới là kiếm thật lạnh đây? Lưu Thiên Tứ cái đầu nhỏ lại bắt đầu suy tư, có phải hay không giống với thanh kiếm mà phụ hoàng còn có đại ca vẫn thường hay treo ở đầu giường? Bên đường cũng có nhiều người đang đeo kiếm, Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn, đều không phải là “hàn” kiếm a.
Trước mắt lung lay một chút, Lưu Thiên Tứ nhu nhu mắt, vừa thấy, hai tròng mắt lộ ra vui sướng, tìm được rồi! Ba bước cũng chỉ hai bước chạy tới, Lưu Thiên Tứ đứng trước cửa một nhà thợ rèn, đối với một vị đang cầm trên tay một thanh kiếm nở một nụ cười mê chết người không đền mạng.
“Nhìn một cái.” Khi nói chuyện, tay Lưu Thiên Tứ đã sờ lên vỏ kiếm, trong lúc đối phương đang thất thần, Lưu Thiên Tứ đã thoải mái đem thanh kiếm cầm lấy, cũng học theo tư thế rút kiếm vừa rồi của người này rút ra một nửa.
“Tìm được rồi!” Lưu Thiên Tứ vừa thấy thân kiếm kia, trên mặt tươi cười càng sâu, lạnh lạnh a, nặng nặng a, “hàn” kiếm! Cẩn thận mà đem thân kiếm hợp trở về, Lưu Thiên Tứ hai tay ôm lấy quay đầu cao hứng chạy đến bên người Trương má má, “Hàn kiếm! Giang hồ!” Hắn cũng tìm được giang hồ rồi!
“Hảo hảo, tiểu tổ tông tìm được giang hồ, thanh kiếm đưa ma ma được không, ma ma giúp ngươi cầm lấy.” Trương má má khẩn trương nghĩ muốn cầm lấy thanh kiếm, Lưu Thiên Tứ lại ôm càng nhanh, cũng thật dùng sức lắc đầu, “Chính mình.”
“Kia tiểu tổ tông cần phải để ý, ôm cẩn thận đấy.” Trương má má đem tay Lưu Thiên Tứ hướng chỗ vỏ kiếm kéo hạ, lưu lại bạc mang tiểu chủ tử cuối cùng không còn buồn khổ rời đi. Lưu Thiên Tứ luôn miệng lẩm bẩm “giang hồ…giang hồ”. Một đám người càng chạy càng xa, cho đến khi thanh âm Lưu Thiên Tứ không có, người bị “đoạt” giờ này mới kêu lên sợ hãi.”Kiếm kia là của chủ tử nhà ta a!!”
Gã sai vặt sắc mặt tái nhợt chạy theo truy đuổi, mắt thấy đã muốn đuổi kịp thì cách khoảng không bay tới một viên đá nhỏ, hắn bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ, lại một lần nữa trơ mắt nhìn thanh kiếm của chủ tử hắn càng chạy càng xa.
Ô ô ô…… Chuyện này đến tột cùng là như thế nào đây a?
……
“Ngươi nói là kiếm bị người đoạt đi rồi?” Thanh âm bình thản vô kì lại làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
“Vâng….. Tiểu nhân mới vừa bắt được kiếm…… Người nọ chạy đi lên nói muốn nhìn một cái, tiểu nhân…… Tiểu nhân thấy hắn thái độ cực kỳ thành khẩn…… Lại…… Lại không giống người gian ác, không nghi ngờ hắn, khiến cho hắn nhìn…… Ai ngờ…… Người nọ cầm kiếm bỏ chạy…… Tiểu nhân muốn truy đuổi…… Lại bị…… Lại bị điểm huyệt…… Khi tiểu nhân giải khai huyệt đạo, người nọ…… Người nọ đã không có bóng dáng…… Thỉnh lâu chủ trách phạt…… Tiểu nhân hành sự bất lực, tiểu nhân…… Nhất định sẽ tìm được người nọ, truy quay về ‘ phách nguyệt ’.” Triệu Ngũ run rẩy nói, trên mặt cũng một phen nước mũi một phen lệ, hắn sao lại gặp phải loại sự tình này, lần đầu tiên vì lâu chủ làm một việc quan trọng như vậy. Hắn cũng không biết chính mình có phải là trúng tà hay không, tiểu công tử kia cười ngọt đến như vậy, làm sao nghĩ đến đúng là một cường đạo, Triệu Ngũ lại một lần nữa tự hỏi chính mình như thế nào lại xấu số như thế. Mà lâu chủ, tuy rằng hàng năm trên mặt không có biểu tình gì, cũng rất ít dùng cách xử phạt về thể xác với cấp dưới, nhưng Triệu Ngũ cũng vẫn sợ, lâu chủ chỉ cần động cái ngón tay hắn chắc chắn sẽ đi gặp diêm vương ngay.
Trong phòng không khí có chút quỷ dị, nghe Triệu Ngũ kể rõ sự tình, đôi mắt Lý Giang bỗng nhiên trừng thật lớn, còn mang theo vài phần vui sướng. Liếc mắt nhìn lâu chủ bên cạnh, Lý Giang nhỏ giọng hỏi: “Người nọ chính là một oa nhi tuổi chừng mười ba mười bốn?”
Tình cảnh này nghe rất quen tai, Lý Giang không tự chủ được đã nghĩ ngay tới tiểu oa nhi đáng yêu đến cực điểm kia…… Đã qua ba năm, tiểu oa nhi kia không nhiều lắm cũng mười ba mười bốn tuổi rồi.
Triệu Ngũ gật đầu, “Ân, đại khái bộ dáng cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi.”
Lý Giang vừa nghe là vui vẻ, thấy lâu chủ đối chính mình không du củ mà không hờn giận, tiếp tục hỏi: “Chính là tiến lên đối với ngươi cười thật ngọt, rồi mới nói hắn muốn nhìn một cái?”
Triệu Ngũ ngạc nhiên trả lời: “Đúng thế ạ. Người nọ chạy lên đối tiểu nhân cười, rồi mới nói muốn nhìn một cái. Tiểu nhân liền đem thanh kiếm đưa cho hắn.”
Lý Giang lập tức kích động hỏi: “Người nọ chính là cầm kiếm bước đi, rồi hắn mới lưu lại bạc vào tay ngươi?”
Triệu Ngũ cảm thấy vô cùng kỳ quái, Lý tổng quản sao lại sáng tỏ mọi chuyện như thế. Vội vàng gật đầu nói: “Ân, bên người hắn còn có một phụ nhân, nghe người nọ kêu nàng ‘ ma ma ’.” Nói xong, Triệu Ngũ lại vội hỏi: “Tiểu nhân nghe người nọ miệng nói cái gì mà ‘ hàn kiếm ’‘ giang hồ ’……”
“Lâu chủ……” Lý Giang trong lòng đầy vui sướng hô, nhất định chính là tiểu oa nhi kia! Nhưng mà tiểu oa nhi kia sao lại biết đến hàn kiếm? Triệu Ngũ có điểm mơ hồ, sao Lý tổng quản dường như là biết tiểu oa nhi kia?
“Đi thăm dò hắn hiện tại ở nơi nào.”
Đây là tình huống ngoài dự đoán của Triệu Ngũ, Úy Thiên chẳng những không có trách phạt hắn, thậm chí không mang theo một tia hờn giận nào, ngược lại còn bảo hắn ra ngoài điều tra.
“Lâu chủ…… Nếu thật sự là tiểu oa nhi kia…… Hắn cùng lâu chủ thật đúng là có duyên phận a.” Lý Giang nhìn lén biểu tình của Úy Thiên, thấy hắn vẫn là không có một điểm biến hóa nào, không khỏi thở dài. Tiểu oa nhi kia làm cho người yêu thương còn không hết, thế mà lâu chủ sao một chút thích đều nhìn không ra.
Úy Thiên không lên tiếng trả lời, khoát tay cho Lý Giang đi ra ngoài, khi không người, ánh mắt Úy Thiên cuối cùng có chút dao động: “Dụ Đầu……” Không nghĩ tới qua ba năm, hắn đi ra ngoài làm việc không ngờ gặp hắn, bọn họ hai người, thật là có duyên. Không biết, sau ba năm, hắn có thay đổi nhiều hay không? Có nhớ kỹ hắn hay không? Bất quá, tiểu Dụ Đầu này thật đúng là thích “đoạt” vật của hắn, Úy Thiên chờ đợi tin tức từ thủ hạ, hy vọng thật là tiểu Dụ Đầu kia.
……
Tìm được giang hồ rồi, Lưu Thiên Tứ tâm tình phá lệ thật là tốt. Lấy kiếm trong chốc lát lại rút ra nhìn một cái, trong chốc lát lại bỏ vào ôm chặt. Nghĩ sau khi gặp được Ly nhi, chính mình cũng có thể nói cho nàng biết là hắn cũng tìm được giang hồ, đúng là một một sự kiện thật vui a. Lưu Thiên Tứ khẩn cấp muốn tìm Lưu Ly, cùng nàng chia xẻ vui sướng.
Thấy tiểu tổ tông sau khi trở lại khách , trên mặt nụ cười vẫn không đình, Trương má má cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng xem ra thanh kiếm này đúng là cũng hiếm có, thật là kiếm tốt, ai có thể may mắn có được thanh kiếm “bị” tiểu tổ tông coi trọng a. Nghĩ đến cũng là kỳ quái, từ sau khi nàng bắt đầu chiếu cố tiểu tổ tông, tiểu tổ tông trừ bỏ lúc bốn tuổi “lấy” qua một quả quýt của một người, còn chưa bao giờ “lấy” qua cái gì của người khác. Nhưng mấy năm trước mang tiểu tổ tông ra cung giải sầu, tiểu tổ tông lại “lấy” hạ lễ của lâu chủ Bán Nguyệt lâu đến hai lần, hôm nay lại “lấy” kiếm không biết là của ai…… Trong cung đồ vật quý hiếm tiểu tổ tông có nhiều lắm, ra cung, ngược lại thích những vật tinh xảo nhưng không mấy đắt tiền.
“Trương má má, lâu chủ Bán Nguyệt lâu bên ngoài cầu kiến chủ tử.” Một thị vệ gác cửa đi vào thông báo, Trương má má vừa nghe, mắt trừng lớn cùng lục lạc giống nhau. Nhìn thanh kiếm trên tay tiểu chủ tử, Trương má má thầm nghĩ trong lòng: sẽ không ngẫu nhiên như thế chứ?