“Năm xưa khi Tuyết phi còn được sủng ái cũng không thua kém gì Triêu Dương công chúa của ngày nay đâu!”
Bà ta hừ lạnh một tiếng: “Năm đó là lúc hưng thịnh nhất của Hoàng thượng, người mưu đồ nghiệp lớn, phất tay là dễ dàng có được mọi thứ, ai lại không lấy làm tán thưởng? Về phần ba vạn tỷ muội hậu cung, tuy không thể nói là ân ái đủ đầy, nhưng thi thoảng vẫn có thể được diện kiến thánh nhan, chỉ đến khi Tuyết phi xuất hiện, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
”
Ánh mắt của hoàng đế dần dần chỉ biết nhìn về một phía, cho dù là đi đến chỗ của người khác thì cũng xem như đối phó.
Năm đầu tiên bà ta nhập cung, thấy Tuyết phi được sủng ái không ai bằng, bà ta cũng ghen tị phát điên lên được! Nghĩ đến đó, bà ta cười yếu ớt: “Tuyết phi được sủng ái vô chừng, nữ nhân trong hậu cung ai nấy đều ghen tức, không ít kẻ âm thầm ra tay, nhưng chỉ toàn nhận lấy thất bại, bởi vì hoàng thượng bảo vệ rất gắt, bọn họ không hề có cơ hội.
”
“Nhưng… chỉ có mẫu phi của ngươi.
” Liễu Hiền phi nhìn sang hướng khác, đáy mắt bà ta như dần hiện lên hình bóng một người, Lý Thanh Hoa, đã bao lâu rồi bà ta chưa nhớ về người đó? Lúc nào người đó cũng mặc một bộ y phục nhạt màu, nét cười nhẹ nhàng hiền thục, đó là người con gái mang trên mình mùi hương tri thức.
“Vốn mẫu phi ngươi cũng được sủng ái, sau này bị lạnh nhạt đi vì Tuyết phi, tiếp đó… Không biết như thế nào mà nàng ta lại làm thân được với Tuyết phi, Hoàng thượng thấy Tuyết phi hiếm khi gặp được tỷ muội nói chuyện hợp nhau nên không ngăn cấm, cũng săn sóc mẫu phi ngươi hơn, chẳng ai ngờ, không bao lâu sau Tuyết phi bị bệnh nặng qua đời.
Lúc đó Hoàng thượng đau buồn không thiết sống, nghiêm lệnh điều tra, cuối cùng tra ra là mẫu phi ngươi, tội nghiệp cho Tuyết phi trước khi chết còn hy vọng có thể giao con gái cho mẫu phi ngươi, vậy mà lại bị mẫu phi ngươi hạ độc mạn tính mà chết!”
“Lời người nói là thật hết tư?” Ninh Úc đáp lời cực nhanh, ánh mắt như tia điện xẹt qua, chộp lấy Liễu Hiền phi.
Mẫu phi của nó dịu dàng tao nhã, không thể nào là loại người tâm cơ khó dò, mưu hại mạng sống người khác như lời bà ta nói được! Liễu Hiền phi bị ánh mắt của nó làm cho giật mình, sau đó lại hừ lạnh.
“Tất nhiên là thật, mẫu phi ngươi thích đọc sách, lần nào cũng sẽ mang theo vài quyển sách cho Tuyết phi, lại nhuộm một loại độc không màu không mùi lên trang sách bên trong…
Không hổ là tài nữ uyên thâm bác học, quả nhiên kế sách cao tay, loại độc đó khi đến một trình độ nhất định sẽ không còn độc tính nữa, nếu không phải Hoàng thượng kịp thời phong toả điều tra, chỉ cần qua một hai ngày nữa thì không ai biết được là do nàng ta ra tay!”
Vậy nên… vậy nên phụ hoàng mới mượn tay Liễu Hiền phi để giết mẫu phi? Vậy nên sau này khi nó bị hãm hại, phụ hoàng mới vội định tội nó rồi giam nó vào lãnh cung?
Không, không thể nào, phụ hoàng không cần phải mượn tay Liễu Hiền phi giết người, điều này không hợp lý!
Mẫu phi nó không phải là người như vậy, nó cũng không phải con trai của kẻ thù giết mẹ hoàng tỷ! Đúng là Liễu Hiền phi đã giấu đi một phần câu chuyện.
Không sai, thật ra lúc đó hoàng đế không tra ra ai là hung thủ, nhưng bà ta có một nữ quan hiểu biết y dược, là thân tín mà phụ thân phái đến cho bà ta, nhờ một cơ hội ngẫu nhiên nên nữ quan đã ngửi được mùi hương của một loại hoa độc trên người Lý Thục phi, kết hợp với việc Tuyết phi đột ngột qua đời không lâu sau, mới làm bà ta dấy lên nghỉ ngờ.
Bà ta giả vờ kết thân với Lý Thục phi rồi ra lệnh cho tâm phúc của bà ta đi tìm chứng cứ mới phát hiện ra trang sách bị nhiễm độc, bí mật báo cáo với hoàng đế ngay trong đêm.
Hoàng đế nổi giận, bà ta lập tức đứng ra nói muốn dùng cách người hại trả lại cho người, nữ quan của bà ta cũng biết phối loại độc này, bà ta nguyện vì Tuyết phi, hạ độc hung thủ đến chết.
Hoàng đế thản nhiên cho phép, sau khi xong chuyện thì phong bà ta làm Hiền phi, kể cả việc bà ta gài bãy Ninh Úc nhằm diệt cỏ tận gốc, hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở.
Chỉ là bà ta không thể nói những điều này cho Ninh Úc.
“Tin hay không tuỳ ngươi, trước khi chết Lý Thục phi có đến hỏi bổn cung, bổn cung đã nói thẳng rằng đây là ý của Hoàng thượng, sau đó nàng ta quay đi ra về như người mất hồn rồi chết ngay trong đêm, bổn cung có thể thề với trời, mỗi câu ta nói đều là sự thật!”
Ninh Úc nhìn bà ta, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng tim lại đau như đao cứa! Nó không khỏi nghĩ tới những lời mẫu phi nói trước lúc lâm chung, không ngờ lại có hàm nghĩa như thế này.
Hai câu đều là nhắc nó “đừng báo thù”.
Câu trước, là vì ân hận trong lòng, nên lấy cái chết bồi đắp.
Câu tiếp theo, là vì cho dù có chết, nàng vẫn rất yêu người đàn ông đó, vậy nên cam tâm tình nguyện chịu chết! Chỉ là đáng tiếc thay, không thể nhìn con trưởng thành.
Ninh Úc cảm thấy cả người như bị bao bọc bởi một cái vỏ kén khổng lồ, ngột ngạt đến mức khiến người khác phát điên! Mẫu phi hại chết Tuyết phi, lại vì Tuyết phi mà chết, hại hoàng tỷ ba tuổi đã bị nhốt vào lãnh cung, bệnh tật quấn thân, bốn năm liệt giường… Nếu hoàng tỷ biết được nó là con của kẻ thù giết mẹ… thì sẽ ghét nó đúng không…
Trên đường trở về, Ninh Úc như người mất hồn, lần đầu trong đời, nó mơ mơ màng màng, không biết làm sao.
Bên tai nó cứ lặp đi lặp lại từng câu của Liễu Hiền phi.
“Triêu Dương công chúa xem trọng ngươi, chính vì ngươi là người đã nương tựa với công chúa cả ba năm nay trong lãnh cung, nếu như con bé biết được, mẫu phi ngươi là kẻ đầu sỏ khiến nó bị tống vào lãnh cung, không biết nó sẽ nghĩ gì…
Bà ta cười phấn khởi: “Chị em thân thiết? Điện hạ vẫn nên mong sao mãi mãi công chúa đừng biết đến chuyện này thì hơn, đến lúc đó trở mặt thành thù, bây giờ điện hạ cũng không phải đối thủ của nó.
”
Hoàng tỷ… sẽ ghét nó ư? Lần đầu tiên, Ninh Úc dừng chân bên ngoài điện Thái Cực, trông về nơi đèn đuốc sáng rực, thấp thoáng nghe được tiếng cười của nàng.
Nàng rực rỡ như vậy, ở bên cạnh nàng, có thể cảm nhận được niềm vui vô tận, kể cả cung nhân bên cạnh nàng, đi ra đi vào cũng thấy được nét cười trên mặt họ, nàng không hề giống bất kì ai trong hoàng cung này.
Ninh Úc đứng một lúc lâu rồi quay người đi về điện Thái Hoà của mình.
Điện Thái Hoà cách điện Thái Cực một quãng xa, nhưng lần nào Ninh Úc cũng cảm giác chỉ cần một khắc để tới nơi, bởi vì có thể gặp được hoàng tỷ, con đường nhỏ nhoi này có tính là gì, nhưng hôm nay, nó bước trên đường về điện Thái Hoà, chỉ thấy sao mà đường dài quá, u ám quá, đèn đuốc hai bên đường phừng phực như muốn nuốt chửng người ta, nhưng cũng không làm tan đi đêm đen dày đặc này.
Vài ngày sau, Ninh Tương Y mới cảm nhận được có gì không đúng.
Nàng không phải một kẻ thích gò bó người khác, nên Ninh Úc không xuất hiện một hai ngày nàng cũng xem như đối phương lớn rồi, muốn có không gian riêng của mình, nhưng đến năm ngày rồi vẫn chưa xuất hiện, Ninh Tương Y mơ hồ cảm giác có điều không hay, đúng lúc nàng muốn đi tìm nó, một cung nhân vội vàng chạy tới.
“Không hay rồi, không hay rồi công chúa ơi, cửu điện hạ làm thập tứ điện hạ bị thương ở Thái Học, thánh thượng vẫn đang hỏi tội kìa!” Ninh Tương Y nghe xong nào còn ngồi yên được nữa? Lập tức bật người dậy, thi triển khinh công chạy đến Thái Học .
.
() Thái Học: học phủ bậc nhất/cao nhất thời cổ đại tại Trung Quốc.
Thái Học cách điện Thái Cực hơi xa, đợi Ninh Tương Y tới nơi, mọi người đều đã quỳ hết xuống, giọng nói trầm thấp giận dữ của hoàng đế vang lên giữa cao đường! Vô số cung nhân đều lặng câm không dám hó hét!
Lúc Ninh Tương Y tới nơi, một vật gì đó đột nhiên bị ném về phía nàng, Ninh Tương Y né ra theo bản năng, cũng không để ý đó là gì, tiếng gào giận dữ của hoàng đế cũng lập tức truyền tới.
“Đệ đệ tốt mà con che chở đấy! Không những dám cãi lời trẫm, còn đánh đệ đệ ruột trọng thương! Con có muốn nói giúp nữa không!” Lúc này, Ninh Úc đỏ lừng cả người đứng trước mặt hoàng đế, nghe xong liền mở to đôi mắt đầy tơ máu, khàn giọng phản bác.
“Chuyện này không liên quan tới hoàng tỷ”